Nhìn thấy icon kia, trong lòng cô thầm hét không ổn rồi.
Lần trước Chung Du bảo cô nhớ kiểm tra chuyển phát nhanh, lúc ấy cô đã vốn muốn hỏi nhưng hình như bị chuyện gì đó dời đi sự chú ý, sau đó bận rộn lại quên mất.
Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn này, những ký ức bị lãng quên chợt hiện lên trong đầu cô. Cô không biết Chung Du tặng quà gì, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Chu Thuật Lẫm, trong lòng cô bỗng thấy cả kinh.
Tiêu rồi.
Cô không tự tháo ra, cũng không chủ động giấu đi, ngược lại còn bảo anh mở ra xem.
Cổ họng Thẩm Di khàn đặc, lần này thật sự không thể giải thích được nữa.
Sau lần cô để quên đồ lót trong phòng tắm thì đây là lần thứ hai cô gặp phải tình huống éo le như vậy.
—— cái lần giả vờ ngủ để sờ lén anh đó không tính, bởi vì không bị phát hiện.
Cô khô khốc giải thích: “Không phải tôi mua.”
Chu Thuật Lẫm khẽ gật đầu, tự nhiên tiếp lời: “Là bạn tặng?”
“…..”
Bạn bè tặng thứ này, hình như cũng không tốt lắm.
Thấy anh cúi xuống nhìn tiếp, trong đầu Thẩm Di ầm ầm một tiếng, cuống quít bước nhanh tới.
Là một cái hộp rất tinh xảo, còn dùng ren thắt thành một cái nơ phức tạp, sức nặng cũng không nhỏ.
Sau khi thấy rõ tình hình bên trong, trái tim cô rơi thẳng xuống đáy cốc.
Đúng như cô mong đợi, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của cô.
Phía trên cùng là một chiếc còng tay sáng loáng, nhìn kỹ hơn thì còn có một số món đồ trông không được đứng đắn lắm, còng tay chỉ là một trong số đó. Tất cả chúng đều được đóng gói riêng vào những chiếc túi kín trong suốt, đặt trên mấy bộ đồ ngủ mềm mại.
——nhưng không phải là kiểu đồ ngủ bình thường, thoạt nhìn bộ nào cũng trong suốt thiếu vải.
Cô nhanh chóng giật lấy cái nắp rồi đóng lại. Đầu ngón tay siết chặt góc hộp, cũng đang cảm thấy khó hiểu —— sao anh lại nhìn tiếp được như vậy?
Thậm chí ánh mắt còn rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức chính cô cũng phải cảm thấy việc mình gấp gáp đậy nắp lại không cho anh nhìn như thế rất là keo kiệt.
Món đồ trong tay càng lúc càng nóng.
Lén lút kiểm tra thì không sao, nhưng đã ở trước mặt anh….
Lúc cô đang thầm cầu nguyện là chắc có lẽ anh vẫn chưa thấy rõ, đột nhiên Chu Thuật Lẫm lại hỏi cô: “Em biết dùng không?”
Nếu là bạn của cô tặng, vậy chắc cô muốn dùng nhỉ?
Thẩm Di hoàn toàn chết lặng. Cô mím chặt môi, ánh mắt né tránh: “Anh đừng để ý. Cô ấy tặng lung tung thôi…”
Cho dù không phải cô mua thì tại sao bạn bè lại tặng cho cô mấy món này?
Rất khó thoát khỏi quan hệ, cũng rất khó giải thích điều gì.
Thẩm Di căng da đầu ôm chiếc hộp lớn đi cất. Cô giấu vào một góc nào đó trong phòng thay đồ, cả đời này cũng không có ý định để nó thấy lại ánh mặt trời nữa.
Chờ cô cất xong đi ra thì anh đã mở sang kiện hàng chuyển phát nhanh khác, từ bên trong lấy ra một cái chăn lông.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Thuật Lẫm tình cờ nhìn sang, trên tay vẫn đang cầm nó. Tựa như đang hỏi thay cho tấm chăn của anh là vì sao cô lại ngoại tình với chiếc chăn mới, muốn ba mặt một lời cho cô không còn lời nào chối cãi.
