• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

“Tôi là mặt sẹo, xin ra mắt ông Ngô”.

Mặt sẹo lập tức tiến lên, quỳ một gối xuống.

Một nhân vật cấp đại ca trong thế giới ngầm có thể hô mưa gọi gió ở thành Hương Giang, nhưng khi đối mặt với ông chủ Ngô Bân của hắn lại trông vô cùng nhỏ bé, mặt sẹo có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ có sự giúp sợ của Ngô Bân. Hắn gặp được Ngô Bân, giống như ngựa vằn gặp phải sư tử.

“Không tệ!”

Ngô Bân hùng hổ nói: “Mặt sẹo, nhanh đến tham kiến sĩ quan Hồ”.

“Vâng ạ!”

Mặt sẹo lập tức quay người sang, nói với Hồ Mị Nhi: “Tham kiến sĩ quan Hồ”.

Trong lòng mặt sẹo, Ngô Bân vốn đã là sự tồn tại tối cao, nhưng vừa bước vào đã trông thấy, địa vị của ông chủ mình rõ ràng không cao bằng người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này? Bất kể cô ấy là ai thì cũng không được phép có gì sai sót.

“Cậu chính là mặt sẹo sao?”, Hồ Mị Nhi cười nói.

“Vâng ạ”.

Chỉ với giọng nói bình thường của một người phụ nữ, nhưng mặt sẹo lại cảm thấy áp lực vô cùng.

Hắn không dám nhìn lên trên, nhưng cả người bắt đầu run lẩy bẩy!

“Ngẩng đầu lên bổn tọa xem nào”, giọng của Hồ Mị Nhi vẫn bình thường như cũ.

“Vâng ạ!”

Mặt sẹo lập tức ngẩng đầu lên, hắn rất ngạc nhiên, tại sao người phụ nữ này lại tự xưng là bổn tọa?

Trước mặt hắn, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi người đàn ông nào cũng không thể rời mắt, nhưng lúc này từ góc nhìn của mặt sẹo, khuôn mặt này dính đầy vết máu.

Hắn giết người để sống qua ngày, cho nên đối với cường giả, chỉ cần nhìn lướt qua hắn liền nhận biết được.

Người phụ nữ này, xét về thực lực, chắc chắn là hơn Ngô Bân, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều.

“Không tồi, là một chàng trai mạnh mẽ”.

Hồ Mị Nhi quay sang nói với Ngô Bân: “Xem ra đại ca của tôi rất biết chọn người, người anh em này được phết đấy”.

“Sĩ quan Hồ quá khen”.

Ngô Bân thở phào nhẹ nhõm, nói với mặt sẹo: “Đứng lên đi, ngồi xuống ghế đây này”.

“Vâng!”

Mặt sẹo lập tức đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng.

Hắn dựng thẳng lưng, ngồi sát mép ngoài của ghế, trong lòng hoảng sợ tự hỏi không biết bọn họ gọi mình đến đây làm gì?

“Giỏi lắm mặt sẹo, vận may không tồi đâu!”, Ngô Bân cười nói.

“Mong ông chỉ rõ hơn ạ”.

Mặt sẹo càng trở nên căng thẳng, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

“Chuyện cậu đã giúp anh Lôi giải quyết lúc trước, anh Lôi rất hài lòng, vì vậy đối phương đã đề xuất cậu làm trợ lý cho anh ấy.

Đối với cậu mà nói, đây là cơ hội ngàn vàng đấy”.

Ngô Bân nói xong, bất giác nhìn Hồ Mị Nhi.

“Không sai”.

Hồ Mị Nhi bình tĩnh nói: “Đối với cậu, đây quả thực là một cơ hội tốt, nhưng nếu làm hỏng chuyện, cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Chuyện này, cậu có đồng ý làm không?”

“Tôi đồng ý ạ”, mặt sẹo lập tức đáp.

Đùa gì chứ, Ngô Bân chỉ là vật trang trí. Vậy thì địa vị của người phụ nữ này phải cao đến đâu?

Hiển nhiên là thân phận của anh Lôi còn cao hơn người phụ nữ này nữa, cơ hội kiểu này thật sự chính là ông trời ban cho, tuyệt đối không thể để vụt mất.

“Được!”

Hồ Mị Nhi nói: “Mặt sẹo, nhớ kỹ, anh Lôi cần người thì cậu đưa người, cần tiền thì cậu đưa tiền. Tóm lại cần gì thì cậu cũng phải đáp ứng ngay, bao nhiêu cũng được. Bất luận xảy ra chuyện lớn như thế nào cũng sẽ có người thay cậu gánh vác, đúng không, sĩ quan Ngô?”

“Đương nhiên rồi”.

Ngô Bân cười tươi, nói với mặt sẹo: “Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Trong thành Hương Giang này, tôi vẫn có thể hô mưa gọi gió, hiểu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK