Chu Thuật Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng người qua lại trên đường phố bên ngoài, cất giọng nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi hai ngày. Có vấn đề gì không?”
Anh dường như không quan tâm chứ đừng nói là cảm thấy có gì sai.
——Đương nhiên là có.
Lục Khởi chưa từng thấy anh nghỉ ngơi gì ngoài ngày nghỉ quy định. Đột nhiên bớt ra hai ngày, tình huống hiếm thấy này khiến người ta phải tặc lưỡi.
Bây giờ Lục Khởi quả thực đang hoài nghi anh không còn đặt tâm tư vào công ty nữa.
“Anh biết tôi mới nghe được chuyện gì không? Có người đang bàn tán là liệu có phải anh đã bị cắt quyền không đấy.” Giọng nói của anh ta cực kỳ khó tin, khẽ ha một tiếng như nghe được chuyện hoang đường, “Anh không cắt quyền của người ta là đã tốt lắm rồi, làm gì có chuyện người ta cắt quyền anh chứ!”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, không đồng tình nói: “Cậu đừng nói như kiểu tôi không coi pháp luật ra gì thế được không?”
“Bộ tôi nói câu nào không đúng à?” Lục Khởi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Đáp trả anh không lại, sau hai giây tiếp nhận hiện thực, anh ta gào lên như phát điên: “Tài liệu của tôi đâu! Tìm tài liệu cho tôi! Phùng Dư!”
Chu Thuật Lẫm cúp cuộc điện thoại quấy rầy ngoài công việc này.
Không phải anh không làm việc, một phần công việc đã được anh mang về nhà xử lý. Còn những chuyện khác thì anh cảm thấy không quan trọng lắm.
Đúng như lời Lục Khởi nói, trước kia anh quả thật sẽ không như thế.
Chu Thuật Lẫm đặt hai cuốn sách trên bàn về lại giá sách. Khi định xoay người, anh thoáng nhìn thấy một góc sách của cô trên giá sách, bèn nhìn kỹ hơn một chút.
Từ những đề cử mà cô đưa ra cho anh có thể giúp anh có cái nhìn khách quan về sở thích của cô, nhưng bây giờ mới là bức tranh toàn cảnh.
Cô nói có lúc cô sẽ khá yên tĩnh, nhưng anh có thể đoán được trong lòng cô đầy ắp những con sóng lớn, còn không ngừng sôi sục.
——Cô không phải là một người trầm lặng.
……
Buổi chiều, Thẩm Di ngồi làm việc dưới cái nắng bên cửa sổ sát đất. Cô nguệch ngoạc một đường nét thô trên giấy, vừa vẽ vừa suy nghĩ, động tác cũng chậm rãi. Khi dòng suy nghĩ dừng lại, cô để lại ba chữ cái ở chân trang.
Đó là chữ cái viết hoa đầu bút danh của cô, cũng là một thói quen nhỏ của cô.
Khung hình càng vẽ càng lớn, không ngừng kéo dài ra bên ngoài.
Cô khẽ rũ mắt xuống, ngừng lại việc mở rộng, tiến hành bổ sung nội dung vào bên trong.
Chẳng mấy chốc đã có một tình tiết cốt truyện mới.
Sau khi sửa xong chương hôm nay, Thẩm Di đăng lên trang web. Lúc load lại trang, cô phát hiện có một bình luận mới: [Tuyệt vời!!! Cháy quá cháy!!! Tôi tò mò không biết lúc viết chương này Chi Chi sẽ như thế nào nhỉ, phải chăng khí thế rất mạnh mẽ!]
Thẩm Di đột nhiên cong môi.
Không phải.
Bọn họ không tưởng tượng được đâu, là gương mặt vô cảm, quả quyết sát phạt.
Người biên tập chịu trách nhiệm về toàn bộ công việc bản quyền của cô đến tìm cô, nói là công ty điện ảnh và truyền hình mà cô làm việc lần trước cũng khá quan tâm đ ến bản quyền phim ảnh của cuốn sách lần này.
Trong lòng Thẩm Di đã hiểu được đại khái. Thật ra cô và Lục thị hợp tác rất vui vẻ, bên phía bọn họ cũng nghiêm túc và coi trọng cô, rất quan tâm vào phương diện cải biên, cô cũng không từ chối hợp tác lần thứ hai. Nhưng mà cô vẫn gửi lời từ chối.
Hiện tại tác phẩm vẫn chưa hoàn thành, cô lại không chắc chắn về phần sau lắm, chưa kể cô còn đặt ra cho mình một thử thách rất lớn, không nắm chắc về mức độ hoàn thành cuối cùng. Cho nên trong giai đoạn này cô sẽ không mở bán bản quyền, để tránh việc tự tạo thêm áp lực hiện có, khiến bản thân quá tải.
Biên tập viên đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã biết, quay lại tiếp tục xử lý công việc.
Chuông cửa vang lên, Thẩm Di đi ra mở cửa.
——Đều là quà mừng cưới mà bạn bè của Chu Thuật Lẫm bảo người đưa tới, cô kiểm tra từng cái một.
