Người dẫn chương trình đã mời cô dâu lên sân khấu, nhưng Thẩm Bách Văn cảm thấy vẫn còn rất nhiều lời chưa nói hết.
Tất cả khách mời đều đang chờ, không cho ông thêm thời gian nữa. Đáy mắt ông hơi nóng lên, quyết định dẫn cô vào trước.
Khi bước từng bước dẫn con gái đến với chồng cô, tâm trạng của Thẩm Bách Văn không hề bình tĩnh. Sau khi sắp xếp lại tất cả những lời muốn nói, ông mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng phức tạp, vừa nhìn về phía trước vừa thì thầm nói với Thẩm Di: “Bố đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn cho con, không vì lý do gì khác, chỉ mong sau này con có thể đủ tự do. Bất kể khi nào, bất kể muốn làm gì, con đều có thể làm.”
Thẩm Di hơi sửng sốt, cô siết chặt tay bố mình, ngây người ngẩng đầu nhìn Thẩm Bách Văn đang nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Bách Văn tiếp tục nói: “Trước đây con đã phải chịu nhiều ràng buộc và gò bó, bố mẹ cũng không làm tốt. Bố đang sửa đổi từ từ.”
Cảm giác chua xót ở chóp mũi ập đến rất đột ngột. Thẩm Di không hề biết rằng ông sẽ chu đáo như vậy. Đằng sau một khoản hồi môn hậu hĩnh là quyền lực mà một người cha trao cho con gái.
“Chúng hoàn toàn thuộc về con, cũng là chỗ dựa của con, tùy con định đoạt.”
Chu Thuật Lẫm nhìn họ từ xa, nhìn mãi nhìn mãi, anh bỗng thấy không ổn. Sao anh cứ cảm thấy tâm trạng của vợ mình có vẻ bất ổn thế nhỉ?
Ánh mắt anh có chút thăm dò, chỉ là khoảng cách quá xa, cũng không thể giao tiếp và thăm dò được gì.
Anh chợt có chút lo lắng——
Lo lắng rằng đã đến lúc này rồi, chỉ còn cách một tấm thảm đỏ nữa là cô sẽ thuộc về anh, mọi nghi lễ đã xong xuôi, từ nay về sau xét về mặt nào thì họ cũng sẽ là vợ chồng hợp pháp… Nhưng cô sẽ không đột nhiên hối hận rồi bỏ trốn chứ?
Ánh mắt anh từ từ lướt qua khuôn mặt cô, mang theo sự cảnh giác của một thợ săn.
—— Hai người họ đang nói gì vậy?
Đến lúc này rồi còn có chuyện gì quan trọng cần nói đến vậy sao?
“Những thứ đó đều do bố và mẹ cùng nhau chuẩn bị, mẹ con đã xem đi xem lại tờ đơn soạn thảo, cẩn thận thêm vào nhiều thứ. Ngay cả khi con định đính hôn với Chu Diệc Hành cũng vậy, mẹ con không nỡ xa con, sau lưng không ngừng dặn dò bố rằng dù tình hình gia đình có căng thẳng đến đâu thì cũng phải cố gắng hết sức để cho con nhiều hơn một chút. Di Di, không phải mẹ con không yêu con, trước đây chỉ là…mẹ con đã nghĩ sai, bị phân tâm.”
Đây là nỗi đau lòng lớn nhất của Phù Lam. Thẩm Bách Văn vẫn không đành lòng, không khỏi nói vài câu thay bà.
Cánh hoa bay đầy trời, rơi xuống dày đặc, Thẩm Di như được bao phủ trong một thế giới nhỏ mang tên hoa. Hai đứa trẻ rải hoa rất nhỏ, cả bé trai và bé gái đều đáng yêu vô cùng, mỗi hành động đều mang theo sự dễ thương. Rất nhiều khách mời bên dưới đều mỉm cười và nhìn cô chúc phúc, tiễn cô từng bước đi về phía chú rể.
Vào lúc này, đáng lẽ cô phải hạnh phúc đến mức muốn rơi nước mắt, không nên buồn, nhưng trong lòng lại bất giác dâng trào một cảm giác ẩm ướt.
Cô vô thức nhìn về phía Phù Lam đã ngồi lại dưới khán đài, bà cũng đang nhìn cô, trong mắt là sự phức tạp sâu xa mà cô không hiểu được.
Đôi mắt của họ rất giống nhau. Và bây giờ trong đôi mắt đó, toàn bộ đều là chính mình.
