Nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, gò má cô nóng bừng như vừa say rượu, trong lòng đầy cảnh giác và đề phòng.
Chu Thuật Lẫm không khỏi ngẫm lại, nếu là trước đây thì chắc hẳn cô sẽ dễ thương lượng hơn rất nhiều. Có thể đến giúp anh một số việc, sau đó anh sẽ ‘được voi đòi tiên’ hơn một chút.
Anh khẽ thở dài một tiếng.
Hình tượng chính trực tuyệt đối kia cũng chỉ là đã từng.
Nhưng anh lại càng muốn như bây giờ.
Những gì cô nhìn thấy về anh càng gần thì sẽ càng sâu sắc hơn. Ảo ảnh nổi trên bề mặt sớm muộn gì cũng phải bị quét đi.
Anh thản nhiên liếc nhìn chiếc khăn mặt bên cạnh, hờ hững nói: “Giúp anh vắt khăn mặt được không?”
Việc này đối với anh quả thật không tiện lắm.
Thẩm Di đáp lại một tiếng rồi đi tìm khăn mặt của anh.
Khăn mặt của bọn họ treo cùng một chỗ, một màu lạnh một màu ấm, khác biệt rất rõ ràng. Lúc cầm chiếc khăn lên, khóe mắt Thẩm Di không khỏi nhìn thoáng qua người anh. Cô rất muốn giữ lịch sự không nhìn anh, nhưng ở cùng một không gian nhỏ hẹp như vậy quả thật có hơi khó kiểm soát.
Cô loáng thoáng nhìn thấy gì đó, nhưng không dám nhìn kỹ hơn.
Thẩm Di rũ mí mắt, tập trung giặt sạch khăn mặt, vắt khô rồi đưa cho anh.
Chu Thuật Lẫm đưa tay ra, nhưng khi đang định cầm lấy thì lại dừng lại, nắm lấy tay cô, hỏi: “Em lau cho anh nhé?”
Trong lòng Thẩm Di thoáng căng thẳng.
Anh đang tắm rửa nên đương nhiên không thể mặc quần áo đàng hoàng, lúc này cô vốn không có ý xâm phạm. Vừa rồi anh chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ không quá khó làm nên cô mới dám bước vào, định giặt xong khăn mặt là sẽ đi ngay, ai ngờ ‘chiêu trò’ của người đàn ông này ngày càng cao thâm.
Đầu ngón tay anh gõ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Mới mấy ngày không gặp mà đã xa lạ vậy sao?”
Anh đang ám chỉ nhắc nhở cô rằng bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật.
Thẩm Di nắm chặt tay: “Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Cho nên phải giữ khoảng cách.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, biết nghe lời gật đầu, lại nói: “Không bảo em giúp không công, anh sẽ trả thù lao cho em.”
Thẩm Di khó hiểu hỏi: “Gì cơ?”
Chẳng lẽ anh định trả cho cô tiền công chăm sóc?
Từ chóp mũi anh khẽ bật ra một tiếng cười, bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô: “Cho em sờ.”
Thẩm Di đương nhiên đã nghe rõ, trong đầu ầm ầm một tiếng, cắn chặt môi dưới. Giống như có tật giật mình, phản ứng đầu tiên của cô là muốn nhìn xem xung quanh có người nào không, nhưng lại muộn màng nhận ra làm sao ở đây có thêm người khác được.
Sắc đỏ nhanh chóng lan ra hai gò má, cô ho khan một tiếng.
Chu Thuật Lẫm thì ngược lại rất hào phóng.
Có điều nói vậy cũng không tệ, anh sẽ không còn đơn phương áp đảo chiếm hời nữa mà cô cũng có thể chiếm hời của anh, coi như công bằng.
Nâng cao ngưỡng chấp nhận của cô hơn.
Với lại, cô cũng không thể không giúp anh.
Thẩm Di do dự, thái độ dần thả lỏng: “Vậy để tôi lau lưng giúp anh nhé? Anh quay người lại đi.”
Trên cổ anh cũng có mấy vết thương, lốm đốm giống như những vết li ti xuất hiện trên khối bạch ngọc không tỳ vết. Cô cẩn thận tránh vết thương, lau chùi qua một lần, sau đó kiễng mũi chân, có chút đau lòng thổi vào nơi bị thương: “Có đau không?”
