Lông mi Thẩm Di run lên, che giấu cơn sóng lớn trong lòng.
“…..”
Hay bây giờ anh thử nghĩ đến xem?
Cơn buồn ngủ của cô bị tình hình trước mắt xua tan.
Chuyện này thật sự quá đột ngột với cô.
Vậy là bây giờ họ sẽ ở chung phòng sao?
Thấy cô kinh ngạc, Chu Thuật Lẫm suy nghĩ giây lát rồi chầm chậm nói: “Sau khi kết hôn hình như vợ chồng phải ngủ chung phòng, chia phòng ngủ thì lại quá xa lạ.”
Anh nói có lý, nghiêm túc trình bày giống như một giáo viên giàu kinh nghiệm giải thích các quy định trong sách giáo khoa, dạy cho học sinh có kiến thức rỗng tuếch.
Và bây giờ cô chính là học sinh đó.
Nhưng bọn họ lại không giống với vợ chồng bình thường…
Thẩm Di chợt nghĩ đến một chuyện, liệu bọn họ còn phải làm chuyện gì đó không….?
Cô càng cứng người hơn.
Mà anh dường như cũng biết sự băn khoăn của cô, chỉ nói: “Đi ngủ trước đã, có gì nói sau.”
Ý là bảo cô đừng lo lắng, tối nay không làm gì cả.
Thẩm Di thở phào nhẹ nhõm, băn khoăn đã bị xóa bỏ, cô nghe lời anh ôm chăn đi đến phòng ngủ chính.
Đêm đã khuya, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Cô đã từng bước vào phòng ngủ chính nhưng chưa từng ngủ ở đây. Do dự giây lát, cô vén chăn lên, ánh mắt bất giác rơi xuống chiếc chăn trong tay.
Theo như cô biết thì trong phòng của cô không có cái chăn này, trong phòng dành cho khách cũng vậy.
Thẩm Di mím môi, gấp tấm chăn lại ngay ngắn rồi đặt sang bên phía anh. Sau khi đắp chăn xong, cô ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Ngày đó đăng ký kết hôn quá vội vàng, nếu không, thực ra…. đêm hôm đó có được coi là đêm tân hôn không nhỉ? Có điều cùng ngày hôm đó anh bận bay đến New York, cả hai người cũng không suy nghĩ đến chuyện này.
Cơn buồn ngủ lại nhanh chóng ập đến, cô chỉ kịp mơ màng nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Dỗ người đi ngủ xong, Chu Thuật Lẫm cũng không vội vào phòng nghỉ ngơi cùng cô. Anh mở tất cả rèm cửa sổ vừa đóng lại, rót một ly rượu vang đỏ.
Rõ ràng là đêm khuya còn phải bôn ba xuôi ngược, nhưng anh dường như không biết mệt mỏi.
Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển được một ô, anh mới chầm chậm đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô đã ngủ say.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, cô còn vô thức xoay người, từ hướng ngoài chuyển vào hướng trong, cũng tức là hướng về anh.
Sườn mặt nghiêng nghiêng của cô giống như sứ trắng được phủ một lớp men, dáng vẻ điềm tĩnh ngoan ngoãn ôm chăn ngủ.
Ánh mắt của anh rơi xuống tấm chăn bên cạnh. Xem ra cuối cùng cô đã nhận ra nguồn gốc của chiếc chăn.
Chu Thuật Lẫm cũng không làm gì, chỉ nằm xuống bên phần giường của mình.
Tư thế ngủ của anh luôn bằng phẳng, tướng ngủ cũng yên tĩnh. Hơn nữa chiếc giường này rất lớn, cho dù hai người có ngủ cùng một giường thì cũng sẽ không quấy rầy nhau.
Anh vẫn chưa ngủ, cảm nhận được cô lại lần nữa xoay người hướng lên trên. Chút động tĩnh sột soạt đó giống như sóc con trốn trong ổ mình vào mùa đông.
Anh bảo cô đừng lo lắng, cô thật sự không còn lo lắng nữa.
……
Thẩm Di ngủ một giấc rất dài, điện thoại di động không biết đã để ở đâu, cũng không đặt đồng hồ báo thức, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Khoảnh khắc mở choàng mắt ra, cô bất chợt nhận ra có điều gì đó rất khác biệt so với trước đây.
Hàng mi đen mảnh khẽ run, cô nhìn người trước mặt rồi ngớ ra giây lát, sau đó lại tự mình làm công tác tư tưởng cho bản thân.
