Tờ giấy ghi số Wechat của cô vừa được trao đến tay anh.
Anh như một thợ săn nhắm vào con mồi, còn cô chính là con mồi bị săn đuổi.
Nhiều năm không gặp, dù có gặp lại cô cũng không nhận ra anh.
Anh cũng không xuống xe, chỉ ngồi trong chiếc xe màu đen đó, lướt qua cô.
Khi đó họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, vội vã đi qua nhau, bánh xe số phận mới bắt đầu chuyển động.
Vậy mà chỉ một năm trôi qua, họ đã công bố ngày cưới.
Sự thật chứng minh, anh thực sự là một thợ săn xuất sắc và đủ tiêu chuẩn.
——Ngày Hai tháng Ba, chờ đợi ngày lành.
Anh dường như luôn có thể dùng vài ba chữ để phác họa nên những lời tỏ tình động lòng người nhất. Cũng vì vậy mà đến tận bây giờ nội dung thư tình của anh vẫn khiến nhiều người tò mò. Chỉ tiếc là ngoài Thẩm Di ra thì không ai biết được nội dung bên trong.
Tám chữ đơn giản nhưng lại khơi dậy trái tim của vô số người. Khu bình luận và lượt chia sẻ bên dưới bài đăng trên Weibo này đều chỉnh tề đến mức đáng kinh ngạc——
[Ngày Hai tháng Ba, chờ đợi ngày lành!!]
[Chờ đợi ngày lành!!!]
[Hẹn gặp lại vào ngày ngày Hai tháng Ba!! Xin hãy phát trực tiếp, cảm ơn!]
[Aaaaa!! Thì ra lúc bình sinh tôi có thể đẩy thuyền thành công!! Tân hôn vui vẻ nhé!!]
Chỉ một ngày cưới mà đã nhận được vô số lượt chia sẻ, chỉ ước gì cho cả thiên hạ cùng biết.
Ngày mùng 2 tháng 3 này đột nhiên trở nên quen thuộc với vô số người. Ngay cả người qua đường cũng sẽ để lại một dấu vết trong lòng. Dường như đây không chỉ là chuyện của hai người họ mà còn là chuyện của tất cả mọi người.
Là họ đã từng bước chứng kiến, từ khuyết thiếu đến viên mãn.
Trước đây Vân Chi Sơn viết về tuyến tình cảm không được tốt lắm, sau đó được thầy Chu hướng dẫn từng bước, đích thân diễn giải về độ ngọt ngào còn vượt xa cả phim truyền hình. Bây giờ thì bọn họ hoàn toàn không tin cô vẫn không viết tốt được!
Cùng lúc đó, bộ phim đóng máy năm ngoái của Thẩm Di tuyên bố ấn định ngày phát sóng. Thời gian cũng gần như trước sau đám cưới của cô.
Song hỷ lâm môn.
Từ năm ngoái đến năm nay, mọi sự mong đợi của mọi người dường như đều được viên mãn từng bước một, thậm chí mọi việc cô làm đều vượt quá sự hy vọng của người hâm mộ, vượt mức mong đợi.
Trên con đường này cô luôn tiến về phía trước, chưa từng dừng lại.
Thẩm Di cũng đang nhìn những bức ảnh cưới đó. Dường như giống như họ nói, ánh mắt của anh rất ít khi dừng lại ở ống kính. Thứ ống kính bắt được là những khoảnh khắc anh luôn nhìn cô. Nhưng lại rất tự nhiên, tự nhiên đến mức trước đây cô không hề phát hiện ra chi tiết này.
Ôi trời, lại rung động vì anh nữa rồi.
Cô khẽ cắn môi, lướt qua một bức ảnh.
Chung Du ngồi bên cạnh cô, giúp cô chọn ảnh, chỉ vào một trong số đó: “Bức này cũng không tệ.”
Hai người này lên hình quá đẹp, muốn chọn ra vài bức để treo trong nhà nhưng thực sự rất khó để lựa chọn.
