Chương 37
Mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm, nhìn thái độ của đối phương hẳn là không tức giận.
“Tôi khỏe, anh vẫn như ngày nào, ra tay không biết nặng nhẹ!”
Lôi Tuấn kéo Thương Lam đứng dậy, cười nói: “Tiểu Đao à, tôi chỉ đi ngang qua đây, sẵn tiện ngồi một chút mà thôi, tôi không biết người họ Vương kia, anh đang có việc bận, tôi đi trước!”
“Anh Tuấn đi thong thả, hôm nào tôi mời anh uống rượu!”
Mặt sẹo lập tức lui sang một bên, đám đàn em của hắn cũng nhanh chóng xếp thành hai hàng.
Lúc này, Thương Lam kinh ngạc nhìn Lôi Tuấn!
Tình hình này là sao? Người chồng bất lực của cô cũng được kính nể vậy à?
Chẳng lẽ gương mặt điển trai của anh ấy thật sự có tác dụng?
“Hai người đừng đứng sững ra đó, đi thôi!”
Lôi Tuấn ôm Thương Lam, quay sang nói với Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ.
“À? Vâng!”
“Anh Tuấn, đi thôi!”
Hai người bạn thân của Thương Lam ngơ ngác, bối rối dịch lại gần.
Với tư cách là em họ của Vương Đại Cường, Tư Đồ Lạc biết rõ bản thân đang ở trong tình trạng nguy hiểm, nếu mặt sẹo biết được mối quan hệ của hắn ta với Vương Đại Cường, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận nhớ đời.
Tên này cũng khá thông minh, lập tức đi theo.
“Anh Tuấn đi thong thả!”
Mặt sẹo vẫn cúi người hô vang.
“Anh Tuấn đi thong thả!”
Đám đàn em của hắn cũng đồng loạt cúi đầu, hô to như sấm.
Lôi Tuấn cười khoái chí dẫn theo mọi người ra khỏi phòng.
“Em họ cứu anh!”
Vương Đại Cường đang nằm trên mặt đất đột nhiên hét lên.
“Mày là em họ thằng kia à?”
Mặt sẹo lập tức bước lên xách Tư Đồ Lạc gầy yếu như xách một con gà.
“Tôi tôi tôi…”, Tư Đồ Lạc bị dọa đến choáng váng.
“Tiểu Đao, buông hắn xuống, hắn không liên quan”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Vâng, anh Tuấn!”
Mặt sẹo lập tức ném Tư Đồ Lạc xuống đất.
Tư Đồ Lạc như được tái sinh, vội vã chạy ra sau lưng Lôi Tuấn.
“Anh Tuấn, anh Tuấn, tôi sai rồi, cứu tôi với!”
Rốt cuộc Vương Đại Cường cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
“Anh Tuấn, việc này…”, mặt sẹo vô thức hỏi.
“Tiểu Đao à!”
Lôi Tuấn vỗ vỗ bả vai mặt sẹo, cười nói: “Ý của tôi là đừng đánh chết!”
“Đã hiểu!”
Mặt sẹo lập tức quay sang đám đàn em và nói: “Lên đi, đánh gãy chân chó của hắn cho tao!”
Bên ngoài hộp đêm.
Ngoại trừ Lôi Tuấn, những người khác còn chưa hoàn hồn.
Mặt sẹo là ai chứ? Hắn chính là một tên ác ôn nổi danh khắp vùng, nhiều tiền lại nhiều anh em, hơn nữa còn có núi dựa rất lớn, tính cách hắn lại phách lối, hung hãn, đừng nói là dân thường, dù là quan lại quyền quý cũng không dám chọc vào.
Vương Đại Cường vốn là nhân viên cấp cao trong tập đoàn Kim Đỉnh, theo lý thuyết hắn ta cũng là người có thân phận địa vị.
Thế nhưng đắc tội với mặt sẹo thì kết cục… có thể tưởng tượng được.
Nhưng hiện tại, việc khiến mọi người tò mò nhất chính là thân phận của Lôi Tuấn!
Lôi Tuấn có tài đức gì mà khiến mặt sẹo cung kính như vậy?
“Thật sự quá đáng sợ!”, Tôn Vũ nhịn không được nói.
“Cũng may không dính dáng đến chúng ta!”, Bạch Tiểu Khê nói xong còn trộm liếc nhìn Lôi Tuấn một cái.
Những người khác không hay biết gì cả, chỉ có cô ta là phát hiện ra điểm mấu chốt trong chuyện này.
Thoạt nhìn, mặt sẹo và Lôi Tuấn dường như chỉ vô tình gặp nhau.