• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao ông có thể chắc chắn con bé muốn phá hoại cuộc hôn nhân của Thẩm Di? Ngày sinh nhật ông Chu là lần đầu tiên chúng ta gặp cô gái kia, cũng là lần đầu tiên biết chuyện của cô ta với Diệc Hành. Trước đó làm sao Tiểu Cảnh có thể biết được?” Phù Lam nói, “Hơn nữa, có thể cô gái kia cố tình tiếp cận Tiểu Cảnh vì chuyện này, lời nói của cô ta mang đầy mục đích. Nếu đổi lại là ai trong chúng ta, chắc gì đã có thể đề phòng mà không bị mắc bẫy?”

Thẩm Bách Văn lạnh lùng nhìn bà vài giây, có vài lời nói nghe thì rất có tính thuyết phục. Thế nhưng chỉ cần đủ lý trí thì cũng sẽ không bị những lời nói đó làm cho mê muội. Bọn họ đều đã sống đến từng tuổi này, đã ngồi ở vị trí này, không biết đã gặp bao nhiêu chuyện giống như vậy.

Ông không trả lời bà mà chỉ ra một điểm trong đó: “Bà có nhận ra bản thân thiên vị đến mức nào không? Thẩm Di, Tiểu Cảnh? Trong lòng bà thật sự không thiên vị sao?”

Nếu trong lòng đã có thành kiến, con người sẽ tự động tìm ra lý do để biện hộ cho sự thiên vị của bản thân. Bản chất của con người là vậy, bản tính trời sinh đã vậy.

Phù Lam hít một hơi thật sâu, loạng choạng đứng lên: “Thẩm Bách Văn, ông đừng nói bừa. Vừa rồi chúng ta đang nói chuyện, ông nói thế tôi chỉ đáp lại thế đó! Chính ông là người nói “con bé phá hoại hôn sự của Thẩm Di” trước!”

Thẩm Bách Văn nhất thời im lặng, quả thật là như vậy.

Phù Lam bỗng nhiên trở nên xúc động, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh được.

“Tôi biết là thiệt thòi cho Di Di, nhưng ông có thể tạm thời đặt Di Di sang một bên rồi suy nghĩ đến những gì tôi nói trước được không? Hàm Cảnh không có lý do gì để làm chuyện này cả, chuyện này có lợi ích gì với con bé chứ? Chẳng lẽ không phải do người kia làm hại sao? Không phải là chuyện ngoài ý muốn sao? Hơn nữa bây giờ mọi chuyện đã ổn cả rồi, ông khơi lại chuyện này đến mức gà chó không yên để làm gì?”

Thẩm Bách Văn cau mày.

“Cho dù ông chấp nhặt đến cùng, cho dù đổ hết mọi tội lỗi này lên đầu Hàm Cảnh, vậy thì ông muốn thế nào? Trừng phạt con bé thế nào đây? Chẳng lẽ lại đánh con bé? Hay đuổi con bé ra ngoài? Con bé là một đứa trẻ mồ côi, con bé không có gì cả. Nếu chúng ta không cần con bé, con bé còn có thể đi đâu? Ông nói thử xem, ông muốn cục diện thế nào? Ông cứ nói thẳng ra đi.”

Chất vấn đến cuối cùng, Phù Lam trở nên vô cùng kích động. Một lúc sau bà mới bình tĩnh lại, nói với chồng mình: “Di Di còn có chúng ta, còn có rất nhiều người thân và cội nguồn huyết mạch không thể chia cắt, điều này sẽ không thay đổi. Nhưng Hàm Cảnh không có gì cả, chỉ cần chúng ta buông tay là con bé sẽ mất tất cả. Ông có thể khoan dung với con bé một chút như cách ông khoan dung Di Di được không? Có thể đừng khắt khe với con bé như vậy được không? Lúc trước tôi đã định sẽ nói chuyện tử tế với ông, lần này rất đúng lúc.”

