Có lẽ vừa rồi chỉ là sự trùng hợp, biết đâu cô ngửi thấy mùi gì đó khác nên mới có phản ứng.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Chu Thuật Lẫm lại tiến lên định vào trong. Nhưng nghĩ lại, anh vẫn do dự. Một lúc sau, cuối cùng anh nhíu chặt mày, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi về phía phòng tắm.
Sắc mặt lạnh lùng như chiếc áo sơ mi đen trên người.
—— Để cẩn thận, anh vẫn đi tắm trước đã.
Rửa sạch mùi vừa mang về từ bên ngoài, biết đâu những mùi đó khiến cô phản ứng thì sao?
Chu Thuật Lẫm chưa từng sợ điều gì, những chuyện bên ngoài dù lớn hay nhỏ anh vẫn luôn bình tĩnh và thong dong đối mặt. Tất cả đều là chuyện ngoài thân, dù có liên quan thì cũng chỉ là những thứ ngoài thân, được thì được, mất thì mất, anh không quan tâm. Thời gian dần trôi, trên người anh toát lên vẻ ung dung quý phái của người đứng trên cao.
Nhưng lần này anh thực sự sợ rồi.
Hơn nữa đây còn là một chuyện anh không thể tùy ý kiểm soát.
Có thai thì có thai, nhưng không ai nói với anh rằng còn phải chuẩn bị như thế này.
Bên kia dì giúp việc đã chăm sóc xong, phản ứng của Thẩm Di đã dịu lại, đang dựa vào ghế quý phi cầm một quyển sách đọc.
Anh tắm xong, vẫn như mọi khi đến tìm cô.
Đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, xung quanh rất yên tĩnh, không có chuyện gì làm phiền, mọi thứ dường như vẫn như bình thường, họ có thể thoải mái tận hưởng thế giới của hai người.
Nhưng cũng không giống.
Thẩm Di vừa nhìn thấy anh thì vẫn đưa tay ra như mọi khi, Chu Thuật Lẫm vừa mới an tâm, nhưng giây tiếp theo sắc mặt của cô hơi thay đổi, anh còn chưa kịp nắm lấy tay cô thì bàn tay đó đã vô tình rút lại.
Thậm chí, cô còn lùi về sau như đang cố gắng né tránh gì đó.
Chu Thuật Lẫm:”……”
Thẩm Di bịt miệng mũi, cố gắng kìm nén cảm giác đột nhiên ùa tới. Cô khó xử cắn môi, tất nhiên biết như vậy là quá tàn nhẫn với anh, cũng không nỡ nhìn anh bị tổn thương như thế, nhưng thực sự không thể ngửi được mùi này.
Nhìn thấy đứa con bá đạo trong bụng lại bắt đầu quậy phá, cô liều lĩnh nhỏ giọng cầu xin: “Chồng, anh lùi lại một chút được không?”
Thẩm Di không cần nghĩ cũng biết yêu cầu này quá đáng đến mức nào. Bây giờ không những không muốn ôm anh, mà còn muốn anh tránh xa mình.
Chu Thuật Lẫm căn bản không thể chấp nhận chuyện này, cũng chưa từng làm chuyện này.
Nhưng bây giờ cô thực sự… không thể chấp nhận việc anh đến gần.
Tất cả những tia may mắn vừa rồi của Chu Thuật Lẫm đều bị phá vỡ.
Không phải mùi gì khác, cũng không phải mùi mang về từ bên ngoài, mùi mà cô không chịu được bây giờ chính là anh.
Ánh mắt anh tối sầm lại, khóa chặt vào người trước mặt, như một vũng nước sâu.
Dáng người cao lớn vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Giống như đang đấu tranh với chính mình, không muốn động đậy nhưng lại biết là phải động đậy.
Bước chân nặng trĩu như đeo chì. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng tự thuyết phục mình lùi lại một bước.
Dáng vẻ đó, có lẽ cả đời này anh chưa từng tủi nhục như vậy.
“Em không thể ngửi được anh sao?” Chu Thuật Lẫm khàn giọng nói.
Trong mắt Thẩm Di hiện lên vẻ đáng thương, ngập ngừng gật đầu.