Hôm nay anh bị thương rất nhiều, cũng mất rất nhiều máu.
Chu Thuật Lẫm khàn giọng nói: “Không sao.”
Thời điểm đau nhất hẳn là lúc bị kính đâm, chẳng qua lúc ấy tình thế khẩn cấp, anh cũng chẳng chú ý vào việc đó lắm, đợi đến khi có thời gian suy nghĩ thì đã không còn cảm giác đau như ban đầu nữa.
Sau đó là khử trùng và khâu vết thương, lúc ấy cô ngồi xổm bên cạnh anh, anh đưa tay nắm lấy tay cô, cắn răng chịu đựng cũng có thể nhẫn nhịn được một lúc.
Anh cũng không nghĩ kỹ, nghe cô hỏi mới chợt nhớ lại.
Sau một lúc im lặng, anh nhận ra trong giọng nói của cô có chút đau lòng.
Chu Thuật Lẫm cố gắng phớt lờ hơi thở ấm áp đang phả vào lưng mình.
Thẩm Di kéo chiếc khăn xuống ——
Có thể thấy được cơ bắp trên người anh rất rắn chắc, đường nét cũng rõ ràng.
Không phải là cô chưa thấy qua, thậm chí còn từng sờ qua, biết được cảm giác khi chạm vào rất tuyệt vời. Nhưng nhìn trực diện dưới ánh đèn sáng ngời như vậy thì cô vẫn chưa quen lắm.
Phần thù lao anh vừa nhắc đến không dễ ăn, song cô cũng không từ chối một cách công chính liêm minh.
Xuất phát từ lòng riêng, cô thật đã sờ thử. Chọc nhẹ rồi lại vuốt v e, hàm răng cắn khẽ môi dưới.
Trong đầu cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ anh đang khách sáo với cô. Nhưng cô lại không khách sáo với anh, không chỉ lướt qua rồi thôi mà còn tranh thủ sờ cho thỏa mãn.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhếch môi, nhắm mắt lại mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Cơ bắp trong trạng thái thả lỏng không giống với trạng thái kéo căng, dần dần siết chặt lại.
Sự kiên nhẫn của Chu Thuật Lẫm cũng khá tốt. Đúng như lời cô nói, cô vẫn còn tức giận, vẫn chưa tha thứ cho anh.
Hơn nữa, sợi dây của anh cũng chưa đủ dài.
Cuối cùng Thẩm Di cũng dừng tay, không dám đi quá xa. Chỉ là lúc chiếc khăn đi xuống dưới, đầu ngón tay cô cũng đồng thời chạm vào thắt lưng của anh.
Sau vài hơi thở.
Cô nghe thấy Chu Thuật Lẫm trầm giọng nói: “Đừng sờ lung tung.”
Không thể nói là quát lớn, chỉ tựa như mặt nạ điềm tĩnh của một người bảo thủ đã bị xé bỏ.
Thẩm Di: “…?”
Cô đâu có.
Sao lại nói cứ như cô háo sắc lắm không bằng.
Thật ra cô chỉ đang lau thôi.
Cô nghiêng đầu, nhưng chỉ nói: “Anh cũng đâu có nói là nơi nào không thể sờ?”
Chu Thuật Lẫm im lặng.
Câu hỏi của cô gõ đúng vào vấn đề, sau khi tự kiểm điểm lại bản thân, anh hỏi cô: “Vậy em còn muốn sờ chỗ nào nữa không?”
Như thể nếu cô trả lời là muốn sờ vào chỗ nào thì sẽ anh sẽ cho cô chạm vào vậy.
Nhưng cô còn có thể chạm vào đâu nữa? Nơi an toàn duy nhất chính là những điểm nằm ngoài tầm mắt của anh.
Thẩm Di có chừng có mực phanh gấp, ngoan ngoãn nói: “Hết rồi.”
Chu Thuật Lẫm tự kiểm điểm rất sâu sắc, chủ động hỏi: “Thật sự hết rồi sao?”
“Ừm…” Cô mím môi, giặt sạch khăn mặt lần nữa rồi đưa cho anh, “Phần còn lại anh tự làm nhé?”
Anh có vẻ không đồng ý lắm với hành vi bỏ chạy giữa chừng này của cô, nhưng cũng không thể cưỡng lại được việc cô nhét khăn vào tay anh rồi tức tốc bỏ chạy.