“Tại sao tôi lại tốt với con bé như vậy? Bởi vì tôi biết cho dù Di Di không có tôi thì cũng còn ông và mọi người bảo vệ yêu thương con bé, nhưng ông và mọi người sẽ không đối xử tốt với Hàm Cảnh như đối xử với Di Di, cho nên tôi luôn suy nghĩ cho Hàm Cảnh nhiều hơn một chút, như vậy mọi chuyện trong gia đình mới hòa thuận, không phải sao? Hơn nữa, lúc trước chúng ta mất con gái, thầy đã nói là có lẽ số mệnh chúng ta không có duyên với con gái. Chỉ có sau khi nhận nuôi Hàm Cảnh, có duyên phận chị em của con bé nên chúng ta mới có thể tìm thấy Di Di. Nếu chúng ta không đối xử tốt với Hàm Cảnh, tôi sợ trời sẽ trừng phạt, báo ứng lên người con gái của chúng ta.”

Những lời đã cất giấu trong lòng suốt hai mươi năm qua rốt cuộc đã có thể nói ra. Bà trút hết mọi thứ trong lòng, cũng là lần đầu tiên nói ra nỗi khổ trong lòng mình.

Nói đến đoạn sau, nước mắt cũng vô thức chảy ra, bà lẩm bẩm: “Nhân quả tuần hoàn, mọi thứ đều đã được định sẵn. Đây là số mệnh, chúng ta phải tin vào nó.”

Thẩm Bách Văn sửng sốt, ông không ngờ lại liên quan đến nguyên nhân này.

“Sao tôi có thể không thương Di Di chứ? Con bé là đứa con đầu lòng của chúng ta, cho dù sau khi có Hàm Cảnh và Tiểu Hồi thì tôi cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con bé. Tôi mất mười tháng để hoài thai con bé, sao tôi có thể không thương con bé được? Tôi đối xử tốt với Hàm Cảnh cũng là vì thương con bé.”

Phù Lam dựa vào bàn, đầu ngón tay gần như cào xước mặt bàn bằng gỗ lim, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơ thể đang run rẩy: “Hơn nữa Tiểu Cảnh không tốt sao? Khi đó chúng ta mất đi đứa con gái ruột nhưng vẫn còn con bé, nó được tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, sao tôi có thể không có tình cảm gì được? Con bé ngoan ngoãn và dễ thương như thế, tôi thương con bé không phải là chuyện rất bình thường ư? Tại sao ông lại nói tôi thiên vị? Con bé luôn được tôi chăm sóc, luôn ở bên cạnh tôi, ông nói cho tôi biết đi, sao tôi có thể không thương con bé cho được? Chính ông lúc trước cũng thế mà, trước khi tìm được Di Di ông cũng thương con bé như tôi, nhưng sau đó ông lại thay đổi, ông cho là con bé không nhìn ra được sao? Con bé sẽ đau lòng đến thế nào? Nếu như ông vẫn đối xử với con bé như trước đây, thì bây giờ ông sẽ không hà khắc với con bé như vậy.”

Thẩm Bách Văn im lặng một lúc lâu, hai tay chống lên mặt bàn gỗ, hơi khom lưng xuống. Lúc bà đưa tay đến bên cạnh khăn giấy, ông chỉ im lặng đưa nó sang.

Thời điểm đó bọn trẻ đều còn bé, làm gì có chỗ nào không tốt. Không phải Tiểu Cảnh không tốt, chỉ là ông không thể quên được một cảnh tượng ——

Có một lần Hàm Cảnh tan học về nhà, đúng lúc ông cũng đang ở nhà, cô ta chạy đến bên cạnh ông giống như thường, muốn được ông ôm vào lòng.

Lúc đó ông cũng không bận rộn như bây giờ, thường ở nhà với bọn họ. Lúc ấy cô ta cũng đã qua sinh nhật tám tuổi, đã sống ở nhà được tám năm, cho nên cảnh tượng này hết sức bình thường.

Nhưng sau khi ông bế cô ta lên, vừa xoay người lại thì chợt nhìn thấy Thẩm Di đứng cách đó không xa. Cô mặc chiếc váy nhỏ mới tinh xinh đẹp, tết tóc thành hai bím, hai tay buông thỏng trên thành cầu thang, từ xa nhìn về hướng này. Cô không có ý định đi đến quấy rầy nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự tò mò. Vào khoảnh khắc đó, trái tim ông như bị bóp nghẹt.