Thẩm Di cười cười, rõ ràng đã xem rất nhiều lần, nhưng mỗi lần xem là một lần thấy mới lạ, cứ thấy xem không đủ.
Chung Du ôm một chiếc gối, dựa ra sau, có chút cảm khái.
Trước đây lúc thử váy cưới Chu Diệc Hành đều vắng mặt, bên chú rể có quá nhiều vấn đề, ngay từ nghi lễ đầu tiên đã có thiếu sót, cứ cảm thấy sau này cũng rất khó để suôn sẻ. Di Di của cô ấy, cô ấy không nỡ để xuất hiện nhiều điều không viên mãn.
Không ngờ đến lúc cận kề lại có biến cố.
Lần này trong từng khâu từng bước Chu Thuật Lẫm còn để tâm hơn cả Thẩm Di, không muốn xuất hiện bất kỳ thiếu sót nào hơn cả Thẩm Di.
Anh muốn cô hạnh phúc trọn vẹn, giống hệt như cái tên của cô vậy.
Không cần nói ai khác, đối với hôn sự lần này Chung Du là người hài lòng nhất, cũng không hề có nhiều ý kiến giống như trước đây.
Cô ấy cười tủm tỉm cắn một miếng bánh quy.
Thẩm Di chọn xong ảnh thì gửi cho Chu Thuật Lẫm xem, lại nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhìn được vài giây, đột nhiên cô hỏi một câu: “Lúc đó tớ sẽ ném hoa cưới cho cậu nhé?”
Nghe vậy, động tác của Chung Du khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt có chút không tự nhiên, cô ấy miễn cưỡng nói: “Ném cho tớ làm gì…”
Cô ấy không phải là một cô bé, sao có thể không hiểu ý nghĩa của việc nhận hoa cưới là gì được chứ.
Nhưng cô ấy không vội… kết hôn.
Cô gái này vẫn còn ương ngạnh lắm, vẫn cho rằng cả thế giới còn nghĩ mình còn độc thân. Ánh mắt của Thẩm Di có chút sâu xa, đột nhiên cô cúi xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của Chung Du, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một góc da trên cổ mà cô ấy vô tình để lộ ra.
“Cậu nói xem, ném cho cậu để làm gì?”
Theo động tác của cô, đầu óc của Chung Du đột nhiên ù đi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô ấy cũng có thể tưởng tượng ra ở đó đã xảy ra vấn đề gì. Dù sao thì tối qua đã xảy ra chuyện gì, ở đó có cảm giác gì, cô ấy tất nhiên hiểu rất rõ.
Cô ấy khẽ chớp mắt, trong ánh mắt có một thoáng trống rỗng.
Muốn che giấu nhưng lại biết rõ là càng che giấu càng lộ liễu.
Khoảnh khắc đó, ngay cả trái tim cũng căng ra.
Thẩm Di thích thú nhìn cô ấy: “Thế nào, có muốn không?”
Chung Du cười trừ kéo áo lên, cố tình che lại, nhưng câu trả lời đưa ra vẫn không thay đổi: “… Không muốn.”
Thẩm Di bất ngờ nhướng mày.
Chung Du lẩm bẩm: “Đó là thứ mà những người muốn kết hôn mới cần. Còn tớ đâu có muốn…”
Thẩm Di đột nhiên mỉm cười, không nhịn được xoa xoa mặt cô ấy. Quả nhiên là Chung Du, đúng là người thích hưởng thụ từng khoảnh khắc.
Cô còn muốn hỏi thêm, nhưng Chung Du đã cố tình dùng gối che mặt, nói gì cũng không chịu nói thêm nữa.
Cô ấy cũng không thể nói rằng lần trước là vô tình say rượu nên làm bậy. Sau đó… đáng chết là đối phương vẫn là anh ta, không thể thoát khỏi. Bất đắc dĩ, mọi chuyện mới trở nên như bây giờ.
Ba buổi xem mắt một tuần trước đó đã tan thành mây khói, cô ấy có cảm giác như bị tống tiền vậy, không sao thoát ra được.
Thật là tức chết mà.