Ánh mắt anh chuyển xuống, như có điều suy nghĩ: “Là em có ý kiến với anh, hay là nó có ý kiến với anh?”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, chỉ có Thẩm Di biết bên trong có lẽ còn chứa đựng tất cả ý kiến và sự bất mãn của anh.
Khi biết có đứa con này, Chu Thuật Lẫm đã từng có sự đề phòng như vậy chưa?
Sau sự bất ngờ là niềm vui mừng. Nhớ lại đêm biết mình có thai, cô ngủ yên trong lòng anh, còn anh thì không tài nào ngủ được.
Trong đầu anh có rất nhiều điều, bắt đầu từ việc cô muốn có một đứa con và nói với anh rằng cô muốn anh có thêm một thành viên khác trong gia đình, đến việc anh nửa muốn có con, nửa ích kỷ muốn được thân mật với cô nhiều hơn —— Bao nhiêu năm khao khát, anh chỉ có thể có được một hai năm dịu dàng, anh thực sự cảm thấy chưa đủ… thế rồi đứa bé lại đến bất ngờ như vậy.
Khi cố tình trì hoãn việc sinh con, thực ra trong lòng anh cũng đã lén xin lỗi, xin lỗi đứa con chưa chào đời —— Hãy tha thứ cho bố nhé, bố rất yêu con, nhưng bố xin lỗi con, hơn cả tình yêu dành cho con là tình yêu bố dành cho mẹ. Cho bố thêm chút thời gian, để bố toàn tâm toàn ý yêu mẹ thêm một thời gian nữa, rồi sẽ dành một phần cho con.
Mặc dù tất cả những điều này đều là sự im lặng một chiều của anh, nếu nói đây là một sự giao tiếp hiệu quả thì chắc chắn là không thể, nhưng sau khi thầm nhủ xong, anh tự cho rằng mình đã thương lượng thành công với em bé và vô cùng tự tin. Không ngờ lại bị nhóc con này đánh úp bất ngờ.
Tối hôm đó, anh cong môi, sửa lại lời đối thoại lần trước: Bố chào đón con đến. Rất mong con sẽ trở thành thành viên trong gia đình chúng ta, bố và mẹ sẽ yêu thương con thật nhiều. Chỉ là bố yêu mẹ nhiều hơn, đặt mẹ trước con, sau này con cũng cùng bố yêu mẹ thật nhiều nhé.
Anh không nói lên được cảm giác trong lòng mình là gì. Sự bất ngờ ban đầu đã qua từ lâu, ngực như sóng biển từng đợt vỗ về và cuồn cuộn. Sóng đã dâng lên rất lâu, cả đêm không ngớt.
Thật kỳ diệu, họ thực sự đã có một đứa con.
Như lời cô nói ban đầu, trên thế giới này sẽ có thêm một người thân của anh.
—— Mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm cha, anh có chút bỡ ngỡ mừng rỡ.
Nhưng không ngờ, niềm vui chưa được bao lâu thì thực tế đã giáng cho anh một đòn quá nặng nề.
Anh vẫn không muốn chấp nhận sự thật vợ mình không muốn gần gũi anh, đổ lỗi cho đứa con đó. Rốt cuộc thì cũng vì đứa con này đến nên Thẩm Di mới có nhiều thay đổi như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của cô, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Vừa mới xuất hiện đã bắt đầu tuyên chiến với bố rồi sao?
Giờ đã không còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi rồi, Chu Thuật Lẫm mím môi mỏng, nhìn cô, giọng hơi lạnh: “Vậy bây giờ, nghỉ ngơi nhé?”
Ngay cả mùi trên người anh cũng không ngửi được, làm sao mà nghỉ ngơi được?
Ngày vừa kết hôn, mặc dù biết đối với cô chắc chắn rất đột ngột, nhưng anh vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà trực tiếp yêu cầu chung sống.
Cô không hề biết rằng anh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh cũng không nắm chắc phản ứng của cô, nếu cô từ chối, anh cũng không thể ép buộc. Chỉ là tình hình rất thuận lợi, cho nên mới có thể đi đến tận bây giờ.
Có lẽ bề ngoài anh là một người quân tử trong mắt cô, nhưng thực ra không hề quang minh chính đại như vậy.
Nhưng anh không ngờ con đường thuận lợi lại dừng lại khi đứa con này xuất hiện.