Từ cảm giác nóng đến phỏng tay đến tự nhiên thoải mái.
Đồ đạc vương vãi khắp sàn nhà.
Cô cứ tưởng đã thu dọn xong, nào ngờ không lâu sau chuông cửa lại vang lên.
“Đến đây.”
Không ngờ lần này lại không giống như mấy lần trước, mà là có người gửi tới thứ gì đó.
Quản gia trong nhà cô bảo người làm chuyển đồ vào trong, giải thích: “Là hoa quả bình thường cháu thích ăn, còn có một số thứ cháu hay dùng nữa, bà chủ bảo chú mang tới cả. Cháu thích ăn hoa quả của cửa hàng này nhất, bà chủ sợ cháu đổi chỗ mới ăn không quen.”
Bọn họ mang đến cả mấy thùng đồ, đồ ăn thức uống đều có đủ, lúc Thẩm Di chuyển tới đây cũng không mang theo nhiều như vậy.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Thuật Lẫm đi ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên quản gia gặp anh, ông ấy lặng lẽ đánh giá.
Bởi vì đang ở nhà nên Chu Thuật Lẫm mặc quần áo rất thoải mái, bớt đi khí thế áp bức của một người ở địa vị cao, đứng ở bên cạnh Thẩm Di càng làm nổi bật lên dáng vẻ của người đàn ông trụ cột của gia đình.
Anh chỉ nhìn bọn họ, nói: “Phiền chú cho tôi thông tin liên lạc của cửa hàng đó, sau này tôi sẽ đặt hàng trực tiếp từ cửa hàng đó.”
Quản gia sửng sốt, ông ấy không ngờ người này lại chu đáo như vậy, chú ý tới cả những chuyện nhỏ nhặt này.
Quả thực đây là cách thuận tiện nhất, chỉ là cách Lộc Viên hơi xa, có chút phiền phức.
Lúc quản gia để lại phương thức liên lạc, Chu Thuật Lẫm lại bổ sung: “Ngoài ra còn có cửa hàng nào mà cô ấy thích nữa thì chú cứ để lại phương thức liên lạc cho tôi, tôi sẽ nhờ người đi mua sắm.”
Thẩm Di có chút bất ngờ, lặng lẽ liếc nhìn anh.
Nhưng Chu Thuật Lẫm rất thản nhiên.
Quản gia đồng ý, trong lòng bất giác cho cậu con rể này thêm điểm.
Ôn hòa lễ độ lại săn sóc chu đáo, thật sự rất khó làm cho người ta mất thiện cảm.
Ông ấy mang đồ đến xong cũng rời đi ngay, chỉ là có chút không yên lòng, cũng không biết Thẩm Di sống ở đây như thế nào, nhưng chỉ có thể tiếc nuối dặn dò: “Cháu muốn gì thì cứ nói nhé, chú sẽ mang qua cho cháu.”
Thẩm Di cười nói: “Không cần phiền phức thế đâu chú, cháu ra ngoài mua cũng được.”
Khả năng thích ứng và độc lập của cô tốt hơn họ nghĩ nhiều.
Quản gia nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra bà chủ là người lo lắng cho cháu nhất, hình như hai người có xích mích gì đúng không? Bà ấy muốn đích thân tới đây nhưng lại sợ gặp mặt sẽ làm cháu mất hứng.”
Thẩm Di không nói gì, chỉ tiễn bọn họ ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, cô chỉ cho Chu Thuật Lẫm xem những thứ trên mặt đất: “Đây là quà vừa rồi bạn anh bảo người ta đưa tới đấy.”
Chu Thuật Lẫm liếc mắt nhìn, gật đầu: “Em cứ tháo ra xem đi, xem thử có thích không.”
Rõ ràng là quà cáp bạn anh đưa tới nhưng anh lại rất hào phóng với cô, giống như là ‘tuy hai mà một’.
Thẩm Di vẫn chưa thể hoàn toàn bước vào trạng thái sau kết hôn, nhưng anh đã hòa hợp với cô như một cặp vợ chồng.
Bất tri bất giác cũng kéo cô vào trạng thái như vậy.
Cô nhìn đống quà cáp, hỏi: “Có cái nào dành riêng cho tôi không nhỉ?”
Dù sao cô cũng không quen biết bạn bè của anh.
Chu Thuật Lẫm đút tay vào túi, ung dung dựa người sang bên cạnh rồi “Ừ” một tiếng, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô: “Dựa vào hiểu biết của tôi về bọn họ thì chắc đều là quà dành cho em đấy.”
Nhưng thật ra có thể không có phần của anh luôn. Bởi vì anh nhìn thấy trong nhóm chat đang rôm rả nói về ‘quà tặng chị dâu’.
Anh biết rất rõ tính tình của bọn họ.
Thẩm Di rất kinh ngạc, nổi lên tò mò với những người tặng quà.
“Sau này sẽ giới thiệu cho các em làm quen.” Chu Thuật Lẫm thản nhiên nói.
Thẩm Di kinh ngạc ngước mắt lên rồi lặng lẽ dừng lại trước ánh mắt thờ ơ của anh, đáp lại một tiếng ‘được’.