Thẩm Di nghe thấy anh cười khẽ một tiếng ở phía sau. Bước chân của cô cũng không vì thế mà ngừng lại.
Cô lấy thuốc mang về từ bệnh viện về ra, định đợi anh tắm xong sẽ kiểm tra vết thương có dính nước hay không rồi cô sẽ bôi thuốc lại.
Hiện tại anh đi đứng khó khăn, cô cho rằng anh chỉ tắm rửa đơn giản là ra liền, nhiều nhất chỉ cần chờ vài phút. Nhưng không ngờ đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy anh đâu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút nghi ngờ, nhưng cô cũng không vội vàng, lấy điện thoại lướt xem Weibo vừa nãy bị kẹt cứng.
Lúc này mới nhìn thấy tin tức cô bị thương đã được đưa lên hot search.
Tai nạn này xảy ra quá đột ngột, từ khi tin tức bị lan truyền là chỉ trong thời gian ngắn đã bắt đầu bùng nổ. Chuyện này còn xảy ra ở đoàn làm phim, hiện tại đoàn làm phim đang chịu đựng áp lực từ các bên.
Vô số tin nhắn đổ vào tài khoản của cô, chẳng trách vừa rồi bị kẹt cứng.
Thẩm Di cân nhắc giây lát, quyết định leo lên Weibo báo bình an, nói mình chỉ bị mảnh vỡ sượt qua và bị thương nhẹ, bảo mọi người không cần lo lắng, đồng thời lại cảm ơn bọn họ đã quan tâm.
Không chỉ là độc giả của cô mà còn có không ít người qua đường cũng đang chú ý đến chuyện này.
Vụ kính thủy tinh phát nổ hẳn chỉ là một tai nạn, hiện tại không tạo thành hậu quả gì không thể cứu chữa mới là tình huống tốt nhất.
Cô online một lúc, trả lời bình luận không ngừng xuất hiện bên dưới bài Weibo mới đăng.
[Huhuhu, mãi mới thấy cô cập nhật, tôi sợ muốn chết!]
Vân Chi Sơn: [Ngày mai sẽ đăng bài mới. (Ôm một cái)]
[Cô bị thương ở đâu? Không sao chứ? Cô có sợ lắm không?]
Vân Sơn Sơn: [Bị ít mảnh vụn đâm vào thôi. Qua rồi nên cũng không sợ nữa^^]
Sau khi biết được cô không sao, người qua đường và độc giả vẫn đang chờ đợi thông tin từ cô đều thở phào nhẹ nhõm. Khó khăn lắm mới bắt gặp cô online, các độc giả bắt đầu phấn khích bàn luận.
[Chi Chi! Tuyến tình cảm trong bộ truyện này rất tiến bộ! Cực kỳ khen ngợi! Siêu cấp tuyệt vời!]
[Có trời mới biết, cả đời tôi bây giờ mới thấy được một nam chính ngông nghênh trong truyện của cô đấy!]
[Thật đấy, không hề nói quá chút nào, lần này cô xử lý rất khá. Về mặt tình tiết cũng vậy, có thể thấy được sự chăm chút và tiến bộ của cô.]
[Đại Đại*, bộ truyện lần này cô viết tuyến tình cảm tốt như thế, làm tôi rất hoài nghi rằng phải chăng cô đang trong một quan hệ siêu ngọt ngào!]
(*Đại Đại: cách độc giả bên Trung thường gọi tác giả tiểu thuyết.)
Khi dòng bình luận cuối cùng đập vào mắt, trái tim Thẩm Di cũng nhảy lên theo.
Tuy rằng cô hiếm khi xuất hiện, nhưng cũng có tiếp nhận vài phỏng vấn, trên mạng cũng có không ít các bài giới thiệu liên quan đến cô, tình trạng độc thân của cô cũng được nhiều người biết đến.
Xuất phát từ một số định kiến trong ngành, không ai có thể ngờ rằng cô sẽ kết hôn chớp nhoáng. Hơn nữa, chuyện này cũng không dễ để công khai.
Nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng gì cả, không nói ra hẳn là cũng không sao.
Cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Thẩm Di vô thức liếc nhìn thời gian, cách lúc cô ra ngoài phải có hơn nửa tiếng.
