Anh không phải đang thương lượng với Chu Phục Niên, đây chỉ là một thông báo.
Bình yên chỉ ở trên bề mặt, nhưng ở dưới bề mặt này luôn có những dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Đáng ra Chu Phục Niên đã nhìn thấu chuyện này từ lâu rồi. Cũng không nên để chặng đường suôn sẻ suốt bao nhiêu năm qua khiến mình mất cảnh giác.
Tuy rằng ông ấy có thể xử lý được mọi chuyện trong tay, nhưng tốn rất nhiều thời gian và công sức cũng là sự thật.
Sau khi xử lý xong một dự án khó khăn cả đêm, Chu Thuật Lẫm nhíu mày, ngả lưng ra ghế.
Lúc này, Phùng Dư bước vào, trên tay còn cầm một vật gì đó.
Tư thế của anh có chút mệt mỏi, một tay nới lỏng cà vạt, thuận miệng hỏi: “Cái gì vậy?”
Đó là một chiếc hộp được quấn bằng một dải ruy băng sa-tanh. Phùng Dư cầm trong tay, cười đáp: “Chắc là quà của anh.”
Người nhận trên đó chính là tên của anh.
Chu Thuật Lẫm bận rộn, Phùng Dư vốn cũng đang bận đến mức chân không chạm đất. Sau khi nhìn lướt qua chuyển phát nhanh này, anh ấy lập tức chú ý tới, không dám chậm trễ, nhanh chóng giao cho anh.
Nghe vậy, tầm mắt của Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng khựng lại, chăm chú đánh giá giây lát, trong lòng hiện lên suy đoán, chỉ là không dám xác định.
Anh giơ tay nhận lấy, lúc mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong, ánh mắt anh dừng lại, suy đoán đột nhiên trở thành sự thật.
Một chiếc cà vạt màu xanh sẫm, mặt trên có những đường nét đậm màu như những ngọn núi xanh.
Khóe mắt của anh khẽ run rẩy, sự lạnh lùng trầm tĩnh trên người dường như dã tan đi như tuyết. Chút u ám trong lồ ng ngực cũng phút chốc tiêu tán, trời quang mây tạnh, gió mát trăng thanh.
Anh đương nhiên nhận ra đây là chiếc cà vạt do cô thiết kế thời gian trước. Anh chính mắt nhìn thấy cô tô sửa hoa văn và kết cấu lại liên tục. Chiếc cà vạt lần trước anh thấy vẫn còn là bán thành phẩm chưa có phác thảo sơ bộ, nhưng bây giờ thành phẩm đã bày ra trước mắt anh.
Ban đầu anh còn đang thắc mắc là tại sao sau khi nhận được phong thư kia mà cô lại không có hồi âm.
Thì ra đây chính là hồi âm của cô. Nó giống như đang nói với anh rằng cô đã nhận được thư của anh, cũng đã chấp nhận nó.
Cô rất biết cách chơi, khiến anh mấy ngày nay cứ thấp thỏm bất an— cho đến khi tình thế đột nhiên xoay chuyển.
Chu Thuật Lẫm lấy ra, cầm trong tay nhìn hoa văn trên đó, ánh mắt thoáng dao động.
Những ngọn núi xanh.
Chu Thuật Lẫm dặn dò Phùng Dư: “Đặt vé.”
Anh cầm chiếc cà vạt trong tay, nhẹ nhàng vuốt v e.
Hiện tại anh đã giải quyết xong những chuyện quan trọng, có thể tạm thời bỏ qua những việc còn lại.
Nếu thật sự muốn giải quyết xong tất cả, chỉ sợ là sẽ tốn rất nhiều thời gian.
……
Tuyết vẫn đang rơi trong núi sâu, sau khi dựng trại ở đây chờ đợi mấy ngày, cuối cùng đoàn làm phim cũng chờ được thời tiết như mong muốn, hoàn toàn phù hợp với nguyên tác, có thể nói là trùng hợp đến 1-1.
Sự thật cũng đã chứng minh, bọn họ không hề chờ đợi vô ích, khi đặt mình vào trong đó và cảm nhận thực tế, bầu không khí phong phú và chân thức đến mức khiến người ta chấn động.
Đạo diễn Hứa nheo mắt nhìn về phía xa, vẫy tay tuyên bố bắt đầu quay phim.
Đoàn làm phim truyền tin tức xuống từng bộ phận, mọi người đều reo hò hoan hô, ồn ào náo nhiệt.