Cô chỉ có hơi bất ngờ là anh đang muốn dẫn cô vào vòng bạn bè của mình, bởi vì dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
So ra thì cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Đúng như lời anh nói, Thẩm Di tìm được một chai nước hoa và sợi dây chuyền từ bên trong đống quà.
Điện thoại di động đặt trên bàn bỗng đổ chuông, Thẩm Di tạm dừng công việc tháo quà trong tay, chạy đi nhận máy.
Hộp quà trong tay cô chỉ mới được tháo ra một nửa, đồ vật bên trong lộ ra một góc.
Chu Thuật Lẫm đang đứng nhìn thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi cô rời đi, anh tiến lên lấy món đồ đó ra.
Quả nhiên là hộp vuông nhỏ.
Cũng không phải biện pháp an toàn bình thường, có thể thấy được mùi hương được lựa chọn tỉ mỉ chu đáo, còn rất hào phóng, tặng tới mấy hộp liền.
Ấn đường Chu Thuật Lẫm khẽ giật giật.
Lúc Thẩm Di nhận điện thoại xong quay lại, anh vô thức đưa đồ ra sau lưng che chắn. Hai tay anh chống lên mép bàn phía sau, động tác có vẻ rất tự nhiên, Thẩm Di hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Thấy cái hộp trống không, cô “ơ” một tiếng, Chu Thuật Lẫm đành phải giải thích: “… Là bật lửa, tôi lấy rồi.”
“Ồ.” Thẩm Di cũng không nghi ngờ, tiếp tục tháo mấy món quà khác.
Bạn bè anh khá là khác biệt, đa số đều tặng quà cho cô, tặng cho anh chỉ có lác đác mấy món, bao gồm cả chiếc bật lửa kia.
Tháo hết đống đồ này, Thẩm Di nhận được rất nhiều thứ, cô cầm lên cẩn thận kiểm tra rồi thu dọn qua.
Cô rất coi trọng những món quà mà mình nhận được, người khác đã bỏ công sức tặng quà cho cô, cô không thích phụ lòng của họ.
Mùi hương của chai nước hoa kia rất mát mẻ, giống như một chút tuyết đọng mùa đông.
Chu Thuật Lẫm ở bên cạnh giới thiệu bổ sung: “Người tặng món quà này có mở một xưởng nước hoa, chắc đây là chai nước hoa cô ấy tự điều chế, hàng độc nhất vô nhị.”
Nghe xong giới thiệu, Thẩm Di càng nắm chặt thân chai, cảm thấy rất quý giá.
Sợi dây chuyền cũng vậy, anh bảo lớp men trên đó có lẽ do người tặng làm ra. Mượn ánh sáng tự nhiên bên ngoài, cô có thể nhìn thấy màu sắc ánh sáng lưu chuyển bên trên.
Bạn bè của anh có vẻ rất thú vị.
Người ta thường bảo ‘vật hợp theo loài, người phân theo nhóm’, Thẩm Di cảm thấy chắc anh cũng giống như vậy. Chỉ có điều thời gian bọn họ quen biết quá ngắn, cô vẫn chưa thể tìm hiểu sâu được.
Nhành cây của cô uốn khúc vươn về phía thế giới của anh, như thể đang cố gắng khám phá bên trong.
……
Thẩm Di bớt chút thời gian phân loại từng món quà nhận được rồi sắp xếp lại cho ngay ngắn.
Cuối cùng chỉ còn lại vò rượu kia.
Phải công nhận một điều là bạn bè anh tặng quà rất có tâm, ngay cả rượu cũng là loại tự ủ.
Đến buổi tối không có chuyện gì làm, cuối cùng cũng có thể nếm thử nó.
Thẩm Di lấy ra hai cái ly, rót vào từng cái một.
Chu Thuật Lẫm đang ở ngoài ban công, sau khi bưng đến cho anh, cô cũng nếm thử một ngụm nhỏ.
Không cay, có chút ngọt, khá ngon.
Hai mắt Thẩm Di sáng lên, vươn đầu lưỡi li3m thử.
Chu Thuật Lẫm thu hết cảnh tượng này vào mắt: “Ngon à?”
Cô gật đầu như gà mổ thóc để khẳng định.
Chu Thuật Lẫm dời một chiếc ghế qua đây ngồi, bóng đêm đang dần dày đặc, tầm nhìn cũng trở nên rộng rải. Thẩm Di cảm thấy không tệ, cô đổ rượu vào một cái bình nhỏ để thuận tiện lấy dùng, sau đó cũng chuyển một cái ghế tựa ra ngoài ban công, cùng anh thưởng thức.
Đồ đạc họ cùng đi chọn lựa đều thích hợp sử dụng hàng ngày, cô luôn thích nằm lên trên đó, vả lại còn phát hiện anh cũng vậy.
Sau khi có thêm mấy món đồ này, ngôi nhà đang nghiêm túc bỗng trở nên ấm áp hơn.
Chu Thuật Lẫm nhàn nhã bắt chéo chân, chỉ uống một ngụm rượu rồi tiếp tục cụp mắt xem tin tức công việc.
