Anh từ chối mọi người đến bệnh viện thăm hỏi, cũng không có ai gọi điện được cho anh.
Ban đầu Phùng Dư cho rằng đây chỉ là một lời dặn dò ngẫu nhiên, mãi đến sau này anh ấy mới biết Chu Thuật Lẫm có tầm nhìn xa trông rộng.
Anh phụ trách mọi công việc của Chu thị ở nước ngoài bao nhiêu năm qua, chuyện công ty từ lâu đã không thể tách khỏi anh, chưa kể anh còn tham gia vào không ít ngành nghề trong nước.
Nắm quyền nhiều năm qua, anh hiển nhiên đã trở thành nút thắt không thể thiếu trong toàn bộ cấu trúc mạng lưới quy mô lớn, bất kể là muốn đi tuyến nào thì cũng phải thông qua nút thắt này. Chu Phục Niên là người cầm quyền lớn nhất trong tập đoàn, có thể đưa ra các quyết sách mà không cần thông qua anh, nhưng ông ấy sẽ phải vòng qua rất nhiều đường. Công việc tập đoàn vốn đã rườm rà bây giờ càng trở nên khó giải quyết hơn.
Anh rút lui như vậy, trước hết là khối lượng công việc của Chu Phục Niên đã tăng gấp đôi.
Chu Diệc Hành những năm gần đây cũng không phụ trách nhiều việc như anh, cho dù không có Chu Diệc Hành thì anh vẫn có thể giải quyết mọi việc trơn tru.
Giống như kéo co vậy, ban đầu hai bên ngang tài ngang sức, tựa như nước lửa không dung hòa vào nhau. Nhưng ngay khi một bên vừa buông tay thì bên kia lại trở tay không kịp ngã về phía sau.
Anh thoải mái buông tay, người của Chu thị lại hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh.
Phùng Dư chịu trách nhiệm ngăn chặn làn sóng người muốn tới tìm Chu Thuật Lẫm, anh ấy chỉ nói với người ngoài một lời như vậy: Bên kia đã có dặn dò ——xin đừng quấy rầy.
Chu thị loạn lạc thì có liên quan gì tới anh? Dù xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không phải việc của anh. Các khối vốn nằm dưới quyền kiểm soát của anh đã hỗn loạn hơn phân nửa, mà những khối vốn không nằm dưới quyền kiểm soát của anh cũng bị ảnh hưởng và hỗn loạn.
Tập đoàn lớn như vậy, không phải do một mình Chu Phục Niên quyết định tất cả. Nếu như ông ấy xử lý không thích hợp, ý kiến bên dưới có thể sẽ khiến trời đất như đảo lộn.
Chu Phục Niên tăng ca liên tiếp vài ngày, đi làm từ sáng sớm về nhà lúc tối muộn.
Ông ấy đã ngồi ở vị trí cao nhất nhiều năm, từ lâu đã không còn quan tâm đ ến những chuyện nhỏ nhặt, nhưng hiện tại ông ấy phải bắt đầu làm lại một lần nữa. Ông ấy chỉ có thể giữ mình bình tĩnh, tiếp nhận từng chuyện một ——
Nhưng mấy hôm nay không biết là do cường độ làm việc tăng đột ngột hay vì lý do nào khác mà ông ấy không thể ngủ ngon giấc, ban đêm còn hay nằm mơ.
Đêm khuya bận rộn xong, ông ấy vân vê sống mũi, lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc một lát mới đứng dậy về nhà.
Tần Tuyết đã đi ngủ từ sớm.
Ông ấy nhẹ nhàng di chuyển, nằm xuống bên cạnh bà ấy.
Ban đêm yên tĩnh, mây dày che khuất vầng trăng, ánh trăng rất nhạt.
Chu Phục Niên bỗng nhiên nhìn thấy người đã nhiều năm không gặp.
Vì quá mức hoảng hốt nên ông ấy không dám tin, sau vài giây xác nhận mới dám nhẹ giọng nói: “Thư Ngọc?”
Ông ấy không chớp mắt nhìn người trước mắt, gần như không tin được. Đôi mắt đã hơi đục ngầu không khỏi đỏ lên.
Đã bao lâu rồi ông ấy chưa nhìn kỹ bà nhỉ?
Khi còn sống bà cứ từ chối gặp ông ấy. Sau đó ông ấy rất khó gặp lại bà, đến cả trong mơ mà bà cũng không muốn đến gặp ông ấy.
Dù đã trôi qua bao lâu thì rất nhiều chuyện khi còn trẻ vẫn còn in dấu trong ký ức.
Trước khi qua đời, Tạ Thư Ngọc bị bệnh tật hành hạ một thời gian nên trông khá hốc hác, nhưng khi xuất hiện trong giấc mơ của ông ấy bà lại có dáng vẻ khi còn khỏe mạnh, gần giống như khi bà còn trẻ.
Khuôn mặt của bà vẫn đẹp như ngọc tạc, dưới ánh trăng nhợt nhạt trong suốt lấp lánh màu ngọc bích.
