Vừa rồi Thẩm Di đã hỏi rất nhiều người, họ biết cô không tìm thấy anh nên đều đang để ý, ngóng cổ chờ đợi cho đến khi thấy bóng người xuất hiện mới yên tâm.
Chu Thuật Lẫm nắm tay Thẩm Di, ôn hòa cúi đầu chào mọi người, lịch sự trò chuyện.
Sự dịu dàng tao nhã của anh khiến Thẩm Di an tâm.
Nhưng khi người cuối cùng quay lưng rời đi, người vừa nãy còn đang cười tươi bỗng nhiên kéo cô vào trong lều. Rèm lều sột soạt buông xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh đẩy cô vào tường, ánh mắt tối sầm, hôn cô say đắm.
Trời đã tối, ánh sáng quá yếu, nhưng cô vẫn thấy rõ trong mắt anh là sự hung hãn muốn nuốt chửng người khác. Đâu còn gì là hiền lành và ấm áp nữa?
Cô tự cắn chặt răng.
Lòng bàn tay anh áp sát vào hông cô, uốn lượn theo đường cong mềm mại trên eo cô, nhiệt độ tăng lên bất ngờ. Một trò chơi đột nhiên bắt đầu, nhanh đến mức không cho người ta bất kỳ thời gian chuẩn bị nào.
Hơi thở ngày càng dồn dập, có thể dự đoán được mức độ sóng dữ mà mình sắp không thể chống đỡ được, Thẩm Di đột nhiên nắm lấy tay anh.
Người đàn ông hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô hít nhẹ một hơi: “Đang ở bên ngoài, còn là đoàn làm phim, hình như không được tiện lắm…”
Thoạt nhìn cô có vẻ rất đáng thương, dường như đang thật lòng khuyên nhủ. Nhưng Chu Thuật Lẫm khẽ cười khẩy, biết cô chỉ đang giả vờ vì muốn trốn tránh, anh không chút bận tâm nhìn cô, không hề lay động.
Anh m út lấy khóe môi cô, yết hầu khẽ lăn tròn, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Đầu ngón tay ướt át như ngọc, chắc cô cũng cảm nhận được.
Anh đột nhiên cười khẽ bên tai cô, khàn giọng nói: “Không tiện lắm sao? Vậy Di Di của chúng ta phải làm sao đây?”
Đầu mũi cô hơi nhăn lại, cực kỳ không tình nguyện cắn chặt môi. Cô hơi nghiêng đầu đi, tránh né hơi nóng đang phả vào tai.
Người đàn ông này quá xấu xa… xấu xa đến tận xương tủy.
Anh cụp mắt, hôn cô.
Quần áo rườm rà và bất tiện nhưng anh lại không cảm thấy cản trở.
“… Anh mang bao rồi.”
Anh áp vào tai cô.
Đầu ngón tay Thẩm Di khẽ siết chặt.
“Lát nữa bé cưng nhỏ giọng một chút, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Anh từng bước chỉ bảo, kiên nhẫn bình tĩnh.
Chu Thuật Lẫm hôn lên vành tai đang dần nóng lên của cô, động tác dưới ngón tay không thể gọi là gió nhẹ mưa phùn.
Hô hấp của Thẩm Di khẽ run lên.
Anh lại nhẹ nhàng bỏ qua vấn đề của cô, mọi lo lắng đều bị giải quyết một cách cưỡng ép.
Chỗ ngủ của Thẩm Di ở đây có hơi nhỏ, ít nhất là so với chiếc giường trong phòng ngủ chính ở Lộc Viên. Có sự so sánh mới phát hiện ra chiếc giường đó rộng rãi biết bao, có thể để họ tùy ý quậy phá.
Ở đây cô ngủ một mình còn khá thoải mái, nhưng khi có thêm một người vóc dáng cao lớn như anh bước vào thì có vẻ hơi chật chội.
Nhưng không sao, anh có thể dựa sát vào cô hơn một chút, tiết kiệm được chút không gian.
“Vừa nãy không phải em hỏi là ‘em càng thích anh hơn, phải làm sao đây’ ư?” Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhắc lại câu hỏi của cô. Ban nãy anh không trả lời, cô hỏi liên tiếp hai lần mà anh chỉ nhìn cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang tràn lan. Còn bây giờ anh đã có thể đưa ra câu trả lời.