Thẩm Di không có việc gì cần làm, cô chỉ chuyên tâm thưởng thức rượu. Uống hết hai ngụm là một ly rượu nữa lại trôi vào bụng.
Chu Thuật Lẫm nhìn qua, thấy cô thích thú bèn mở Wechat gửi tin nhắn cho Lục Khởi, bảo anh ta có thể gửi thêm một vò rượu nữa không. Không cần loại tương tự, chỉ cần rượu tự ủ là được.
Lục Khởi chắc là không cầm điện thoại, tạm thời không thấy hồi âm.
Trả lời thêm vài email khác, lúc nhìn lại, Chu Thuật Lẫm chợt phát hiện bình rượu vừa rồi đã vơi hết một phần ba, chiếc ly trên tay cô cũng sắp cạn đáy.
Ngon tới thế sao?
Anh nhìn cô, dặn dò: “Uống từ từ thôi. Uống nhiều cũng sẽ say đấy.”
Thẩm Di nhướng mi nhìn anh khoảng hai giây, tầm mắt lặng lẽ phác họa đường nét sắc sảo trên gương mặt anh, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Động tác của Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, anh nhạy bén bắt được chút khác thường bên dưới vẻ ngoài bình thường của cô.
Anh tắt điện thoại đi rồi đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Thẩm Di hỏi anh: “Anh không thích uống à?”
Có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra giọng nói hiện tại của mình có chút ngọt ngào và mềm mại hơn so với bình thường.
Chu Thuật Lẫm trả lời: “Tôi ít dùng đồ ngọt”.
Rượu này cũng hơi ngọt. Nhưng anh nghĩ, có lẽ vì như vậy nên cô mới thích. Con gái luôn thích những thứ ngọt ngào.
Thẩm Di “Ồ” một tiếng.
Chu Thuật Lẫm không xem di động nữa mà nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt trầm tĩnh rơi vào sườn mặt cô, dành cho cô sự chú ý.
“Thẩm Di, em uống say rồi sao?”
“Đâu có, đô của tôi cũng khá cao, không dễ say đâu.” Cô quả quyết phủ nhận, dường như còn có chút tự hào.
Nghe vậy, Chu Thuật Lẫm tạm thời tin tưởng.
Thẩm Di lại rót một ly mới rồi uống từng ngụm nhỏ. Gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má, rõ ràng nên cảm thấy mát mẻ nhưng cô lại có cảm giác hơi nóng.
Ngồi im cũng chán, cô hỏi anh có muốn xem bộ phim lần trước đã nói muốn cùng xem không.
Chu Thuật Lẫm cũng đã xong việc, bèn gật đầu đồng ý.
Bọn họ trở lại phòng khách, cô tìm phim, còn anh thì thuận tay điều chỉnh ánh đèn để thích hợp xem phim hơn.
Bộ phim này hơi chậm nhiệt, phần đầu còn có chút nhàm chán.
Thẩm Di nâng ly rượu của mình, trong nháy mắt lại cạn sạch một ly. Tổng cộng cô đã uống khoảng ba bốn ly rồi.
Có lẽ vì cảm thấy buồn chán nên cô quay sang nói chuyện với Chu Thuật Lẫm. Cô chống má, bỗng nhiên nói một câu: “Chu Thuật Lẫm… anh có cơ ngực.”
Chu Thuật Lẫm: “….”
Cô gái này dường như không nhận ra chủ đề của mình có bao nhiêu mạo phạm, đôi mắt như thủy tinh đang phát ra thứ ánh sáng yếu ớt như pha lê.
Chu Thuật Lẫm rút lại sự tin tưởng vừa nãy, biết cô đã uống say.
——cũng gần như biết được lúc va phải nhau hôm nay cô đã nghĩ gì.
Bình rượu đã vơi đi phân nửa, Thẩm Di chủ động đi thêm rượu, chẳng mấy chốc lại mang chiếc bình đầy rượu quay lại, đặt nó lên bàn.
Lúc đang định đi ngang qua anh để quay về vị trí của mình, dưới chân bỗng nhiên vấp một cái, cả người ngã nhào vào người anh.
Chu Thuật Lẫm giơ tay ngăn lại, là kiểu đề phòng sợ bị ‘lợi dụng’.
Ý thức cảnh giác rất mạnh.
Thẩm Di kịp phản ứng, ngượng ngùng dừng động tác, ngồi xuống vị trí của mình.
Hứ, cô không thèm lợi dụng anh đâu.
Sau phần mở đầu chậm nhiệt, bộ phim bước vào giai đoạn cao trào cảm xúc.
Người đàn ông trên màn hình dùng sức giữ lấy cổ người phụ nữ, mạnh mẽ trao cô ấy một nụ hôn sâu trong tiếng sóng vỗ rì rào.
Nếu có thể thoát ra khỏi những suy nghĩ lộn xộn và bình tâm thưởng thức, thực ra trong đó cũng có cảm giác nghệ thuật của nó. Nhưng có hơi khó, đặc biệt là khi một nam một nữ cùng nhau xem cảnh này, rất khó để không bị ảnh hưởng.
