• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Di muốn ra ngoài rửa tay, Chu Thuật Lẫm cũng đi cùng cô. Hai người họ lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi mà không làm ảnh hưởng đến ai.

Lúc ra khỏi toilet, Chu Thuật Lẫm đã đứng bên ngoài chờ cô. Thẩm Di nhích lại gần anh, nhịn không được nói rượu vừa rồi uống rất ngon.

Không giống như loại rượu tự ủ lừa đảo kia, nồng độ của rượu này thật sự không cao, nếu thích uống vẫn có thể uống thêm mấy ly nữa.

Nói xong, trong lòng Thẩm Di lại bắt đầu rục rịch. Cô lặng lẽ nhìn Chu Thuật Lẫm, nhưng chẳng mấy chốc đã bị anh bắt được ánh mắt.

Cô cũng không vòng vo nữa mà thử thương lượng với anh: “Lát nữa chúng ta có thể mua mấy chai mang về nhà không?”

Cô không biết nội quy của khách sạn này, cũng không biết loại rượu kia có được phép mang ra ngoài hay không.

Chu Thuật Lẫm nhìn thẳng về phía trước, thuận miệng đáp: “Không thể.”

Thẩm Di cũng không bất ngờ: “Khách sạn không cho sao?”

“Là tôi không cho.”

“…”

Thẩm Di bất ngờ nghiêng đầu nhìn anh, lấy làm khó hiểu hỏi: “Sao anh lại không cho?”

Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, ung dung nói: “Tôi sợ sau khi em say lại có ‘mưu đồ gây rối’ tôi.”

Giọng điệu của anh quá bình tĩnh, bình tĩnh như thể chỉ thuận miệng nói ra, lại giống như đang trần thuật một sự thật nào đó.

Thẩm Di không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, đôi mắt hơi mở lớn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Tại sao anh có thể nói ra những từ ngữ xa lạ như đang nhắc đến chuyện ăn cơm uống nước với cô như vậy!?

Theo lý mà nói thì phản ứng đầu tiên sau khi bị vu khống hẳn sẽ là phản bác, nhưng cô lại không hề. Cô trầm mặc nghĩ lại xem mình đã làm chuyện gì mới để lại ấn tượng như thế cho anh? Không lẽ…. chuyện xấu cô làm lúc trước đã bị anh phát hiện?

Chú ý đến từ quan trọng, Thẩm Di cẩn thận hỏi: “Tại sao anh lại nói là ‘lại’?”

Chẳng lẽ anh đã biết chuyện tối qua? Hoặc là lần nào đó trước khi nhắc cô?

Tim cô đập thình thịch, cảm giác bất an lại trỗi dậy, trong đầu dường như đã lượt qua rất nhiều khả năng.

Người chột dạ chắc chắc sẽ hoảng loạn trước.

Sự thật chứng minh, Thẩm Di thật sự không phải là người quang minh lỗi lạc.

Cho đến khi Chu Thuật Lẫm che miệng mỉm cười: “À, buột miệng nói ra thôi.”

Thẩm Di: “…”

Trái tim cô hết nâng lên lại hạ xuống, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm lắm.

Chu Thuật Lẫm dường như không nhận ra, chỉ dừng bước, hỏi cô: “Muốn mua thật à?”

Thẩm Di vô thức gật đầu.

Chu Thuật Lẫm đưa ra một yêu cầu nhỏ, khi Thẩm Di còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì thì lợi ích đã được thành lập.

Nếu như cô có thể hoàn thành, chốc nữa khách sạn sẽ đem một thùng rượu đặt vào cốp sau của bọn họ.

Sự cám dỗ quá mạnh mẽ.

Người đàn ông này ra tay rất hào phóng, không phải một hai chai mà mua một lần một thùng.

Ý kiến ban đầu cô định bày tỏ đột nhiên trở nên lưỡng lự.

Khi độ khó của nhiệm vụ tỉ lệ thuận với mức độ phong phú của thù lao, thật ra người làm công sẽ không có ý kiến phản đối gì. Bởi vì phần thưởng to lớn chỉ dành cho những người thật sự dũng cảm.

Thẩm Di không chống lại được cám dỗ này, do dự hỏi anh: “Sau khi về, hay là?”