Trong mắt Phù Lam chỉ còn lại cô.
Đây là điều cô từng mong muốn nhưng không có được, không ngờ bây giờ đã thành hiện thực.
Nhưng mà, ‘tìm mua quế thơm uống với rượu, cuối cùng lại chẳng được như xưa’.
Lúc này mới có được, đã không còn cảm giác như ban đầu nữa.
Cô cảm thấy có chút xúc động, không khỏi tự hỏi nếu ngay từ đầu ánh mắt của mẹ chỉ hướng về mình thì sẽ như thế nào?
Không tưởng tượng được.
Cô cũng nên buông bỏ từ lâu rồi.
Không nhất thiết là tha thứ, mà là buông bỏ. Buông bỏ quá khứ, cũng buông tha cho chính mình.
Trong khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, hai mẹ con như thể đã trao đổi đơn giản bằng ánh mắt. Phù Lam có chút xúc động, cơ thể cũng bất giác nghiêng về phía cô. Nhưng cô đã bình tĩnh và kiềm chế, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cũng giống như tình trạng hiện tại của họ —— Phù Lam muốn gần gũi, nhưng không thể cưỡng lại sự xa cách cố ý của Thẩm Di.
Phù Lam ngây người, buồn bã ngồi xuống.
Những chuyện xảy ra giữa họ đã quá nhiều, lớp băng cứng cáp không thể tan chảy chỉ sau một sớm một chiều.
Thẩm Bách Văn cũng không nói thêm gì nữa. Ông hy vọng cô có thể sống tốt hơn một chút, hạnh phúc hơn một chút. Còn chuyện giữa cô và Phù Lam, ông cũng đã nói những gì cần nói, còn lại là quyết định của cô.
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm khóa chặt vào Thẩm Di, lúc anh nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô, anh không kịp nghĩ gì cả, ý nghĩ vô lý xuất hiện trong đầu anh là —— giây tiếp theo cô có quay người bỏ trốn không?
Ý nghĩ này khiến nụ cười hiền hòa trên mặt anh hơi cứng lại, anh chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Người dẫn chương ở bên cạnh cũng trở nên căng thẳng. Nhìn chú rể rồi lại nhìn cô dâu, sao anh ta cứ có cảm giác giây tiếp theo sẽ xuất hiện cảnh bỏ trốn, cướp dâu gì đó rất cẩu huyết nhỉ?
Không biết bố vợ đã nói gì với cô mà Chu Thuật Lẫm thấy sắc mặt cô không ổn lắm. Nhưng may mắn là họ vẫn từng bước tiến đến trước mặt anh.
Tạ ơn trời, may mà cô không hối hận vào phút cuối, cũng không quay đầu bỏ chạy.
Đám cưới của họ diễn ra suôn sẻ.
Anh mỉm cười hạnh phúc, đưa tay ra đón cô từ tay bố vợ.
Mãi đến khi tay cô chạm vào tay anh, anh mới cảm thấy thoải mái một chút.
Có lẽ là tâm lý “kẻ hại người thì người hại lại”, làm nhiều chuyện xấu, anh cũng sợ vợ mình bị người ta cướp mất.
Suy cho cùng Thẩm Bạch Văn là người kinh doanh nhiều năm, một khi đã thực sự nghiêm túc thì sự uy nghiêm trên người vốn bị ông kìm nén sẽ khiến người ta bất giác thấy căng thẳng. Người nào có ‘đạo hạnh’ yếu hơn thì sẽ không thể chịu nổi.
Ông nghiêm túc nhìn Chu Thuật Lẫm, vài giây sau mới mở lời: “Con hãy trân trọng, yêu thương và nâng niu con bé nhé.”
Giọng ông hơi khàn, ngữ điệu rất trang trọng.
Đây là lời dặn dò của một người cha dành cho con rể.
Ánh mắt Thẩm Bách Văn sâu xa. Không ai biết lúc đó ông đang nghĩ gì.
Là khi ông và vợ đưa Thẩm Di về từ trại trẻ mồ côi, một đứa trẻ vẫn còn rất bé vậy mà cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại khoảng sân lớn và dì viện trưởng đằng sau.