“Cuối cùng cũng!”
“Quay rồi, quay rồi!”
“Vào vị trí! Vào vị trí!”
Thẩm Di mặc chiếc áo khoác màu trắng đi theo đến hiện trường.
Sự chờ đợi vô tận cuối cùng cũng đón được ánh rạng đông.
Tuyết rơi dày đặc, quá trình quay cảnh này diễn ra vô cùng suôn sẻ, những người đi theo đoàn làm phim vào núi đều có mặt ở hiện trường, hưng phấn chứng kiến và cùng nhau giúp đỡ hoàn thành việc quay phim.
Thẩm Di tận mắt nhìn cảnh tượng dưới ngòi bút của mình trở thành sự thật, cảm giác lúc đó thần kỳ đến mức cô không thể dùng ngôn ngữ đơn giản khô khan để hình dung. Nó thực sự rất chấn động, khiến cô dâng trào nhiệt huyết.
Đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng lấp lánh.
Đây dường như chính là ý nghĩa của những gì mà cô đang theo đuổi trên con đường này.
Trong giờ nghỉ trưa, tiếng reo hò càng lúc càng lớn hơn. Còn dư lại một chút việc, sang buổi chiều rồi mọi người sẽ chuẩn bị khởi hành về nhà!
Thẩm Di cong môi mỉm cười, bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, cô khó hiểu nhìn về phía trợ lý. Cô trợ lý nháy mắt ra hiệu về phía sau cô.
Thẩm Di ngẩn ra, dường như có cảm giác quay đầu lại.
Người đứng phía bên kia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vô thức nhìn về phía sau như cô.
Từng đôi mắt lần lượt dõi theo.
Bóng dáng cao lớn phía sau cứ thế đập vào tầm mắt họ một cách bất ngờ.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, tuyết trắng đọng lại trên áo càng trở nên nổi bật. Thân hình thẳng tắp đứng cách đó không xa, giống như cây tùng cây bách.
Sau lưng anh là một loạt dấu chân rõ ràng trên tuyết, anh dừng lại ở đó, từ xa nhìn về phía này.
Không nói gì, cũng không sốt ruột, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Chờ khi người yêu của anh có thể quay đầu lại, phát hiện ra sự hiện diện của anh ở phía sau.
Tuyết đang rơi như hấp thụ hết mọi âm thanh trong trời đất, chỉ để lại hai người bọn họ.
Thẩm Di không dám tin chớp mắt, như sợ rằng anh sẽ biến mất sau khi mình chớp mắt, cô lại chớp mắt một lần nữa mới xác định được sự thật.
Xác định người trước mắt này không phải tưởng tượng, cũng không phải ảo giác.
—— anh thực sự tồn tại.
Địa hình ở đây rất nguy hiểm, đường vào núi cũng không dễ đi, hơn nữa tuyết đang rơi, tình hình thời tiết cũng không tốt, đường xá đều bị tuyết phủ kín—— tóm lại, Thẩm Di chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được anh ở đây.
Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự hoài nghi xen lẫn ánh sáng rực rỡ.
Cô cứ tưởng anh đang bận việc, cô cứ tưởng đường núi khó đi, cô cứ tưởng… đều là những suy nghĩ của riêng cô.
Đại não của cô mất đi quá nhiều phản ứng, khóe môi trên gương mặt sắp bị đông cứng vì lạnh bất giác nhướng lên, động cảm rõ ràng rất vụng về, dĩ nhiên là muốn nở một nụ cười. Cô nghĩ, trông cô thật ngốc nghếch làm sao.
Chu Thuật Lẫm vươn tay về phía cô.
Cũng giống như bao lần trước, anh tự nhiên đưa tay ra như lời mời của một quý ông người Anh, khiến cô sinh ra cảm giác muốn sà vào lòng anh một cách mãnh liệt.
Thẩm Di c ắn môi dưới, thời tiết lạnh nhưng trong mắt cô lại ấm áp, cô bước nhanh về phía anh.
Lúc đó đang là giờ nghỉ trưa, đoàn làm phim vô cùng náo nhiệt, người chung quanh liên tục nhìn qua đây. Nhìn thấy dáng vẻ của cô Vân thì không khỏi thì thầm, thảo luận thân phận của người vừa đến.
Có điều, câu trả lời cũng đã quá rõ ràng.
Là bạn trai của cô Vân, không, phải là chồng mới đúng!!
Là ‘anh rể’ phải không? Là ‘chồng cô Vân’ của mọi người phải không?!