Khuôn mặt của anh Chu đen như đít nồi.
Thẩm Di cũng nghĩ đến vấn đề này. Cô cắn môi, khẽ nói: “Chồng….phòng dành cho khách nhé?”
Vì lo lắng phản ứng lại dâng trào, cô còn ngả người ra phía sau, thêm cả câu nói này, quả thực tàn nhẫn đến cùng cực.
Chu Thuật Lẫm nghiến chặt răng.
Không ngờ lúc kết hôn vì liên hôn nhưng lại không ở riêng, vậy mà lúc này đột nhiên lại có biến chuyển như vậy.
Vì chắc chắn sau khi sinh em bé sẽ cần không gian rộng hơn, bên Lộc Viên không đủ chỗ nên sau khi cô mang thai, họ chuyển đến căn biệt thự này để ở.
Nơi này không gian rộng lớn, phòng cũng nhiều hơn.
Mà lúc thiết kế, phòng em bé, phòng ngủ của dì giúp việc, phòng đồ chơi, phòng làm việc, phòng nghe nhìn… cái gì cũng thiết kế đến, chỉ duy nhất không có một phòng ngủ dành riêng cho ông chủ nhà.
— Bởi vì anh căn bản không nghĩ đến sẽ có một ngày anh không ở phòng ngủ chính.
Anh nghĩ, cho dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ dỗ dành cho tốt, không đến mức khiến cô tức giận đuổi anh ra ngoài ngủ. Hơn nữa, cho dù tức giận đuổi anh ra ngoài, anh cũng không thể thật sự ra ngoài, ở chung một căn phòng vẫn dễ dỗ dành hơn.
Con đường lui này không dành cho anh, cũng không dành cho cô, nên cô không thể đuổi anh được.
Nhưng không ngờ đến hôm nay.
Bây giờ muốn ra ngoài ở cũng chỉ có thể tìm một phòng dành cho khách.
Lông mày của Chu Thuật Lẫm nhíu chặt.
Sao lại không cam lòng đến thế này?
Cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật không thể ngủ cùng vợ.
Anh ra ngoài một chuyến.
Rõ ràng là chính mình đuổi anh ra ngoài, nhưng khi anh thật sự ra ngoài rồi, trong lòng Thẩm Di vẫn trống vắng. Cô nắm chặt mép gối, hơi buồn bã cụp mắt xuống.
Cô hít mũi, bỗng nhiên cánh cửa đã đóng chặt lại mở ra. Thẩm Di ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ anh đi rồi lại quay về.
Nhìn thấy vẻ mặt mà cô còn chưa kịp thu lại, Chu Thuật Lẫm dường như đã sớm đoán được. Cũng thật sự không còn cách nào khác ngoài thở dài.
Cả đời này của anh coi như là đã chôn vùi vào người cô rồi.
Chu Thuật Lẫm cầm trong tay một bộ chăn gối, trải lên chiếc ghế sofa bên cạnh.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không muốn ngủ riêng với cô.
Một là không muốn, hai là không nỡ để cô tự mình mang thai vất vả. Nếu anh không ở đó, cho dù cô không khỏe cũng không có ai ở bên.
Đã không được gần cô, vậy anh ngủ trên chiếc ghế sofa xa tít tắp này cũng được chứ?
Anh nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt lưu ly của cô lóe lên tia sáng rực rỡ.
Suýt chút nữa là để cô một mình ngồi trong góc tủi thân rồi.
Thẩm Di không dám đến gần anh, chỉ biết nhìn anh chằm chằm: “Chồng.”
“Anh ngủ ở đây. Không ngủ được thì gọi anh, nhé?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù có hơi không quen, nhưng như vậy đã rất tốt rồi, ai bảo đứa con này làm người ta mệt mỏi chứ.
Chu Thuật Lẫm ở gần đó, Thẩm Di ngủ rất ngon.
Chỉ có anh là ôm trong lòng sự trống trải nghiêm trọng không quen, trằn trọc suốt đêm.
Nhìn lên trần nhà đen kịt, anh im lặng thở dài.
Không sao, vì con gái của anh, anh sẽ chịu đựng.
…
Hôm sau, khi Chu Thuật Lẫm mở cửa ra ngoài thì gặp dì giúp việc vừa hay đang lên lầu dọn dẹp.