Chung Du đấm vào chiếc gối mềm mại. Có điều, những buổi xem mắt bên phía anh ta hình như cũng theo đó dừng lại rồi nhỉ?
Thẩm Di ép hỏi không thành, liếc nhìn cô ấy, đúng lúc này, Chu Thuật Lẫm trả lời tin nhắn trên WeChat: [Không đủ.]
Cô suy nghĩ hai giây mới phản ứng lại được là không đủ cái gì.
Cô đã chọn năm tấm, nhưng người đàn ông này vẫn thấy quá ít.
Nhưng căn nhà này chỉ rộng có bấy nhiêu, không thể bày ảnh cưới khắp nơi chứ!
Thẩm Di cố tình đàn áp ý kiến của anh, bảo là chỉ cần những bức này. Thậm chí ngay cả năm bức cô cũng thấy nhiều rồi.
Chu Thuật Lẫm khẽ cau mày, buộc phải tuân theo.
Anh biết hôm nay Chung Du đến nhà, bèn hỏi một câu: [Chung Du còn ở đó không?]
Thẩm Di: [Còn đây.]
Hai người các cô đã đi chơi cả ngày, còn đi dạo phố, vừa mới về đến nhà.
Anh ra khỏi nhà từ buổi sáng, sau khi tan làm thì bị một nhóm bạn kéo đi tụ tập, bây giờ cũng đã muộn rồi.
Vì Chung Du vẫn còn ở đó nên cô chắc không buồn chán, cũng không nhớ đến anh nhiều.
Chu Thuật Lẫm dựa vào lưng ghế, vẻ mặt lười biếng bấm điện thoại: [Có nhớ anh không?]
Thẩm Di ấp úng giây lát, hình như cũng không nhớ lắm. Cô không phải là người hay bám dính.
[Bên anh chưa tan cuộc đúng không?]
[Anh cứ trò chuyện vui vẻ với bạn bè đi.]
—— Cô lại quay sang chê anh bám dính.
Khóe môi Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch lên. Cô buông tay rất thoải mái, không thúc giục chút nào, cũng không nghĩ ngợi chút nào. Không biết bao nhiêu người đàn ông cầu mà không được, đến lượt anh thì anh lại không hài lòng.
Chu Thuật Lẫm khẽ khàng khịt mũi.
Lục Khởi nói hai câu với người bên cạnh xong thì lập tức chú ý tới, anh ta vừa xắn tay áo vừa không vui nhắm vào anh: “Này, anh làm gì vậy? Vất vả lắm mới gọi được anh ra ngoài, vậy mà anh còn chơi điện thoại?!”
Điện thoại của anh bị Lục Khởi ấn xuống, không cho anh nói chuyện nữa.
Đùa chứ, người đã hẹn ba lần mà vẫn không hẹn được, ngày nào cũng nghe nói là đang ở nhà với vợ, bây giờ vất vả lắm mới kéo ra ngoài được một lần mà còn muốn ôm điện thoại tình tứ với vợ?!
“Đúng rồi, tôi nhờ anh hẹn chị dâu gặp mặt, anh đã hẹn chưa?” Lục Khởi vô cùng không hài lòng.
Người này quá biết cách qua quýt với anh ta, giờ trong lòng chỉ toàn vợ mà không còn anh em gì hết!
Hiện tại Thẩm Di đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, sau khi hoàn thành tác phẩm trước thì không mở sách mới nữa. Cuốn sách mới hoàn thành cách đây nửa năm thì đã bán bản quyền xuất bản, các bản quyền khác thì vẫn còn trong tay.
Lúc đầu cô không nói về bất kỳ bản quyền nào, giờ thấy cô bắt đầu ra tay, những người có ý định chắc chắn sẽ không thể ngồi yên được nữa.
Không chỉ anh ta mà anh ta biết còn có rất nhiều người đang dò hỏi và ngóng trông.
Nhưng ‘cánh cửa sau’ này của anh ta có rồi cũng như không, chẳng có tác dụng gì cả.