Là khi cô trở về nhà, tủ quần áo đơn giản đơn điệu trước đây đã được thêm rất nhiều váy áo lộng lẫy. Từ một môi trường một người lớn chăm sóc một nhóm trẻ em, cô được chuyển đến một môi trường một nhóm người lớn chăm sóc một đứa trẻ, nhận được chăm sóc chu đáo và tốt nhất. Sự thay đổi trên người cô cũng rất rõ ràng, sau khi về nhà, con gái của ông như thể đã bộc lộ được ánh hào quang vốn có.
Khi ông thả Thẩm Hàm Cảnh xuống, bế cô lên, nụ cười ngại ngùng đã xuất hiện trên khuôn mặt trẻ trung non nớt của cô, ông dỗ dành một câu thì cô đáp lại một câu, hai bố con dần trở nên quen thuộc và thân thiết.
Ông đã từng nhiều lần đứng trước cửa sổ phòng làm việc gọi điện thoại, nhìn bọn trẻ tan học về nhà. Nhìn thấy con gái mình đeo cặp sách trở về nơi cuối cùng là nhà, không còn là nơi nào khác.
Tại sao chỉ trong chớp mắt mà bọn trẻ đã lớn nhanh đến vậy?
Ông như thể vẫn chưa thấy Di Di lớn lên như thế nào, chỉ trong nháy mắt mà cô đã từ một cô nhóc nhỏ bé trở thành một cô gái cao lớn như bây giờ. Mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, tay trong tay với chồng mình.
—— Sắp gả cho người ta, quả thật là một chuyện không thể tin được.
Không biết có phải Chu Thuật Lẫm nghĩ nhiều hay không, anh cứ cảm thấy rằng giây tiếp theo bố vợ sẽ lấy lại bàn tay mà vừa mới trao cho anh. Anh nhíu mày, kéo tay cô về phía mình.
May là bố vợ chỉ cau mày nhìn, không có động tác thừa nào —— có vẻ như anh đã nghĩ nhiều rồi.
Chu Thuật Lẫm không khỏi xoa xoa sống mũi. Hôm nay anh bị làm sao vậy nhỉ?
Thẩm Bách Văn cụp mắt nhìn đôi tay nắm chặt của họ, cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng, tiếp tục dặn dò: “Đồng tâm đồng đức, nắm tay nhau trọn đời.”
Ông đã gửi lời chúc phúc đến họ xong.
Ông rất không nỡ, rất không nỡ những năm tháng không được tận mắt chứng kiến cô lớn lên, hận không thể quay lại lần nữa.
Cũng không nỡ để cô dành nhiều thời gian hơn cho Chu Thuật Lẫm, thay vì cho bố mẹ.
Nhưng giữa bố mẹ và con cái có lẽ là một cuộc tu hành ngày càng xa cách.
Những lời dặn dò của ông, Thẩm Di đều lắng nghe từng lời, nhẹ nhàng gật đầu.
Họ sẽ làm được.
Sắc mặt của Chu Thuật Lẫm còn nghiêm túc hơn cả cô, nắm chặt tay cô, gật đầu đáp: “Cảm ơn bố ạ.”
Thẩm Bách Văn quay người rời đi.
Trái tim luôn bất định của Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng đã bình yên.
Cuối cùng cũng sẽ không còn biến cố nữa.
Thật không dễ dàng gì đúng không?
Một số cư dân mạng được mời đã thoải mái chụp ảnh.
Ngay cả trong những ngày bận rộn như hôm nay, Chu Thuật Lẫm vẫn để ý đến họ, sợ họ gò bó, cố ý gọi trợ lý đến nói với họ rằng không cần lo lắng về vấn đề bảo mật, cứ thoải mái, chỉ cần vui vẻ là được.
Khiến họ vô cùng ngạc nhiên.
Hôm nay khách khứa rất đông, anh và cô thực sự đã mời rất nhiều người. Bao gồm cả những người bạn đã từng hợp tác với Thẩm Di, những người bạn quen biết trên hành trình, còn có một số nhân viên của Tập đoàn Chu thị cũng nằm trong danh sách mời.
Ngày lành tháng tốt, chúc mừng hạnh phúc.
Hiện trường đám cưới cũng không được canh phòng nghiêm ngặt, một số phương tiện truyền thông được hai người họ mời riêng đã đăng tải một số thông tin về đám cưới. Hôm nay trời xuân trong xanh, nhàn rỗi không có việc gì làm, rất thích hợp để mọi người theo dõi —— thế nên hôn lễ này rất dễ dàng lọt vào top tìm kiếm.
Người xem có, người tò mò có, người mong đợi đã lâu có.