Cô nghi ngờ nhìn anh, không biết tại sao anh lại chậm chạp như thế, nhưng thấy anh không có chuyện gì nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô đi theo anh, chờ anh thu dọn xong.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, động tác lấy máy sấy hơi dừng lại: “Em đang làm gì vậy?”
“Chốc nữa tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh.” Thẩm Di hết sức chân thành nói.
Anh lại liếc nhìn cô, thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.
Bởi vì anh mới vừa tắm xong, hai người lại đứng cách nhau rất gần, cho nên cô có thể ngửi thấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh nhẹ nhàng trên người anh.
Chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái, giữa cổ áo vẫn còn vương chút hơi nước ẩm ướt.
Thẩm Di biết chừng mực dừng ánh mắt lại, quay sang một bên. Chờ anh sấy tóc xong, cô kéo anh tới sô pha ngồi xuống, giúp anh kiểm tra vết thương.
Sau khi bôi lại thuốc lên vết thương trên cổ anh, cô lại ngồi xổm xuống trước mặt anh, bắt đầu xử lý vết thương trên tay anh.
Đây mới là một việc tốn nhiều sức lực.
Thẩm Di cúi đầu chăm chú làm việc, mặt mày lộ vẻ nghiêm túc, động tác cẩn thận lại tỉ mỉ. Sau khi vết khâu lộ ra bên ngoài, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn cận cảnh cô vẫn chấn động không thôi, không khỏi cau mày.
Lúc thấy anh khâu vết thương, vì sợ anh đau nên cô đã đưa tay cho anh nắm, hy vọng anh có thể mượn chút sức lực để dời đi cảm giác đau đớn, cho dù chỉ là tác dụng tâm lý cũng được, nhưng lúc ấy anh cũng không nắm chặt tay cô.
Cô ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Sao lúc đó anh không nắm chặt tay tôi?”
“Anh đâu có yếu ớt như thế.” Vết thương này chẳng là gì, nhưng sẽ rất đáng sợ với một cô bé lớn lên trong sự nuông chiều và bảo bọc. Anh cụp mắt nhìn sâu vào mắt cô, bắt được nỗi đau trong mắt cô, thong thả nói: “Nếu anh nắm chặt, lúc đó người đau sẽ là em.”
Thẩm Di biết. Cô chỉ hy vọng anh có thể bớt đau một chút.
Chu Thuật Lẫm trầm ngâm giây lát, dường như muốn bù đắp chuyện mình chưa làm được, đột nhiên hỏi: “Bây giờ có thể nắm không?”
Thẩm Di ngẩn người, cũng không nghĩ ngợi gì mà đưa tay ra cho anh: “Vậy anh nắm thử xem?”
Anh nắm lấy cổ tay cô rồi đưa lên miệng cắn khẽ, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức xẹt qua chút kinh ngạc.
Nắm tay là được rồi, không ngờ anh còn thích làm chuyện này nữa.
Thẩm Di giật mình hé miệng, khóe miệng khẽ giật giật, do dự một hồi nhưng vẫn không ngăn lại.
Hơi ngứa, hơi ướt.
Trong lòng chợt có một cảm giác rất khác lạ.
Chờ anh nhả ra, cô lập tức rút tay về rồi dùng tư thế bảo vệ vô thức che lại trái tim mình.
Có một vết răng khá sâu để lại trên đó.
Cô chỉ cho anh nắm tay, sao anh còn cả cắn…
Sau khi bình tĩnh lại, cô đặt chuyện này sang một bên, tiếp tục bôi thuốc cho anh. Đối mặt với vết thương nghiêm trọng, cô vẫn không đành lòng, còn thổi nhẹ lên đó.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày.
Có lẽ lúc khâu vết thương anh cũng không cau mày như thế này.
Cô hồn nhiên không phát hiện ra điều gì, tự làm việc của mình, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, còn dịu dàng hơn cả lúc xử lý vết thương cho mình.
Khi thở ra, đôi môi đỏ mọng sát lại gần đến mức sắp hôn lên miệng vết thương của anh.
Người đàn ông khẽ mím môi, để mặc cho cô làm. Ánh mắt anh từ từ tối xuống, trở nên u ám không rõ, giống như đêm đông tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Vị trí cô ngồi xổm cũng vừa khéo.
Cảnh tượng này thực sự khá tác động đến thị giác.
Sau khi băng bó xong, Thẩm Di ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”
Cô như nhận ra được điều gì đó, ánh mắt chợt lóe lên.
