Chương 2
Trong nháy mắt, anh đã lập tức đưa ra quyết định.
“Bàn Tử, cậu muốn ra ngoài không?”
Lôi Tuấn lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
“Điên rồi, điên rồi, thực sự điên rồi!”
Kim Bàn Tử chống tay bò dậy, lẩm bẩm nói: “Đây là chỗ nào chứ? Đây là nghĩa trang của người sống, không ai có thể sống sót ra khỏi chỗ này, anh Tuấn, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
“Tôi nói, cậu muốn ra ngoài không?”
Lôi Tuấn bỗng nhiên siết chặt nắm đấm đập mạnh vào trước ngực mình.
“Tích!”
Đột nhiên, trước ngực anh vang lên tiếng sóng âm điện từ.
… Bắc Vực Hoa Hạ, dưới núi tuyết.
Trong một căn phòng bí mật với đầy đủ các loại thiết bị, mười mấy người đang nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Đây là trạm giám sát vệ tinh của Thiên Vương Thần Điện.
Từ đây, có thể theo dõi và liên hệ với tất cả các thế lực cấp cao trên toàn thế giới.
Nhưng ở đây, vừa nghiêm ngặt vừa bí mật.
Ngoại trừ điện chủ Lôi Tuấn, ngay cả Tứ Đại Thiên Vương cũng không biết.
“Tút, tút tút, tút tút tút…”
Đột nhiên, một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình máy tính ở giữa trạm giám sát.
Mọi người đều liếc mắt nhìn về phiá phát ra âm thanh.
Vì từ trước đến nay, máy tính trung tâm chưa hề nhận được tín hiệu.
Đó là một thiết bị theo dõi vệ tinh, thứ nó theo dõi không phải ai khác mà chính là điện chủ Lôi Tuấn.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, điện chủ đã mất tích một năm nay rồi.
Khả năng duy nhất khiến máy tính trung tâm phát tín hiệu là điện chủ Lôi Tuấn đã kích hoạt con chip vệ tinh được cấy vào cơ thể anh.
“Nhanh lên, mau báo cho trạm trưởng”.
Một nữ giám sát hét lớn.
Trong chốc lát, tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Trạm trưởng Vương Đại Lục lao vào với tốc độ nhanh nhất.
“Trời ơi, trời ơi!”
Cả người Vương Đại Lục run lên, thất thanh hét lớn: “Điện chủ xuất hiện rồi, điện chủ xuất hiện rồi, nhanh kiểm tra đi, mau lên mau lên…”
Hai tay của tất cả các nhân viên giám sát đều nhanh chóng thao tác trên bàn phím máy tính.
“Báo cáo trưởng trạm, định vị thành công”, nữ giám sát hét lớn.
“Ở đâu?”, Vương Đại Lục trợn tròn mắt.
“Trong một khu rừng ở Nam Vực”.
“Truyền lệnh!”
“Nghiêm!”
“Nhất định phải theo sát nguồn tín hiệu, xác định vị trí chính xác, thông báo ngay cho Tứ Đại Thiên Vương, đồng thời thông báo rõ ràng điện chủ đã xuất hiện, điện chủ đã xuất hiện, hạ chỉ thị, những cường giả từ mọi phía lập tức trang bị vũ trang, nhanh chóng tập hợp”.
“Tuân lệnh!”
Tất cả các nhân viên giám sát đều lớn tiếng nhận lệnh.
… Thiên Vương Thần Điện là tổ chức lính đánh thuê đầu tiên của Hoa Hạ, dưới sự chỉ huy của Tứ Đại Thiên Vương.
Đông Thiên Vương, Lý Lăng Phong, xương sắt dũng mãnh, được mệnh danh là vương biển sâu.
Nam Thiên Vương, Thượng Quan Liệt, thủ đoạn độc ác, được mệnh danh là vương rừng rậm.
Tây Thiên Vương, Âu Dương Sát, xuất quỷ nhập thần, được mệnh danh là vương ám sát.
Bắc Thiên Vương, Hồ Mị Nhi, xinh đẹp tuyệt trần, được mệnh danh là nữ vương La Sát.
Một năm trước, điện chủ Lôi Tuấn biến mất một cách bí ẩn, còn Nam Thiên Vương Thượng Quan Liệt, người để mất dấu điện chủ, cũng không vì mình là người anh em tốt nhất của Lôi Tuấn mà có thể thành công ngồi lên vị trí điện chủ.
Bởi vì ba vị Thiên Vương khác tuyệt đối không tin điện chủ đã chết.