Vừa sáng ra nhà họ Thẩm đã nhận được một bó hoa.
Đây không phải là bó hoa hồng đỏ bình thường mà là sự kết hợp của nhiều bông hoa sáng màu, được gói trong giấy báo cũ, mang theo sự lãng mạn hệt như người đàn ông đi trên đường tiện tay mua cho người mình yêu.
Dù không nói cũng biết đây là hoa Chu Diệc Hành mua tặng Thẩm Di.
Dì giúp việc cười tủm tỉm ôm bó hoa đi lên phòng của cô.
Lễ đính hôn của cô đang tới gần, cả nhà họ Thẩm đang chuẩn bị mọi thứ.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tần suất tương tác của cậu chủ Chu và nhà họ Thẩm đang tăng lên.
Thẩm Di vừa ngủ dậy đã thấy bọn họ mang hoa đến đây, cô chỉ bảo đặt lên chiếc bàn trong phòng của cô, sau khi rửa mặt xong thì đi xuống lầu ăn sáng.
Phù Lam tiện tay bưng bữa sáng tới cho cô, hỏi: “Hôm qua nhà họ Chu không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hôm qua bà định nhờ Tần Tuyết chọn ra vài món đồ trang trí, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, định bảo Thẩm Di hỏi thăm thử.
“Không có việc gì đâu ạ, chắc là bận quá không có thời gian xem điện thoại thôi.”
Chu Diệc Hành nói với cô như vậy.
“Vậy thì tốt.”
Gần đây Phù Lam đang chuẩn bị của hồi môn cho Thẩm Di, có rất nhiều việc cần phải xử lý. Những thứ mà hôm đó Thẩm Bách Văn đưa cho cô là chuyện lớn, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện nhỏ nhặt khác phải lo toan.
Thẩm Di nói với bà: “Mẹ, mẹ cứ làm đơn giản là được rồi, đừng vất vả quá.”
Đối với cô những thứ kia không quá quan trọng, thấy Phù Lam chuẩn bị nhiều thứ rườm rà và vất vả quá, cô lại không nhịn được nói một câu.
Phù Lam dừng bước, xoay người nhìn về phía Thẩm Di, nụ cười trên gương mặt nhạt hơn rất nhiều.
Bà không cảm thấy vất vả, nhưng lại cảm thấy quan hệ mẹ con quá xa lạ và khách sáo.
“Không thể làm đơn giản được, con không hiểu đâu.” Phù Lam chỉ xem như Thẩm Di còn nhỏ, bà đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô: “Di Di, sao lần trước con không nói cho mẹ biết con và Diệc Hành định đi thử đồ cưới?”
Lúc biết tin bà đã rất muốn hỏi, nhưng vẫn cố kiềm chế.
Nhưng bà nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra.
Đến ngày hôm nay, bà quyết định hỏi thẳng cho rõ ràng.
Thẩm Di ngẩn người, cô không ngờ bà đột nhiên nhắc tới chuyện này, cười nói: “Chẳng phải mẹ định đi Nam Thành sao?”
“Mẹ có thể không đi Nam Thành để đi thử đồ cưới với con mà.” Phù Lam hít vào một hơi: “Di Di à, có phải con đang giận mẹ không?”
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát: “Con không giận mẹ, đây cũng không phải chuyện gì to tát, con hẹn Chung Du đi cùng là được rồi.”
Thẩm Di không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này.
Lúc ấy cô không muốn nói là bởi vì cô cho rằng trong mắt Phù Lam chuyện đi đến Nam Thành cùng Thẩm Hàm Cảnh đang bị bệnh rất quan trọng.
Nhưng cho dù đi cùng cô quan trọng hơn hay đi cùng Thẩm Hàm Cảnh quan trọng hơn thì cô cũng không định nói.
Cô không phải người thích biến bản thân thành sự lựa chọn rồi bắt người khác phải chọn lựa, có thể trước khi người đó đưa ra lựa chọn thì cô đã rời đi. Không phải vì cô chịu thua hay sợ mình sẽ thua, cô chỉ cảm thấy điều đó không cần thiết, cô cũng không thích như vậy.
Hơn nữa cô đã lớn rồi, sau này không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào mẹ được, việc bạn bè dần dần có mặt nhiều hơn trong cuộc sống cũng là chuyện hết sức bình thường.