Chu Thuật Lẫm không chút ngần ngại xâm nhập sâu, mạnh đến mức trong khoảnh khắc đó Thẩm Di phải bấu chặt cơ bắp trên cánh tay anh, giọng nói trong cổ họng đứt quãng. Đồng thời lúc đó anh cũng khàn giọng nói: “Làm như vậy được không?”
“—”
Thẩm Di giống như đang trả nợ vậy.
Còn phải khiến cô kêu khổ không thôi.
Cô thiếu chút nữa là không ‘trả’ nổi, không trả hết.
Lời tỏ tình của cô đối với anh sao có thể không gây chút xao động nào, chỉ là vừa rồi anh không có thời gian để đối chất với cô, anh nhẫn nhịn đến bây giờ mới trả lời cô một thể thôi.
Động tác của anh quá mạnh, lúc Thẩm Di vẫn còn chút lý trí cô đã cố gắng không để mình phát ra tiếng động, nhưng đến lúc này lý trí cũng đã sụp đổ. Cho dù không sụp đổ thì cũng không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Chu Thuật Lẫm vẫn muốn nói với cô: “Di Di nói rất hay.”
Thẩm Di nhắm mắt lại, không thể đối mặt, tức giận cắn vào vai anh. Cũng không muốn phân tích xem anh đang nói đến những lời trên núi hay là âm thanh vừa rồi.
—— Trên người anh toàn là cơ bắp, ngay cả khi cắn vào cũng không dễ chịu lắm.
Cô cố hết sức cắn anh, nhưng sức lực trên người đã bị mất đi rất nhiều, cô nghi ngờ rằng chút sức lực không đau không ngứa đó đối với anh thậm chí còn là k1ch thích.
Thật khiến người ta tức chết mà.
Trước đây Thẩm Di chỉ đối mặt với một mình anh, nhưng hôm nay thì khác, mọi người trong đoàn phim đều ở chung trong khu này, cộng thêm việc cách âm của lều không tốt, vì vậy cô phải phân tâm, vừa cố gắng kiểm soát tiếng động và âm thanh mình phát ra, vừa phải để ý xem bên ngoài có ai đột nhiên đi ngang qua không. Một lúc dùng nhiều tâm trí nên sẽ tốn sức hơn bình thường, cũng mệt mỏi hơn.
Hai lần như vậy, Thẩm Di phải xin anh tha cho. Bắp chân dường như đang run lên, cô cắn chặt môi, mắt cũng đỏ hoe. Thấy anh vẫn có ý muốn tiếp tục, cô nắm lấy tay anh: “Hôm nay vẫn chưa đủ sao…”
Cô cũng không trêu chọc anh quá đáng, cô chỉ nói vài câu thôi mà… Nên đủ rồi chứ?
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô.
Cô không biết rằng lúc này cô giống như một chú mèo con bị mưa tạt ướt đang trốn dưới mái hiên vậy, thật sự rất đáng thương.
Cũng khiến anh nảy sinh ý định xâm phạm cô.
Chu Thuật Lẫm giơ tay vuốt v e khóe mắt cô, ánh mắt tối tăm như màn đêm đen kịt, giọng khàn khàn nói: “Không thể đơn giản như vậy, không chỉ đơn giản như hôm nay, Di Di.”
Còn có một bức “thư hồi âm” từ trong núi nữa.
Còn có chuyện hai người đã xa nhau mười mấy ngày không gặp.
Đã mười mấy ngày rồi.
Anh không phải là người ‘tiết dục’, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì căn bản không thể cho cô ‘nghỉ ngơi’ nửa tháng được.
Cho nên, kỳ nghỉ đã xin phép trước đó phải chăng hiện tại nên tận dụng từng ngày một?
Không thể đơn giản như vậy được.
Thẩm Di ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe thấp thoáng vẻ hoảng sợ. Cô cực kỳ ngượng ngùng và xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Bị người khác phát hiện đấy…”
Bị người khác phát hiện ra hai người đang làm chuyện xấu thì phải làm sao?
Anh khẽ cười, thản nhiên nói: “Di Di, chúng ta là vợ chồng, chúng ta làm chút chuyện bình thường bị người khác phát hiện thì có làm sao?”