Tay Chu Thuật Lẫm tùy ý khoát bên hông cô, anh vốn định gật đầu, nhưng đúng lúc này đột nhiên lại phát hiện có động tĩnh gì đó. Lắng nghe kỹ giây lát, anh nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Ngay bây giờ.”

Thẩm Di nghẹn đỏ cả mặt, bây giờ, ở đây?

Anh thì thầm: “Rèn luyện lòng can đảm sẽ giúp em gặt hái được sự tiến bộ. Đừng sợ, không có ai đâu.”

Trong các phòng bao đều rộn ràng náo nhiệt nhưng con đường bên ngoài lại vắng tanh không một bóng người, có vẻ còn hơi yên tĩnh.

Thẩm Di cảm thấy anh chẳng khác gì bà ngoại sói trong truyện cổ tích, từng bước dụ dỗ cô ăn quả táo độc. Cô cắn môi nhìn xung quanh, thấy đúng thực là không có ai, cũng biết rõ lời đề nghị của anh rất nguy hiểm, nhưng lại nhịn không được đi về phía vực sâu kia.

Cô mơ hồ nhận ra có điều gì đó rất bất thường —— trước đây cô chưa từng như thế này.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, bởi vì lúc này cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa.

Thẩm Di tự nhủ đó chỉ là một nụ hôn, bọn họ lại có quan hệ hợp pháp, chỉ nhận một nụ hôn mà thôi…chuyện này hoàn toàn bình thường.

Nhưng cô nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao người nào đó lại đưa ra yêu cầu tỉ mỉ đến mức bắt phải thè lưỡi ra.

Hai gò má ửng hồng, cô nắm lấy vạt áo anh, kiễng mũi chân chạm vào môi anh.

Giống như nút chai rượu vang đỏ được mở ra, tiếp theo là chính thức rót rượu.

Thẩm Di cụp mắt, hàng mi đen nhánh hơi rũ xuống, thử thăm dò.

Tối hôm qua cô đã nghĩ, nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ thực hiện một cách thành thạo.

——Và hiện tại chính là cơ hội để cô thể hiện tài năng của mình.

Nhưng sự thật chứng minh, sự tự cho là đúng của cô chỉ mãi là sự tự cho là đúng. Cô không được bình tĩnh như mình tưởng tượng, tâm trí chỉ tập trung vào một nơi, nhưng ngược lại rất hưởng thụ sự chủ động của người đàn ông dành cho mình, còn có thời gian rảnh ngước mắt lên, bất chợt bắt được một bóng dáng nào đó đột ngột rơi vào tầm mắt.

Chắc hẳn Chu Thuật Lẫm cũng đã nhìn thấy, đối phương tuy rằng đụng phải bọn họ nhưng cũng không hề có ý định rời đi.

Anh không giam giữ người đó, là người đó không chịu tự rời đi.

Lúc Thẩm Di muốn rút lui, Chu Thuật Lẫm đã kịp thời cắn vào đầu lưỡi cô.

“Ưm.”

Thật ra cô chỉ ôm hy vọng là sẽ rút lui được, cố gắng kết thúc chuyện này ở đây, nhưng lại bị Chu Thuật Lẫm bắt được rất kịp thời.

Hai người họ đang làm gì ở đó cũng không khó để biết được. Tất cả âm thanh đều lọt vào tai, rõ ràng cách một khoảng xa nhưng không hiểu sao Chu Diệc Hành lại nghe được rất rõ. Mọi âm thanh xung quanh như tự động bị chặn lại, còn âm thanh của bọn họ thì tự động được khuếch đại, để từng âm thanh nhõ nhất đều trở nên rõ ràng. Nắm đấm của Chu Diệc Hành càng siết chặt.

Anh ta dựa sát vào tường nhưng vẫn không thể giải phóng được chút sức lực nào, tựa như toàn bộ sức lực đều dồn vào trong cơ thể và va đập lung tung.

Nếu như vừa rồi anh ta không đột ngột bắt gặp, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ tưởng tượng được cảnh tượng này.

Anh ta cứ tưởng rằng mình vẫn còn thời gian và cơ hội. Như Chu Thuật Lẫm đã nói, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác. Hơn nữa tới bây giờ cũng chỉ mới vài ngày, bọn họ vẫn chưa biết rõ về nhau lắm.