Chu Thuật Lẫm phản ứng rất nhanh, ‘ừm’ một tiếng rồi kéo chiếc chăn bên cạnh qua đắp vào giữa hai ch@n mình.
Tư thái nghiêm túc như thể không có việc gì xảy ra.
Nhưng chuyện đáng ra nên thấy Thẩm Di cũng đã nhìn thấy. Cô cũng không biết mình đứng dậy bằng cách nào, chỉ là, đứng phắt dậy thế thôi.
…… Cô vừa mới làm gì vậy?
Người vừa mới làm xong việc của mình đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lại không thể nào thoải mái tự nhên được, cứ thế bị mắc kẹt giữa chừng.
Vừa nãy Chu Thuật Lẫm chỉ tiện tay kéo tấm chăn, không ngờ còn là tấm chăn của cô. Chỉ cần nghĩ tới thứ nó đang che phủ là… cô lại không thể không nhắm mắt lại.
Thẩm Di khẽ cắn môi, đầu óc quay cuồng.
Nỗi đau lòng vừa rồi vẫn chưa nguôi ngoai, bây giờ cô lại phải suy nghĩ xem có nên phớt lờ anh không.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thử trưng cầu ý kiến của anh: “Tôi đi ngủ trước nhé?”
Chu Thuật Lẫm hờ hững nói: “Ừm.”
Nếu anh không để cô đi thì cô càng yên tâm phớt lờ anh, nhưng anh lại kiềm chế bản thân như vậy khiến cô càng thêm do dự, cảm thấy cứ thế bỏ anh lại một mình có chút đáng thương.
Cô chợt nhớ lại trước kia, hình như đều là bàn tay phải của anh làm loạn, nhưng hôm nay nó lại bị trói buộc...
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Thẩm Di sau khi xin chỉ thị xong cũng không rời đi ngay. Cô xoắn xuýt c ắn môi dưới, rồi như đã hạ quyết tâm, dưới ánh mắt có chút ngạc nhiên của anh trở lại bên cạnh anh.
Cô cũng không lấy lại cái chăn mà kéo nó qua một chút để đắp cho mình. Để tiện cho động tác, cô ngồi lên người anh, nhìn thẳng vào đôi mắt mắt đen láy của anh, bình tĩnh giải thích: “Tôi giúp anh giảm bớt sự khó chịu nhé?”
Chu Thuật Lẫm cũng không từ chối, nhẹ giọng hỏi: “Giảm bằng cách nào?”
“Tôi ở bên anh một lát, hôn anh.” Thẩm Di thấp giọng đáp, còn mang theo chút vui vẻ.
Lúc này còn cười được.
Nghe vậy, Chu Thuật Lẫm cũng không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ nhướng mày, không nói được mà cũng không nói không được.
Thẩm Di bèn làm theo ý mình, nghiêng người về phía trước rồi chạm vào môi anh.
Chu Thuật Lẫm sực nhớ tới cái cách trước đây cô dùng để an ủi anh…. đó là hôn lên tai anh.
Cảnh tượng lúc đó như vẫn còn ở ngay trước mắt, cứ thế bị cô đốt cháy từng chút một. Ngọn lửa lẽ ra đã được dập tắt giờ lại cháy lan càng lúc càng mạnh.
Cô gái này không biết cách an ủi người khác.
Đặc biệt là an ủi đàn ông.
Cũng may là đã gả cho anh, nếu không anh thực sự khó có thể tưởng tượng được làm sao có thể nhờ cô an ủi người khác.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Di đã tiến bộ không ít, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cắn môi anh.
Chu Thuật Lẫm lười biếng nhắm mắt lại, để cho cô chủ động, sức lực tựa như mưa xuân rơi xuống mặt đất. Thỉnh thoảng lại nếm thử, cũng có chút thú vị.
Chủ yếu là do cô hơi dùng sức, ban đầu cô vẫn có thể quỳ thẳng người, nhưng dần về sau lại bất giác thả lỏng người, áp sát xuống.
Tư thế này quả thật thuận tiện, sẽ không quá mệt mỏi. Nhưng vừa tiến sát lại là cô lập tức cảm nhận được thứ mình vừa nhìn thấy, nó rõ ràng đến mức không thể bỏ qua được.
Vành tai cô đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có dễ chịu hơn chút nào không?”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Không hề.