Tầm mắt Thẩm Di vẫn dừng trên màn hình, sau khi bộ phim chiếu đến cảnh này thì không hề rời đi. Chu Thuật Lẫm nhìn cô, cảm thấy cô nghiêm túc như đang nghiên cứu và học tập cái gì đó.
Nhưng cô muốn học cái gì?
Nam nữ chính trong phim đang hôn nhau, còn cô thì quan sát rất kỹ càng.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên nở nụ cười, lên tiếng: “Biết không?”
Thẩm Di nghiêng đầu nhìn qua, làm như không hiểu. Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra, lẩm bẩm: “Tôi không biết viết.”
Trước nay cô viết về phương diện này rất kém, cứ thiếu đi phần linh hồn quan trọng nhất.
Dù cảm xúc dạt dào nhưng cũng đầy tiếc nuối.
Chẳng biết vì sao Chu Thuật Lẫm lại nghe ra chút ấm ức trong lời nói của cô. Nhưng anh không hiểu: “Viết cái gì?”
Thẩm Di thoáng khựng lại, lắc đầu.
Anh đưa một tay chống đầu, giọng điệu bỗng nhiên thả lỏng, hỏi: “Vậy em muốn học không?”
Do dự giây lát, Thẩm Di gật đầu.
Đúng là có hơi muốn.
Thật ra cô rất chăm học, vì nguyên nhân công việc nên cô cần một lượng kiến thức khổng lồ để hỗ trợ, cô cũng sẽ chủ động đi khám phá những lĩnh vực mà mình chưa biết, bổ sung kiến thức cho mình.
Ở phương diện này cô chủ động bằng lòng chứ không phải bị động tiếp nhận.
Đằng sau những tác phẩm tuyệt vời này là sự tích lũy kiến thức nghiêm túc và phong phú của cô.
Không biết viết, vậy thì cô sẽ học tập nhiều hơn.
Sau khi học xong, nói không chừng cô sẽ biết viết thì sao?
Cô nghĩ rất đơn giản, cũng rất thuần túy.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, ngược lại thấy khá kinh ngạc. Anh chỉ là thuận miệng hỏi ra nhưng không ngờ lại nhận được một câu trả lời bất ngờ.
Anh nhắm mắt lại.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Di đã đột nhiên thò người tới, giống như đánh lén vậy.
Bình rượu đặt ở trên bàn bên cạnh anh, khoảng cách không xa, Thẩm Di muốn rót thêm một ly. Để thuận tiện mà cũng không muốn đứng dậy, cô cứ thế đi ngang qua người anh.
Chu Thuật Lẫm lại giơ tay nắm lấy bình rượu, không cho cô rót nữa. Thẩm Di nửa nằm sấp trên đùi anh, nghi hoặc nhìn anh.
Anh cụp mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không thể uống nữa, em say rồi.”
“Đâu có.”
Anh từ chối cho ý kiến: “Mấy con ma men đâu có thừa nhận mình say.”
Thẩm Di càng nhíu chặt mày.
Chu Thuật Lẫm lại cong môi cười.
Trong TV là tiếng nói chuyện của đôi nam nữ chính, Thẩm Di vô thức nhìn qua, không ngờ bọn họ vẫn đang hôn môi. Vừa nói vừa hôn, triền miên không ngừng.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên hỏi một câu: “Anh ta chưa từng dạy em sao?”
Thẩm Di dường như có thể đoán được ‘anh ta’ này là ai. Cô thành thật lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Vẫn chưa kịp dạy.”
Nếu lễ đính hôn hôm đó suôn sẻ, nói không chừng bây giờ cô đã học được rồi, hoặc là cũng sắp được dạy rồi.
Chỉ tiếc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buổi lễ đính hôn bị gián đoạn, cho nên cô mới nói là vẫn chưa kịp dạy.
Về phần lúc trước —— cũng chưa từng có.
Cô ngoan ngoãn thành thật trả lời, lại không biết câu trả lời này khiến hô hấp của người đàn ông cứng lại.
Cổ họng nhất thời khàn khàn, Chu Thuật Lẫm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, bỗng nhiên đề nghị: “Vậy, để tôi dạy em nhé?”
Đề nghị này đột ngột đến mức khiến đôi mắt Thẩm Di run rẩy. Cô quay đầu nhìn lại, vừa hay đối diện với anh, đôi mắt của anh giống như những hố đen, mạnh mẽ hút cô vào trong đó.
Thẩm Di sửng sốt, cắn môi ngập ngừng, rũ mi suy nghĩ.
Chu Thuật Lẫm giơ tay vỗ nhẹ lên đùi mình.
Giống như muốn nói với cô gái thuần khiết rằng, muốn học thì hãy ngồi xuống đây.
Sự điều khiển của cơ thể làm gián đoạn dòng suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đại não. Cô theo lời cám dỗ ngồi lên đùi anh. Chiếc quần tây thẳng thớm ban đầu cũng nhăn lại theo động tác của cô.