Sau này cũng sẽ có những người khác góp mặt trong cuộc sống của cô, ví dụ như là bạn đời.
Trước nay cô vẫn nhìn rất thoáng, nhẹ nhàng bỏ qua tất cả mọi chuyện.
Nhưng Phù Lam lại không làm được, bà nắm tay Thẩm Di: “Xin lỗi con nhé Di Di, dạo gần đây mẹ bận quá nên có đôi lúc không chú ý tới.”
Thẩm Hàm Cảnh vẫn đang ngủ, dì giúp việc đi tới hỏi có cần để dành bữa sáng cho cô ta không, Phù Lam tỉ mỉ sắp xếp đâu vào đấy.
Thẩm Di chờ bà làm xong việc mới nhẹ giọng nói: “Mẹ tốt với Hàm Cảnh thật đấy.”
Phù Lam hơi ngây người: “Các con đều là con của mẹ, tất nhiên mẹ phải đối xử tốt với các con rồi.”
Nhưng không giống nhau lắm, đối với Thẩm Hàm Cảnh bà sẽ cẩn thận tỉ mỉ hơn một chút.
Có điều Thẩm Di cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, nghe thấy thế cũng không nói thêm gì.
Phù Lam thoáng do dự, vẫn nói: “Hàm Cảnh từng sống trong trại trẻ mồ côi, con bé không cha không mẹ, là một đứa bé đáng thương, cho nên mẹ khó tránh khỏi thương con bé nhiều hơn một chút.”
Hơn nữa, bà luôn cảm thấy sở dĩ có thể tìm được Di Di ít nhiều cũng nhờ vào bọn họ đã làm nhiều việc thiện và nhận nuôi Hàm Cảnh. Cũng không thể qua cầu rút ván khi tâm nguyện đã trở thành hiện thực được, làm như vậy ông trời sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Thẩm Di cười.
Vậy sao?
Cô cũng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, khi đó cô cũng không cha không mẹ. Hơn nữa cô đã từng bị hắt hủi, mãi cho đến khi bọn họ đến đón cô đi.
Cô ăn xong chút cháo còn lại, rót một cốc nước trái cây.
Không biết vì sao, rõ ràng cô không nói gì nhưng Phù Lam vẫn cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt: “Di Di, mẹ…”
Bà hé miệng, nhưng không thể nói được chữ nào.
Thẩm Di uống hết cốc nước trái cây, đứng dậy rời đi: “Mẹ từ từ dùng bữa nhé.”
Cô quay về phòng xử lý bó hoa mà Chu Diệc Hành vừa đưa tới, c ắm vào mấy bình hoa rồi đặt chúng ở những nơi khác nhau trong phòng.
Cô mở cửa sổ ra, để gió từ bên ngoài thổi vào trong, cảm giác rất thoải mái.
Thẩm Di tìm được vài cuốn sách thông tin, bây giờ cô đang bận rộn chuẩn bị kiến thức để viết một quyển tiểu thuyết mới.
Quyển tiểu thuyết gần nhất cô đã viết xong khá lâu rồi, cô chuẩn bị viết một quyển khác.
Nhưng có một vấn đề, đó là…
Hy vọng độc giả chuẩn bị sẵn tâm lý, câu chuyện tình cảm dưới ngòi bút của người không rành gì về tình cảm lần này e là cũng chẳng có tiến bộ nhảy vọt gì.
Trên cơ bản cô đã hình dung ra cốt truyện của bộ tiểu thuyết này rồi, nó có thế giới quan rộng lớn nhưng tuyến tình cảm thì không chiếm quá nhiều.
Lúc đọc sách cô sẽ không để ý đến thời gian, đang đọc dở thì Chu Diệc Hành gọi điện thoại tới, hai người nói chuyện một lúc.
Chu Diệc Hành nói qua loa cho xong chuyện tối hôm qua.
Anh ta thoáng do dự, vẫn quyết định tạm thời không nói chuyện đứa con riêng kia cho cô biết. Khoảnh khắc nỗi lo lắng thoáng qua đó đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể quên được, cũng không dám lơ là cảnh giác.
Trước đây anh ta chưa từng lo lắng về tài sản trong nhà, bởi vì những thứ đó chắc chắn sẽ thuộc về anh ta.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân với Thẩm Di cũng thế.
Nhưng bây giờ không có gì là chắc chắn cả. Anh ta đã mất đi cảm giác an toàn và sự chắc chắn kia rồi.