Nhưng thực tế là anh ta đang sống một không gian không tưởng do chính mình xây dựng nên.

Quen biết Thẩm Di đã nhiều năm nên anh ta hiểu rất rõ về cô, thế nhưng trong chuyện lần này, những nhân tố mà anh ta từng hiểu rõ đó lại trở nên xa lạ và không thể kiểm soát được.

Anh ta không ngờ được cô lại thân thiết với Chu Thuật Lẫm như vậy.

Phía sau vang lên giọng nói của cô, nhẹ nhàng thúc giục người đó cúi đầu xuống một chút.

Chu Diệc Hành nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Mọi chuyện tạm thời kết thúc, Thẩm Di chột dạ vòng tay qua eo Chu Thuật Lẫm, ôm chặt lấy anh, chủ động xin tha: “Nghỉ ngơi đã.”

Cô vẫn chưa học được cách hít thở khi hôn môi, lúc này có hơi chật vật thở lấy thở để.

Bàn tay cảm nhận được xúc cảm, còn cả cảm giác khi dựa sát vào anh, cô nghĩ, Chung Du nói đúng, là cô được hời.

……

Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di đi ra ngoài một lát mới trở về, gò má cô hơi ửng đỏ, nước da cũng hồng hào.

Chu Diệc Hành trở về trước bọn họ một bước, anh ta lạnh lùng nhìn bọn họ ngồi xuống, trên mặt không có biểu cảm gì. Mọi người trên bàn ăn vẫn trò chuyện như bình thường, không ai biết bọn họ vừa làm gì, ngoại trừ anh ta.

Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại trên người Chu Thuật Lẫm, từ đáy lòng mơ hồ vang lên một âm thanh.

Không đúng, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Chu Thuật Lẫm vô tình nhìn sang bên đây, ánh mắt hai người chạm nhau, giống như sắt thép va vào nhau.

Anh cũng không né tránh, trực tiếp đón nhận.

Chu Diệc Hành nhíu mày, nắm chặt ly rượu trong tay, hình như anh ta đã bắt được thứ gì đó.

Người lớn hai bên đang trò chuyện hăng say, Chu Phục Niên nói đến dự án mua bán sáp nhập mà Chu Thuật Lẫm đang thực hiện. Đó sẽ là vụ mua bán lớn nhất trong năm năm qua của Chu thị, ảnh hưởng sau khi thành công là rất lớn.

Lúc Thẩm Hàm Cảnh nhìn về phía Chu Thuật Lẫm, anh đang giơ tay ngăn ly rượu của Thẩm Di, nghiêng đầu nói gì đó với cô.

Đồng tử của cô ta khẽ đảo quanh. Trước đây cô ta không tưởng tượng được, cũng không biết bọn họ sống chung sẽ như thế nào, đến hôm nay mới tận mắt nhìn thấy.

Hình như cũng chưa được bao lâu nhưng tình cảm lại thắm thiết đến bất ngờ.

Trong lòng có cảm giác ngột ngạt bức bối không diễn tả được, cô ta cắn chặt môi, cổ họng ngứa ngáy không khỏi ho khan một tiếng.

Tiếng ho của cô ta đã thu hút sự chú ý của những người khác, Phù Lam gọi nhân viên phục vụ tới rót một ly nước ấm.

Lúc Thẩm Hàm Cảnh cầm ly nước uống, Chu Diệc Hành xoay ly rượu trong tay, đột nhiên gọi cô ta: “Gần đây việc đóng phim của em chắc là thuận lợi lắm đúng không?”

Anh ta nhàn nhã nhìn qua, ánh mắt có chút lạnh lẽo, không hề có độ ấm. Rất lạnh lùng, tựa như hình ảnh thường ngày của cậu ấm Chu ở bên ngoài.

Thẩm Hàm Cảnh sửng sốt, gật đầu: “Cũng tàm được.”

Cô ta không ngờ Chu Diệc Hành lại nói chuyện với mình. Tuy rằng quen biết đã nhiều năm, thậm chí cô ta còn quen anh ta sớm hơn cả Thẩm Di, nhưng anh ta lại thích Thẩm Di ngay từ cái nhìn đầu tiên, tần suất đến nhà họ Thẩm cũng thường xuyên hơn trước rất nhiều, luôn thích đến chơi với Thẩm Di.

