Lễ trao giải diễn ra vào ngày cuối cùng, mấy ngày trước đó đều là các hoạt động tụ tập, bọn họ cùng nhau vui chơi, lịch trình cũng rất kín kẽ.
Trong một buổi tiệc tối, có một nam tác giả ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Thẩm Di, trò chuyện với cô. Xung quanh rất náo nhiệt, mọi người tụ tập thành từng nhóm hai ba người để tán gẫu, bên phía bọn họ dường như cũng không hề lạc lõng.
Đối phương cũng không biết cô là ai, chỉ thuận miệng trò chuyện về một số hệ thống trên trang web của bọn họ.
Hai người trò chuyện khá vui vẻ, cuối cùng còn thêm Wechat.
Chờ bữa tiệc kết thúc, Thẩm Di mới thấy trong điện thoại có mấy tin nhắn của Chu Thuật Lẫm. Tin nhắn đã được gửi đến từ một tiếng trước, chỉ có hai chữ: [Thẩm Di.]
Cô dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh qua hai chữ này.
Chắc là anh cho rằng cô không muốn trả lời anh, giọng điệu giống như thầy giáo gọi tên cô lên để dạy dỗ vậy.
Cô cong môi, vừa đi về phòng vừa gọi điện thoại qua cho anh.
Chu Thuật Lẫm đang cầm ly rượu trong tay, mặt mày lạnh lùng ẩn trong ánh sáng mờ ảo, áo sơ mi đã được cởi ra một nửa, đang xem một bộ phim cô chưa xem xong.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh liếc nhìn, giơ ngón tay cầm lấy.
Cuộc gọi được kết nối, Thẩm Di tạm thời không phát ra âm thanh gì.
Chu Thuật Lẫm cất tiếng: “Em còn giận anh à?”
Thẩm Di thoáng khựng lại, không ngờ anh còn hoàn toàn nhận thức được ‘tội ác’ của mình. Cô khẽ mím đôi môi đỏ bừng, cố ý không nói gì.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi.
Trong sự im lặng ngắn ngủi, bọn họ tựa như đang lặng lẽ giao tiếp.
Giọng anh khàn khàn: “Đừng trốn anh, Di Di.”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông như nhìn thấu được mọi thứ.
Thẩm Di nghe thấy âm thanh bên phía anh có chút quen thuộc, cô khẽ cong môi.
Chu Thuật Lẫm dừng lại giây lát, ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Sẽ không quá đáng như vậy nữa.”
Thẩm Di rốt cuộc cũng không nhịn được nghiến răng nói: “Chu Thuật Lẫm…”
Nào có ai nói chuyện này một cách thản nhiên như anh chứ?
Cô vừa định chỉ trích anh thì tình cờ đụng phải nam tác giả hôm nay cùng trò chuyện, đối phương chào hỏi cô: “Cô về rồi à?”
Thẩm Di không kịp nghĩ nhiều, vô thức để điện thoại xuống, cười đáp lại vài câu.
Chu Thuật Lẫm nghe được động tĩnh bên phía cô nhưng vẫn chưa cúp điện thoại, đồng tử hơi co lại, lắng nghe mọi âm thanh bên đó. Anh duy trì tư thế ban đầu một lúc lâu, mắt phượng hơi híp lại.
Bọn họ trò chuyện khá vui vẻ. Sau vài câu, nam tác giả cuối cùng cũng tạm biệt cô: “Vậy ngày mai gặp nhé.”
Thẩm Di khẽ mỉm cười: “Ngày mai gặp.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô nhìn xuống mới thấy cuộc gọi vẫn đang diễn ra. Cô vừa tìm thẻ phòng vừa thuận miệng giải thích: “Em gặp một người quen trong hoạt động hôm nay nên nói chuyện mấy câu.”
“Ừ.” Chu Thuật Lẫm cũng không nhiều lời, chỉ trầm giọng hỏi: “Hôm nay em bận làm chuyện gì?”
Đầu ngón tay Thẩm Di thoáng dừng lại. Chuyện này thực sự rất khó trả lời. Anh không biết cô đi công tác làm gì, hẳn là đang cho rằng cô bận những công việc chính thức.
Cô cũng không nói tỉ mỉ: “Chỉ là xã giao bình thường thôi.”
Ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm gõ lên sườn điện thoại, ấn đường khẽ nhướng lên.
Trong ‘buổi xã giao bình thường’ này có không ít các nam đồng nghiệp nhỉ?
Anh chủ động nói: “Vậy lúc nào xong anh đến đón em nhé?”
Quãng đường không quá xa, anh lái xe sang đó cũng không phiền phức gì.
Chỉ là, Thẩm Di không tiện. Sự kiện bên này rất lớn, ngày cuối cùng là lễ trao giải, nếu để anh đến xem sự kiện thì cô phải giải thích thế nào đây?
Cô vẫn khéo léo từ chối: “Không cần đâu, có trợ lý đưa em đi rồi.”
Cũng không hề bất ngờ.
Chu Thuật Lẫm tùy ý khoát tay lên sô pha, thoải mái đáp lại: “Được.”
Đợi cô đi nghỉ rồi, anh lại bấm điện thoại xem tin tức liên quan trên mạng gần đây. Bình thường anh không hay đọc những thứ này lắm, hôm nay lại hiếm khi.
Đoạn video bọn họ giằng co ở đoàn làm phim từ hai hôm trước đã giảm độ phổ biến, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao lại bị lật ra, còn bị đẩy lên hot search.
Ngoài cuộc thảo luận về Thẩm Hàm Cảnh ra thì trong phần bình luận mới nhất ——
Tầm mắt Chu Thuật Lẫm chợt dừng lại ở hai chữ [anh rể]. Anh liếc mắt nhìn kỹ, khắp màn hình đều là xưng hô này.
