Chương 25
… Đương nhiên Lôi Tuấn không phải kẻ ăn bám, chẳng qua là anh không muốn làm việc mà thôi.
Bước vào nhà họ Tần hai năm, anh đã sớm hiểu rõ mục đích của bố và Tần Văn Sơn.
Sau khi Tần Văn Sơn chết, việc kinh doanh của nhà họ Tần ngày càng thảm hại, dựa vào mấy người phụ nữ xuất thân tiểu thư quyền quý chèo chống gia nghiệp hiển nhiên là chuyện bất khả thi.
Bởi vậy, khi còn sống, Tần Văn Sơn muốn tìm một người con rể giúp đỡ.
Từ đó mới có chuyện Lôi Tuấn đến ở rể.
Hai năm qua, Lôi Tuấn đã nhiều lần trợ giúp việc kinh doanh của nhà họ Tần vượt qua cửa ải khó khăn, duy trì phần gia nghiệp này.
Nhưng anh chẳng muốn đề cập đến chuyện này làm gì, với thân phận của anh, có nói cũng chẳng ai tin.
Ba năm mà thôi, chỉ còn một tháng nữa đã đến kỳ hạn, anh có thể rời khỏi nhà họ Tần.
Thiên Vương Thần Điện không thể giải tán, đến cuối cùng, Lôi Tuấn vẫn muốn chinh chiến.
Nhưng điều khiến anh không nỡ nhất có lẽ là Thương Lam.
Tuy hai vợ chồng bọn họ hữu danh vô thực, nhưng Lôi Tuấn biết, cô con gái riêng Thương Lam này không giống với những người còn lại trong nhà họ Tần.
Người nhà họ Tần đều là những kẻ hám vinh hám lợi.
Nhưng Thương Lam lại khác, cô chân thật, xinh đẹp, lương thiện và là một người giàu tình cảm.
… “Wow, tòa nhà thật đẹp!”
Sau khi đỗ xe xong, Lôi Tuấn nhìn xuyên qua cửa sổ, ngẩng đầu nói.
“Anh sống ở thành Hương Giang lâu như vậy mà cũng không biết tập đoàn Kim Đỉnh à?”, Thương Lam vẫn chưa hết giận.
“Anh có hơi lười, ngày thường không quá quan tâm đến… mấy cái này!”, Lôi Tuấn cười đáp!
“Anh quan tâm cái gì, quan tâm tôi à?”
Thương Lam sẵng giọng: “Tuy anh chưa lên giường với tôi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ anh, vốn tôi ở nhà họ Tần đã chẳng ai coi ra gì, vậy mà anh lúc nào cũng kiếm chuyện gây rắc rối cho tôi, tôi thật chẳng biết anh có điểm nào tốt nữa”.
“Mau đi đi bà xã, chúc em thành công nha”.
Lôi Tuấn bước xuống xe, ngoan ngoãn mở cửa xe cho Thương Lam.
“Chờ tôi ở đây”.
Thương Lam quắc mắt giận dữ rít lên với anh.
Nửa tiếng sau.
Lôi Tuấn vẫn ngồi trong xe hút thuốc, nhàn nhã ngâm nga một khúc nhạc.
Lơ đãng đảo mắt qua, anh phát hiện Thương Lam tóc tai bù xù chạy ra khỏi tòa nhà, nhìn điệu bộ chật vật của cô, có vẻ như vừa phải chịu uất ức rất lớn, lúc này cô đang sửa sang lại quần áo của mình.
“Sao thế bà xã?”
Lôi Tuấn nhanh chóng nhảy khỏi xe bước tới đón.
“Khốn nạn, vô liêm sỉ”.
Thương Lam rơm rớm nước mắt bước lên xe, run giọng mắng chửi.
“Rốt cuộc là làm sao?”, Lôi Tuấn cũng lên xe, ân cần hỏi.
“Tôi đi tìm quản lý Vương Đại Cường của bộ phận đấu thầu bàn chuyện hợp tác, tên khốn nạn đó bảo tôi ngủ với hắn một đêm rồi muốn nói gì thì nói, tôi từ chối, thế là hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi, hu hu hu…”
Thương Lam chịu uất ức quá lớn, rốt cuộc cũng òa khóc nức nở.
Lôi Tuấn trong nháy mắt cảm thấy luống cuống, bởi vì xưa nay anh làm gì biết dỗ phụ nữ đâu?
“Bà bà bà xã… em…”
“Bà xã cái con khỉ”.
Thương Lam giận dỗi gắt lên: “Tôi là bà xã của anh đúng không? Đúng không? Bà xã anh bị người ta quấy rối, anh là đàn ông kiểu gì mà chỉ biết đứng đó lắp bắp hả? Lôi Tuấn, chẳng lẽ anh thật sự chỉ là một thằng vô tích sự thôi à?”
“Hừ!”
Lôi Tuấn giận dữ nói: “Em chờ đó đi, bây giờ anh sẽ đi giết thằng khốn kiếp kia!”
Thấy Lôi Tuấn hùng hổ xuống xe, Thương Lam níu anh lại.
“Thôi được rồi!”
Thương Lam lau nước mắt nói: “Có lòng là được, nếu anh thực sự chọc vào Vương Đại Cường thì tôi coi như tiêu tùng. Tới lúc đó tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần thì cháo cũng không có mà húp”.
“Bà xã à, rốt cuộc là dự án gì vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.