Nghĩ đến đây, anh ta lại trừng mắt nhìn Chu Thuật Lẫm với thái độ đầy ý kiến.
Chu Thuật Lẫm tùy tiện xoay xoay ly rượu trong tay: “Về rồi sẽ hẹn giúp cậu.”
Lục Khởi nghiến răng: “Anh không để tâm giúp tôi chút nào cả!!”
Chu Thuật Lẫm chậc một tiếng, không thèm để ý đến anh ta: “Vợ tôi, tôi để tâm giúp cậu làm gì?”
Lục Khởi tức điên lên được, xông lên định đánh anh một trận.
Đáy mắt Chu Thuật Lẫm hiện lên ý cười, cuối cùng cũng không trêu anh ta nữa.
Có thể thấy được vì sắp đám cưới nên tâm trạng của anh cũng tốt chưa từng thấy, thoải mái vô cùng.
Những người bạn cũ quen biết anh nhiều năm nay có thể thấy rõ nhất sự khác biệt so với trước đây. Trước đây dường như có rất nhiều thứ đè nặng lên vai anh, ảm đạm và u uất, nhưng giờ những thứ đó đã hoàn toàn biến mất.
Họ chỉ còn biết cảm thán, chỉ còn biết chúc phúc.
Chu Thuật Lẫm tiện tay nới lỏng cà vạt, cười nói: “Cô ấy vừa từ Iceland về, mấy ngày nay bận chuẩn bị đám cưới nên hơi bận một chút. Đợi hôm nào đó sẽ để mọi người gặp mặt.”
Rốt cuộc anh cũng chịu nói được câu ra hồn.
Lúc này Lục Khởi mới miễn cưỡng chịu buông tha cho anh.
Bọn họ hẹn nhau ở một địa điểm quen thuộc, không biết từ đâu có người nghe được tin tức, nhờ ông chủ chuyển lời muốn đến kính rượu.
Hôm nay tâm trạng của Chu Thuật Lẫm khá tốt, liếc nhìn rồi gật đầu ra hiệu có thể vào.
Ông chủ vội vàng mở cửa, một đám người ùa vào, trong đó có một người phụ nữ.
Vừa vào họ đã vội vàng kính rượu, Chu Thuật Lẫm nhìn hai lần, nhận ra đây là một công ty vừa mới tuyên bố hợp tác thất bại hôm kia.
Hôm nay e là cũng không phải “gặp gỡ tình cờ” gì.
Anh giả vờ kéo khóe môi, cũng không nói toạc ra.
Họ đến kính rượu, anh cũng nhận một ly.
Hợp tác được vài lần, lần này chỉ là có một chút sai sót nhỏ, nếu tích cực tranh thủ thì cũng không phải không thể xoay chuyển.
Đợi người đứng đầu kính rượu xong, người phụ nữ đi theo sau anh ta cũng rất biết điều bưng rượu lên, làm như cố ý vô tình dựa hơi sát vào người anh.
Chu Thuật Lẫm cau mày, giơ tay cản lại.
Ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Nhưng người phụ nữ đó hẳn là không có kinh nghiệm gì, vốn đã hơi căng thẳng lại bị anh bất ngờ giơ tay lên, thế là càng thêm sợ hãi run tay, ly rượu lắc lư làm cho rượu trong ly đổ hết lên người anh.
Không khí của bữa tiệc đột nhiên đông cứng lại.
Mấy người bên cạnh thực sự muốn chê một câu rằng những người đến cầu xin giúp đỡ này sao lại không biết cách làm việc đến thế.
Chu Thuật Lẫm nhíu chặt mày, cắt ngang động tác muốn lau giúp của cô ta, mở miệng bảo họ ra ngoài.
Người phụ nữ sợ hãi, giọng nói đột nhiên nghẹn ngào: “Xin lỗi, xin lỗi, chủ tịch Chu…”
Nhưng anh hoàn toàn không hề lay động, càng không kể đến việc thương hoa tiếc ngọc, chỉ bình tĩnh lặp lại: “Ra ngoài.”