Dì giúp việc thành thạo chào hỏi anh, Chu Thuật Lẫm khẽ gật đầu: “Ừ.”
Dì giúp việc ngẩn ra, sao hôm nay bà ấy cảm thấy tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm nhỉ?
Chu Thuật Lẫm xắn tay áo, không nói một lời đi xuống lầu ăn cơm.
Thẩm Di dậy muộn hơn anh, từ khi phản ứng thai kỳ bắt đầu mạnh mẽ, cô chỉ có thể tạm gác công việc trong tay để an tâm dưỡng thai.
May là trước đó cô đã xử lý xong phần công việc cốt lõi nhất, cô cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
Tất cả các đối tác liên quan đều mong muốn cô có thể theo dõi toàn bộ dự án hợp tác, nhưng hiện tại cô không thể sắp xếp được. Nếu muốn thì chỉ có thể hoãn lại trước.
Bên phía Lục thị cũng vậy, trước tiên chỉ có thể hoàn thành các phần chuẩn bị khác. Ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tiến độ, nhưng công ty vẫn muốn cô đích thân chỉ đạo, dù có chậm hơn một chút cũng được.
Đứa trẻ này xuất hiện, câu đầu tiên Chu Thuật Lẫm bảo với Lục Khởi là rượu của con gái tôi đâu, câu thứ hai là cậu đã cướp mất Thẩm Di của tôi.
Con gái nuôi còn chưa ra đời mà Lục Khởi đã nghi ngờ nhân sinh, đây có thực sự là con gái nuôi của anh ta không? Sao lại thấy không ổn thế này?
Nhưng anh ta là bố đỡ đầu của cô bé, còn biết làm sao nữa? Nhận thôi.
Khi Thẩm Di thức dậy, Chu Thuật Lẫm đang dùng bữa sáng. Động tác cầm dao nĩa có chút lười biếng, quý phái.
Thấy cô cũng đã thức dậy, dì giúp việc chào một tiếng rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người họ.
Anh liếc nhìn cô, tiếp tục cắt miếng bít tết.
Anh Chu vẫn còn rất có ý kiến.
Thẩm Di từ phía sau ôm lấy anh, nhẹ nhàng cọ vào hõm cổ anh, tiến đến gần hôn lên khóe môi anh.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, gần như cùng lúc đó, tiếng dao nĩa và đ ĩa sứ trắng va vào nhau phát ra tiếng động nho nhỏ, còn anh thì nhanh như chớp bóp chặt lấy cằm cô, cướp đi toàn bộ không khí của cô.
Thẩm Di trở tay không kịp.
Cô nín thở, muốn lại gần anh thêm vài giây, dùng nụ hôn để dỗ dành người chồng đang tức giận của mình, nhưng không ngờ rằng cơn bão lại ập đến bất ngờ. Cô “ưm” một tiếng, suýt nữa bị anh kéo theo.
Chu Thuật Lẫm ra sức tấn công, không hề thấy dịu dàng.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, khàn giọng nói: “Sao em dám qua đây?”
Gò má Thẩm Di bị anh làm đỏ bừng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Cô vẫn không lên tiếng, im lặng đến mức quá đáng.
Chu Thuật Lẫm nhìn cô, dường như cũng nhận ra điều gì đó. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, vuốt v e gáy cô, lại hôn cô.
Lần này không tàn bạo giống như vừa rồi mà từ từ truyền oxy cho cô.
Kéo dài thời gian cô có thể chịu đựng, khóa người lại, trao cho cô một nụ hôn dài.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của dì giúp việc đi tới, Thẩm Di mới đẩy anh ra, mặt đỏ bừng ngồi sang đầu bên kia chiếc bàn dài hình chữ nhật.
Dì giúp việc bưng bữa sáng của Thẩm Di tới, ngoảnh đi ngoảnh lại, đột nhiên phát hiện ra tâm trạng của ông chủ dường như tốt hơn nhiều? Không còn u ám như vừa rồi nữa.
Thẩm Di vừa ăn sáng vừa lén lút liếc nhìn người đối diện, vừa vặn bắt gặp ánh mắt anh nhìn sang.
Có vẻ như hiệu quả dỗ dành của cô khá tốt.