Không biết có phải là ảo giác hay không, khoảng cách giữa bọn họ hiện tại hình như gần hơn khoảng cách cô cố tình tạo ra trước khi đi ngủ tối hôm qua. Nhưng cô biết chắc chắn là do cô, bởi vì tư thế ngủ của anh nhìn qua rất nghiêm chỉnh, anh thật sự rất quân tử.
Cô lặng lẽ rời giường, cố gắng gây ra ít tiếng động nhất có thể.
Bởi vì chưa quen thuộc nên vẫn có chút câu nệ.
Bên ngoài dì giúp việc đã quét dọn vệ sinh xong, cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Thẩm Di nhìn đồng hồ, phát hiện cô ngủ một giấc rất dài, cũng đã tới gần giữa trưa.
Dì Đồng cười tủm tỉm hỏi: “Tối hôm qua cậu chủ về rồi sao?”
Thẩm Di cầm ly nước ấm, nhẹ nhàng gật đầu.
Đối diện với ý cười của dì Đồng, cô có cảm giác như mình và Chu Thuật Lẫm hình như có chút mập mờ. Với tư cách là trong hai bên vợ chồng, cô đang trả lời những vấn đề của thế giới bên ngoài.
“Aiza, vậy buổi trưa tôi sẽ làm nhiều món cô cậu thích.”
Thẩm Di nói được.
Dì giúp việc này ngay từ đầu đã đến đây, nghe bảo là người Chu Thuật Lẫm đã mướn quen. Mỗi lần anh về nước, công việc bên này đều do dì Đồng phụ trách. Cho nên lần này chuyển đến Lộc Viên, có rất nhiều việc trong nhà cũng giao cho dì Đồng hỗ trợ xử lý.
Dì Đồng có vẻ ngoài hiền hậu, cũng rất hòa đồng. Chỉ mới tiếp xúc vài ngày mà bà ấy đã nắm được rất nhiều sở thích của Thẩm Di.
Chuông cửa vang lên, dì Đồng đi mở cửa.
Có người tới giao đồ.
Dù sao bọn họ cũng vừa mới chuyển tới đây, cần mua thêm nhiều đồ, cho nên mỗi ngày lại mua thêm một ít. Hôm nay người ta giao tới một ít đồ cho Thẩm Di, ngoài ra còn có mấy bó hoa. Dì Đồng quay đầu lại cười hỏi: “Cô chủ, cô có muốn cắm hoa không?”
Mấy bó hoa đưa tới đều là loại Thẩm Di thích.
Thẩm Di vừa nhìn thoáng qua đã thấy hứng thú, sau khi ăn sáng xong, cô cắt tỉa từng bông hoa cho phù hợp rồi c ắm vào mấy bình hoa, trang trí ở vài nơi trong nhà.
Về phần những món đồ khác được giao đến thì đều được thêm vào phòng thay đồ của cô. Dì Đồng đang sửa sang lại, Thẩm Di đứng ở cạnh cửa nhìn, hỏi: “Sao đột nhiên lại bảo người ta giao tới những thứ này ạ?”
Dì Đồng cười nói: “Là cậu chủ dặn đấy. Từ giờ trở đi sẽ có người định kỳ giao đến, cũng sẽ dọn dẹp đúng giờ.”
Thẩm Di hơi khựng lại. Dường như bọn họ đang thực sự “sống chung”.
Anh rất chu đáo về nhiều mặt. Cô nghĩ, nếu là Chu Diệc Hành thì có thể sẽ không làm được như thế.
Thẩm Di mang laptop đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ sát đất, kiểm tra và chỉnh sửa lại chương đầu tiên rồi chính thức đăng tải.
Cũng không được xem là quyết định nghiêm túc gì, lẽ ra cô phải đăng tải từ một tháng trước, nhưng sau bao đắn đo cô đã trì hoãn đến ngày hôm nay.
Cô đã chuẩn bị sẵn dàn ý câu chuyện, về phương diện này cũng không có vấn đề gì. Vấn đề là ở trong đó có một tuyến tình cảm không thể thiếu, nhưng cô lại không nắm chắc lắm.
Nhưng càng trì hoãn lại càng không thấy điểm cuối, cô dứt khoát cắn răng đăng tải trước.
Chu Thuật Lẫm vẫn chưa dậy. Trong trí tưởng tượng của cô, lẽ ra anh phải là một người bận rộn, nhưng hôm nay có vẻ không giống lắm.
Thẩm Di viết theo mấy bản thảo mình đã lưu, viết được một lúc thì bên phòng ngủ bỗng vang lên tiếng động. Cô vô thức nhìn qua, cánh cửa đúng lúc mở ra, cô nhìn thấy khuôn mặt lười biếng của người đàn ông lúc mới tỉnh dậy. Mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ của anh có chút lộn xộn, nhưng như vậy mới giống với cuộc sống thường ngày.