Lại nói bình thường.
Thẩm Di hít một hơi thật sâu, không tin anh nửa lời.
—— Vẫn không nên để người khác phát hiện thì hay hơn.
Cô nhịn đến mức sắp sụp đổ, bật khóc thành tiếng. Khi cô không kìm được tiếng khóc, Chu Thuật Lẫm giơ tay lên che miệng cô lại: “Suỵt.”
Thẩm Di bị nhắc nhở, đột nhiên phản ứng lại, sợ hãi cắn chặt môi.
Sự run rẩy sâu trong cơ thể ngày càng gia tăng, cô không thể kiềm chế được nữa, cũng không thể điều khiển được tình hình, bèn bóp chặt cánh tay anh: “Chu Thuật Lẫm, em vẫn muốn nghe.”
“Nghe gì?”
Cô bật khóc thút thít, rất đáng thương: “Nghe anh nói anh yêu em.”
Nghe từng câu chuyện tình, nghe anh bày tỏ hết tình yêu thương.
Cô yêu anh đến mức chỉ ước gì lời tỏ tình của anh có thể mãi mãi vang vọng bên tai mình.
Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, có lẽ là đang phản ứng lại, sau đó dán chặt vào vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Yêu em.”
Có lẽ ba chữ hoàn chỉnh quá sáo rỗng, nghe như đang dỗ dành một cô bé vậy, hoặc là quá quá sến súa để một người như anh nói ra, thế nên trong ba chữ ấy anh đã bỏ bớt một chữ.
Chu Thuật Lẫm mổ nhẹ lên người cô, hơi nóng lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
“Viết cho bà Chu. Sau vài tháng kết hôn, anh ít khi bộc bạch nỗi lòng với em.” Anh tiếp tục nói, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “Anh hiếm khi nói rằng anh yêu em. Nhưng đó là sự thật không thể thay đổi, cũng không cần phải nghi ngờ — Anh hy vọng rằng sự thật này về sau sẽ được em mặc định là tồn tại. Không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể tin tưởng một cách vững chắc.”
Một bức thư tình viết về niềm vui trong nhiều năm của anh, viết về tình yêu sâu sắc của anh.
Thủy triều lại bắt đầu dâng lên, tuôn trào mạnh mẽ.
Trong lòng lặng lẽ nở một đóa hoa.
Thẩm Di nhìn anh, lại nhìn anh, không kìm được niềm vui sướng trong lòng.
Khi nhìn thấy những lời này, điều cô muốn làm nhất là ôm anh, và lần này khi nghe thấy cũng vậy. Điểm khác biệt là lần này cô không cần vượt qua vạn dặm, vì anh đã ở trong vòng tay cô.
Cô vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn anh.
Rõ ràng đã làm những chuyện thân mật và chân thật nhất, nhưng cô vẫn thích nụ hôn nhẹ nhàng như vậy,
Nhẹ nhàng nhưng có chút rung động của tình yêu trong sáng.
Nơi này không lớn, nhưng họ lại quấn lấy nhau triền miên không dứt, dù làm thế nào vẫn không thấy đủ. Động tác của anh không hề nhẹ nhàng, khi hôn cô, cổ tay cũng mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Trong mơ không biết ai là khách, cả hai mặc sức vui vẻ.
……
Thẩm Di gần như đã dùng hết một nửa sức lực để kiềm chế tiếng kêu phát ra, nhưng đến cuối cùng, đồng tử của cô giãn ra, ngay cả những ngón tay thon dài trắng nõn cũng không còn sức lực, lúc kết thúc mềm nhũn người tuột xuống khỏi eo anh, cả người hóa thành một vũng nước. Cô cũng không biết kết quả kiểm soát có đạt yêu cầu hay không.
Sáng hôm sau, trong núi sâu đã có tiếng động từ rất sớm — là đoàn làm phim lục tục thức dậy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Công việc lấy cảnh đã hoàn thành tốt đẹp, mọi người cũng phải dọn dẹp để chuẩn bị xuống núi.
Quần quật làm việc trong nửa tháng đến giờ mới có thể trở về với thế giới bên ngoài, mọi người đương nhiên là đang cố gắng kiềm chế sự phấn khích.