Anh ta vừa gọi điện thoại vừa đi đến bên cạnh cửa sổ, từ trên lầu cao nhìn xuống, rõ ràng đang dẫm đạp tất cả ở dưới lòng bàn chân nhưng anh ta lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Giọng nói của anh ta rất dịu dàng: “Di Di, tối nay chúng ta đi chọn nhẫn cưới được không? Vốn định để nhà thiết kế làm riêng nhưng anh không chờ nổi nữa.”
Anh ta thấp giọng cười khẽ, giống như đang cười nhạo bản thân vội vàng như thằng nhóc mới lớn.
Thẩm Di có chút bất ngờ, không thể bắt kịp bước chân đột ngột của anh ta.
Có lẽ Chu Diệc Hành cũng biết cô đang bất ngờ, bèn cười nói: “Di Di, chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Anh muốn nhanh chóng kết hôn với em, anh rất mong chờ đám cưới của chúng ta.”
Thẩm Di nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay.
Cô vẫn ừ một tiếng.
Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi, không cần phải căng thẳng, cũng đừng cảm thấy đột ngột.
Cô hỏi: “Anh đang ở công ty à?”
“Ừ, có chút việc phải xử lý, đợi lát nữa xong việc anh đến đón em nhé?”
Thẩm Di đồng ý.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Chu Diệc Hành đang bước vội về phía trước đột nhiên tỉnh lại, như thể đang mơ. Không ngờ sẽ có một ngày anh ta lo được lo mất như vậy, chẳng giống ‘Chu Diệc Hành’ một chút nào.
Lúc mọi thứ đang nằm trong tay, anh ta thong dong bình tĩnh.
Cho đến khi quyền sở hữu bắt đầu dao động, anh ta mới vội vàng bắt lấy.
…
Buổi chiều, Thẩm Di đột nhiên muốn mua một quyển sách, cô lái xe đến hiệu sách của Đào Hi.
Ban đầu Đào Hi rất tích cực và chủ động tư vấn sách cho cô, cho đến khi nghe cô nói cô cần một quyển sách về kỹ thuật nông nghiệp thì nụ cười trên gương mặt cô ấy bỗng cứng đờ.
——Ai có thể nói cho cô ấy biết cô cả nhà họ Thẩm mua sách nông nghiệp về làm gì không?
Làm ruộng à?
Hay là nhận thầu?
Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đang có tin tức đồn thổi gì đó, chuẩn bị nhảy vọt sang một ngành công nghiệp mới?
Thẩm Di che miệng ho khan một tiếng: “Tớ tình cờ đọc được một đoạn nội dung trong đó nên cảm thấy hứng thú thôi. Nhưng tìm mua không dễ, nếu cậu không có thì tớ lên mạng tìm thử xem sao.”
Mặc dù Đào Hi có chút bối rối, không hiểu quyển sách này có thứ gì khiến Thẩm Di thấy hứng thú, nhưng cô ấy vẫn tìm giúp cô. Dù sao Thẩm Di đã mất công đến đây một chuyến rồi.
Sau khi mua sách xong, Thẩm Di rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ bên kia tan làm rồi, bèn chạy thẳng đến Chu thị.
Cô không nói trước cho Chu Diệc Hành biết là cô đến đón anh ta, định tới thẳng đó tìm anh ta cũng được.
Hôm nay Chu thị thoạt nhìn khá bận rộn, bước chân qua lại đều vội vàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Di tới nơi này, lễ tân biết mặt cô, thế nên cô thuận lợi đi thẳng lên tầng phòng làm việc của Chu Diệc Hành.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô suy nghĩ giây lát, nhớ xem phòng làm việc của anh ta ở hướng nào.
Nơi này quá rộng, không gian lại giống nhau, thành ra cô không nhớ rõ lắm.
Hỏng bét rồi. Bao lâu rồi cô chưa đến đây nhỉ?
Nếu để anh ta biết cô quên đường đi đến văn phòng làm việc của anh ta, chắc chắn cậu ấm này sẽ phát khùng lên, sau đó bắt cô một tuần đến đây ba lần cho nhớ kỹ.
Sau khi xác định được vị trí, Thẩm Di đi thẳng về phía đó.
Lúc đi vào cửa, cô bị một người chặn lại.
Người nọ giống như một ngọn núi cao chót vót, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.
Thẩm Di ngạc nhiên ngước mắt lên.