Anh chỉ mặc áo trắng quần đen, tạo cho người khác cảm giác của một quý công tử dịu dàng lịch lãm.
Nhận được ánh mắt của cô, anh khẽ gật đầu, giọng hơi khàn nói: “Chào buổi sáng.”
Lời chào hỏi như thường lệ, không mang theo cảm xúc gì.
“Chào buổi sáng.” Cô nhẹ giọng trả lời.
Chu Thuật Lẫm rót một ly nước lạnh, dựa vào bên cạnh bàn.
Thẩm Di hỏi: “Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
“Để giảm bớt trình trạng chênh lệch múi giờ đã.”
Cô hiểu rõ gật đầu.
“Chiều nay em có rảnh không?” Chu Thuật Lẫm trầm tĩnh nhìn qua.
Thẩm Di ngẩn người: “Có chuyện gì sao?”
“Đi mua vài thứ.” Anh nhìn quanh căn phòng, “Có thể đi thay đổi một số đồ nội thất mà em thích.”
Hai mắt Thẩm Di sáng lên, rõ ràng rất hứng thú với chuyện này: “Được.”
Lúc anh dùng cơm trưa, Thẩm Di đi thay quần áo. Lướt qua những chiếc áo khoác trong tủ, đầu ngón tay cô chạm vào chiếc áo khoác màu xanh lá cây vừa được giao tới. Màu sắc rất lạ mắt, bình thường khá hiếm thấy.
Cô lấy nó xuống ướm thử, đứng trước gương nhìn, vô cùng bắt mắt.
Cô trang điểm nhẹ một lớp, thoa chút son môi rồi đi ra ngoài chờ anh.
Lúc ngước mắt lên, tầm mắt Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại. Sau khi thu dọn đơn giản, anh cầm lấy chìa khóa xe.
Hôm nay anh không mặc âu phục mà là phong cách thoải mái hiếm thấy.
Bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Sau khi được dẫn tới chiếc xe, Thẩm Di mới nhận ra hôm nay anh lái chiếc Cullinan kia. Từ lần đụng phải nó, tới bây giờ cô mới nhìn thấy lại.
Cô cố tình vòng ra phía sau, sờ s0ạng vết xước lần trước theo trí nhớ.
Chu Thuật Lẫm dừng bước, nhìn động tác của cô, bỗng nhiên nói: “Giữa vợ chồng không cần quá rạch ròi.”
Thẩm Di hơi khựng lại.
Cô nhanh chóng hiểu ra, ý anh là chuyện tiền sửa chữa, bảo cô đừng để trong lòng nữa. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, giữa vợ chồng không nên nhắc đến chuyện có bồi thường hay không.
Đôi mắt cô hơi mở to, ngạc nhiên khoảng hai giây rồi yên lặng lên xe.
Cô cũng đâu có nhắc đến chuyện bồi thường chứ…
Trong mắt Chu Thuật Lẫm thấp thoáng ý cười, ngồi vào ghế lái.
Anh lái xe đến một trung tâm thương mại.
Mới đầu Thẩm Di không biết anh muốn làm gì, cho đến khi được anh dẫn vào một cửa hàng trang sức.
Lúc nhân viên bán hàng ra đón, anh nói: “Chúng tôi muốn xem nhẫn cưới.”
Thẩm Di đột nhiên ngước mắt nhìn anh, giây tiếp theo, cô lại cúi đầu nhìn tay trái của mình.
Ngón tay cô không khỏi cuộn tròn, thẹn thùng im lặng.
Bởi vì đeo quen rồi nên chiếc nhẫn lúc trước cũng tự nhiên hòa vào cuộc sống bình thường của cô, không có cảm giác hiện diện mạnh mẽ nên cô quên bén cả việc cởi nó ra.
Chiếc nhẫn này là do ngày đó Chu Diệc Hành nổi hứng lên kéo cô đi chọn, bọn họ đi vài cửa hàng mới chọn được một chiếc khá ưng ý như vậy.
Trước nay anh ta chưa bao giờ lo lắng, nhưng cách đây một thời gian bỗng nhiên trở nên sốt ruột. Thẩm Di suy nghĩ, không biết là sự bất thường của anh ta trong khoảng thời gian đó có liên quan gì đến việc Lạc Sa mang thai hay không.
Cũng khá buồn cho một đoạn tình cảm từ thời thơ bé lại chấm dứt như vậy.