Thẩm Di chưa bao giờ biết trong đơn hàng chuyển phát nhanh của mình lại có nhiều thứ không thể để người khác biết đến như vậy.
Ngặt nỗi lại gom chung vào cùng một ngày hôm nay.
….. Liệu có thể đổ hết mọi tội lỗi lên Chung Du không nhỉ? Cứ lấy Chung Du ra làm bia đỡ đạn trước, để cô ấy gánh hết mọi tiếng xấu.
Chu Thuật Lẫm tự nhiên hỏi cô: “Em muốn đổi cái mới à?”
Thẩm Di lắp bắp nói: “Để lúc nào, cái kia giặt thì dùng cái này, dùng chung…”
Anh hiểu ý gật đầu.
Nhưng cô vẫn có cảm giác suy nghĩ của mình đã bị bại lộ.
Từng có hai lần kinh nghiệm, cô vội vàng đảm nhận việc mở mấy kiện hàng chuyển phát nhanh còn lại, đề phòng có chuyện bất ngờ, không cho anh tháo ra nữa.
Chu Thuật Lẫm thoải mái giao lại cho cô, hoàn toàn không định giành việc. Anh chỉ đứng bên cạnh, hỏi cô: “Em định khi nào thì về nhà họ Thẩm?”
“Hôm nay đi. Lâu rồi chưa về, tiện thể về lấy ít đồ rồi xem thử bố tìm tôi có chuyện gì.”
Trong lòng cô biết rõ chắc hẳn không thoát khỏi chuyện hôm qua.
Chu Thuật Lẫm gật đầu, lại hỏi: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”
Thẩm Di giật mình: “Dì Đồng không đến làm sao?’
“Dì ấy xin nghỉ mấy ngày.”
“?”
Thẩm Di trợn tròn mắt, không biết sao lại đột ngột như vậy.
Chu Thuật Lẫm nói tiếp: “Cho nên trong mấy ngày này, hai chúng ta phải tự lực cánh sinh.”
…Ồ, cũng được thôi, nhưng có thể nói cho cô biết là vì sao dì Đồng lại đột nhiên nghỉ không?
Thấy cô không trả lời, Chu Thuật Lẫm quyết định làm theo ý mình.
Không hiểu sao Thẩm Di lại nhớ tới câu nói kia của anh: “Những cô gái dũng cảm sẽ được thưởng một khởi đầu mới.”
Giống như một liều thuốc độc cho trái tim, chỉ cần nghĩ đến thôi sẽ nhói lên không ngừng.
Như bây giờ có phải được gọi là ‘khởi đầu mới’ không?
Cô luôn cảm thấy tâm trạng của anh rất tốt, nhưng cô không biết nguyên nhân tại sao.
Thẩm Di tiếp tục mở kiện hàng chuyển phát nhanh. Anh vừa dừng lại là chuyển phát nhanh kế tiếp đã trở về bình thường, không có cái nào gây khó xử nữa.
Cô rất muốn gọi anh quay lại nhìn thử, để chứng minh cho anh thấy cô là một người nghiêm túc và đàng hoàng như thế nào. Những thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.
Tầm mắt Thẩm Di bỗng rơi xuống ngón áp út, viên kim cương trên chiếc nhẫn lóe lên những tia sáng nhỏ vụn, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ…
——chẳng lẽ hôm qua anh nhìn thấy cô trả lại chiếc nhẫn cưới cũ cho Chu Diệc Hành nên tâm trạng mới vui vẻ?
Cô không biết anh đến lúc nào, cũng không biết anh đã nhìn thấy gì hay nghe thấy gì. Nhưng chỉ cần đến sớm hơn một chút thì sẽ nhìn thấy được cảnh tượng kia.
Đầu ngón tay Thẩm Di chạm vào chiếc nhẫn cưới, trên gương mặt thấp thoáng nét suy tư. Cho nên, là bởi vì vậy sao?