Là người họ hàng của nhà họ Chu mà cô đã gặp trước đó, anh còn giúp cô chọn lễ phục.
——Cũng phải, đây là Chu thị, anh là người nhà họ Chu, xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Di đè nén sự kinh ngạc, chào hỏi anh: “Trùng hợp thật.”
Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh.
Cô vội vàng lui về sau nửa bước.
Phía sau anh vốn dĩ có vài người, lúc này bọn họ đã lùi ra ngoài chờ, không dám đi lên quấy rầy. Trên người anh toát ra sự lạnh lẽo và xa cách rất rõ ràng, cảm giác này khiến cho người ta không dám đến gần.
Rõ ràng đối phương vẫn còn nhớ cô, khẽ gật đầu rồi hỏi: “Hôm nay cũng tới tìm Chu Diệc Hành à?”
Nghe anh nói như vậy, không biết vì sao trong đầu Thẩm Di bỗng bật ra một câu hỏi ‘Sao lúc nào cũng là cô đi tìm anh ta thế nhỉ?’
Cô thoáng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy.”
——Đúng vậy, sao lúc nào cũng là cô đi tìm anh ta? Tìm được hay tìm không được thì vẫn cứ đi tìm.
Chứ không thấy anh ta đi tìm cô bao giờ.
Cô hốt hoảng giây lát.
Chu Thuật lẫm cũng không có ý gì khác, chỉ là…
“Đây là hướng đi vào văn phòng làm việc của tôi.”
Thẩm Di ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng khác.
Vậy sao?!
“Các anh đổi văn phòng rồi à?” Cô vô thức lẩm bẩm.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, không phải đổi văn phòng, mà là cô nhầm hướng.
Cô suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, vội vàng phanh lại: “À đúng rồi, là tôi đi nhầm.”
Thiếu chút nữa cô đã xông vào phòng làm việc của người lạ, may mà người ta kịp thời ngăn lại.
Chu Thuật Lẫm làm người tốt đến cùng, chỉ đường cho cô: “Văn phòng của anh ta nằm ở kia.”
“À, tôi cảm ơn.” Vành tai của Thẩm Di hơi đỏ lên, nói cảm ơn anh.
Trùng hợp thật đấy, mỗi lần cô gặp anh, anh đều giúp cô một việc.
“Không có gì. Nhưng đừng vội, bây giờ anh ta không có ở văn phòng đâu.”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Di cũng không vội đi qua đó. Nếu đã bắt chuyện thì cũng phải nói thêm vài câu, bằng không người ta vừa chỉ đường cho cô mà cô lại chạy đi ngay thì xấu hổ lắm.
“Bây giờ anh cũng đang làm việc ở Chu thị sao?” Cô bắt chuyện với anh.
Chu Thuật Lẫm gật đầu.
Thẩm Di có hơi tò mò, đang định hỏi thêm gì đó thì Chu Diệc Hành vừa mới họp xong ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của cô, ánh mắt anh ta lóe lên, bước nhanh qua đây.
“Di Di.”
Nhìn thấy hình ảnh Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm đứng nói chuyện với nhau, trái tim anh ta như hẫng mất một nhịp.
Sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Anh ta liếc mắt nhìn Chu Thuật Lẫm.
Nhưng cố tình đối phương không hề né tránh mà còn đối diện với anh ta, hơi nhướng mày lên tỏ vẻ hứng thú.
Một là công ty.
Hai là Thẩm Di.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt anh, Chu Diệc Hành nghi ngờ chuyện lần này là anh đang cố ý khiêu khích mình.
Cho dù không biết hai người họ đã nói chuyện gì, nắm đấm của anh ta vẫn siết rất chặt.
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu Chu Thuật Lẫm cũng để mắt tới Thẩm Di thì anh ta phải làm thế nào đây?
Dù sao bây giờ gạo vẫn chưa nấu thành cơm, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Hô hấp của anh ta trở nên khó khăn, tim đập thình thịch, có thể nói anh ta chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy.
Đó là một cảm giác nguy hiểm khi nhận ra có một con thú dữ đang nhăm nhe con mồi trong túi mình.
Chu Diệc Hành nhíu chặt mày, không nói nhiều lời nào dắt tay Thẩm Di, đưa cô rời đi.
