Chương 39
Rầm!
Trương Quế Trân vỗ mạnh xuống bàn, hét lên: “Ẩu, quả thật ẩu, hết rồi, hết rồi, nếu nhà họ Tần không giành được hợp đồng này thì từ này về sau sẽ rớt xuống thành gia tộc hạng ba”.
“Tất cả là do đứa con hoang kia gây họa”.
Tần Mỹ Ngọc chửi bới: “Không biết tự lượng sức mình, dựa vào cô ta mà cũng muốn ký hợp đồng à? Giờ thì hay rồi, chúng ta đều phải ăn không khí!”
“Anh còn nghe đồn rằng Vương Đại Cường thề sẽ báo thù!”, Trần Uy ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Trả thù ai? Trả thù nhà họ Tần?”
Trương Quế Trân bị dọa bật dậy khỏi ghế.
“Dì yên tâm, có con ở đây, nhà họ Tần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Trần Uy nở nụ cười quái dị: “Oan có đầu, nợ có chủ, đương nhiên là trả thù Thương Lam và Lôi Tuấn rồi!”
“Đáng đời, đồ rác rưởi, khốn kiếp!”
Giọng của Trương Quế Trân đã gần như hét lên.
“Mọi người bình tĩnh lại một chút!”
Cô cả Tần Mỹ Kiều nói: “Kỳ lạ, người như mặt sẹo sao có thể quen biết tên rác rưởi kia?”
“Anh đã tra thử!”
Chồng của cô ta – Tôn Hạo lên tiếng: “Bọn họ chỉ quen biết xã giao mà thôi, không như lời đồn đâu!”
“Thế nhưng sao mặt sẹo lại sợ hắn?”
“Hừ, nói tóm lại, đã đến nước này, chắc chắn hắn không thoát được!”
Tôn Hạo chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi, cùng lắm hắn ta chỉ là đội trưởng đội cảnh sát, với thân phận đó sao có thể tham dự vào những sự kiện có liên quan đến nhân vật máu mặt như mặt sẹo, chưa kể, mặt sẹo không phải người mà hắn ta có thể tùy tiện động vào.
Sở dĩ Tôn Hạo nói như vậy đơn giản là vì muốn tạo cảm giác tồn tại mà thôi.
“Đi, mang hai đứa khốn kia về đây cho tôi!”, Trương Quế Trân hét lên.
“Không cần, tôi đến rồi!”
Thương Lam cùng Lôi Tuấn bình tĩnh đi vào phòng khách.
“Đồ đê tiện, lửa đã cháy đến nơi rồi mà cô còn bình tĩnh vậy à?”, Tần Mỹ Ngọc lên tiếng trước tiên.
“Đúng đó, nhà họ Tần thật sự xúi quẩy, sao có thể có một đứa con khác họ như cô chứ? Bố đúng là hồ đồ mà!”
Thân là chị cả, Tần Mỹ Kiều rất sợ nhà họ Tần dính phải rắc rối.
Thế nhưng những người này đều không biết, nếu không có Lôi Tuấn, e là nhà họ Tần đã sớm sụp đổ.
Lúc này, Lôi Tuấn bật cười ha hả, chẳng chút để tâm đến thái độ của bọn họ, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.
“Tất cả nghe kỹ cho tôi!”
Lôi Tuấn bắt chéo chân, thong thả nói: “Ai còn dám mắng vợ tôi, tôi sẽ xé miệng kẻ đó!”
Anh quay sang Tần Mỹ Ngọc nói: “Nhất là cô đấy, đồ đàn bà không biết xấu hổ!”
“Mày dám mắng tao à?”
Tần Mỹ Ngọc gào lên: “Đồ rác rưởi, mày chán sống rồi hả?”
“Nhảm nhí, có giỏi thì đến cắn tôi này!”, Lôi Tuấn cười nói.
“A!”
Tần Mỹ Ngọc giận điên người, cô ta vừa dùng chính bản thân mình làm cái giá để trao đổi với Vương Đại Cường, hôm qua lại bị hai vợ chồng Thương Lam làm hỏng việc, vậy mà tên Lôi Tuấn đáng chết này còn dám mắng cô ta!
“Anh Uy, hắn khi dễ em!”, Tần Mỹ Ngọc nghẹn ngào kêu lên.
“Lôi Tuấn, mày điên rồi à?”
Trần Uy bước lên trước, hống hách nói: “Mày không sợ tao xử mày hả?”
“Anh… muốn chết đúng không?”, Lôi Tuấn híp mắt, tâm thế vẫn vững như Thái Sơn.
“Tao…”
Trần Uy đột nhiên trở nên luống cuống.
Tuy rằng anh rể lớn Tôn Hạo có nói rằng mặt sẹo và Lôi Tuấn không liên quan gì đến nhau.
Nhưng… lỡ như có thì sao?