Cô vốn tưởng anh sẽ không quan tâm đ ến những chuyện như vậy, bởi vì trông anh có vẻ là một người nghiêm túc, không thiên về cảm xúc.
Đây cũng là cảm nhận của cô khi ngày đó anh đưa lại chiếc nhẫn, anh sẽ không giống với kiểu người dễ bị lay động bởi những thứ tình cảm nhỏ nhặt này.
Nhưng tại sao anh lại thấy hài lòng khi cô trả lại nhẫn cưới cho Chu Diệc Hành?
Vậy phải chăng anh, anh cũng khá mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng này?
Sau khi tháo xong các kiện hàng chuyển phát nhanh, Thẩm Di trả lời tin nhắn của Chung Du.
[Anh ấy là người mở kiện hàng chuyển phát nhanh của cậu. Cảm ơn ý tốt của cậu, tớ muốn chết luôn rồi đây.]
Thật sự là một món quà quá nhiệt tình.
Vừa nghĩ tới chuyện thậm chí anh còn nghiêm túc hỏi cô là có biết cách sử dụng không, đầu ngón tay cô lại bấm sâu đến mức đỏ bừng.
Cô còn chưa nhìn rõ bên trong có những thứ gì đã lật đật đóng lại.
Chung Du rất giỏi tặng quà, nhưng lại giỏi quá mức tưởng tượng!
Chung Du an ủi cô: [Không sao đâu, dù sao mấy món đó các cậu cũng dùng chung mà. Sớm muộn gì anh ấy chẳng nhìn thấy ~]
Thẩm Di: [Cảm ơn, có an ủi nhưng không đáng kể.]
Chung Du cười như điên, cô ấy cố gắng an ủi cô: [Baby à, nghe tớ đi, chỉ cần lấy đại hai món nào đó ra sử dụng là cũng đủ cho các cậu hùng hục suốt cả đêm, hùng hục đến tận sáng rồi~]
Cám ơn.
Nhưng cả đời này cô cũng không có ý định để chúng ra ngoài nữa.
Thẩm Di đỏ mặt giải thích: [Chắc là không dùng được đâu……]
Chung Du: [?]
Chung Du: [Hả? Gì cơ?? Chiến thần Hoàng văn* thuần khiết không muốn nghe sự thật này.]
(* Hoàng văn là tiểu thuyết 18+)
Thẩm Di bất giác nhớ lại chuyện tối qua. Do mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô miễn cưỡng sửa lại sự thật: [Ít nhất là tạm thời không dùng được.]
Chung Du trêu cô: [Ồ? Vậy nói cho tớ biết đi, vừa nãy cậu nghĩ đến chuyện gì thế baby?]
Vành tai Thẩm Di đỏ bừng, rất muốn thò tay qua màn hình bịt miệng cô ấy lại. Rõ ràng là chơi với nhau từ tấm bé, thế mà chẳng hiểu sao cô trong sáng bao nhiêu là cô ấy lại đen tối bấy nhiêu.
Chung Du: [Trợ lực tí thôi. Tin tớ đi, sớm muộn gì hai người các cậu cũng dùng đến.]
Cô ấy lại cà khịa: [Người ta bảo ‘lãng phí của trời’ quả là không sai mà, nói các cậu đấy.]
[Có tài nguyên tốt như thế đặt sẵn trên giường của cậu, cậu phải tranh thủ ăn sạch chứ! Nếu đổi lại là tớ, đến cả nước canh tớ cũng húp cho hết! (bất lực.jpg)]
Câu này không chỉ nhằm vào Thẩm Di, mà còn nhằm vào Chu Thuật Lẫm.
Thực ra suy nghĩ của Thẩm Di đã bị cuốn theo lời nói của cô ấy một giây. Ăn sạch… là ăn như nào? Mấy cái chuyện lúc sáng…có được tính không? Nhưng mấy chuyện đó là do anh chủ động đút cho cô ăn mà.
Còn ‘húp cho hết’, là sự tiếp nối của những gì xảy ra tối qua sao?