Rõ ràng là đã sắp nên đôi….
Cho đến khi được Chu Thuật Lẫm đưa đi chọn nhẫn cưới, cô mới sực nhớ ra, không khỏi có chút ngượng ngùng. Nhưng có vẻ như anh cũng không có ý gì, chỉ bảo nhân viên bán hàng dẫn anh và cô vào trong lựa chọn.
Người đàn ông này không thể hiện rõ sự vui buồn hờn giận, cho nên cô cũng không biết anh có phát hiện trên tay cô còn đeo chiếc nhẫn cũ hay không, hoặc là anh có phản đối gì không.
Đây là cửa hàng đồ trang sức chuyên dụng, nhân viên bán hàng đưa ra rất nhiều kiểu dáng cho họ xem.
Chu Thuật Lẫm nhìn qua, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của cô, hơi cúi đầu nói với cô: “Xem thử có thích không.”
Không biết có phải trùng hợp hay không mà phong cách của cửa hàng này rất được Thẩm Di yêu thích. Nhưng cô cũng không chọn ngay mà nhìn anh nói: “Anh chọn giúp tôi nhé?”
Giữa bọn họ không quá quen thuộc, cô muốn xem thử gu thẩm mỹ của anh.
Chu Thuật Lẫm cũng không từ chối, sau khi liếc nhìn, anh lấy ra vài mẫu để xem kỹ hơn, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chiếc nhẫn kim cương. Là kiểu dáng hàng ngày nhưng được làm rất tinh xảo, giá trị cũng không hề thấp.
Thật ra Thẩm Di đã để mắt đến một số mẫu, nhưng đang do dự chưa quyết định. Thấy anh chọn ra cái này thì lập tức gật đầu.
Ánh mắt của anh rất tốt.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi. Chiếc của nam cũng rất phù hợp, đơn giản khiêm tốn, là phong cách anh thường dùng. Nhân viên bán hàng lập tức lấy nhẫn ra đưa cho hai người họ đeo thử.
Thẩm Di muốn lặng lẽ tháo nhẫn của mình xuống, nhưng anh đã đưa tay về phía cô, ánh mắt trầm tĩnh kiên định.
Cô khẽ cắn môi, trực tiếp đặt tay mình lên tay anh.
Quả nhiên anh đã biết tất cả.
Nhìn thấy chiếc nhẫn hiện có trên ngón áp út của cô, anh cũng không hề thấy bất ngờ, chỉ cực kỳ tự nhiên gỡ nó xuống rồi đặt sang một bên, sau đó lại lấy chiếc nhẫn mới kia đeo vào ngón áp út của cô.
Giống như đã hoàn thành một cuộc bàn giao thiêng liêng nào đó.
Ngón tay thon dài đeo chiếc nhẫn vào càng trở nên xinh đẹp.
Thẩm Di khẽ chớp mắt, yên lặng ngắm nghía.
Chu Thuật Lẫm nói: “Cái này thường ngày hơn, bình thường em có thể đeo. Lát nữa tôi sẽ chọn một viên kim cương khác để làm nhẫn cưới chính thức.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh: “…”
Hả? Hả?
Cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười khéo léo, chỉ là khóe miệng đã có chút cứng ngắc.
Từ hồi đó đến giờ cô ấy chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy cả! Ôi thật là tội lỗi.
Thẩm Di nhẹ nhàng nói được. Thật ra cô cũng rất bất ngờ. Cô không đòi hỏi nhiều, nhưng anh lại suy nghĩ rất chu toàn.
Chu Thuật Lẫm bảo nhân viên bán hàng gói chiếc nhẫn vừa tháo ra, vẻ mặt rất tự nhiên.
Chọn nhẫn cưới xong anh cũng không rời đi ngay mà tiếp tục đi dạo thêm một lúc. Sau khi xem xét đơn giản, anh bảo nhân viên bán hàng gói một chiếc lắc tay kim cương lại.
Anh đưa ra quyết định rất dứt khoát, thường không có nhiều do dự.
Chu Thuật Lẫm cầm lấy cái túi đã đóng gói đặt vào tay Thẩm Di, bình tĩnh nói: “Một món quà nhỏ.”
Khoảng cách đột nhiên kéo gần khiến cơ thể cô cứng đờ.
Anh lại thuận thế nắm lấy bàn tay còn lại của cô, dẫn cô rời đi.
Trái tim Thẩm Di vẫn chưa kịp ổn định.
Tay phải đã cảm nhận được hơi lạnh của chiếc nhẫn trên ngón áp út.
<!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->