Blog chính thức của tập đoàn Chu thị cũng xuất hiện để tham gia cuộc vui, trực tiếp đăng một bài đăng trên Weibo: [Chúc mừng đám cưới của chủ tịch! [囍]]
Thậm chí còn tổ chức hoạt động, tặng sản phẩm mới nhất của bộ phận nghiên cứu và phát triển của Tập đoàn Chu thị —— Chúc mừng hạnh phúc!
Có thể là có liên quan đến người lãnh đạo nên trước đây Tập đoàn Chu thị không hoạt động sôi nổi trên mạng như bây giờ, mà giống như các doanh nghiệp chính thức của thế hệ cũ. Không biết từ lúc nào, tập đoàn bắt đầu theo sát thời sự, nội dung đăng tải cũng không còn tuân thủ quy tắc nữa, phải gọi là linh hoạt.
Gần đây, nhờ vào sức nóng của sếp tổng nhà mình mà danh tiếng tăng vọt, lượng người theo dõi tăng chóng mặt.
Sự thật chứng minh rằng ban đầu cư dân mạng lo lắng không được tiết lộ thông tin hiện trường đám cưới là hoàn toàn lo lắng thừa. Nhìn khí thế này, có vẻ như chủ tịch Chu muốn phô trương thế nào thì phô trương thế ấy, hoàn toàn không ngại để cả thiên hạ đều biết.
Thời gian ở lại đảo càng lâu, bị bầu không khí nơi đây lây nhiễm, họ cũng tự nhiên thoải mái hơn, chơi càng lúc càng nhập tâm.
Người dẫn chương trình đang nói, Thẩm Di vô tình quay đầu nhìn anh, vừa nhìn trộm thì bị anh bắt gặp, anh khẽ móc vào lòng bàn tay cô.
Cảnh tượng này vừa vặn bị một cư dân mạng chụp lại, cô ấy cũng không keo kiệt, đăng luôn lên Weibo, tiếp thêm sức nóng cho đám cưới vốn đã rất hot hôm nay.
[Muốn yêu đương quá à (ảnh)]
Không ít cư dân mạng đã theo dõi cô ấy, vì vậy mà khi bài đăng này vừa xuất hiện đã có rất nhiều người trực tiếp bấm vào xem.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô ấy rất tốt, chỉ một ánh mắt giao nhau đơn giản mà cô ấy đã chụp ra được cái hồn trong đó.
Trong ánh mắt của hai người họ là sự lưu luyến dịu dàng.
[!!!]
[Cuối cùng cũng đợi được bạn rồi, may quá bạn không bỏ cuộc~~]
[Wow! Cảnh đám cưới này có thật không vậy? Phim truyền hình cũng không dựng được cảnh tượng mơ mộng như thế đâu! Phải tốn bao nhiêu tiền đây!]
[Quả nhiên, tôi biết mà, tôi chính là NPC của thế giới này, lần này cuối cùng cũng gặp được nhân vật chính rồi]
[Cái này tôi có biết một chút! Không có một bông hoa nào được sử dụng tại hiện trường là hàng rẻ tiền. Nhiều hoa như vậy… hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn, ôi bố ơi!]
[Chồng tôi hỏi tôi muốn đám cưới như thế nào, tôi vẫn chưa hình dung được. Cho đến khi nhìn thấy đám cưới này——Đúng! Không sai! Đây chính là đám cưới trong mơ của tôi!]
[Tỉnh lại đi bạn lầu trên ơi, muốn có đám cưới như vậy thì chồng bạn không chỉ cần có siêu năng lực mà còn phải có năng lực kiếm tiền tiền tiền tiền tiền nữa!!!]
[Hào môn đúng chất đây rồi, đã thấy nhiều gia đình giàu có khác, nhưng lần này tôi mới được rửa mắt một lần]
[Chi Chi đẹp quá, váy cưới đẹp quá!! Chẳng khác nào công chúa cả! (Mắt lấp lánh)]
[Váy cưới được làm thủ công quả nhiên có sự khác biệt. Mấy chiếc váy bình thường chúng ta thấy đều là tầm thường! Tôi có linh cảm rằng chụp ở cự ly gần chắc chắn sẽ còn sốc hơn nữa.]
[Ôi, Chi Chi của tôi, bảo bối của tôi, chị là cô dâu đẹp nhất!]
[Blogger chụp ảnh đẹp quá! Rõ ràng không thấy mặt chính diện nhưng tôi vẫn thấy được tình yêu, SOS!!]