Bọn họ cũng đã thay đổi sô pha thành kiểu dáng phù hợp với tông màu ấm áp tổng thể, cũng mềm mại hơn.
Sau khi tăng thêm trọng lượng của cô, vị trí ban đầu của Chu Thuật Lẫm càng lún sâu hơn.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, nhưng rõ ràng bọn họ không phải là những khán giả đủ tiêu chuẩn, vậy nên nó đã bị giảm xuống chỉ còn âm thành nền.
Thẩm Di tựa như đang đối phó với đề bài cuối cùng trong bài thi Toán, khó tới mức làm cô phát sầu.
Ngồi xuống chỗ này rồi, mọi cử động đều có vẻ khó chịu.
Anh lạnh lùng thờ ơ, còn cô thì ngược lại. Cô không thể tưởng tượng được anh sẽ dạy cô như thế nào.
Thẩm Di cũng không quên mình muốn học cái gì, ánh mắt lấp lóe dừng lại trên môi anh, như thể đang suy nghĩ nên bắt đầu giải đề bài này như thế nào.
Cô cũng bối rối không hiểu vì sao thầy giáo nói muốn dạy cô vẫn chưa có động tĩnh gì.
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy. Anh nhìn thấy hàng mi đen nhánh của cô khẽ run lên, mang theo sự bất an rõ rệt.
Anh kéo cô đến gần mình, cuối cùng cũng bắt đầu “truyền dạy”, để cô thử tự mình giải ‘đề bài này’ trước.
Thẩm Di nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Nói không phải khiêm tốn, kiến thức của cô về phương diện này thật sự rất là mù mờ.
Tay Chu Thuật Lẫm tùy ý đặt lên eo cô, tựa như một hàng rào bao quanh lộ ra vài phần cường thế. Chiếc áo len mềm mại theo động tác chạm vào của anh phác họa ra một độ cong nhẹ nhàng.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận được sự chạm nhẹ của cô.
Không biết là do tác dụng của rượu hay là thiếu kinh nghiệm, hoặc là bởi vì lần đầu tiên chạm vào một người đàn ông như thế, trái tim Thẩm Di rõ ràng đập nhanh một cách bất thường, không khỏi lui về phía sau một chút.
Cũng đúng vào lúc này, điện thoại di động của cô vang lên vài tiếng, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Nó ở ngay trong tầm tay, cô tiện tay cầm tới nhìn, vừa vặn cũng để cho nhịp tim đang đập kịch liệt chậm lại một chút.
Là Chu Diệc Hành.
Chẳng biết tại sao trong đầu Thẩm Di đột nhiên vang lên cuộc đối thoại vừa rồi với Chu Thuật Lẫm.
“Anh ta không dạy em sao?”
Tác dụng của rượu tựa như đã tiêu tán vài phần, khoảnh khắc đầu óc tỉnh táo, mối quan hệ này cũng bỗng chốc sáng tỏ.
Chu Thuật Lẫm bỗng nhiên vươn tay che màn hình điện thoại của cô lại. Lúc cô ngước mắt lên thì anh cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh sâu thẳm giống như sương mù dày đặc, dạy cô rằng: “Đừng phân tâm.”
Giống như người vô tình tìm được lối ra chuẩn bị chạy trốn thì lại bị kéo trở về vực thẳm.
Thẩm Di kinh ngạc, di động bị anh lấy đi rồi thản nhiên đặt nó sang một bên.
——Xin miễn quấy rầy.
Đầu ngón tay cô hơi co lại. Bởi vì cô thấp hơn anh một chút nên ánh mắt dần dần rơi xuống yết hầu của anh, nó đang nằm ngang với tầm mắt của cô.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, áp sát lại hôn lên đó.
Cô tạm thời thay đổi mục tiêu khiến anh không kịp đề phòng. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô tập kích.
Lúc khóe môi chạm vào nơi đó, Thẩm Di cảm nhận được yết hầu dưới cánh môi đột ngột lăn một vòng.
Tựa như đang ở trong một vùng nóng ẩm, cảm giác d*c vọng nguyên sơ và thuần khiết vốn đã bị đè nén lại bỗng nhiên trỗi dậy, trở nên hưng phấn.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm chợt tối sầm, nhưng rõ ràng cô vô tội, tuyệt đối không phải cố ý.
Khoảng cách quá gần cộng với ánh sáng lờ mờ, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng tựa như dính chặt.
Thẩm Di hơi ngửa ra sau, nhìn anh. Anh vẫn kiêu ngạo giống như một đấng tối cao đang chờ cô nhuốm bẩn. Cô không vui, không chịu được khi anh nhàn nhã như thế. Mà anh dường như cũng cảm giác được, cúi đầu xuống thử đụng chạm, thăm dò, m út nhẹ.
Khoảng cách hô hấp bỗng ngắn lại, cuối cùng cô cũng bị anh dẫn dắt về phía trước, không cần phải tự mình mò mẫm lung tung nữa.
Anh đang dạy cô hôn.
Anh rất chính trực và sáng suốt, nếu không phải dạy cô thì bây giờ họ đã không làm loại chuyện này. Cho nên ở trong mắt cô, anh tâm không tạp niệm, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác ngoài việc dạy học.