Trên gương mặt lạnh lùng của Chu Thuật Lẫm thấp thoáng nụ cười, chuẩn bị đón người.
Anh đã tính toán kỹ thời gian để qua đây tìm cô.
Bọn họ muốn lấy cảnh này nên phải kiên nhẫn chờ đợi, nhưng có trời mới biết phải đợi bao lâu.
Bọn họ chờ được nhưng anh thì không.
Ống quần âu phục màu đen thẳng tắp sạch sẽ ướt đẫm tuyết, đường vào núi không quá dễ dàng, song đều bị anh bỏ qua.
Trong con ngươi của Thẩm Di chứa đầy hình ảnh phản chiếu của anh, cô bước từng bước về phía anh, tốc độ dần dần chậm lại. Trên người anh phủ đầy gió tuyết, u ám lạnh lẽo, tựa như không thể đến gần.
Cho đến khi dừng lại trước mặt anh, cô kiềm chế chừa lại khoảng cách hai bước chân.
Chu Thuật Lẫm hơi nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Sao em không ôm anh?”
Người đàn ông vừa mở miệng, hơi thở trên người anh cũng đột nhiên đến gần. Cảm giác quen thuộc đã nhiều ngày không thấy khiến chóp mũi Thẩm Di ê ẩm.
Cô khẽ chớp mắt, mọi cảm xúc căng thẳng đều sụp đổ khi anh mở miệng.
Anh bắt được cô, ôm cô vào lòng. Vòng tay của anh bỗng chốc đầy ắp, trái tim dường như cũng được lấp đầy trong khoảnh khắc đó.
Lần này cô cách anh rất gần. Anh chỉ cần hơi cúi đầu là đã hôn lên tóc cô.
Người chung quanh đều đang chú ý đến bên này, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể làm tan lớp tuyết đọng khắp núi. Chu Thuật Lẫm gật đầu, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là chồng của cô ấy, Chu Thuật Lẫm.”
Thẩm Di bỗng nhiên siết chặt tay anh. Rõ ràng cô đã bị anh làm cho kinh ngạc, hoàn toàn không kịp đề phòng trước hành động này của anh.
Không phải anh bảo không công khai sao? Không phải đã nói “không vội” sao?
Nhưng mọi người lại thấy căng thẳng, nhanh chóng đáp lại.
Thẩm Di ngước mắt liếc nhìn anh, anh cũng thản nhiên nhìn cô.
Trợ lý của Thẩm Di là người đầu tiên kịp phản ứng, vui vẻ hét to: “Chào anh rể!”
Thẩm Di là chị cô ấy, đương nhiên đây là anh rể của cô ấy, xưng hô này không hề sai.
Chu Thuật Lẫm đứng xa xa gật đầu, chấp nhận.
Ngay sau đó, như thể có một cái lỗ vừa được mở ra, những giọng nói lần lượt vang lên.
Thẩm Di bĩu môi, dễ dàng nhận ra hôm nay anh cố ý.
Trong đám đông có mấy cô gái trẻ gần như phát điên vì phấn khích, giống như vừa được chứng kiến couple mình ship thật sự thành đôi vậy, có người còn vô thức nắm lấy điện thoại muốn chụp ảnh, nhưng lý trí lại nhắc nhở các cô rằng đây là chồng của cô Vân và cô Vân, cho nên đã cố gắng áp chế hành vi này, thành ra mới có cảnh tượng căng thẳng như hiện tại.
Chu Thuật Lẫm dường như cũng nhìn ra, chỉ khẽ gật đầu: “Mọi người cứ chụp hình thoải mái.”
Các cô gái trừng lớn hai mắt.
Dường như bọn họ không hề hiểu sai, anh thật sự…. có ý đó!?
Trước đây anh chưa bao giờ để lộ quá nhiều thông tin trên mạng, dù chỉ bị chụp lén một tấm ảnh thì cũng đã xử lý không chừa lại chút dấu vết nào, vậy mà lần này anh lại công khai, tự nguyện công khai?!
Đã có vài người không kìm lòng được bắt đầu chụp ảnh như mong đợi. Mà anh cũng không hề có ý ngăn cản.
Một bài đăng mới xuất hiện trên Weibo:
[Mau nhìn xem ai đến thăm ban nè!!! (Toàn Chuyển Khiêu Dược)]
Cô ấy còn kèm theo tựa sách.