Không giống như ông ấy —— ông ấy đã bước vào tuổi xế chiều. Ông ấy nghĩ, trong mắt bà chắc hẳn ông ấy đã già lắm rồi.
Chu Phục Niên vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không được nhìn thấy lại đôi mắt này nữa. Ánh mắt của ông ấy tham lam dừng lại, thật khó có thể dời đi.
Tạ Thư Ngọc khẽ thở dài một hơi.
“Chu Phục Niên, ông có lỗi với tất cả mọi người.”
Chỉ một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại nặng đến ngàn cân.
Cổ họng Chu Phục Niên nghẹn ngào, nhất thời khó nói nên lời.
“Ông chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, tại sao ông lại đối xử với Tiểu Lẫm như vậy?”
Trong tranh chấp giữa hai đứa con trai, cho dù ông ấy đứng trung lập thì đã làm sao?
Rõ ràng ông ấy đã mắc nợ Chu Thuật Lẫm bao năm qua, nhưng vào thời điểm quan trọng ông ấy vẫn thiên vị một đứa con trai khác.
Tần Tuyết không sai, Chu Diệc Hành không sai, bọn họ đều không sai.
Nhưng sự thiên vị này quá mức tổn thương người khác.
Tạ Thư Ngọc khó tránh khỏi oán hận.
Mỹ nhân nhíu chặt mày khiến trái tim người khác vô thức thắt lại.
Chu Phục Niên đột nhiên bừng tỉnh, tay còn đang đưa về phía trước, làm như muốn bắt lấy gì đó.
Nhưng chung quanh lại trống trải, chỉ có đêm tối và Tần Tuyết vẫn đang ngủ say.
Trong ánh mắt ông ấy là sự kinh ngạc và đau đớn. Ông ấy luồn tay vào tóc, đầu ngón tay từ từ cuộn lại, cảm nhận sự đau khổ trong im lặng.
Thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức ông ấy cũng sắp quên đi quá khứ.
Ông ấy thật sự…. vô cùng áy náy với bọn họ.
Chu Phục Niên nhắm mắt lại, cố nhớ lại hình ảnh vừa rồi của bà trong giấc mơ, nhưng bà đã keo kiệt xóa đi bóng dáng của mình, khiến ông ấy dù có làm thế nào cũng không nhớ được.
Ông ấy siết chặt nắm đấm.
Thư Ngọc.
Đó là con trai của ông ấy và Tạ Thư Ngọc.
……
Không biết có phải Thẩm Di nghĩ nhiều hay không, cô cảm thấy Chu Thuật Lẫm khá thoải mái khi đối diện với tình hình hiện tại.
Trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn bên ngoài.
Nhưng điều đáng mừng trong tình huống này là không chỉ anh có thể yên tâm dưỡng thương mà cô cũng không cần phải lo lắng lần này lại có người giở trò.
Sau vài ngày đầu, tình trạng của anh đã ổn định, cô cũng không còn lo lắng như lúc đầu nữa.
Buổi chiều trời nắng đẹp, cô về nhà nghỉ trưa một lát, tiện thể lấy vài món đồ.
Dì Đồng đang làm vệ sinh nhà cửa. Chờ vài ngày nữa Chu Thuật Lẫm về thì trong nhà cũng sạch sẽ.
Thẩm Di vừa tắm xong, chợt nghe thấy dì Đồng gọi: “Cô chủ, cô cất bông hoa pha lê kia rồi sao? Tôi vừa định lau dọn nhưng hình như không thấy đâu nữa.”
Thẩm Di đặt đồ trong tay xuống, đi ra ngoài: “Cháu vẫn chưa cất, để cháu tìm cho dì.”
“Haiz.” Dì Đồng giặt khăn lông rồi dùng sức vắt khô, thuận miệng tán gẫu với cô, không khỏi cười nói: “Trước kia tôi còn lo là tính tình của cậu chủ lạnh lùng như thế chỉ sợ bạn gái hay vợ của cậu ấy sẽ chịu ấm ức. Không ngờ sau khi kết hôn cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn.”
Nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, làm sao có thể tưởng tượng được đây là cùng một người với trước kia?
Nhìn cách Thẩm Di được anh cưng chiều như hiện tại, làm gì có chỗ nào là phải chịu ấm ức?
Thẩm Di bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Trước kia anh ấy từng yêu đương rồi sao?”
Dì Đồng vội vàng nói: “Chưa từng. Mấy năm nay cậu ấy bận rộn với công việc, vốn dĩ tôi còn đang sợ cậu ấy không tìm được bạn gái…”
Bà ấy ngập ngừng.
Không ngờ anh lại nhanh chóng kết hôn, thật sự không cần người khác phải lo lắng.
Thẩm Di cười cười. Cô vào phòng làm việc, tìm thấy bông hoa đó trên kệ.
Cô cũng không vội đi ra ngoài, thoải mái ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, cầm bông hoa bằng pha lê trong tay nhẹ nhàng xoay chuyển.
Không nén được sự thích thú của mình.