Thẩm Di chuyển đề tài: [Tớ có một người bạn…]
Chung Du: [Tớ biết rồi, người bạn kia họ Thẩm tên Di.]
Thẩm Di muốn nhảy dựng lên, răng cọ nhẹ vào môi trong, nhấn mạnh: [Tớ có một người bạn!]
Chung Du: […]
[Chuyện là, một người đàn ông bình thường nhìn qua chỉ quan tâm đ ến công việc, cũng công tư rõ ràng, vậy liệu anh ta có thấy vui vẻ khi nhìn thấy bạn gái mình trả lại nhẫn cho người yêu cũ không?]
Chung Du: [Baby à, rất đơn giản]
Thẩm Di căng tai ra lắng nghe.
Chung Du: [Giả vờ, tất cả đều là giả vờ đấy. ]
Chung Du: [Đừng tin vào chuyện trong lòng anh ta chỉ có công việc không có cậu. Không chừng trong mộng đều là cậu ấy chứ.]
Nhiệt độ trên mặt Thẩm Di vừa hạ xuống lại bị lời nói trắng trợn của cô ấy kéo lên cao.
Nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, cô mạnh mẽ lật đổ khả năng này.
Anh là Chu Thuật Lẫm. Không thể giả vờ được.
Câu nói này không thể áp dụng cho anh.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù chỉ là thỏa thuận thì bọn họ cũng là vợ chồng. Nhìn thấy cảnh tượng cô và người yêu cũ cắt đứt sạch sẽ, anh vui mừng cũng là chuyện bình thường.
Chu Thuật Lẫm đang gọi cô, Thẩm Di tạm dừng tán gẫu, đi vào phòng bếp phụ giúp.
Bên cạnh đặt hai chai rượu tối hôm qua mang về, anh ra hiệu cho cô mở rượu ra trước để lát nữa dùng bữa, hoặc cô có thể uống thử trước.
Thẩm Di thoáng do dự, động tác không quá dứt khoát.
Anh nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Thẩm Di ấp a ấp úng nói: “Có phải anh muốn chuốc say tôi, sau đó làm chuyện xấu không…”
Với tiền án của mình, cô lo lắng là chuyện hợp lý. Bởi vì cô thật sự quá dễ say.
Một tiếng cười bật ra từ đầu mũi, Chu Thuật Lẫm thản nhiên hừ khẽ: “Em hẳn nên tự biết ai mới là người có ý đồ xấu chứ?”
Anh tự tin hỏi lại một câu khiến người ta phải suy nghĩ giây lát. Dường như anh đang muốn nhắc nhở cô, để cô nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Giống như một câu hỏi đè lên cánh cửa trái tim cô —— lúc trước cô uống say, hình như cô mới là người sờ mó lung tung ngực người khác. Không biết tại sao nhưng cứ nói tới hôn môi là dường như cô sẽ chủ động hướng về phía anh… Anh hoàn toàn bị cô đè ép bắt nạt, bất đắc dĩ lại bị động tiếp nhận.
Chưa kể đêm nào anh cũng bị cô xâm chiếm lãnh thổ của mình.
Người đàn ông đáng thương này còn bị cô giở trò giả ngủ để sờ lén.
Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng sáng nay… anh bị cô sờ khắp cơ bụng, gần như chén sạch hết người ta.
Cho tới nay đều là cô tự vươn móng vuốt về phía anh. Thỉnh thoảng anh cũng noi gương cô, trưng cầu ý kiến của cô lúc cô đang tỉnh táo.
Hình như chỉ có cô là thừa dịp uống say để bắt nạt người khác. Người ta là chính nhân quân tử, tấm lòng rộng mở, coi thường những điều như thế.
Thẩm Di cụp mắt không nói tiếng nào, ngoan ngoãn mở rượu ra.
Nếu có lý thì ít nhiều gì cũng có thể nói lại được vài câu. Đáng tiếc là đều vô lý, chỉ có việc xấu chất đầy.
Anh nói đúng, anh còn chưa lo mình bị bắt nặt thì cô có gì phải lo chứ…
Nhìn cô cúi gằm mặt xuống, khóe môi người đàn ông lướt qua một nụ cười bí hiểm.