Thực tế đã chứng minh, Chu Thuật Lẫm là người dễ dỗ dành nhất.
Nói chính xác hơn, Chu Thuật Lẫm là người dễ bị Thẩm Di dỗ dành nhất.
Chỉ cần cô khẽ nhúc nhích là anh đã cúi đầu khuất phục cô.
…
Đây mới chỉ là đêm đầu tiên.
Chu Thuật Lẫm ngủ trên ghế sô pha mới chỉ là sự khởi đầu.
Nhìn thấy nhưng không chạm vào được, muốn chạm vào nhưng lại không thể lại gần. Nhìn người trước mặt mình cứ đi đi lại lại, ánh mắt anh không ngừng dõi theo, đôi mắt đen thẫm như mực, cuối cùng chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
Mười tháng mang thai… Anh xoa xoa giữa hai lông mày.
Luôn cảm thấy con số này xa vời, không thấy điểm dừng.
Anh Chu sắp thở dài rồi. Khi đi ăn tối với một nhóm bạn, có lẽ do có chút thay đổi, đột nhiên có người quan sát anh vài lần, nhìn ra sự khác thường: “Sao tôi thấy tâm trạng anh không được tốt lắm nhỉ?”
Không thể nào.
Tên này vừa kết hôn, đáng lẽ phải đang vui vẻ chứ, có chuyện gì khiến anh buồn bã thế?
Mọi người đều thấy lạ, từ khi anh ở cùng với Thẩm Di thì rất hiếm khi thấy anh như thế này.
Chu Thuật Lẫm vẫn bình thản nâng ly rượu lên uống một ngụm.
—— Vớ vẩn, ngủ sofa thì tâm trạng sao mà tốt được?
Anh không nói gì, nhưng có người đoán được câu trả lời: “Ồ, vợ lão Chu không phải đang mang thai sao?”
Ồ—— mang thai rồi! Mọi người chợt hiểu ra, người vừa hỏi câu đó thẳng thắn liếc mắt trêu chọc.
Thảo nào.
Ở bên Thẩm Di thì tâm trạng vui sướng, nhưng giờ không được gần gũi vợ nên đương nhiên mặt mày ủ rũ rồi.
Chu Thuật Lẫm rót đầy một ly rượu, trên lông mày thoáng hiện lên vẻ bất lực.
Một đám bạn thân hết người này chọc đến người kia ghẹo, anh không kịp đỡ.
Trước kia thấy anh đắc ý thế nào thì hôm nay mọi người càng muốn dập tắt sự oai phong của anh.
“Lão Chu, tâm trạng không tốt à? Vậy thì uống một ly đi, dù sao anh say rồi vợ anh cũng không đến đón đâu.” Người bên cạnh khoác vai anh khuyên nhủ.
Chu Thuật Lẫm: “….”
Tin đồn luôn chạy loạn như thể mọc chân vậy.
Sau khi tiệc tàn, tài xế lái xe đến, Chu Thuật Lẫm vừa định lên xe thì có một bàn tay mở cửa xe trước cho anh.
“Chủ tịch Chu.” Người phụ nữ xõa mái tóc dài, hơi che khuất nửa bên mặt, trông vô cùng dịu dàng. Động tác nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, mềm mại như nước.
Chu Thuật Lẫm chậm lại một bước, bị cô ta giành trước, động tác thoáng khựng lại.
Người phụ nữ kia chủ động nói: “Anh say rồi, có muốn nghỉ lại trên tầng này một đêm không?”
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp.
Tại sao Chu Thuật Lẫm lại cảm thấy như vậy? Bởi vì anh rất dễ nhận ra, cô ta và Thẩm Di có vài phần giống nhau.
Anh nhìn cô ta đầy lạnh lùng, giọng nói cũng nhạt đi: “Ai đưa cô đến đây?”
Đã dám đến đây thì người phụ nữ này đương nhiên sẽ không bị dọa mà bỏ đi. Cô ta cúi đầu, mặc cho mái tóc mềm mại buông xuống: “Chủ tịch Chu, không có ai cả… Tôi thực sự thích anh. Anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, chúng ta chỉ đơn giản là ở bên nhau một đêm thôi.”
