Chương 33
Thương Lam nổi tiếng xinh đẹp khắp thành.
Vì vậy, chuyện cô có một người chồng vô dụng cũng được nhiều người biết đến.
“Giám đốc Vương, chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc không?”
Sắc mặt Thương Lam xanh mét, rõ ràng là thấy mình bị ức hiếp, vậy mà Lôi Tuấn lại bỏ chạy rồi?
Chết tiệt, đáng ghét, xem ra thật sự nên ly hôn rồi.
“Có thể chứ, nhưng điều kiện chỉ có thể là như thế thôi”.
Vương Đại Cường nói xong, há cái miệng đầy mỡ cắn một phát vào người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh.
Mặt Tư Đồ Lạc lúc xanh lúc trắng.
Lôi Tuấn là một tên vô dụng, chuyện này ai ai cũng biết.
Nhưng chuyện Tư Đồ Lạc thích Thương Lam, những người trong phòng này cũng đều biết rõ.
Anh họ mình làm nhục người phụ nữ mình thích, phải làm thế nào?
Lúc nãy Tư Đồ Lạc vẫn còn kiêu ngạo khoác lác, nhưng bây giờ lại chọn giả vờ không thấy.
“Tư Đồ”.
Bạch Tiểu Khê thì thào: “Cậu cứ trơ mắt ngồi nhìn như vậy sao, cô ấy không phải là nữ thần của cậu sao?”
“Nếu không, chúng ta đi về thôi!”
Tôn Vũ cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí ác độc của Vương Đại Cường.
“Tôi…”
Tư Đồ Lạc nói với Thương Lam: “Hay là ngày khác chúng ta lại bàn tiếp đi?”
“Không, phải là hôm nay”.
Thương Lam hít sâu một hơi, nói với Vương Đại Cường: “Giám đốc Vương, tôi đã kết hôn rồi. Nên chuyện làm bạn gái của anh thật sự không thể được. Ngoại trừ điều kiện này ra, anh muốn gì cũng được”.
“Vậy thì khó rồi”.
Vẻ mặt Vương Đại Cường trông rất đê tiện, nói: “Trong nhà họ Tần, ngoài cô ra tôi không cần gì hết!”
“Ai dà, anh Cường!”
Người phụ nữ trang điểm đậm làm nũng nói: “Cứ tưởng anh mê mẩn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần gì chứ. Hóa ra là cô ta sao?
Cô ta đẹp thật đấy, nhưng nhìn dáng dấp của cô ta đi, nằm xuống chắc hẳn giống như một khúc củi, nhàm chán lắm”.
“Em hiểu gì chứ”.
Vương Đại Cường cười gian: “Con người tôi rất thích chủ động”.
“Chủ động gì vậy?”
Cửa phòng VIP bị đẩy ra, Lôi Tuấn vừa lau tay vừa bước vào.
Hai người Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ đều vui mừng, bọn họ vô cùng hy vọng Lôi Tuấn có thể dạy cho Vương Đại Cường một bài học.
Nhưng sắc mặt Thương Lam lạnh lùng.
Đến lúc này, cô đã hoàn toàn hết hi vọng, không còn trông chờ vào Lôi Tuấn nữa.
Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ trông cậy vào anh.
“Nào người anh em, đến đây ngồi nào…”
Vương Đại Cường chào hỏi Lôi Tuấn, cười tươi nói: “Thằng nhóc cậu có số hưởng thật đấy!”
“Đương nhiên rồi”.
Lôi Tuấn quàng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thương Lam.
“Tiếc là, người trong thành phố này đều biết cậu là một kẻ vô dụng, hahahaha…”
Vương Đại Cường điên cuồng cười lớn, cười nghiêng ngả không tài nào dừng lại được.
“Giám đốc Vương phải không!”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Sao hả, đồ vô dụng, hahahaha…”
Trong mắt Vương Đại Cường, Lôi Tuấn còn không bằng một con chó có thể cắn người, nên hắn ta mặc sức chế giễu.
“Tôi hỏi anh, lúc nãy anh nói, anh chủ động cái gì?”
“Vợ cậu muốn quyến rũ tôi, nhưng bị tôi từ chối rồi. Tôi nói tôi thích chủ động hơn”.
Vương Đại Cường nói xong, khẽ nheo mắt lại đánh giá Lôi Tuấn.