Anh ta đè nén sự bất an trong lòng, cố gắng không để lộ rõ sự khác thường, nhẹ giọng nói: “Sao em lại tới đây? Không phải đã nói là anh đến đón em rồi chúng ta cùng đi chọn nhẫn cưới sao?”
Anh ta cố tình nói lớn, người ở phía sau còn chưa đi xa nên vẫn có thể nghe thấy.
Chu Diệc Hành muốn tuyên bố rằng anh ta và Thẩm Di là ván đã đóng thuyền.
Anh là đứa con riêng nhưng đã được rất nhiều thứ rồi, đừng hòng mơ tưởng đến những thứ không nên, ví dụ như… mối hôn sự này.
Thẩm Di cảm giác anh ta có chút kỳ lạ, nhưng cô không biết lạ ở chỗ nào.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Vừa nãy em ra ngoài mua đồ nên tiện đến đây luôn.”
Chu Diệc Hành nở nụ cười, nắm lấy tay cô: “Bên ngoài lạnh lắm à? Tay em hơi lạnh rồi đây này.”
Đợi đến khi vào trong văn phòng của mình, anh ta mới hỏi đến chuyện vừa rồi: “Vừa rồi em và cậu ta… Đang nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Di thoáng khựng lại, cô cũng không thể nói là mình đến đây tìm bạn trai nhưng lại lao nhầm vào văn phòng của người khác được.
Cô đáp lập lờ: “À, chỉ tình cờ gặp nhau nên nói vài câu thôi.”
Chu Diệc Hành nhạy bén tóm được tin tức quan trọng, anh ta nhíu mày, hỏi: “Em từng gặp cậu ta rồi à?”
Vừa bất cẩn một chút đã lộ ra nhiều thông tin.
Cô có chút chần chờ gật đầu: “Hôm đi chọn lễ phục, em đến nhà họ Chu tìm anh thì có gặp anh ấy một lần.”
Ánh mắt Chu Diệc Hành tràn ngập sự phức tạp, đáy mắt bắt đầu có chút gợn sóng.
Anh ta không ngờ bọn họ đã từng gặp nhau.
Anh ta vẫn luôn đề phòng không để bọn họ gặp nhau, nhưng nào ngờ bọn họ đã gặp nhau từ lâu.
Đây thật sự chỉ là sự trùng hợp sao?
–
Hiện tại bên cạnh Lạc Sa đều là người của Chu Diệc Hành, ý của anh ta rất rõ ràng, đó là muốn bỏ đứa bé đi.
Nhiều vệ sĩ như vậy, cô ta không thể chống cự dù chỉ một người chứ đừng nói là một đám. Cô ta giống như con cá nằm trên thớt gỗ, không thể động đậy.
Trước khi nói chuyện này với Chu Diệc Hành, cô ta đã tâm sự với bạn của mình, chỉ cần cô ta cố gắng dây dưa, anh ta sẽ không nỡ bỏ đứa bé.
Nhưng sự thật là anh ta quá mức tàn nhẫn.
Cô ta tìm cách né tránh ánh mắt theo dõi, cầm điện thoại nhắn tin cho bạn xin giúp đỡ, bởi vì căng thẳng mà đến những ngón tay đang gõ chữ cũng run lên.
[Anh ta muốn kêu người dẫn tớ đi bỏ đứa bé, cậu giúp tớ được không? Tớ thật sự rất cần đứa bé này, khó khăn lắm tớ mới lén lút có thai được, tớ không thể bỏ nó.]
Cô ta chọn ngày anh ta và vợ sắp cưới đi thử đồ cưới để gọi anh ta đi, vốn tưởng rằng người phụ nữ kia rất thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện ra chút manh mối nào đó, sau đó đi tìm hiểu nguồn gốc rồi tới đây vạch trần chuyện này, từ đó lợi thế sẽ nghiêng về phía của cô ta, cô ta dễ dàng chiến thắng.
Song cô ta không ngờ Chu Diệc Hành lại che giấu tất cả những việc này. Cô ta vắt óc suy nghĩ nhưng lại lọt vào cái bẫy do chính mình bày ra, có thể nói là thua cả bàn cờ.
Người bạn an ủi cô ta: [Cậu đừng lo, chắc chắn tớ sẽ giúp cậu.]
Lực lượng của cô ta rất yếu ớt.
——Nhưng không ngờ lại có người có lòng tốt vươn tay trợ giúp, mạnh mẽ nhúng tay vào chuyện này. <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->