Bởi vì thích cảnh sắc ngoài cửa sổ nên bình thường cô hay làm việc trong phòng khách, Chu Thuật Lẫm thì làm việc trong phòng sách nhiều hơn.
Ánh mắt Thẩm Di vô tình liếc xuống, rơi vào ngăn kéo chưa đóng kín trong tay, tiện tay kéo ra xem thử.
Tầm mắt chợt dừng lại.
Cô khẽ chớp mắt, nhìn thấy trong ngăn kéo có một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Thẩm Di gần như lập tức nhớ tới miếng ngọc lần trước.
Lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như có duyên đi lướt qua nhau với miếng ngọc kia, sau đó mặc dù cô cũng khá để tâm nhưng vẫn chưa được nhìn thấy, đến bây giờ cũng không biết đó là ngọc gì.
Chiếc hộp gỗ trước mắt này… không biết có phải là hộp gỗ đựng miếng ngọc kia không? Ngày đó cô chỉ nhìn thoáng qua, hình như cũng có hình dáng này.
Đầu ngón tay cô vẫn đang dừng lại trên ngăn kéo, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng dường như cô cảm giác được anh đang tránh cô, không muốn để cho cô biết được.
Thẩm Di nhẹ nhàng rũ mắt.
Cô lấy chiếc hộp gỗ kia ra, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên mặt hộp.
Mở hay không mở, nhiều lần cân nhắc.
Dù sao đây cũng là đồ của anh.
Nhưng trực giác mách bảo với cô rằng bên trong có một bí mật.
Cô nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ trong tay.
Một âm thanh khe khẽ vang lên, nó đã bị phơi bày.
Bên trong là một miếng ngọc trắng.
Ánh mắt cô hơi lóe lên, thấy trên miếng ngọc có khắc một chữ.
Sau khi sửng sốt giây lát, cô lấy miếng ngọc kia ra, đầu ngón tay khẽ vuốt chữ kia.
Không phải Thẩm, không phải Di.
……
Điện thoại di động cá nhân của Chu Thuật Lẫm nhận được cuộc gọi của Lục Khởi.
Tán gẫu vài câu xong, Lục Khởi không nhịn được cà khịa: “Mà này, anh định dưỡng thương đến bao giờ?”
Chu Thuật Lẫm đã nằm viện gần một tuần. Với vết thương của anh, cùng lắm là bốn đến năm ngày bác sĩ đã cho xuất viện, nhưng Lục Khởi không ngờ người đàn ông này vẫn còn trong bệnh viện.
Chu Thuật Lẫm tiện tay chọn một bộ phim, giọng nói ung dung: “Không vội.”
Anh dường như thật sự không vội.
“….”
Lục Khởi khẽ híp mắt: “Sao? Bây giờ anh rảnh rỗi quá đúng không? Hay qua đây làm chút việc vặt giúp tôi đi, đừng quên bên chỗ tôi cũng có phần đầu tư của anh đó!”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi: “Gửi cho tôi bản kế hoạch đi.”
Người đàn ông này dường như luôn mang trên mình vẻ lười biếng nhàn nhã nhưng nghiêm túc của một quý ông người Anh thời trung cổ.
Lục Khởi dạo gần đây làm việc muốn kiệt sức, anh ta gấp tài liệu trong tay lại, cảm thấy mất cân bằng nghiêm trọng, tức giận nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn cố gắng giành giật từng tí một à? Cứ nhường như thế thật sao?”
Cho dù có đám người cổ hủ phong kiến nhà họ Tần kia thì sao, Chu Thuật Lẫm chưa chắn sẽ thua.
Chu Thuật Lẫm bưng chén trà bên cạnh lên: “Nhường một chút thì có làm sao? Vất vả lâu nay rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Đúng lý hợp tình, nói rất có lý. Cho dù không phù hợp với phong cách bình thường của anh, Lục Khởi cũng tạm thời không tìm được lời nào phản bác lại anh.
Chu Thuật Lẫm hỏi: “Thứ tôi muốn đâu?”
Lục Khởi trợn tròn mắt: “Đang làm! Chờ chút.”
Chu Thuật Lẫm nghịch di động, cho đến khi nhận được tin nhắn của dì Đồng: [Cậu chủ, cô chủ đột nhiên ra ngoài rồi.]
Thẩm Di vừa mới về nhà, cô nói chắc là đến buổi tối mới vào lại bệnh viện.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn đồng hồ, nhưng hiện tại mới chỉ trôi qua hai tiếng.
Ngón tay thon dài của anh nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, cô muốn đi đâu?
Ngay sau đó dì Đồng lại chụp một tấm ảnh gửi tới: [Cái này vẫn đang nằm trên bàn của cậu, tôi cất giúp cậu nhé?]
Trên bàn làm việc có một chiếc hộp gỗ đã mở ra, bên trong trống rỗng.
Một người bình thường không thèm để ý đến mọi chuyện, người vừa nói không vội ——
Chu Thuật Lẫm đột nhiên đứng lên.