Cô ta cắn môi, nắm chặt tay vịn cửa xe. Cô ta muốn đưa anh lên xe rồi sau đó mình cũng lên theo——Đây chính là kế hoạch tốt nhất rồi.
Nhưng kế hoạch lại bị kẹt ở đây, mãi không nhúc nhích.
Trong lòng cô ta cũng hoảng hốt.
Chu Thuật Lẫm hờ hững thu lại ánh mắt, thậm chí còn lười nhìn cô ta, vừa lên xe vừa buông một chữ: “Cút.”
Khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch, trông càng thêm yếu đuối. Nhưng cô ta vẫn ngoan cố nắm chặt cửa xe.
Đàn ông mà, từ chối là chuyện bình thường.
Từ chối trên mặt, nhưng trong lòng chưa chắc đã thật sự không gợn sóng.
“Chủ tịch Chu, anh thử tôi xem. Tôi biết vợ anh đang mang thai, anh cứ coi tôi là trò tiêu khiển cũng được, bình thường tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh.” Cô ta hạ mình xuống mức thấp nhất. Hoặc có thể nói, ngay từ đầu cô ta đã không định ngẩng cao đầu.
Chu Thuật Lẫm im lặng vài giây, hỏi cô ta một câu: “Cô muốn gì?”
Người phụ nữ mừng thầm, chỉ nghĩ rằng con đường cô ta đã dày công tìm kiếm rốt cuộc cũng có tác dụng. Cô vội vàng tự giới thiệu, lấy hết can đảm nói hết lời. Cô ta là diễn viên nhỏ, thực ra chỉ muốn có tài nguyên.
Chu Thuật Lẫm hé môi gọi tài xế, còn mình thì đã nhắm mắt lại một cách mệt mỏi. Sự kiêu ngạo và quý phái của người đàn ông thể hiện rõ ràng.
Khuôn mặt anh nói đổi sắc là đổi sắc, người phụ nữ không còn bình tĩnh nữa, giãy giụa níu kéo.
Sau khi tài xế xử lý xong quay lại xe, Chu Thuật Lẫm lạnh lùng nói: “Dựa theo thông tin cô ta vừa nói, xác nhận xong thì xử lý đi.”
Cô ta đến vì mục đích gì, anh lại càng muốn phá hủy mục đích đó.
Như vậy, anh muốn xem còn ai dám bắt chước đưa người nào đó đến đây nữa không.
Tài xế hiểu ý anh, vừa định lái xe thì đột nhiên quay lại nói với anh một câu: “Chủ tịch Chu, phu nhân đến rồi.”
Chu Thuật Lẫm đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông trong khoảnh khắc đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Anh nhìn sang bên kia, đúng là xe của Thẩm Di đỗ ở đó.
Gần như ngay lập tức, người vừa lười biếng đến nỗi chẳng buồn liếc mắt nhìn những người phụ nữ khác bên ngoài xe lại nhanh chóng mở cửa xe rồi đi về phía bên đó.
Thái độ trước sau rõ ràng khác biệt.
Tài xế lắc đầu, không biết là mấy kẻ không có não nào dám ảo tưởng rằng bà chủ mang thai thì mình có thể thừa cơ mà vào được?
Chu Thuật Lẫm gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Một lúc sau, Thẩm Di mới hạ cửa sổ xe xuống, để lộ khuôn mặt.
Đúng là cô.
Ở đây lặng lẽ chờ đợi, cũng không biết đã bao lâu. Nếu không bị tài xế phát hiện thì có lẽ cô cũng không định cho anh biết cô đã đến.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm lướt qua cái bụng hơi nhô lên của cô, giọng dịu xuống: “Sao em lại đến đây?”
Dường như khi nhìn thấy cô, dù anh có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ vô thức dịu dàng hơn.
Cô khẽ mím môi: “Vốn muốn đến đón chủ tịch Chu về nhà, không ngờ đã có người khác đón rồi.”
Giọng điệu không che giấu được sự chua chát.
Biết hôm nay anh có một bữa tiệc ở đây, cô bỗng dưng muốn đến đón anh. Gần đây vì chuyện ốm nghén mà cô khiến anh chịu không ít ấm ức, biết anh nhìn thấy mình đến nhất định sẽ rất vui, nên cô muốn dỗ dành chồng một chút.