Còn với cô ta thì chỉ là sự quen biết bình thường, bao nhiêu năm qua vẫn vậy.

Thẩm Hàm Cảnh thoạt đầu cũng không hiểu tại sao lại có nhiều người thích Thẩm Di như vậy, rõ ràng khi đó cô vừa mới trở về chưa làm gì cả, nhưng lại chiếm được cảm tình của rất nhiều người. Hơn nữa, cô ta còn sống ở đây lâu hơn cô tám năm.

Cô ta thử cố gắng gia nhập vào phe cánh của bọn họ, nhưng Chu Diệc Hành chỉ muốn chơi riêng với Thẩm Di, ngay cả Thẩm Di cũng không dẫn cô ta theo.

“Em và Lạc Sa đều là người trong giới giải trí, chắc là hai người có quen biết nhau đúng không?” Chu Diệc Hành đột nhiên ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt đen kịt không thấy đáy.

Chủ đều bỗng nhiên thay đổi, anh ta thình lình nhắc tới tên Lạc Sa khiến Thẩm Hàm Cảnh nhìn thấy rõ phần nước trong ly của mình thoáng run rẩy.

Thẩm Di nghe vậy cũng tò mò nhìn sang, vừa hay cũng là chuyện cô để ý, chỉ là không ngờ hôm nay Chu Diệc Hành lại hỏi ra.

Cuộc trò chuyện trong phòng bao vốn đang sôi nổi bắt đầu dần im ắng sau khi nghe thấy chủ đề này.

Thẩm Hàm Cảnh không biết Chu Diệc Hành đã điều tra được gì, cũng không biết tin tức mà anh ta biết đã đạt tới bao xa, cô ta cúi đầu, cắn môi cười nói: “Đúng vậy, trước kia có từng quen biết.”

Mọi người ở đây đều biết rõ Lạc Sa là ai. Tần Tuyết cũng không ngờ con trai mình lại không biết điều như thế —— Sao có thể nhắc tới cô ta vào lúc này chứ? Bà ấy vội vàng đánh anh ta một cái, trách mắng: “Con nói gì vậy chứ?”

Chu Diệc Hành liếc nhìn Thẩm Hàm Cảnh, thuận miệng đáp: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện bọn họ có quen biết nên con khá ngạc nhiên thôi.”

Hàng mi cong dài của Thẩm Hàm Cảnh khẽ chớp, cô ta cười nói: “Đó là chuyện bình thường mà, quay chung một bộ phim nên phải làm quen với rất nhiều người thôi…”

Nói xong, cô ta đặt ly nước lại bàn, động tác tự nhiên nhưng tốc độ có chút chậm chạp, đầu ngón tay thoáng run rẩy.

Phù Lam cũng không biết cô ta quen Lạc Sa, nhưng nghe cô ta giải thích như vậy, bà lập tức ra mặt giải thích cho cô ta: “Đúng vậy, một đoàn phim có bao nhiêu là người, huống hồ mấy năm nay con bé cũng quay không ít phim.”

Phù Lam theo thói quen bảo vệ cô ta, hơn nữa lúc này hai bên gia đình đều có mặt ở đây, nếu nhắc tới vấn đề này thì chẳng khác nào đang dồn ép con gái bà, cho nên bà không thể không ra mặt.

Nhưng bà lại quên mất một điều, người lần này được nhắc đến có quan hệ rất lớn với Thẩm Di. Hoặc là, rất có thể sẽ làm tăng thêm một phần tò mò trên vấn đề này.

Ánh mắt Thẩm Di hướng về phía bà, hơi khựng lại.

Chu Diệc Hành khẽ nhíu mày, một tay chống đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao? Vậy là hai người không thân nhau?”

Thẩm Hàm Cảnh không biết rốt cuộc anh ta có ý gì.

Trong số những người đứng xem, Chu Thuật Lẫm nhếch khóe môi uống một ngụm rượu trong ly, tư thái giống như một người ngoài cuộc, cũng không thèm để ý xem phong ba bão táp có lớn đến mức cuốn trôi mình hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK