Chương 13
Lôi Tuấn vỗ tay, anh đi đến trung tâm sân khấu sau đó dừng lại.
Cô dâu Lâm Vũ Phỉ nhìn chú rể Thượng Quan Liệt với ánh mắt bối rối.
Thượng Quan Liệt cau mày, hắn không nhìn rõ người này là ai.
Nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng áp lực, loại áp lực này hắn rất quen thuộc, trong lòng hắn chỉ có một người có thể làm được điều này, đó chính là Lôi Tuấn, điện chủ Thiên Vương Thần Điện.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Lôi Tuấn bị nhốt trong một nhà tù sâu thẳm trong rừng rậm, sao hắn có thể xuất hiện ở đây?
“Mày là ai?”
Thượng Quan Liệt rốt cuộc cũng không chịu nổi, lớn tiếng hét lên.
“Người anh em, người anh em tốt của tao, mày có nhớ tao không?”
Lôi Tuấn đột nhiên quăng mũ qua một bên, ngẩng đầu lên, một khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ cương nghị hiện ra.
Anh mỉm cười, khẽ gật đầu… “Sao lại như vậy?”, Thượng Quan Liệt nghẹn ngào kêu lên.
“Ôi trời ơi, anh… anh là người hay quỷ vậy?”, Lâm Vũ Phỉ phát hoảng, lập tức trốn sau lưng chú rể.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có duy nhất đôi vợ chồng sắp cưới này là nhận ra Lôi Tuấn.
Khách khứa cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc người này là ai mà có thể khiến ông trùm thế lực xám ở Nam Thành bị dọa tái mặt?
Đồng thời khiến cho cô chủ Lâm giàu có sợ đến phát run?
“Bất ngờ lắm à? Không chào đón tôi à?”
Lôi Tuấn lại bước lên hai bước, cười nhạt, nói: “Chú rể là người anh em tốt nhất của tôi, cô dâu từng là vị hôn thê của tôi, hai người kết hôn sao có thể thiếu lời chúc phúc của tôi được chứ?”
“Đúng không Thượng Quan Liệt?”
“Đúng không Lâm Vũ Phỉ?”
Anh tiếp tục nói: “Tôi cố ý đến đây để tặng quà mừng cho hai người đấy!”
“Người đâu, mau đuổi tên điên này ra ngoài cho tôi!”
Rốt cuộc Thượng Quan Liệt cũng không nhịn nổi nữa, hắn điên cuồng gào lên.
Nhưng đáng tiếc là phía ngoài hội trường không có bất kỳ âm thanh đáp trả nào cả.
“Người đâu? Chết hết rồi hả?”
Thượng Quan Liệt chửi ầm lên, lập tức lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm gọi… “Đừng vội, từ từ sẽ đến thôi, tôi chờ cùng cậu!”
Lôi Tuấn nhún vai cười nhạt.
Động tác của Thượng Quan Liệt thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện tất cả đã không còn kịp nữa.
Là ông trùm của thế lực ngầm ở Nam Thành, vậy mà hắn không thể liên hệ với bất kỳ tên đàn em nào?
Điều này có ý nghĩa như thế nào?
Hết rồi, hết thật rồi, cái gì nên đến cuối cùng cũng phải đến!
“Rốt cuộc người này là ai?”
“Chuyện gì đã xảy ra? Là kẻ thù ư?”
“Chẳng lẽ đến cướp cô dâu?”
Các tân khách lần lượt đứng lên, khoa tay múa chân bàn tán xôn xao.
Một gã tóc dài khá thân thiết với Thượng Quan Liệt liền đứng dậy, vọt về phía Lôi Tuấn, vừa đi vừa mắng. Người này cũng là bá chủ một phương ở Nam Thành, vốn dĩ hắn đang tìm kiếm cơ hội để tạo mối quan hệ với Thượng Quan Liệt, vừa hay hôm nay đụng phải.
“Thằng khốn kia, mày là ai hả? Mau cút khỏi đây cho tao!”
Gã tóc dài chỉ vào Lôi Tuấn mắng.
Khi đi đến cách Lôi Tuấn độ khoảng năm bước thì… Vèo!
Một viên đạn được bắn ra từ súng giảm thanh cắt đứt ngón tay hắn một cách chính xác.
“Má nó!”
Gã tóc dài đứng sững tại chỗ.
“Á á á…”
Hắn nhìn đốt ngón tay bị bắn nát của mình, đột nhiên hét ầm lên.
Thế nhưng hắn chỉ mới hét lên một tiếng, lại có thêm một viên đạn bay tới, bắn thẳng vào trán hắn.