Nào ngờ đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
Chu Thuật Lẫm véo má cô: “Nhìn thấy rồi sao không đến ngăn cản?”
Chỉ đứng nhìn thôi sao? Còn không định cho anh biết?
Thẩm Di cười trừ.
Vừa rồi khi nhìn thấy người phụ nữ có ngoại hình hơi giống mình bước đến gần anh, cô vô thức nắm chặt vô lăng. Theo bản năng muốn đi tới, nhưng lại dừng lại.
Cô muốn … xem phản ứng của anh.
Mà sau đó, những câu nói của người phụ nữ đó càng trực tiếp phơi bày một số tình huống thực tế.
Thẩm Di có lẽ đã hiểu rõ ý định của người phụ nữ này.
Mà đúng là cô ta có vẻ hơi giống cô, chỉ có thể nói là quá cố ý.
Thẩm Di rõ ràng cảm nhận được sự không vui của mình, mặc dù vẫn nhịn không tiến lên, nhưng chóp mũi đã cay cay.
Đúng vậy, cô đã mang thai, không những bất tiện mà còn không cho anh đến gần. Còn thế giới bên ngoài thì nhiều người muốn dâng tặng anh cả thế giới hoa lệ.
Nhìn họ nói chuyện, trong mắt cô đã rưng rưng nước mắt, không ngờ giây tiếp theo mọi chuyện lại thay đổi chóng mặt, khiến cô ngây cả người.
Chu Thuật Lẫm đưa tay vào nắm lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp: “Đỗ xe ở đây đi, anh bảo người đến xử lý, em lên xe kia về cùng anh.”
Thẩm Di do dự, nhưng chỉ một giây sau đã bị anh mở cửa xe.
Người đàn ông này quả thực không cho phép người khác phản bác.
Vừa lên xe, Chu Thuật Lẫm trực tiếp ra lệnh cho tài xế dựng tấm chắn lên.
Không khí xung quanh khiến Thẩm Di cảm thấy có chút nghiêm trọng, cô không biết anh muốn làm gì.
Nhưng cùng ở trong một không gian, cộng thêm khoảng cách gần, cô lại có phản ứng.
Thẩm Di chặn mùi, chợt nghĩ tới chuyện hôm nay, do dự nghĩ ngợi, trong mắt rưng rưng nước mắt, nhướng mi nhìn anh.
Chu Thuật Lẫm cau mày.
Ngay giây sau, anh nghe thấy người vợ thân yêu của mình đề nghị: “Chồng, hay là anh chuyển đến Lộc Viên ở một thời gian đi?”
Cô chỉ thấy bây giờ làm anh ấm ức quá, chi bằng để anh về Lộc Viên ở một thời gian, có lẽ sẽ tốt hơn một chút?
Chu Thuật Lẫm cau mày càng lúc càng chặt. Anh như thể vừa nghe thấy lời nói vô lý đến cực điểm, nghiến răng nói: “Em được lắm. Đuổi xuống giường chưa đủ, bây giờ còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà sao?”
Nhưng rõ ràng người quá đáng là cô, ánh mắt cô lại đáng thương như thể cô là người bị ấm ức.
Chu Thuật Lẫm nghi ngờ mình sắp bị cô làm tức chết rồi, anh nhắm mắt lại, hít sâu: “Mơ đi.”
Anh còn không muốn ra khỏi phòng ngủ chính mà bây giờ còn mong anh chịu chuyển ra khỏi nhà ư?
Trước đây anh không thể ngủ trên giường, miễn cưỡng nằm trên cái ghế sofa kia ngủ một thời gian, hừ, bây giờ thì hay rồi, đến cả một cái ghế sofa cũng không muốn cho anh nữa.
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô: “Thẩm Di, nói đi, là em định cần con không cần anh nữa đúng không?”
Thẩm Di rơm rớm nước mắt lắc đầu. Tất nhiên là không liên quan đến em bé, cô chỉ sợ anh ngủ không thoải mái trên ghế sofa, còn nếu ngủ ở phòng dành cho khách thì anh luôn nhớ đến chuyện cô không thể gần gũi với anh, khiến tâm trạng anh không tốt.
Chu Thuật Lẫm cúi xuống, lại hỏi một câu: “Vậy thì định thế nào?”