Nhìn thì bình tĩnh, nhưng nếu là người quen thuộc với anh thì có thể nghe ra được trong giọng nói của anh có sự tức giận đang kìm nén.
“Chủ tịch Chu…”
Ông chủ không nhìn nổi nữa, vội vàng mời mọi người ra ngoài. Hôm nay ông ấy đã bị mất mặt, hợp lại thì toàn bộ là công cốc.
Tâm trạng của Chu Thuật Lẫm đã bị phá hỏng bảy tám phần, trên gương mặt đè nén sự bực bội. Anh đột nhiên tiến lại gần Lục Khởi, Lục Khởi lấy làm khó hiểu: “Làm gì đấy?”
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh nói: “Cậu ngửi xem trên người tôi có dính mùi gì không”.
Lục Khởi: “…”
Vẻ mặt anh ta như nhìn thấy ma: “Chu Thuật Lẫm, anh nói lại lần nữa xem? Cái gì cơ?”
Anh ta cố tình đưa tay lên che tai lại, ra vẻ không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?! Chu Thuật Lẫm mà lại sợ vợ ngửi thấy mùi phụ nữ khác trên người cơ á?!”
Chu Thuật Lẫm:”……”
Những người bên cạnh sắp cười ngất.
“Chu Thuật Lẫm, anh còn là Chu Thuật Lẫm không vậy?”
“Thì ra anh cũng có ngày này à, ha ha ha ha ha ha ha!!”
“Anh cũng phải có chút khí phách chứ! Sợ gì chứ?!”
Chu Thuật Lẫm nhíu mày nhìn họ, giọng điệu cao ngạo: “Một đám chưa có gia đình, nói với các cậu cũng chẳng hiểu đâu.”
“……?”
Nụ cười trên môi họ bỗng cứng đờ.
Chu Thuật Lẫm cầm điện thoại và áo khoác, chuẩn bị đứng dậy. Lục Khởi túm lấy anh: “Anh làm gì thế?! Giờ mới mười một giờ mà! Đã nói tối nay không say không về! Anh say cái nỗi gì! Không được đi!”
Chu Thuật Lẫm thong thả nói: “Vợ giục rồi. Phải về sớm thôi.”
Lục Khởi khó tin nhìn anh, như thể anh đang nói tiếng lóng vậy: “Giục lúc nào? Đừng có nói bừa! Tôi ngồi ngay cạnh anh sao tôi không nghe thấy?!”
Chu Thuật Lẫm bình thản bịa đặt: “Vừa nãy thôi. Cô ấy giục tôi, cậu thì biết cái gì.”
“Anh nói bậy! Cô ấy không hề giục anh!” Không biết là do uống nhiều rượu hay tức giận mà mặt Lục Khởi đỏ bừng.
“Giục rồi.”
Bị giục về mà anh còn tỏ ra tự hào.
Lý trí mách bảo Lục Khởi không nên tin. Nhưng biểu cảm của người này lại quá mức lừa người. Anh ta nắm chặt tay Chu Thuật Lẫm không chịu buông, nheo mắt nghi ngờ.
Chu Thuật Lẫm kéo tay anh ta xuống, ra vẻ quan tâm ân cần: “Mặc dù cậu chưa có vợ, cũng không có ai giục cậu về nhà, nhưng vẫn nên về sớm thì hơn.”
Lục Khởi nghiến răng: “Anh còn vênh váo nữa cơ á?”
Anh khiêm tốn mỉm cười, đi trước một bước.
Lúc Chu Thuật Lẫm về đến nhà thì Chung Du đã đi rồi.
Anh vừa cởi khuy tay áo vừa đi vào phòng, đứng ở cửa nhìn người bên trong một lúc.
Chỉ cần nhìn nụ cười hờ hững đó thôi là Thẩm Di đã không chịu nổi rồi.
Nhưng lúc anh bước vào, vừa mới lại gần là cô đã phát hiện ra vấn đề. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên hỏi: “Chu Thuật Lẫm, trên người anh có mùi gì thế?”