Trên mạng liên tục xuất hiện tin tức và bàn tán về đám cưới. Càng nhiều người muốn xem thì càng có nhiều người tung ra, càng tung ra thì càng được bàn tán nhiều, càng nhiều người tung ra thì càng thu hút được nhiều người bàn tán, đây chính là một vòng luẩn quẩn. Độ hot vẫn không ngừng tăng cao, có thể nói là muôn người chú ý, có lẽ ngay cả những ngôi sao hạng nhỏ kết hôn cũng không thể làm được như vậy.
Các hoạt động trên sân khấu đang diễn ra, Chu Thuật Lẫm vén mạng che mặt của cô dâu, nhắm mắt lại, hôn lên môi cô dâu.
Khoảnh khắc đó, gió nhẹ hiu hiu, cảnh xuân tươi đẹp.
Thời gian như ngừng trôi.
Hơn một nửa số khách mời đều không nhịn được mà giơ điện thoại lên. Những cư dân mạng chuyên đi ghép đôi như sắp phát điên, thần kinh nhảy loạn xạ, não bộ vô cùng phấn khích, liên tục cập nhật tiến độ, ảnh chụp liên tục xuất hiện.
Các cuộc thảo luận trên mạng diễn ra không ngừng, từng bức ảnh một đều rất mơ hồ, thật khó tưởng tượng được cảnh tượng tại chỗ sẽ tuyệt vời đến mức nào! Chỉ hận người trúng giải không phải mình! Cách một màn hình thì làm sao đủ! Hơn nữa, đây còn là một chuyến du lịch nước ngoài trọn gói trên đảo nữa chứ!
Là quý ông và quý cô, là hoàng tử và công chúa, là người đàn ông sùng đạo và người mình yêu.
Trong ngày này, hai người họ nhận được nhiều sự quan tâm nhất, cũng nhận được nhiều lời chúc phúc nhất.
Những cánh hoa tươi không ngừng rơi xuống từ khi đám cưới bắt đầu.
Lúc này, từng cánh hoa rơi xuống mái tóc, mạng che mặt và tà váy trắng dài chấm đất của cô dâu. Chúng giống như những lời chúc phúc mà thiên nhiên ban tặng, theo gió bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống.
Có một cánh hoa bay ngang qua trước mắt cô dâu, chạm vào hàng mi dài của Thẩm Di, khiến cô vô thức chớp mắt.
Lông mi đen khẽ rung.
Mùa xuân tươi đẹp, nhưng vẫn không bằng một phần vạn cảnh đẹp này.
Có lẽ ngay cả chính cô dâu cũng không biết, cảnh tượng này đẹp đến mức nào.
Chu Thuật Lẫm vuốt v e mu bàn tay cô, động tác hơi mạnh, dường như đang truyền đạt một ám hiệu nào đó.
Hôm nay cô đã trêu chọc anh đến mức không thể kìm nén được nữa.
Thẩm Di bây giờ đã hiểu anh quá rõ, sao có thể không hiểu ý anh được chứ? Đôi môi hồng khẽ mím lại.
Tiếp nhận thì tiếp nhận, nhưng từ chối phản hồi.
Ánh mắt anh quá trực tiếp và trắng trợn, cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh tiết chế lại một chút.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ một tiếng. Lông mày giãn ra, nụ cười như gió xuân ấm áp.
Trên sân khấu và dưới sân khấu đều có người, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào họ. Nhưng họ cứ thế mà làm nũng với nhau, chẳng thèm để ý đến ai cả!
Nhìn không được nữa rồi, mọi người hoặc cố tình hét lên rằng phát ngấy, hoặc hét lên bảo họ hôn nhau ngay tại chỗ.
Cái gì cơ? Đã hôn rồi sao? Vừa rồi gọi là hôn sao?!
Chu Thuật Lẫm nhướng mày cười, lười biếng nói: “Nhắm vào tôi được rồi, đừng nhắm vào vợ tôi.”
Có thể hôn, nhưng không được nhìn.
Anh đưa lưng về phía họ, kéo cô lại rồi trao cô nụ hôn.
Lộ ra một góc d*c vọng chiếm hữu và sự cố chấp.
Tiếng kêu bất mãn tại hiện trường càng lúc càng lớn, suýt nữa thì lật tung cả bầu trời.
Đùa đủ rồi, anh trở lại vẻ nghiêm túc.