Tiểu Cảnh vẫn còn đang ở tuổi không hiểu chuyện, không biết gì cả. Nhưng ông không phải trẻ con, ông cảm nhận được cảnh tượng này rất tàn nhẫn đối với Tiểu Di.

Ông vẫy tay với Di Di, nhưng cô chỉ cong môi rồi lắc đầu.

Dường như cô chỉ cần được ôm lấy thanh cầu thang thì cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Lúc đó ông đã nghĩ, sao cô có thể ngoan như vậy.

Sao cô có thể ngoan như vậy được?

Tiểu Cảnh và Tiểu Hồi thường xuyên cướp thứ này thứ kia, tranh này tranh nọ, nhưng cô thì không, cô không tranh giành thứ gì cả, cũng không có ý kiến gì. Cô im lặng tựa như một hạt giống nhỏ, chỉ cần đặt cô vào trong một góc, cô cũng có thể tự mình sinh trưởng.

Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của Tiểu Cảnh, ông đặt cô ta xuống, bảo cô ta trở về phòng làm bài tập giáo viên giao, bản thân thì đi về phía Thẩm Di. Một bên tóc của cô có hơi rối, ông nói với cô rằng ông sẽ chỉnh lại cho cô.

Thời điểm vợ ông mang thai, ông đã tưởng tượng xem đó là trai hay gái. Ngày cô chào đời ông mất ngủ cả đêm, suy nghĩ sau này phải học cách tết bím tóc.

Ông không cho con gái cắt tóc mà đợi tóc của cô đủ dài để tết thành bím.

Chỉ là sau này ông đã học được, nhưng lại tết cho Thẩm Hàm Cảnh.

Ông đã học vì cô, nhưng lại chưa từng làm nó cho cô.

Cơ thể Thẩm Di tám tuổi không lớn lắm, chỉ là một cô bé, mái tóc mềm mại giống như cô. Ông dùng những động tác nhẹ nhàng để xử lý.

Trong lúc để ông tết tóc, Thẩm Di dùng ngón chân vẽ hoa văn trên mặt đất, thật sự rất đáng yêu. Ngay cả đôi giày da nhỏ được đính thủy tinh của cô cũng khiến ông cảm thấy đáng yêu.

Ông tìm chủ đề để nói chuyện với cô: “Trước đây là ai buộc tóc cho Di Di của chúng ta nhỉ?”

“Là dì viện trưởng ạ.”

Cô sống ở trại trẻ mồ côi rất lâu, hai lần được nhận nuôi đều thất bại, cả hai lần đều bị vứt bỏ, viện trưởng cảm thấy có lỗi với cô bé này nên không dám để cô được nhận nuôi nữa mà giữ cô ở lại bên mình.

Ngày bọn họ đón cô về nhà, cô đứng bên cạnh viện trưởng, được viện trưởng bế lên, lắng nghe cuộc trò chuyện dài dòng lê thê của bọn họ.

Viện trưởng lo lắng cho cô, vòng tay ôm cô mãi không buông ra.

Nghĩ tới đây, Thẩm Bách Văn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ rất nhớ Di Di.”

Ông đã mất cô suốt tám năm, ông chỉ nhớ đứa con gái mà bản thân vất vả lắm mới tìm về được.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, ông có cảm giác như tim mình bị dao cứa vào. Ông cảm thấy bản thân không thể đối xử tệ với Di Di như vậy được. Thế giới của cô quá khắc nghiệt, chẳng lẽ ông lại khiến nó càng trở nên hoang tàn, không thể móc nổi một cọng cỏ sao?

Phải, đặt cô vào một góc không có ánh sáng mặt trời thì cô vẫn có thể tự mình sinh trưởng, nhưng tại sao ông lại phải đặt con gái của mình vào nơi đó?

Từ sau lần đó, ông luôn cố ý tránh những chuyện như vậy, hơn nữa Hàm Cảnh và Tiểu Hồi cũng dần dần trưởng thành, thế nên dù ít ôm hơn hay ít gần gũi hơn thì ông cảm thấy cũng không sao.

Khi đó trong nhà có một chú làm vườn, bây giờ đã nghỉ hưu. Vợ của ông ấy mất sớm, không có con cái, bản thân ông ấy cũng không có ý định tái hôn, luôn đối xử thờ ơ với mọi người. Nhưng có một lần ông nhìn thấy Di Di và ông ấy đang cùng tưới nước cho hoa, ở phía xa có phong cảnh mà cô không thể nhìn thấy, ông ấy bèn bế cô lên cho cô xem. Lúc đó cô đã chơi rất vui vẻ.

