Chương 21
“Điện Chủ, nếu có gì rắc rối thì gọi cho tôi, Tây Vực có vô số sát thủ, có thể giúp anh giải quyết rắc rối mà không để lại chút sơ hở nào”, Âu Dương Sát tiến lên một nước, nói rất hùng hồn.
“Anh em tốt”, Lôi Tuấn đấm nhẹ lên vai Âu Dương Sát.
“Được rồi, được rồi!”
Nữ Thiên Vương Hồ Mị Nhi mỉm cười nói: “Điện Chủ chỉ đi nghỉ ngơi mà thôi, cũng đâu phải không quan tâm đến chúng ta nữa, mọi người không cần phải kích động, huống chi, thực lực của chúng ta hiện tại căn bản không có phiền toái gì đáng nói, vì thế, mọi người để Điện Chủ nghỉ ngơi một thời gian đi nhé!”
“Cô nói dễ nghe thật!”
Cao Cương tỏ vẻ bất mãn: “Có ai không biết thành Hương Giang là địa bàn của Bắc Vực cơ chứ? Hồ Mị Nhi cô có thể thường xuyên gặp Điện Chủ, còn chúng tôi thì sao hả? Chúng tôi cũng không thể bỏ việc để chạy đi tìm anh ấy được!”
“Đúng đấy, cô ả đáng ghét, tức chết tôi rồi!”
Tây Thiên Vương Âu Dương Sát càu nhàu một tiếng, rồi lại nở nụ cười.
“Được rồi, vẫn nên thuận theo ý của Điện Chủ vậy!”
Lý Lăng Phong nói sang sảng: “Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, đừng làm các anh em chê cười”.
Tứ Đại Thiên Vương lập tức khôi phục phong thái uy nghiêm và dũng mãnh vốn có.
Dù sao đứng sau bọn họ đều là những anh em tâm phúc, nếu cứ mãi làu bàu như một bà cô thì quả thật có hơi kỳ quái, chớ quên, mỗi một người trong Thiên Vương Thần Điện đều là sát thủ trời sinh.
“Được rồi, các anh em!”
Lôi Tuấn cười nói: “Nhìn mọi người như vậy, tôi thật sự rất vui, mọi người yên tâm, một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn các anh em trở lại sa trường, nếu như quốc gia lâm nguy, chúng ta sẽ chiến đấu để bảo vệ mảnh đất này!”
“Các anh em, trân trọng!”
Nói xong, Lôi Tuấn lập tức nhảy lên một chiếc xe jeep trước ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người.
Cùng đi với anh chỉ có Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi.
Xe jeep nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“Nghiêm!”
Tam Đại Thiên Vương cùng với hơn mười ngàn tinh binh đồng loạt cúi chào theo hướng chiếc xe rời đi, thật lâu sau vẫn không muốn giải tán… … Thành Hương Giang thuộc Bắc Vực của Hoa Hạ.
Đây là một thành phố đô thị loại một, đồng thời cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng.
Nhà họ Tần ở thành Hương Giang là một gia tộc hạng hai.
Gia chủ Tần Văn Sơn quanh năm ốm đau, mắt thấy ngày càng suy yếu.
Việc này khiến cho bầu không khí trong nhà họ Lâm trở nên u ám, bởi vì nếu Tần Văn Sơn ốm chết, có nghĩa là nhà họ Tần sẽ không còn một người đàn ông nào cả.
Tần Văn Sơn có một mẹ già, được tôn làm lão phu nhân.
Vợ của ông ta là Trương Quế Trân đã sinh cho ông ta hai đứa con gái.
Cô cả là Tần Mỹ Kiều, cô hai là Tần Mỹ Ngọc.
Ngoài ra, Tần Văn Sơn còn có một đứa con gái riêng, cô cũng đang ở nhà họ Tần, theo họ mẹ, tên là Thương Lam.
Trong phòng ngủ của Trương Quế Trân… “Mỹ Kiều à, bác sĩ nói thế nào?”, Trương Quế Trân hỏi con gái lớn.
“Bác sĩ nói trong lòng bố có chấp niệm, nếu không thì đã sớm…”
Tần Mỹ Kiều thờ ơ đáp, hoàn toàn không có chút gì là đau buồn khi bố mình bệnh nặng.
“Bố quả thật là hồ đồ!”
Tần Mỹ Ngọc tức giận nói: “Chị hai đã kết hôn thì coi như xong, nhưng còn con thì sao, bố không quan tâm đến hôn nhân của con mà suốt ngày chỉ biết nhớ thương đứa con hoang kia, còn muốn nuôi thêm một thằng rể ăn nhờ ở đậu nữa chứ!”
“Con yêu tinh Thương Lam kia đến là để tranh giành tài sản đấy!”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Em cũng thấy thế!”
Tần Mỹ Ngọc nói tiếp: “Nhưng nó nghĩ cũng hay thật, vốn dĩ nó không có danh phận gì cả, dù có cái tên ở rể chó má kia có đến thì chắc chắn cũng là một kẻ bất lực, hừ, nó đừng hòng chiếm một phần tài sản nào trong cái nhà này!”
“Đủ rồi!”
Trương Quế Trân tức giận quát: “Dù sao đó cũng là bố của các con, đây là nguyện vọng duy nhất của ông ấy, sao các con lại có thể nói như vậy, chẳng lẽ hai đứa không quan tâm đến sống chết của bố mình hay sao?”