Trước mặt tất cả mọi người tại hiện trường —— bên dưới còn có rất nhiều ống kính, nói cách khác, anh có thể phải đối mặt với cả thế giới. Chu Thuật Lẫm nghiêm túc nói: “Tôi và Thẩm Di, lấy bạc đầu làm minh chứng.”
Từng câu từng chữ, vang dội như sấm.
Anh nắm lấy tay cô.
Cả đời này, xin lấy bạc đầu làm minh chứng.
Lời thề không thể hứa một cách dễ dàng, huống chi là trước mặt cả thế giới. Sau này không cẩn thận sẽ bị đánh cho đau điếng người.
Nhưng anh dường như không sợ.
Thẩm Di nở nụ cười rạng rỡ. Họ đều không quên câu chuyện ngày đó ở trong núi sâu.
——Nắm tay nhau qua bao mùa tuyết, ở bên nhau đến khi bạc đầu.
Trên người cô dường như đang phát sáng, khiến người ta bất giác nghĩ đến một câu nói: Tình yêu là ánh sáng mà ông trời rải trên vai cô.
Cô rực rỡ đến mức chói lóa.
Mặc dù đám cưới là do cả hai cùng chuẩn bị, nhưng cô chuẩn bị không nhiều bằng anh, hầu hết mọi thứ đều do anh bận rộn sắp xếp.
Anh là người chủ trì thiết kế địa điểm tổ chức đám cưới, trước đó không cho cô xem. Cô chỉ vô tình nhìn thấy một lần bản phác thảo, nhưng vẫn chưa nhìn thấy thành phẩm.
Còn rất nhiều việc sắp xếp trong đám cưới cũng đều được giữ bí mật với cô.
Chỉ đến khi khoảnh khắc bất ngờ xảy ra, cô mới đón nhận được chính bất ngờ đó.
Mở rộng sự bất ngờ đến mức cao nhất, cũng làm cho cảm giác hạnh phúc trở nên cụ thể.
Như mơ như ảo, rất không thực.
Và đây cũng chính là đám cưới mà anh đích thân chuẩn bị cho cô, sẽ khiến cô nhớ cả đời.
Cô chỉ cần vài khoảnh khắc trong đời. Và ngày hôm nay, đã chiếm một vị trí quan trọng trong số đó.
Cơn sốt trên mạng càng đẩy càng cao, mức độ quan tâm quá cao, sức hấp dẫn quá mạnh, trên mạng chê một số cư dân mạng cập nhật trực tiếp quá chậm, bắt đầu thúc giục họ phát trực tiếp.
Một số người đại diện gánh vác trọng trách mặt mày đen như đít nồi, liên tục chọc vào điện thoại, bận rộn không ngớt.
Cập nhật, cập nhật, cập nhật, cập nhật nữa đi!!!
Đang cập nhật, đừng thúc giục!
…
Tin tức về ngày cưới thực sự quá nhiều, người ở hiện trường cũng quá đông.
Hai người mới cưới bận rộn đến mức có chút hỗn loạn, không ai để ý Lương Văn Thức và Chung Du đã rời đi một lúc, cũng không ai phát hiện ra họ đã quay lại từ lúc nào.
Đến lúc phải ném hoa cưới, Thẩm Di nhìn quanh một lượt, thành công bắt được bóng dáng Chung Du, xác định được phương hướng.
Ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, càng không phát hiện ra có gì không ổn.
Nhận hối lộ thay người khác làm việc, cô đã chuẩn bị sẵn màn hối lộ cho Chung Du.
—— Chỉ là, ngay cả khi Lương Văn Thức không hối lộ cô thì cô cũng muốn ném cho Chung Du. Bây giờ cô lo lắng nhất chính là chuyện của họ.
Người dẫn chương trình ra hiệu bắt đầu, các cô gái chưa kết hôn ùa lên. Chung Du là người không tích cực nhất, buồn chán đứng ở ngoài, lười biếng khoanh tay dựa vào bên cạnh, không có chút ý định muốn giành giật hoa cưới.
Không ngờ, bó hoa cưới như có mắt bay về phía cô ấy.
—— Lại rơi trúng vào vòng tay của người không tích cực nhất.
Chung Du sửng sốt, ngẩng đầu lên không hiểu tại sao, có chút bối rối.
Bó hoa cưới đã có chủ, trò chơi kết thúc, mọi người cười đùa tản ra. Chỉ còn lại cô ấy ôm bó hoa cưới ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sao nó lại rơi vào đây được???
Thử lại cho cô ấy xem một lần nữa đi?