Anh vẫn bình tình và hờ hững như mọi khi.
Thẩm Di bị hôn đến run rẩy không còn sức lực, cứ phải cố gắng để bám lấy nguồn sức mạnh nào đó. Trong lúc hoảng sợ luống cuống, cô dần dần từ tư thế ngồi đàng hoàng chuyển sang quỳ trên sô pha áp sát vào anh. Mà anh cũng không thể ngồi yên được nữa, lưng đã dựa vào tay vịn sô pha, mặt hướng về phía cô, để cô áp sát vào mình, tiếng th ở dốc cũng dần trở nên nặng nề.
Nhưng dường như Thẩm Di vẫn không tài nào bắt được dây cương để điều khiển toàn bộ con tàu khổng lồ. Từ sâu trong nội tâm dâng lên một cảm trống rỗng kỳ lạ.
Cô vừa định nghỉ ngơi một lát thì anh lại bế cô lên, hôn thêm lần nữa.
Thẩm Di cảm thấy hôm nay cô đã tiếp thu một nguồn kiến thức quá tải. .
“Chu, Chu Thuật Lẫm…”
“Ừm.”
“Sau khi kết hôn, ngoài chuyện này ra, có phải còn phải làm gì khác không?”
Giọng nói của cô có chút nức nở, nghe có vẻ rất ấm ức, hơn nữa còn rất đáng thương.
Nhưng Chu Thuật Lẫm cảm thấy hẳn là anh đã quá mềm lòng với cô nên mới có cảm giác như vậy. Phân tích của anh lúc này không đủ lý trí cũng không đủ bình tĩnh, kết quả phán đoán mà anh đưa ra không thể dùng làm tham khảo được.
Anh vốn tưởng mình có thể bình tĩnh không gợn sóng, không chìm đắm thì sẽ không đến mức khó có thể bứt ra, nhưng không ngờ cô lại dựa vào năng lực trắng tinh như tờ giấy trắng của mình để khuấy đục cả một vại nước.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, chỉ hỏi: “Em biết không?”
——Câu trả lời rất rõ ràng.
Nhìn xem cô vừa mới cùng anh học cái gì đây? Cũng có thể đoán được cô ở cấp độ nào.
Thẩm Di thành thật lắc đầu, lại hỏi: “Không biết là không c ần sao?”
Trong giọng nói có chút hưng phấn, nhìn anh đầy chờ mong.
Chu Thuật Lẫm im lặng giây lát, không gật đầu như cô tưởng tượng mà nói: “Không vội, từ từ học.”
Thẩm Di ngơ ngẩn, tựa như bất ngờ rơi vào một quỹ đạo mà mình hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, đầu óc rối bời đến choáng váng.
Vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là buổi dạy kèm ngẫu hứng, nào ngờ tất cả các buổi học tiếp theo cũng sẽ được sắp xếp ‘chuyên sâu’. Vốn tưởng rằng thứ muốn học chỉ có một, nào ngờ lại là một đống.
Cô há miệng giống như có lời muốn nói. Nhưng ngẫm lại, cô đã không biết mà người ta muốn dạy cho cô thì cô nên biết ơn mới phải, dù sao đây cũng không phải là nghĩa vụ của người ta.
Chỉ là…. vậy cũng có nghĩa là phải thực hiện hết mấy việc đó sao?
Thẩm Di khó xử nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Nhưng Chu Thuật Lẫm cũng không nghiêm khắc, để lại cho cô một khoảng trống để thư giãn, nói với cô không vội, có thể từ từ học.
Anh là một giáo viên có trình độ và rất kiên nhẫn.
Chu Thuật Lẫm trầm giọng nói với cô, muốn thu hút sự chú ý của cô: “Đừng nghĩ xa vời quá, cứ làm từng việc một thôi.”
Yết hầu lặng lẽ cuộn tròn, anh lại nói với cô: “Thử lại xem.”
Anh nửa dẫn dắt nửa dụ dỗ cô tiến về phía trước, một phần dựa vào ‘sự giảng dạy’ của anh, một phần dựa vào cô tự tìm hiểu và lý giải.
Cô nghe lời anh, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Phải ngửa cổ mới có thể chạm tới anh, khi đụng vào cằm của anh, cô có thể cảm nhận được mấy cọng râu lởm chởm, không hề khó chịu mà ngược lại còn có chút thoải mái. Cô hôn rất tập trung, nán lại nơi đó một lát.
Rõ ràng là dạy cô hôn môi nhưng cô cứ hôn không đúng chỗ. Có điều Chu Thuật Lẫm cũng không sửa lại, để cô muốn làm thì làm.
Trên cằm còn sót lại cảm giác ẩm ướt.
Khoảnh khắc cô mò mẫm hôn lên môi anh, cuối cùng anh cũng chịu có động thái, cúi đầu đáp lại một cách trịch thượng.
Trong lúc vô tình, cô gần như treo cả người mình lên người anh, động tác rất không an phận. Anh đột nhiên cầm lấy cổ tay cô, có hơi dùng sức, khàn giọng nói: “Thẩm Di, tôi chỉ dạy em hôn môi thôi, đừng đi quá xa.”