Cô đang đổ thêm dầu vào lửa thì có.
Anh lại lập lờ nước đôi: “Em hôn anh thêm một lát đi.”
Thẩm Di thì thầm: “Anh quả nhiên không phải người tốt.”
Chu Thuật Lẫm bật cười khúc khích, tay trái vẫn đang đặt bên hông cô, động tác như sắt, bất di bất dịch.
Lần này thật sự đã quét sạch mọi cái nhìn tốt của cô về anh.
Anh hoàn toàn không dễ dỗ dành.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng liếc cô, trong mắt ánh lên d*c vọng sâu thẳm: “Vậy em định ‘nhục hình’ anh sao?”
Anh không phải người tốt, cho nên cô định ‘nhục hình’ anh như thế này à?
Thẩm Di thoáng sửng sốt rồi lập tức hiểu ra điều gì đó, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Rõ ràng cô vẫn chưa làm gì cả, nhưng anh lại nói như thể cô đang kiểm soát anh vậy.
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, như đang cố gắng bình ổn lại thứ gì đó. Thẩm Di dựa vào người anh cười khẽ, cười xong, cô lại nhẹ nhàng li3m môi anh, rất ngứa đòn.
Đã nói sẽ ở bên anh một lúc thì cô sẽ ở bên anh một lúc, hôn anh thêm một lát nữa rồi cô sẽ quay về ngủ.
Anh nhíu mày, không buông tay ra, cũng không có ý định thả cô đi.
“Anh khó chịu lắm à?” Thẩm Di rũ mắt nhìn, đáp án rất rõ ràng. Có vẻ thay vì được cô xoa dịu thì ngược lại càng trầm trọng hơn. Cô ngượng ngùng nói: “Không sao, anh phải chịu chút trừng phạt.”
Chu Thuật Lẫm bị tức cười.
Thẩm Di giống như cá chạch trượt khỏi tay anh. Anh đưa tay ra định bắt cô lại, nhưng chỉ vồ hụt.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu.
Thẩm Di tắm rửa xong đi ra thì anh đã về tới phòng, đang tựa vào đầu giường xem điện thoại di động.
Có điều, anh đã hoán đổi vị trí ban đầu của họ.
Cô có chút sửng sốt.
Chu Thuật Lẫm bèn giải thích: “Tôi ngủ bên này sẽ tiện xoay người hơn.”
Anh đổi sang bên kia, bên tay trái chính là cô, xoay người tức là hướng về phía cô.
Thẩm Di vén chăn lên, chậm rãi lên giường, nói: “Ngủ bên này anh cũng có thể xoay người mà.”
Chẳng qua là quay mặt ra bên ngoài thôi.
Cô thực sự đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, nhưng lại giả vờ như không biết gì.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô.
Trái tim cô thoáng run rẩy, như thể mọi sự che đậy đều bị nhìn thấu.
Một giây sau, anh thản nhiên nói: “Sau khi ngủ thể nào em cũng sờ mó anh, cho nên anh phải đề phòng.”
Bây giờ bên tay trái anh là cô, lúc cô muốn sát lại gần, anh sẽ nhấc tay trái lên ngăn cản.
Thẩm Di trợn tròn mắt.
Anh ——
Cô siết chặt nắm tay.
Chu Thuật Lẫm thở dài một tiếng, an ủi cô: “Không phải là không cho em sát lại gần, nhưng mấy lúc em quá đáng cũng phải cho anh bảo vệ phần th@n dưới chứ hả?”
Thẩm Di: “…?”
Cô không nghe nổi nữa, thẳng thừng nhào tới bịt miệng anh lại, gần như nghiến răng nói: “Tôi quá đáng lúc nào!?”
Rõ ràng là đang vu khống cô mà!
Chu Thuật Lẫm ra vẻ suy tư, hơi thở chầm chậm phả vào lòng bàn tay cô: “Chắc là em không biết đâu, sau khi ngủ say em sẽ sờ mó anh.”
Thẩm Di buột miệng muốn phản bác, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nuốt ngược xuống bụng, khí thế yếu đi hai phần, hỏi: “Phải không?”
“Không ngờ tôi còn quá đáng như thế nhỉ.” Cô cười gượng.
Chu Thuật Lẫm gật đầu đồng ý.