Sau khi xử lý rượu xong, Thẩm Di cũng không rời đi ngay. Bữa trưa của họ có vẻ khá rườm rà, cô cũng ngại để anh làm tất cả.
Cô đứng bên cạnh nhìn những ngón tay thon dài của anh rửa sạch từng cọng rau, chủ động hỏi: “Có việc gì cần tôi phụ không?”
Chu Thuật Lẫm vẫn không ngước mắt lên, ánh mắt tập trung vào công việc trong tay: “Em có thể yêu cầu một món ăn.”
Cô cảm thấy con người anh thật sự rất tốt. Cảm xúc luôn ổn định, có thể hơi trầm tính nhưng đối xử với mọi người rất tử tế.
Sự dịu dàng của anh là kiểu tao nhã được thể hiện một cách lặng lẽ trong từng hành động. Nó không khó phát hiện, còn có thể khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, sẽ không khó tiếp nhận.
Cô suy nghĩ một lúc, nói ra tên món ăn đặc biệt của đầu bếp gia đình.
Chu Thuật Lẫm nhìn thoáng qua cô, khẽ ‘ừm” một tiếng.
Trong khi cô đang tích cực chờ đợi được phụ giúp, anh lại nói: “Tạm thời không có gì cần phụ cả. Nếu em muốn giúp…”
Anh hơi dừng lại, chầm chậm rửa sạch tay rồi lau khô, sau đó xoay người lại đối diện với cô, nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm: “Em hôn tôi cũng là một sự phụ giúp.”
Dáng người cao gầy của anh chống lên bàn nấu ăn, thoải mái nói ra lời này.
Thẩm Di cảm thấy có chút ảo diệu. Cô nghĩ, có lẽ đến tám phần là thính giác của cô có vấn đề gì đó.
Chu Thuật Lẫm gọi: “Lại đây.”
Bước chân Thẩm Di như bị đổ chì.
Nhưng anh tựa như đang đứng phía trước cầm mồi câu dụ dỗ, thu hết sự khó xử của cô vào mắt, chỉ nói: “Không quá khó lắm đâu. Em sẽ làm được. Em đã bắt đầu quen rồi.”
“Đợi quen rồi sẽ tốt lên thôi.”
Anh như một người thầy giáo giỏi, hướng dẫn cô từng bước một.
Hơn nữa còn hiểu và có trách nhiệm đối với học sinh của mình, đồng thời có thể đưa ra nhận xét về tiến độ học tập một cách chính xác.
Thẩm Di cắn môi.
Đúng vậy, cô đã bắt đầu quen rồi.
Cũng như anh nói, cô sẽ làm được.
Cô vừa nắm ngón tay anh, vừa ngửa đầu chạm vào anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Trong mắt anh ánh lên ý cười, thoạt nhìn không hề kiêu ngạo, rất dễ gần, dường như còn đang khích lệ cô.
Thẩm Di nhẹ nhàng hôn anh, không phải kiểu bão táp mưa sa mà chỉ như một cơn gió nhẹ.
Sau một lúc lâu, cô lui về phía sau một chút, như đang nghỉ ngơi giữa giờ. Ánh mắt cô lấp lánh, lần nữa nhắm mắt lại, quen đường tiến về phía trước.
Người đàn ông nhắm mắt lại, yết hầu cuộn tròn, cơ bắp hơi căng ra. Chính trong khoảnh khắc này anh cũng hơi ngẩng đầu lên.
Gần như vì nhẫn nhịn mà yết hầu cứ cuộn tròn.
Có đôi khi không cần chiêu thức trêu chọc gì ghê gớm.
Chỉ cần giống như quả xanh ngây ngô cũng có thể khiến cho thiết giáp hoàn toàn sụp đổ.
Nụ hôn của cô rơi đúng vào yết hầu nhô cao của anh.
Một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến anh mất kiểm soát.
Có tiếng r3n rỉ rất nhỏ vang lên.