Thời điểm đó Thẩm Bách Văn đã nghĩ, nếu bọn họ không đến gần cô, có phải cô cũng sẽ không cần bọn họ hay không. Suy nghĩ bất chợt này khiến ông cảm thấy rùng mình.

Sau đó, quả thật phần lớn sự chú ý của ông đều tập trung vào Di Di, đó là lý do tại sao Phù Lam lại nói những lời ngày hôm nay.

Ông nhìn Phù Lam, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được đôi mắt của ông đã hơi đỏ lên: “Sức lực và thời gian của một người có hạn. Nếu tôi vẫn như trước đây, nếu tôi cũng giống như bà, vậy Di Di phải làm sao đây?”

Phù Lam lắc đầu: “Chuyện ông nói không giống với chuyện của tôi, Hàm Cảnh không có gì cả….”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Lời bà định nói bị cắt ngang, kinh ngạc quay sang.

“Hàm Cảnh không có gì cả, con cũng không có gì cả.” Lúc ở bên ngoài Thẩm Di đã nghe rõ ràng những lời họ nói.

Cô nắm chặt góc áo của Chu Thuật Lẫm, im lặng lắng nghe hai người bên trong tranh cãi.

Thật ra thì bản thân cô cũng không sẵn sàng cảm nhận và tiếp nhận tình cảm. Bởi vì đã bài xích quá lâu, không tiếp nhận quá lâu, dần dần trở nên tê liệt và không còn nhạy bén.

Nhưng hóa ra dù có vô cảm đến thế nào thì cũng không thể ngăn được cảm giác đau lòng.

Cô nghe thấy mẹ mình đứng dưới góc độ của Thẩm Hàm Cảnh để đấu tranh, giúp cô ta tranh cãi hết lần này đến lần khác, cũng cảm thấy rất đau lòng cho cô ta.

Cô đang buồn cái gì chứ?

Buồn vì mẹ mình cứ luôn cố gắng hết sức để bảo vệ Hàm Cảnh, hay là buồn vì sự thiên vị dành cho Hàm Cảnh ẩn chứa trong từng câu từng chữ của bà?

Chu Thuật Lẫm thấy cô cúi đầu không nói gì, chỉ nhìn vào góc áo của anh. Anh giống như có thể nhìn thấy nỗi buồn ẩn dưới khuôn mặt bình thản của cô, đột nhiên giơ tay bịt kín tai cô lại, thấp giọng nói: “Đừng nghe.”

Anh đã nhận ra tâm trạng của cô có gì đó không ổn.

Nếu khổ sở như vậy thì đừng nghe nữa.

Nhưng hoàn toàn vô ích. Cho dù không nghe thì vết thương trong lòng vẫn đang rỉ máu.

Anh muốn đưa cô đi, nhưng đương nhiên là cô không chấp nhận, ngoan cố muốn ở lại đây.

Cuối cùng, đến một thời điểm nào đó vẫn không thể nhịn được mà xông vào trong.

Nhưng trước khi đi vào, cô bảo anh xuống lầu đợi cô, cô không muốn để anh xen vào. Anh im lặng nhìn cô, không cử động. Sự miễn cưỡng của anh rất rõ ràng, nhưng vẫn bị cô đẩy đi.

Cô chỉ muốn đích thân đi vào trong nói với bọn họ vài câu.

Thẩm Hàm Cảnh đang bị nhốt trong căn phòng cách đó không xa, nhưng cô ta vẫn nghe được chút tiếng động.

Hai ngày qua trong nhà cực kỳ yên tĩnh, xung quanh không có người làm nào cả. Do dự một lúc, cô ta vẫn lén lẻn ra ngoài, lo lắng dò xét tình hình.

Cảnh cửa phòng làm việc mở rộng, âm thanh bên trong không còn bị che giấu nữa.

“Cô ta không có cái gì? Con thì có cái gì?” Trước đây Thẩm Di đã  từng nghe Phù Lam nói những lời này, cô đã nghe thấy rất nhiều lần, cô không muốn nghe tiếp nữa.

