Chương 5
Âm thanh ngày càng lớn hơn, nặng hơn, càng lúc càng… Tất cả lính canh trên thành tường cao lập tức cảnh giác.
Một tiếng súng vang lên.
Trong nháy mắt, một tên lính canh bị bắn trúng đầu, lập tức ngã xuống dọc theo bức tường cao.
“Có tập kích, nhấn nút báo động đi”.
Trong chốc lát, tiếng còi báo động vang lên.
Nhiều lính canh lao ra từ nhiều phòng khác nhau, vội vã lao lên tường rào, trên tay cầm súng.
Nhưng ngay sau đó, tất cả các vệ sĩ đã lần lượt ẩn nấp.
Năm chiếc trực thăng vũ trang xuất hiện phía trên nhà tù, lượn vòng liên tục.
Hai bên mỗi chiếc trực thăng đều được trang bị súng liên thanh, một số lính canh không kịp né tránh, lập tức bị đánh thành cái sàng.
Vô số đạn bay xuống, phủ kín một vùng!
Tiếng còi, tiếng cánh quạt, tiếng súng, tiếng người, một đám hỗn độn.
Các tù nhân chạy tán loạn tứ phía, nhưng lao vào phòng cũng chưa chắc là an toàn.
Súng liên thanh mạnh đến mức mặc dù không thể xuyên qua các bức tường của nhà tù nhưng nó vẫn dễ dàng xuyên thủng phòng giam.
Nhưng điều kỳ lạ là mục tiêu tấn công của trực thăng lại là lính canh chứ không phải tù nhân.
Nếu không, trong tích tắc nơi này đã chất đầy xác chết rồi.
Đây rõ ràng là đòn phủ đầu, dưới lực công phá của viên đạn đường kính lớn, lính cảnh vệ nhà tù không thể nào chịu nổi một đòn, sau đó gần một nửa số cảnh vệ bị đánh gục, còn lại đều ôm đầu lăn lộn tại chỗ.
Lúc này trên quảng trường, chỉ còn một người đứng thẳng.
Trên môi Lôi Tuấn vắt vẻo một điếu thuốc lá, giống hệt một bức tượng thần không hề nhúc nhích.
Kim Bàn Tử nằm sấp dưới chân anh, bịt chặt lỗ tai vì âm thanh kinh khủng.
Đột nhiên một tiếng nổ rung trời vang lên.
Một quả bom trong nháy mắt phá nát cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng của nhà tù.
Sau khi khói bụi từ vụ nổ tan bớt, có thể mơ hồ trông thấy, bên ngoài cánh cửa là một loạt chiến xa địa hình sắp hàng tề chỉnh.
Tiếng động cơ xe đinh tai nhức óc.
Một chiếc chiến xa ủi vào nhà tù, xe nhiều nhưng rất quy củ, không hề hỗn loạn.
Một nhóm binh lính vũ trang hạng nặng nhảy khỏi chiến xa, họng súng nhắm theo phương hướng cần phải đề phòng.
Một sĩ quan cao lớn khôi ngô sải bước xuyên qua cánh cổng nhà tù, sau khi anh ta nhìn thấy Lôi Tuấn đứng ngay quảng trường trung tâm, đầu tiên cả người chấn động, sau đó lập tức chỉnh đốn tác phong.
Cao Cương, hiện là Quyền Nam Thiên Vương, tháo khẩu súng tùy thân của mình xuống, bước từng bước theo quy cách quân đội đến chỗ Lôi Tuấn.
Nghiêm!
Chào!
Cao Cương vừa hoàn tất động tác chào theo nghi thức quân đội xong, đột nhiên quỳ một gối xuống.
“Thưa điện chủ, tôi là Cao Cương, Quyền Nam Thiên Vương, cứu chủ chậm trễ, xin chặt ngón tay tạ tội”.
Cao Cương đột ngột rút ra một con dao găm, ánh sáng lạnh ngắt phản chiếu thân dao lóe lên, ngón út bàn tay trái đứt lìa.
Ngón tay đứt lìa.
Máu tươi đầm đìa… Cao Cương thân là Thiên Vương khu vực phía Nam, mặc dù mới chỉ tạm quyền, nhưng không tìm thấy Điện Chủ đúng lúc cũng là có tội. Tuy Điện Chủ thương thủ hạ như con, sẽ không phạt nặng, nhưng anh ta vẫn tự phạt để tạ tội.
“Cao Cương?”, sắc mặt Lôi Tuấn vẫn bình thản.
“Xin nghe chỉ thị của điện chủ”, Cao Cương vẫn quỳ một gối như trước, đầu cúi xuống không nhúc nhích.
“Cậu là Quyền Thiên Vương, còn Thượng Quan Liệt đâu?”
“Vì trong thời gian tại chức hắn hộ chủ thất trách, nên bị ba vị Thiên Vương còn lại tước binh quyền”.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười ha ha mấy tiếng, lầm bẩm trong miệng: “Thượng Quan ơi là Thượng Quan, thằng anh em tốt của tao, mày đúng là quá coi thường Thiên Vương Thần Điện, cho dù không có tao, mày cũng không thể ngồi cao hơn tao được”.
“Điện chủ, chẳng lẽ là…”