Hôm nay ngay cả ông trời cũng phù hộ, bọn họ bắt được tín hiệu, có thể thuận lợi đăng bài.
Giống như là trường hợp đặc biệt bật đèn xanh cho anh Chu vậy.
Phía dưới nhanh chóng có người tràn vào:
[??? Sao không có ấn tượng gì cả nhỉ? Là người mới vào giới giải trí à? Không thể nào, với dáng vẻ như vậy mà tôi lại không biết thì tuyệt đối không có khả năng!]
[Nào, báo danh đi, lão nương sẽ tắt máy ngay!]
[Mạnh dạn đoán! Đoán, đoán là… phải chăng là vị không thể nhắc đến kia?]
[Tiêu đề cuốn sách này rất hay…… Đừng bảo là, vị kia chứ?!]
[Đừng bảo là tiêu đều cuốn sách, cho dù bạn nói với tôi đây là một bộ phim thần tượng hiện đại về tầng lớp thượng lưu thì tôi cũng tin!]
[Mọi người đang nói gì vậy? Vậy là tôi hết cơ hội rồi sao?]
Anh là nhà đầu tư, trong đoàn làm phim đã có người nghe tin vội vàng đi ra nghênh đón. Nhưng Chu Thuật Lẫm chỉ khoát tay, ý bảo bọn họ không cần chiêu đãi, cười ấm áp nói: “Chỉ là người nhà đến thăm ban thôi.”
Thoạt nhìn không hề kiêu ngạo, còn ôn hòa khiêm tốn, khác hoàn toàn với vị sếp Chu danh nổi như cồn của Chu thị, khiến cho người đến đón anh tỏ ra bối rối.
—— Đây là sếp Chu của Chu thị thật sao?!
Lần này Thẩm Di bị sự rầm rộ của anh làm không mở mắt ra được, đành kéo anh rời đi trước. Giày và vớ của anh đã bị tuyết làm ướt, làm sao có thể không lạnh cho được, vừa hay dẫn anh đi xử lý một chút.
Chu Thuật Lẫm khom lưng đi vào căn lều nhỏ của cô, không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác anh đang ‘hạ cố xuống phàm trần.
Căn lều nhỏ đến mức anh chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy cành hoa dành dành cô đặt ở đầu giường. Sau đó anh tự nhiên dời tầm mắt, chuyển qua gương mặt cô, mang theo cảm giác mệt mỏi nhưng vẫn tao nhã, dịu dàng hỏi: “Em thích hoa không?”
Thẩm Di mỉm cười, đúng lúc hỏi: “Nếu anh đã muốn tới đây, sao không tự mình đưa thư tới?”
Chu Thuật Lẫm đặt một tay lên eo cô, bình tĩnh nói: “Anh tới sẽ không nhanh như thế. Nhưng anh nóng lòng muốn dỗ dành em.”
Bức thư gửi từ Bắc Thành vô cùng khẩn cấp và quan trọng.
Tim Thẩm Di càng đập loạn nhịp hơn, cô cong môi nở nụ cười.
Cô bị anh nắm chặt từng tấc suy nghĩ. Bức thư đó đến rất đúng lúc, mấy ngày nay cô đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, trái tim càng lúc càng ấm áp.
Thẩm Di đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Chu tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng lại bỏ sót một điều.”
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Di: “Đọc thư xong em rất muốn hôn anh, phải làm sao bây giờ?”
Cô nhìn vào mắt anh, trơ mắt nhìn từng đợt sóng nổi lên trong mắt anh, khuấy động như thủy triều. Anh đưa tay giữ cằm cô, hôn lên môi cô.
Anh khàn giọng nói: “Em nói đúng, anh đã làm sai rồi.”
Làm sai rồi, nhưng không sao, anh sẽ bù đắp.
Bây giờ sẽ bù đắp.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió, thoạt nghe không có ý tứ gì. Nhưng anh biết, cô đang nói cô nhớ anh.
Động tác trên tay anh càng lúc càng mạnh mẽ, mạnh đến mức như muốn khảm cô vào tận xương tủy.
Chắc có lẽ là vì những cảm xúc đã dồn nén bao nhiêu ngày qua.
Trong lúc hôn môi, một dòng nước mắt chảy dài trên gò má mềm mại của Thẩm Di, cô lặng lẽ nắm chặt một góc áo của anh.
Cô thật sự rất nhớ anh.
……
Bọn họ cũng không nán lại trong lều lâu, Thẩm Di dẫn anh ra ngoài chơi.