“Cô ta là trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Nhưng cô ta được bố mẹ nhận nuôi từ khi còn nằm trong tã lót, từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương bảo vệ. Bố mẹ thật lòng bảo vệ cô ta mà không có một sự giả dối nào. Cô ta lớn lên trong tháp ngà, chưa từng gặp bất kỳ khó khăn trắc trở nào, cũng chưa từng gặp phải gian khổ thật sự nào.”

“Đúng vậy, con không phải trẻ mồ côi, con có bố có mẹ, nhưng con bị thất lạc từ nhỏ.”

Trước đây cô chưa từng chấp nhặt những điều này, chưa bao giờ. Nhưng thời điểm nhìn thấy Phù Lam bảo vệ Hàm Cảnh như vậy, cô đột nhiên cảm thấy rất không công bằng.

Thẩm Bách Văn siết chặt nắm đấm. Nếu như vừa rồi ông có thể kìm nén được nước mắt không trào ra, thì bây giờ lại vô cùng rõ ràng.

Khi những lời này được nói thẳng ra trước mặt ông, lần đầu tiên ông ý thức được hóa ra sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.

Bọn họ không ngờ rằng cô sẽ ở bên ngoài, lại còn nghe được những gì bọn họ nói. Vợ chồng bọn họ kết hôn đã nhiều năm, lúc nói chuyện riêng chưa từng có kiêng kỵ, nhưng bây giờ phải gấp gáp suy nghĩ lại xem những lời bản thân vừa nói.

Phù Lam hoảng sợ lắc đầu: “Không phải, Di Di, mẹ không có ý đó.”

Thẩm Di không thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Có biết tại sao khi bố mẹ đến đón con, con đã tám tuổi mà chưa được nhận nuôi không? Chắc là bố mẹ biết nhỉ?”

Nhưng cô không ngại nói ra một lần nữa.

“Lúc nhỏ con đã từng được một cặp bố mẹ nhận nuôi, nhưng sau đó bọn họ sinh được một bé trai. Sau khi có con ruột của mình, bọn em ép trả con về lại trại trẻ mồ côi.”

Cô nhìn về phía Phù Lam: “Đúng vậy, mẹ nói đúng. Bọn họ không có duyên con cái, là nhờ có duyên chị em của con. Nhưng bọn họ không đối xử tốt với con, bọn họ trở mặt không cần con nữa.”

Mẹ thân ái, thời điểm mẹ vì nguyên nhân này mà đối xử tốt với con của người khác, thì con ruột của mẹ lại không được đối xử tốt vì lý do này.

Trái tim Phù Lam thắt lại, như thể máu không thể chảy được nữa. Trong giây phút này, bà gần như không thể thở được.

Thẩm Di bình tĩnh nói tiếp: “Lần thứ hai, cặp bố mẹ lần này cảm thấy tính cách của con không hợp với bọn họ, con không phù hợp với dáng vẻ đứa con mà bọn họ mong muốn. Cho nên bọn họ đã trả con về.”

Nước mắt Phù Lam rơi xuống, trái tim đang rỉ máu. Bà quay đầu đi, hoàn toàn không đành lòng nghe tiếp nữa.

Bọn họ đã biết những chuyện này khi đón cô về, nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính cô kể lại.

“Sau hai lần đó, dì viện trưởng trở nên cực kỳ cẩn thận trong vấn đề cho nhận nuôi con. Sau này vẫn có người muốn nhận con làm con nuôi, nhưng sau khi kiểm tra và cân nhắc kỹ lưỡng, bà ấy vẫn không đồng ý. Bà ấy rất lo lắng, không thể để một đứa trẻ bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác được.”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, bình thản như thể đang kể lại một câu chuyện nào đó. Nhưng lại giống như con dao bổ vào trong lòng bọn họ.

“Thật ra con cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu.” Cô bấm vào đầu ngón tay của mình, nhắm mắt làm ngơ trước những giọt nước mắt của Phù Lam, không thèm để ý đến bất kỳ phản ứng nào của bọn họ. Suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Mẹ đừng nghĩ cuộc sống của con tốt như vậy. Thẩm Hàm Cảnh không có gì thì con cũng không có cái đó thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK