Song hiện tại hình như Thẩm Di đã giẫm trúng rồi.
Sấm sét nổ vang ầm ầm.
Chu Thuật Lẫm chỉ hờ hững nở nụ cười nhưng lại khiến cô cảm thấy nghẹt thở, đầu ngón tay hết siết chặt lại buông ra.
Người bên cạnh căn bản không phải Chu Thuật Lẫm, bởi vì đây không thể là những lời anh có thể nói ra. Chắc chắn là có ai đó đã đội lớp da của anh, ở đây ‘giúp hổ mọc thêm nanh’!
Anh! Đang nói gì vậy!
Cô đương nhiên nhớ rõ chuyện mấy lần đó. Nhưng làm sao cũng không ngờ được anh sẽ coi đây là bằng chứng chứng minh cô đã học được.
Thẩm Di đỏ mặt, thở hắt ra một hơi, vô thức phản bác: “Không phải ——”
Đôi mắt đen láy của Chu Thuật Lẫm thản nhiên nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Không phải cái gì? Không phải chưa cứng, hay là, không phải do em hôn?”
Giống như có một làn sóng nhiệt thổi qua tai.
Thẩm Di mạnh mẽ nhắm mắt lại, áp lực thậm chí còn nặng nề hơn vừa rồi, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Cô hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ như nuốt phải một ngụm sương mù —— Bởi vì tất cả đều là sự thật.
Thoạt nhìn thì tình hình đã quá tệ hại, nghĩ lại còn thấy kinh.
Đầu óc cô trống rỗng, không biết nên trả lời như thế nào.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu cọ nhẹ vào cô, nói một câu với ý tứ sâu xa: “Vậy thử lại xem?”
Thử cái gì? Thử xem cô có thể hôn cho anh cứng không ư?
Đầu cô ong ong, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, bàn tay nắm chặt lấy chăn, rõ ràng có ý định chạy trốn: “Tôi không ngủ với anh nữa, tôi về chỗ của mình ngủ đây.”
Yên lặng giây lát, Chu Thuật Lẫm trầm giọng hỏi: “Em định ngủ với tôi như thế nào?”
Thẩm Di: “….”
Trong lòng cô tuyệt vọng hai giây, sau đó sửa lời: “Không ngủ bên cạnh anh nữa…”
Ánh mắt anh thâm trầm, có thể thấy rõ cô đang rất bối rối, hệt như lúc ban ngày kéo cô vào ống kính camera.
Anh liếc nhìn bàn tay cô đang nắm chăn, sau đó giơ tay nắm lấy cổ tay cô, không cho cô từ chối: “Thử xem.”
Trong giáo án của anh thì hiện tại đã đến bài học này rồi, thế là anh kề sát môi cô, nói: “Đã đến lúc học cái mới rồi.”
Hơi thở Thẩm Di hơi nóng lên, cũng bắt đầu dồn dập. Anh nói nghe rất nhẹ nhàng… Chỉ là tình huống lần này không giống với lần trước. Lần trước cô còn có thể tập trung và thật sự coi anh là một người thầy hướng dẫn chuyên nghiệp, nhưng lần này thì hoàn toàn không thể.
Khác nhau ở chỗ, tâm thanh tịnh và tâm bất tịnh.
Chu Thuật Lẫm đã cúi đầu tách hàm răng cô ra, hơi thở có chút nóng bỏng. giống như lời anh từng nói, mang theo hơi thở dụ dỗ.
Chỉ cần nhẹ nhàng thả mồi thử xong là có thể dụ cô đi.
Cô khẽ chạm vào môi anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rất quen thuộc.
Giống như hôm nay ở trên xe vậy, cô biết nên làm thế nào. Cô từ một người có kiến thức trắng tinh như tờ giấy đến thành thạo như hôm nay cũng không hề khó khăn gì.
Tất cả đều nhờ vào người thầy giáo này, anh không chỉ phụ trách dạy mà còn bắt cô ôn bài liên tục.
Đoạn mở màn đã bắt đầu, cô cũng không hỏi lớp học mới là gì.
Cô dựa vào anh, nhẹ nhàng li3m cắn, tầm nhìn dần mờ đi, trong cổ họng cũng thoát ra một tiếng r3n rỉ mơ hồ. Giống như bị kéo vào một cơn mưa liên miên không ngừng, chỉ cảm thấy vô cùng ướt át.