Anh rất có nguyên tắc và biết cách tự bảo vệ mình.
Thẩm Di nhắc nhở mình chú ý, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Chu Thuật Lẫm dịu giọng nói: “Lần sau chú ý là được.”
Ánh đèn trong phòng mờ mịt, biến mọi thứ trở nên mông lung.
–
Mấy ngày gần đây Chu Diệc Hành khá rảnh rỗi, bắt đầu bắt tay vào xử lý một đống chuyện vặt vãnh.
Anh ta dần dần tỉnh táo lại, sắp xếp lại những đường lối phức tạp rồi sai người đi điều tra rõ tình hình bên Lạc Sa thời gian gần đây.
Bởi vì anh ta nhạy bén cảm thấy có điều gì có không ổn, muốn xác minh thực hư xem thế nào. Anh ta cũng không tin dựa vào một mình Lạc Sa mà có thể khiến cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy.
Tai mắt của anh ta cũng không phải bình thường, vừa nói điều tra đã lập tức điều tra ra được triệt để, Thẩm Hàm Cảnh bị úp sọt không kịp trở tay.
Cô ta thuận tay kéo theo Lạc Sa, nhưng không hề để mình mạo hiểm lộ diện.
Sau khi bình tĩnh lại được hai ngày, nhìn tình hình trước mắt, Thẩm Hàm Cảnh vẫn có chút hoảng sợ. Cô ta đột nhiên nhớ tới một nhân vật quan trọng trong khoảng thời gian đó, bèn cố gắng tìm kiếm thử, nhưng sau khi tìm kiếm mới phát hiện ra rằng không những không liên lạc được với người đó mà đường dây liên lạc cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Người đã trợ giúp bọn họ ở thời điểm mấu chốt nhất đã bứt áo rời đi, sạch sẽ gọn gàng không để lại một chút dấu vết gì.
Hơn nữa cô ta còn tuyệt vọng phát hiện ra, thậm chí đối phương là ai cô ta cũng không biết!
Trong đầu cô ta không có một chút manh mối gì về người này.
Đầu tiên là người này tự nguyện vươn tay giúp đỡ bọn họ, thứ nữa là người này phải có thực lực mạnh mẽ lắm mới có thể giúp bọn họ vượt qua các cửa ải khó khăn.
—— Thẩm Hàm Cảnh thật sự không nghĩ ra có thể là ai.
Lạc Sa vẫn đang ở bệnh viện, sau khi phá thai xong cơ thể của cô ta vẫn chưa hồi phục, cô ta gửi cho Thẩm Hàm Cảnh một tin nhắn wechat.
Khi tiếng báo tin nhắn vang lên, Thẩm Hàm Cảnh nhất thời sợ hãi.
Cô ta đọc tin nhắn của Lạc Sa, trong nháy mắt có cảm giác như sắp bị lửa thiêu cháy.
Do dự hồi lâu, cô ta cắn răng, đập nồi dìm thuyền gửi cho bên kia một tin nhắn.
—— Bất kể đối phương có thể nhìn thấy được hay không.
[Xin hỏi, anh không sợ bị bọn họ biết anh là ai sao?]
Cô ta đang đánh cược.
Đánh cược người này vẫn nhận được tin nhắn này, cũng đánh cược rằng thân phận của người này chưa đủ công khai nên luôn trốn trong bóng tối không dám lộ ra trước công chúng, càng không thể để lại chút dấu vết gì.
Cô ta muốn ép người này bước ra ánh sáng. Nói không chừng người này có thể giải quyết được chuyện này, nói không chừng người này có thể cùng cô ta gánh vác hậu quả.
Thẩm Hàm Cảnh cũng không cho mình là quang minh lỗi lạc, cô ta biết người ta đã giúp đỡ bọn cô mà cô ta còn làm như vậy là đang lấy oán trả ơn, nhưng cô ta thực sự đã cùng đường mạt lộ. Cô ta không thể để nhà họ Thẩm biết những chuyện này được.
Lúc làm những việc này cô ta cũng không nghĩ nhiều, không ngờ rằng sự hợp tác giữa hai nhà Chu Thẩm lại đi đến bờ vực tan vỡ, nhà họ Thẩm cũng gần như không gượng dậy nổi. Nhưng sự thật có liên quan đến cô ta. Nếu như bị bọn họ biết, cô ta không thể tưởng tượng được cục diện sẽ như thế nào.
Qua cả ngày chờ đợi, cô ta cứ lo sợ bất an, ngay cả ngủ cũng không yên giấc. Phù Lam còn tưởng rằng cô ta có vấn đề về giấc ngủ, bèn đốt cho cô ta chút hương thơm.
Cuối cùng trên màn hình điện thoại cũng xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.
Cô ta mừng rỡ nhấp vào, cho rằng có thể xoay chuyển được gì đó, nhưng khi thấy rõ nội dung tin nhắn, trái tim cô ta chợt rớt mạnh xuống đất.
[Không sợ.]
<!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->