Bắc Thành đã ngừng rơi tuyết nhưng ở đây thì vẫn còn, cũng chỉ có nơi này là còn có thể nhìn thấy tuyết.
Cô quay đầu nhìn anh: “Chu Thuật Lẫm, anh dạy em làm một đóa hoa hồng tuyết được không?”
Cô nở một nụ cười tươi tắn và rạng rỡ.
Chu Thuật Lẫm đi theo sau cô, hai tay đút trong túi quần, khẽ nhướng mày.
Thẩm Di kéo kéo quần áo anh.
Anh lười biếng nói: “Bước đầu tiên là tìm một nhánh cây.”
Thái độ Thẩm Di rất đứng đắn, ham học hỏi, tích cực chủ động tìm được một nhánh cây. Sau đó lại nhìn anh với đôi mắt trong veo, chờ anh nói bước thứ hai.
Mà dưới ánh mắt chờ mong của cô, Chu Thuật Lẫm nhàn nhã cất tiếng: “Bước thứ hai là giao cho Chu Thuật Lẫm.”
Thẩm Di sửng sốt một giây mới kịp phản ứng.
Tựa như bị bước ngoặt này làm choáng váng.
Nhưng anh đã vươn một tay về phía cô, muốn cành cây trong tay cô.
Cô quay đầu đi, không nhịn được cười.
Tư thế của anh rất thoải mái, khi ngồi xổm xuống trong tuyết sẽ cho người khác cảm giác cao quý lạ thường.
Anh thong thả ngồi xổm xuống, nhặt một nắm tuyết lên.
Mùa đông năm đó, anh lại làm cho cô một bông hồng tuyết khác.
Xung quanh cũng không phải không có ai, nơi này rất rộng lớn, lại có rất nhiều người trong đoàn làm phim, chắc hẳn sẽ luôn có người.
Người bên cạnh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lấy di động ra chụp lại một bức ảnh ở phía bên này.
——dù sao anh cũng tỏ rõ thái độ rồi, cứ chụp thoải mái.
Lúc chụp đủ rồi, người nọ vứt cánh cây vừa nhặt được, vỗ nhẹ tuyết trên tay rồi rời đi.
Buổi chiều, đoàn làm phim tiếp tục quay xong những cảnh còn dang dở.
Thẩm Di đến hiện trường, Chu Thuật Lẫm không quấy rầy công việc của họ, ở trong lều của cô chờ đợi.
Lều không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, đa số đã được đóng gói gọn gàng.
Máy tính của Thẩm Di vẫn chưa tắt, trên đó có ghi dòng chữ “Kế hoạch lịch trình”, Chu Thuật Lẫm rảnh rỗi không việc gì làm bèn lướt xem thử.
Chuyến công tác này chắc sắp kết thúc rồi.
Anh vốn chỉ muốn xem thử lịch trình sắp xếp gần đây, ánh mắt từ từ lướt xuống rồi đột nhiên khựng lại.
Anh bấm vào bản kế hoạch trước đó, trong đó có một kế hoạch hành trình rất chi tiết. Bắt đầu từ cuối năm sau, tháng Ba năm sau được xem là trung điểm, tiếp theo là tháng Ba đến tháng Sáu, tháng Sáu đến tháng Mười.
Lịch trình kín kẽ trải dài gần hết một năm. Có thể nhìn thấy được cô đã dồn biết bao tâm huyết vào việc lên kế hoạch và chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi này.
Khóe mắt Chu Thuật Lẫm hơi run rẩy, phải mất một lúc lâu sau mới bình ổn được cơn sóng vừa cuộn trào trong lòng, rồi anh đột nhiên nhớ tới gì đó, đi kiểm tra xem thời gian lên bảng kế hoạch này.
——thời gian đổi mới được hiển thị trên cùng.
Anh luôn nhớ rõ ngày mà bọn họ đăng ký kết hôn, cho nên cũng có thể tính ra được thời gian đó là sau khi bọn họ kết hôn không lâu, khoảng vào ngày thứ sáu.
Chỉ mới sáu ngày.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm vẫn trầm xuống. Giống như bầu trời trước cơn bão, ảm đạm đến mức không thấy được một tia sáng, cảm giác nặng nề và u ám không thể giải thích được.
Khi đó anh đang tính toán xem làm sao để giữ cô bên mình mãi mãi, lên kế hoạch cho tương lai của hai người, còn cô thì lại đang tính toán cho việc rời đi.