Vừa rồi cô còn muốn tranh luận với anh rằng cô không biết làm. Về phần bão táp mưa sa nổi lên —— có thể là do nhiều loại nguyên nhân khác nhau, chẳng hạn như rơi tự do, thiên thể chuyển động, vân vân.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy thật ra cô cũng rất biết cách điều khiển.
Chu Thuật Lẫm không chủ động, để mặc cho cô điều khiển, cho cô đủ không gian phát huy. Giống như một tấm vải trắng vậy, anh để cô tự thiết kế và vẽ lên trên đó.
Không biết là lúc nào, cũng không biết là làm thế nào mà lại len vào được bên trong. Đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt v e lưng cô, không còn cách trở quần áo khiến cho cảm giác cũng trở nên rõ ràng hơn, dần dần rơi xuống cột sống, gây ra từng cơn sóng nhẹ.
Trong lòng Thẩm Di có chút hoảng hốt, cũng may anh không làm gì nhiều.
Nhìn qua chỉ là chút trấn an khi năng lượng trong cơ thể bị đè nén đến cực hạn, sức nóng mãnh liệt muốn thoát ra nhưng không thể. Thế nhưng tất cả động tác phát sinh đã sớm vượt qua ranh giới dạy học đơn thuần, biến thành tình cảm và d*c vọng giữa nam và nữ.
Thẩm Di lui về phía sau, đối diện với đôi mắt đầy u tối của anh, bỗng nhiên cong môi rồi cắn vào yết hầu của anh.
Từ đầu đến cuối, toàn bộ mọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của anh, thực hiện theo kế hoạch của anh, nhưng cuối cùng cô lại không được vui, bắt đầu đi trật đường ray.
Chu Thuật Lẫm rất bất ngờ, anh thốt ra một tiếng r3n rỉ, sau đó nhắm mắt lại, ấn đường nhíu chặt.
Cắn xong, Thẩm Di ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu hun hút của anh, đôi mắt hẹp dài đó hơi nhíu lại. Mà cô làm xong chuyện xấu cũng không hề thấy chột dạ, chỉ khẽ mím môi lại khi nhận được ánh mắt này của anh.
Ngón tay thon dài của anh vô thức vuốt v e mu bàn tay cô, làm động tác muốn đan các ngón tay lại với nhau.
Để phòng ngừa anh trả thù, hơn nữa cũng đã chơi đủ vui rồi, Thẩm Di bèn rời khỏi tay anh, muốn trở về vị trí của mình. Nhưng vừa mới rút lui, Chu Thuật Lẫm đã nắm chặt lấy tay cô kéo về lại, khiến cô suýt nữa đâm vào ngực anh.
Anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Đã đến nước này rồi còn định đi đâu nữa?
Một khí luồng nguy hiểm như con sói xấu xa đồng thời cũng được giải phóng ngay lúc đó.
Thẩm Di vô thức liếc nhìn vị trí của mình, ngoan ngoãn đáp: “Trở về chỗ ngủ.”
“Ngủ ở đây đi.” Anh nhàn nhạt nhìn cô, dùng giọng điệu ‘hà tất phải phiền phức như thế’ nói: “Em về chỗ của em rồi chốc nữa cũng lăn sang bên đây thôi.”
Thẩm Di: “……
Cô cảm thấy cô không có cách nào để nói chuyện với anh. Bởi vì cô không thể nói lại anh, cũng chẳng biết vì sao mà cô luôn là người đuối lý. Cảm giác xấu hổ đó cứ như bấy lâu nay cô chiếm hời của người ta, cuối cùng cũng bị người ta tìm đến cửa chỉ thẳng mặt.
Cô không nhắc tới chuyện xảy ra hằng đêm, anh cũng vậy, chỉ có tối nay… anh lơ đễnh nhắc đến như thế lại khiến cô bất lực không chịu nỗi.
Anh cứ thế chà xát một chút rồi lại một chút.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, lúc này cũng không còn chuyện gì khác, lực chú ý của Thẩm Di đều hướng vào nơi đó, mỗi một lần đều có cảm giác vô cùng rõ ràng.
Như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra, tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm vang lên.
