Chương 19
Trần Phong bị bóc mẽ, lớn tiếng nói: “Hôm nay mày không thể đi khỏi đây đâu. Cho dù điện chủ Thiên Vương Thần Điện vớ vẩn gì đó đến đây thì tao cũng có thể bắt hết, tao đã bố trí hơn trăm người ở bên ngoài rồi”.
“Tự tìm đường chết!”
Cao Cương đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa tay chỉ vào hai vai Trần Phong.
Trần Phong không hiểu gì cả.
Hùng Thiên Long nhắm mắt thở dài, nghĩ thầm chết chắc rồi!
Hai âm thanh giòn giã bỗng vang lên…
Hai viên đạn bắn qua ống giảm thanh xuyên qua tấm kính của tòa nhà câu lạc bộ, chuẩn xác găm vào hai vai của Trần Phong.
Trần Phong hét lên, hắn ta ngã xuống đất, khẩu súng lục trong tay bay ra xa.
Đạn cỡ lớn bắn thành hai cái lỗ trên vai hắn ta.
“Người đâu, người đâu…”
Trần Phong gào thét dữ dội, nhưng bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Cao Cương trừng mắt, nhặt khẩu súng lục trên đất lên, bắn hai phát vào tai Trần Phong.
Trong nháy mắt, cả hai tai đều bị đạn bắn nát!
“Đồ khốn, cho mày thể diện mày lại không cần?”
Cao Cương lớn tiếng chửi: “Nếu không phải nể mặt sĩ quan Hùng, con mẹ nó, mày đã là người chết rồi! Còn muốn gọi đàn em của mày? Bây giờ bọn chúng đều đang quỳ ở ngoài kia. Mày đã phạm vào điều cấm kỵ, đó là nhắc đến điện chủ, đồ rác rưởi chết tiệt, lẽ nào mày muốn bị diệt môn sao?”
“Tôi tôi tôi…”
Lúc này Trần Phong mới hoàn toàn hoảng sợ!
Hắn ta không thể nào ngờ được Cao Cương đã chuẩn bị hết thảy trước khi đến đây, hơn nữa động tác còn rất nhanh.
Lẽ nào những người trong Thiên Vương Thần Điện đều là ma quỷ ư?
“Nam Thiên Vương à!”
Hùng Thiên Long lau mồ hôi, khẩn cầu: “Xem như người anh em này cầu xin anh, tha cho hắn đi. Nếu anh giết hắn, tôi thật sự không biết phải báo cáo lên trên thế nào, xem như là nể mặt tôi đi”.
“Đồ rác rưởi, giết mày thêm bẩn tay tao”.
Cao Cương tức giận quăng súng vào mặt Trần Phong.
Anh ta lấy một tấm khăn tay ra vừa lau tay vừa nói: “Sĩ quan Hùng, những chuyện tiếp theo anh có thể xử lý được chứ?”
“Thiên Vương yên tâm, tuyệt đối không vấn đề gì”.
Hùng Thiên Long vội vàng cam đoan: “Mọi người đã giúp tôi giải quyết nhiều thế lực trong thế giới ngầm như vậy. Tôi muốn cảm ơn còn không kịp nữa là”.
“Như vậy nghe còn tạm được, xem như anh thức thời”.
Cao Cương lại cười nhạt, nói: “Hành động lần này của Thiên Vương Thần Điện chúng tôi sẽ bảo vệ Nam Thành bình yên ít nhất mười năm. Điện chủ nói rồi, nếu sau này anh có bất kỳ vấn đề nào không thể giải quyết được thì có thể tìm tôi lúc nào cũng được. Tôi sẽ giúp anh giải quyết xem như trả ân tình”.
Cao Cương nói xong liền quay người rời đi.
“Cảm ơn điện chủ, cảm ơn Nam Thiên Vương”.
Hùng Thiên Long cung kính cúi người chào, toàn thân vẫn đang run rẩy…
Nửa đêm, phía ngoài Nam Thành.
Cạnh một con sông trong vắt lượn lờ trôi dưới ánh trăng.
Lôi Tuấn đứng quay người về phía mặt sống, im lặng hút thuốc.
Phía sau anh là Tứ Đại Thiên Vương.
Đằng sau Tứ Đại Thiên Vương là một một đội tinh binh xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề. Tất cả bọn họ đều mặc thường phục, nhưng vẫn không mất đi vẻ oai nghiêm. Ngoại trừ những người ẩn mình trong bóng tối, ở đây có không dưới mười ngàn người.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi à?”, Lôi Tuấn lên tiếng hỏi, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Anh Tuấn yên tâm, tuyệt đối không bỏ sót tai họa về sau!”
“Tốt lắm!”
Lôi Tuấn xoay người đối mặt với Tứ Đại Thiên Vương, cười nói: “Các anh em đã cực khổ rồi, lần hành động này không tốn một binh một tốt nào mà vẫn có thể giúp ta giải quyết tất cả kẻ thù, đồng thời cũng làm rạng danh Thiên Vương Thần Điện, công lao của các vị không thể không nhắc đến”.