Bàn tay trái có thể di chuyển về phía cô quả thật sẽ thuận tiện hơn nhiều. Lúc này, anh thuận tay nắm lấy vành tai cô, khàn giọng nói: “Vừa mới an ủi xong. Đừng sờ lung tung.”
Hơi thở ấm áp của anh nhàn nhạt thổi vào vào tai cô.
An ủi xong chuyện gì?
An ủi thế nào?
Thẩm Di lại siết chặt lòng bàn tay.
“Tôi sẽ cố gắng kiểm soát bản thân.” Cô ngoan ngoãn nằm về phía mình.
Bởi vì bên này là chỗ anh từng ngủ trước đây, cho nên trên chóp mũi gần như đều là mùi hương của anh.
Nhiệt độ bên tai lại không ngừng tăng cao.
Cũng may hôm nay đã vất vả cả một ngày dài, cô cũng thực sự mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã thủ thiếp đi.
Được hơi thở của anh bao bọc chặt chẽ, cô ngủ rất an ổn, không hề cử động.
Một tiếng sau, Chu Thuật Lẫm nhíu mày, nhìn về phía cô.
Cô nằm ngửa ngủ, hai tay ôm lấy chăn, dáng ngủ điềm tĩnh, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Tư thế hoàn toàn không động đậy, cũng không có ý định cử động.
Anh liếc nhìn vị trí mình đã từng ngủ.
Cho đến hôm sau, cô vẫn ngoan ngoãn nằm ở khu vực đó.
Vừa tỉnh dậy, Thẩm Di đã nghe thấy anh nói: “Tối nay đổi chỗ lại.”
Thẩm Di: “…?”
Cô vừa mới cất chăn đi, nghe vậy thì thử nhớ lại tối hôm qua, không quá chắc chắn hỏi: “Tối qua tôi không sờ mó lung tung chứ?”
Anh như vậy là không vui khi bị cô sờ mó sao?
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô: “Không.”
Thẩm Di nghi hoặc hỏi: “Vậy là vì sao?”
Anh đáp ngắn gọn: “Anh nằm ngủ bên kia quen rồi.”
Thì ra là vậy, Thẩm Di hiểu ý gật đầu.
Kết quả điều tra bên chỗ Lục Khởi vẫn chưa có, chắc phải mất thêm hai ngày nữa.
Công việc bên phía Chu Thuật Lẫm vốn đã chồng chất, còn phải tổ chức thêm mấy cuộc họp video, gần đây anh không thể rảnh rang được. Dù tay phải đang bị thương thì cũng phải đến công ty.
Thẩm Di dặn anh nhớ bôi thuốc, có thể nhờ Phùng Dư hỗ trợ. Anh nhanh chóng đáp lời, dùng một tay cài nút áo sơ mi đầu tiên rồi bước ra ngoài.
Thẩm Di lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của anh, luôn cảm thấy anh sẽ quên.
Chiếc cà vạt mấy hôm trước cô đặt đã làm xong, buổi chiều nhân lúc đi lấy nó về, cô nhắn tin cho anh: [Anh đang bận à?]
Chu Thuật Lẫm mới từ phòng họp trở về, dùng một tay kéo lỏng cà vạt.
Gần đây mâu thuẫn giữa anh và Chu Diệc Hành đã lên đến đỉnh điểm. Hai thế lực đang đánh nhau làm cả hồ nước không được yên ổn.
Nếu không lần này anh cũng sẽ không sang New York tạm thời.
Vẻ nghiêm nghị giữa hai đầu mày hơi dịu đi, anh trả lời cô: [Mới vừa xong việc. Em nói đi.]
[Anh quên bôi thuốc rồi đúng không?]
Thẩm Di gần như chắc chắn.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, liếc nhìn bàn tay phải của mình.
Đúng là đã quên.
Có cảm giác áy náy và bất lực như bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu vậy, anh cúi đầu bật cười, bấm di động trả lời: [Bây giờ anh bôi liền.]
Lại hỏi cô: [Em đang ở bên ngoài à?]
MiaMia: [Đúng vậy, tôi đang định về nhà.]
Chu Thuật Lẫm chợt nghĩ đến chuyện Chu Diệc Hành vừa tranh quyền phụ trách vụ hợp tác giữa hai nhà Chu Thẩm với anh, trong mắt ánh lên vẻ u ám trầm tĩnh.
Anh gửi lời mời tới cô: [Muốn qua đây thăm anh không?]