Tưởng chừng đã qua rất lâu nhưng thực ra chỉ có vài giây.
Trong lúc bối rối, anh thì thầm bên tai cô. Giọng điệu lưu luyến nỉ non tựa như một lớp sương mù che phủ những lời nói quá mức tr@n trụi.
Ánh mắt cô chợt lóe lên, hô hấp cũng vô thức cứng đờ. Trái tim vốn đã đập điên cuồng lại như được rót vào một liều thuốc khác, giờ đây nó chẳng khác nào nhịp trống liên hồi.
Rồi sao nữa?
Cô phải làm gì đây?
Cô có thể chạy trốn được không? Hay là cần báo cáo một tiếng?
Chu Thuật Lẫm yên lặng nhìn cô, cảm thấy nếu cứ để mặc cô thì chắc hẳn cô sẽ không giác ngộ được điều gì. Anh bèn cầm cổ tay cô ra hiệu, kéo người đang dần đi xa về lại phía sau.
“Chỉ là một tiết học nhỏ thôi, sao em lại căng thẳng thế?” Hơi thở của anh bình thản lướt qua tai cô. Anh lại lần nữa hôn cô, từng chút cảm giác mát mẻ trong không khí đều tan vào trong nụ hôn này.
Tay Thẩm Di bị anh giữ chặt, không biết chạm vào thứ gì mà cô cảm giác như phải bỏng, muốn rút về lại. Nhưng mới chỉ rục rịch đã bị anh ngăn cản, giữ chặt người ngay tại chỗ.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang nhẹ nhàng quấn lấy cánh môi cô, đôi mắt khép hờ, không nhìn đi nơi khác nhưng lại hiểu rõ tình huống như lòng bàn tay, chỉ nhẹ nhàng thì thầm: “Đã từng ‘chào hỏi’ hai lần… mà vẫn chưa quen sao?”
Thẩm Di lại muốn bịt miệng anh lại.
Anh nói bậy gì vậy chứ?
Cô đã thấy qua bao giờ đâu?
Tay cô chỉ mới chạm qua đơn giản mà đã xem là ‘chào hỏi’ rồi sao? Trên đời này cũng không hề có kiểu ‘chào hỏi’ nào như vậy.
Cô cũng không biết vì sao anh có thể thản nhiên như thế. Động tác của cô gần như cứng ngắc khi bị anh dẫn dắt, trúc trắc giống như quả nhỏ chưa chín trên cành.
Cô chợt nhớ đến câu nói ‘Nếu có nhu cầu thì tôi đã vợ tôi’ của anh. Bây giờ cô muốn trả lời ngay, đó là không, anh không có, vợ anh không đáng tin cậy, hay là anh nghĩ cách khác đi…
Dây thần kinh trong đầu cô giống như một cây cung bị kéo căng hết cỡ, nếu dùng lực nhiều hơn thì chắc chắn sẽ gãy đôi ngay lập tức. Khi không thể kiềm chế được khí thế nữa, cô ư hử một tiếng, vùi mình vào lòng anh, chậm rãi phản bác: “Chu Thuật Lẫm, tôi không quen.”
Dường như Chu Thuật Lẫm cũng rất ngạc nhiên, anh cúi đầu cười khẽ.
Có vẻ như vẫn không có tác dụng gì.
Dù sao rồi cũng sẽ quen.
Anh giống như một trưởng bối trưởng thành, dẫn dắt cô, dạy dỗ cô: “Em đừng có chướng ngại tâm lý, đây chỉ nhu cầu s1nh lý bình thường thôi.”
Mọi thứ đều bị che giấu ở nơi tầm mắt không nhìn thấy. Từ đầu đến cuối cô chưa từng thấy thứ gì. Tất cả nhận thức của cô đều đến từ anh, nhưng cô vẫn có thể bị những âm thanh rời rạc do anh tạo ra làm cho bên tai và cổ đỏ bừng.
Giống như tuyết đọng đầy trên cây tùng, con sóc nhảy lên nhảy xuống làm tuyết cũng rơi theo.
Rơi đến khi hết sạch.
Hơi thở của Chu Thuật Lẫm như nghẹn lại, bên tai cô là tiếng thở hổn hển của anh. Anh hỏi cô: “Những gì tôi vừa nói với em… em có muốn xem không?”
