Chương 40
Tuy nhà họ Trần cũng là một thế gia vọng tộc ở Hương Giang, nhưng ai lại rãnh rỗi đi trêu chọc loại người như mặt sẹo làm gì?
Dính vào mặt sẹo chẳng khác nào gặp ác mộng.
Huống chi mấy năm trước, bởi vì một việc nhỏ mà mặt sẹo đã lừa nhà họ Trần một vố lớn… “Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Anh rể lớn Tôn Hạo châm một điếu thuốc, giọng điệu hệt như gia chủ: “Anh nói này, em gái, còn Lôi Tuấn nữa, hai người đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Anh nói cho hai đứa biết, nếu không phải do anh chạy tới chạy lui xử lý thì hiện tại hai đứa đã bị bắt rồi, hai đứa tưởng Vương Đại Cường dễ bắt nạt vậy à?”
“Hạo, may mà có con!”
Với tư cách là gia chủ, Trương Quế Trân vội lấy lòng con rể của mình.
“Mẹ, không có gì đâu, chỉ là một chút lòng thành của con mà thôi!”, Tôn Hạo tỏ vẻ đắc ý.
“Hừ!”
Trương Quế Trân ngồi thẳng người, rồi nói: “Thương Lam, cô thấy chuyện này nên xử lý thế nào bây giờ?”
“Con sao cũng được!”
Thương Lam hờ hững đáp, vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh Lôi Tuấn.
“Thái độ của cô là sao hả?”, Trương Quế Trân vô cùng bất mãn: “Nhà họ Tần nuôi cô nhiều năm như vậy, tạo điều kiện để cô có cuộc sống thoải mái, ngày hôm nay chồng cô gây ra họa lớn cho nhà họ Tần, cô định báo đáp chúng tôi kiểu đó à?”
“Các người nuôi tôi ư?”
Thương Lam phản bác: “Tôi đến nhà họ Tần hoàn toàn là vì tâm nguyện của bố, tôi xài tiền của bố mình thì liên quan gì đến các người? Các người kiếm được một phân tiền nào trong đó à? Nếu như không phải vì bố tôi, các người tưởng tôi muốn đến cái chỗ thị phi này lắm sao?”
“Láo xược, phản rồi!”
Trương Quế Trân giận đến mức vỗ ngực.
“Thương Lam, cô đủ rồi!”
Tần Mỹ Kiều nói: “Sao cô dám nói chuyện với mẹ như vậy hả?”
“Bà ta xem tôi là con gái à?”
Thương Lam cũng đã bất chấp tất cả, cô đã chịu đựng cái gia đình này đủ rồi.
“Cô thật không biết xấu hổ, hai vợ chồng cô ăn bám mà cũng dám nói lý à?”
Tần Mỹ Ngọc châm dầu vào lửa.
“Đừng có giả vờ giả vịt nữa!”
Thương Lam kiên định nói: “Chị hai, tôi và chị có thỏa thuận với nhau về hợp đồng đấu thầu của tập đoàn Kim Đỉnh, tôi cũng đã nói rồi, nếu như không thể giành được hợp đồng này, tôi sẽ ra khỏi nhà!”
“Tốt, rất tốt!”
Tần Mỹ Ngọc vỗ tay nói: “Mọi người nghe rồi đó, chính miệng cô ta nói như vậy!”
“Đúng, chính tôi nói đấy, nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Đúng vậy, tôi và vợ tôi sẽ cùng nhau gánh chịu!”, Lôi Tuấn tức giận nói.
“Vậy cũng dễ xử!”
Trương Quế Trân nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, từ hôm nay trở đi, dừng tất cả các khoản chi tiêu của vợ chồng Thương Lam, xe cũng không cho phép sử dụng, kể các các nguồn tài nguyên khác của gia tộc, cứ vậy đi!”
Trương Quế Trân nói gần như hét.
“Đáng đời tụi bây!”
Tần Mỹ Ngọc đắc ý nói: “Em gái ơi em gái, đều do em tự tìm mà thôi!”
“Đừng gọi tôi là em gái, chị không xứng”.
Thương Lam đứng lên và nói: “Tuấn, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Lôi Tuấn lập tức đứng dậy, ngẩng cao đầu, choàng lấy tay Thương Lam.
Lúc này, Trần Uy nhếch mép cười gian.
Nếu Thương Lam rời khỏi nhà họ Tần, có nghĩa là sẽ không liên quan gì đến họ Tần nữa, đến lúc đó, Lôi Tuấn không nuôi nổi cô, chắc chắn cô sẽ tái giá, nói không chừng hắn ta sẽ có cơ hội.
Vừa nghĩ có thể ôm Thương Lam vào lòng, Trần Uy suýt nhịn không được kêu lên.
“Này, đồ đần, cút đi!” Lôi Tuấn dùng một tay đẩy ngã Trần Uy.