Tiếng dọn dẹp không hề nhỏ, khắp nơi đều ồn ào, nhưng có lẽ Thẩm Di đã quá mệt mỏi nên ngủ rất say, hoàn toàn không bị quấy rầy.
Giấc ngủ của cô bị ‘bóc lột’ nặng nề, bây giờ cô cần phải bù đắp lại một chút.
Nhưng với tư cách là ‘kẻ bóc lột;, thần thái của Chu Thuật Lẫm lại rất tươi tỉnh. Anh ăn mặc chỉnh tề vén rèm trại lên, chào hỏi những người mình gặp: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, anh Chu!” Người đi tới vô thức chào một câu, vừa nói xong mới sực nhớ ra: Không đúng, hình như nên nói là “Chào buổi trưa” mới đúng chứ?
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để sửa.
Bọn họ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy trên hàng mày khóe mắt của anh đầy sự dịu dàng và tao nhã… Hoàn toàn khác với dáng vẻ u ám mà vô tình nhìn thấy hôm qua.
— Không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đoàn làm phim bận rộn cả buổi mới dọn dẹp xong xuôi, buổi chiều chuẩn bị lên đường.
Thẩm Di cũng tỉnh dậy trước khi lên đường. Chu Thuật Lẫm hiếm khi rảnh rỗi, đang cầm một cuốn sách trong lều của cô để đọc.
Cô ngồi dậy, chăn trên người hơi trượt xuống, có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, bắt gặp ánh mắt tò mò của cô thì không khỏi cong môi nói: “Sao vậy em? Đang nhìn gì thế?”
“Hôm nay có người nào đó không bận làm việc nhỉ.”
Dường như anh luôn bận rộn không dứt, hiếm khi thấy anh nhàn rỗi như vậy.
Chu Thuật Lẫm chậm rãi lật sang một trang, giọng nhàn nhạt: “Ở đây không có sóng điện thoại.”
“……”
Sau một giây ngắn ngủi, Thẩm Di không chút khách sáo cười rộ lên.
Không ngờ lại là vì chuyện này.
Anh Chu cuồng công việc hiếm khi nhàn rỗi, vì không có sóng điện thoại nên buộc phải ngừng làm việc.
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, mặc cho cô chế giễu, dáng vẻ ung dung an nhiên chấp nhận.
Thẩm Di vừa thức dậy vẫn còn đang ngái ngủ thì đã có người chạy đến gọi họ: “Cô Vân, chị xong chưa? Có thể chuẩn bị lên đường rồi.”
Đối phương có vẻ như cố ý đợi cô tỉnh lại.
Nụ cười của Thẩm Di thoáng cứng đờ. Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy điện thoại xem giờ.
Cô mệt quá nên ngủ quên đến giờ này.
Thẩm Di đột nhiên nắm chặt điện thoại.
Người vốn luôn dậy sớm vậy mà vừa có người nhà đến thăm là hôm sau lại thức dậy rất trễ ——
Thẩm Di hít một hơi nhẹ, bất kể đêm qua có phát ra tiếng động lớn hay không, có bị người khác nghe thấy hay không… Cô đột nhiên nhận ra, hình như cô không thể chối cãi được điều gì cả.
Đột nhiên có cảm giác như mọi người đều biết chuyện họ đã làm đêm qua.
Cô cắn chặt môi, tức giận trừng mắt nhìn anh, căng da đầu nói với bên ngoài: “Được, tôi sẽ ra ngay.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, úp ngược cuốn sách trên tay xuống, vừa định bước đến thì thấy Thẩm Di nhăn mũi, chỉ vào khoảng cách một mét rồi nói: “Dừng lại.”
Cô gần như muốn chui cả người vào trong chăn, không muốn gặp ai nữa, lại nói thêm: “Coi như chúng ta không quen biết đi, cảm ơn.”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Ha.
Anh thở ra một làn hơi lạnh, liếc nhìn cô, bình tĩnh mở lời:
“Được thôi. Vậy thì ‘cô gái không quen biết’ nhưng từng hôn hít, sờ mó, đòi anh tỏ tình hết lần này đến lần khác, làm đủ mọi chuyện có thể và không thể với anh đêm qua, bây giờ đã muốn dậy chưa?”