Thẩm Di liên tục lắc đầu, cứ như thể nếu từ chối chậm một giây là cô sẽ bị anh bắt đi vậy.
Anh thở dài tiếc nuối, xác nhận lại: “Em không muốn xem thật à?”
Cô lắc đầu chắc nịch.
Không xem.
Người muốn chiếm được hời cuối cùng cũng sẽ bị chiếm hời. Cho nên, cô không muốn nhìn cơ bụng hay cơ ngực của anh nữa.
——
Tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Hàm Cảnh ở lại nhà họ Thẩm thêm một đêm, ngày hôm sau mới gọi người đến thu dọn đồ đạc.
Những việc này có thể thực hiện nhanh chóng, nhưng cũng có thể diễn ra rất chậm nếu cố ý trì hoãn.
Cô ta đã khóc cả một đêm, khuôn mặt vẫn còn sưng tấy vì khóc, hai mắt cũng đỏ bừng. Vốn muốn gặp bố mẹ thêm một lát, nhưng không ngờ từ sáng đến giờ cô ta không hề thấy mặt một người nào.
Cô ta chậm rãi thu dọn đồ đạc, xem như vì muốn cẩn thận xem xét mọi thứ nên việc này lâu hơn bình thường vài tiếng. Nhưng Thẩm Bách Văn vẫn không xuất hiện, chỉ bảo trợ lý tới xem.
Từ sau bữa tiệc, cô ta muốn gặp ông càng ngày càng khó.
Các công nhân đã chuyển hết đồ đạc đi, chỉ để lại một chiếc vali cho cô ta xách, xe cũng đã đậu trước cửa chờ cô ta.
Thế nhưng động tác của Thẩm Hàm Cảnh rất chậm chạp, như thể không muốn rời đi. Cô ta mím chặt cánh môi, không cam lòng cũng không tình nguyện. Thoạt nhìn như một đứa trẻ sắp bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, trông rất đáng thương.
Những chuyện ngoài ý muốn này xảy ra quá nhanh khiến cô ta không thể ngờ tới.
Đến bây giờ cô ta vẫn không rõ tại sao Chu Thuật Lẫm lại có được những bằng chứng đó rồi đưa tới trước mặt bố mẹ cô ta.
Rõ ràng anh không có liên quan gì đến cô ta và Lạc Sa.
Annh xuất hiện một cách đột ngột, cũng chính vào ngày hôm đó mới đột nhiên bước chân vào chuyện này.
Trừ phi nói rằng anh cũng có mặt trong chuyện này, cũng có liên quan đến cô ta và Lạc Sa.
Cô ta c ắn môi dưới, bước chân dừng lại ở cửa.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn cảm thấy quá sức vô lý. Cho đến khi trong đầu thoáng qua một điều gì đó ——Trừ phi, anh cũng là người có liên quan đến chuyện này. Như vậy mới có thể giải thích được chuyện trong tay anh có những ghi chép và thông tin như vậy.
Ý nghĩ đó dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Thẩm Hàm Cảnh nắm chặt.
Cô ta chợt ngước mắt lên.
——Nếu như thế thật thì sao?
Cô ta không biết, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Làm sao có thể là Chu Thuật Lẫm được?
Lúc này xe của Thẩm Hồi vừa về đến nhà họ Thẩm. Tài xế dừng lại ở ngoài cửa, giải thích với cậu là có người đang chặn lối đi ở cửa. Cậu ngước mắt nhìn về phía trước, ánh mắt hơi nhạt nhẽo, chỉ “ừm” khẽ rồi sau đó tự mở cửa xuống xe.
Thẩm Hàm Cảnh còn đang thất thần thì Thẩm Hồi đã xuất hiện trước mắt. Cô ta không nói nên lời, vừa định mở miệng nói chuyện thì cậu đã nói trước: “Chị muốn dọn đi à?”
Thẩm Hàm Cảnh “ừm” một tiếng, lại nói: “Là bố muốn chị dọn đi, chị không muốn…”
Thẩm Hồi im lặng vài giây, ánh mắt quá mức bình tĩnh nhìn về phía cô ta: “Ông ấy sẽ không ra gặp chị đâu. Nếu đã muốn chị dọn đi thì chị nên rời đi ngay đi.”