Anh ngạc nhiên đến mức các đốt ngón tay hơi siết chặt lại.
Giọng nói cuối cùng trong video kia đã thu hút không ít sự chú ý, hơn nữa còn càng ngày càng thu hút nhiều sự chú ý, trong khu bình luận cũng đang thảo luận rất sôi nổi.
Chỉ là không có ai trả lời.
Đặc biệt là bên phía cô, hai ngày nay cô không hề xuất đầu lộ diện, các câu hỏi có liên quan gần như lấp đầy trong phần bình luận của cô.
——anh hoàn toàn không biết rằng trên mạng lại náo nhiệt đến thế.
Cô cũng chưa từng đề cập tới chuyện này.
Đối với anh mà nói, đây là một xưng hô rất xa lạ. Chỉ có điều, dù nhiều người gọi như thế nhưng ‘chị gái’ của họ lại không có ý định cho anh biết.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua chút hứng thú.
Chu Thuật Lẫm mở Wechat, tìm Lục Khởi.
Lục Khởi: [?]
Vừa rồi sau khi anh ta gửi tấm ảnh kia qua thì tên này phớt lờ không trả lời, sự nhiệt tình hóng hớt chuyện của anh ta cũng bị cắt ngang.
Không ngờ đột nhiên anh lại xuất hiện.
Chu Thuật Lẫm gõ vào màn hình điện thoại: [Sự kiện diễn ra ở đâu?]
Anh không có địa chỉ cụ thể.
Lục Khởi: [Làm gì? Sốt ruột rồi à?]
Anh ta khó chịu nói: [Người ta không thích bị quấy rầy. Anh xem, đến cả tôi còn không dám quấy rầy đây này.]
Chu Thuật Lẫm thản nhiên nói: [Nhà đầu tư của cậu chuẩn bị tới thị sát một chuyến.]
——
Nhoáng cái đã hai ngày trôi qua.
Ngày trao giải, ngồi bên cạnh Thẩm Di là một tác giả có thâm niên trong giới, họ Dụ. Mấy năm trước họ quen nhau trong một hoạt động, chỉ là không ở cùng một thành phố nên đã rất lâu rồi không gặp nhau.
Trong lúc chờ trao giải, hai người có thể nói chuyện phiếm giải sầu.
Chị Dụ nói với cô chuyện gần đây mình vừa từ nước ngoài về. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hai mắt cô ấy sáng lên: “Đúng rồi, Tiểu Sơn, chính là nơi chúng ta trò chuyện lần trước!”
Thẩm Di chợt khựng lại, dễ dàng nhớ ra, thấp giọng nói: “Núi tuyết, còn có cả cái hồ kia?”
Chị Dụ gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chính là chỗ đó. Cảnh tượng thực tế còn choáng ngợp hơn bất kỳ bức ảnh hay video nào trên mạng, còn đẹp hơn những gì em mong đợi đấy.”
Trong lòng Thẩm Di rung động, nổi lên gợn sóng. Lúc trước cô từng tâm sự với chị Dụ, không ngờ cô còn chưa kịp hành động thì chị Dụ đã đi xong trở về.
Cách đây một khoảng thời gian —— cũng tức là trước khi kết hôn, cô vẫn luôn theo dõi thông tin bên đó, không khỏi cảm thấy mong đợi. Đó vốn là lịch trình của cô trong hai năm sau.
Chị Dụ lấy di động ra, nhấn vài cái rồi gửi một tấm hình cho Thẩm Di: “Nhiệt liệt đề cử cho em, sẽ không làm em thất vọng một chút nào đâu. Đây là thông tin chỗ đặt mới, em cứ xem thử đi, nếu không thành vấn đề thì em cũng nên đặt trước một chỗ.”
Đây là một chuyến đi dài, tối thiểu cũng phải vài tháng. Lúc trước Thẩm Di không hề băn khoăn, định chờ sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc thì sẽ lên đường. Có thể sẽ đi tới mấy năm, nhưng cô cũng không có ràng buộc gì, cho nên điều này sẽ không thành vấn đề. Nhưng hiện tại……
Đối mặt với sự nhiệt tình của chị Dụ, cô chỉ cười nói được, lưu ảnh trước.
Về phần đặt trước, chỉ có thể đợi đến sau này rồi tính tiếp.
Để tăng độ phổ biến cho sự kiện, ban tổ chức còn mời rất nhiều độc giả đến địa điểm tổ chức. Lúc buổi lễ trao giải bắt đầu, không khí chung quanh quả thật rất sôi động.
Thẩm Di đang ngồi đợi tới lượt mình, giữa chừng bỗng nhận được tin nhắn của Chu Thuật Lẫm, cô bèn cầm di động trò chuyện với anh.
Chu Thuật Lẫm: [Tối nay kết thúc rồi đúng không?]
[Đúng vậy.]
Thẩm Di vẫn chưa biết mình sẽ nhận được giải thưởng gì nên có chút vui mừng và hồi hộp, vừa hay nói chuyện với anh có thể giảm bớt chút căng thẳng: [Chu Thuật Lẫm, anh đang làm gì vậy?]
Chiếc Cullinan màu đen đang chạy với tốc độ cao trên đường.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt: [Nhớ anh à?]
Cô rất khá, hai người chỉ cách nhau một quận nhưng lại trốn anh biệt tích ba ngày. Có điều sau khi nhận ra cô có ý định tránh mặt mình, Chu Thuật Lẫm đành cho cô chút không gian để thư giãn.
Trên ghế sau xe có một bó hoa hồng đỏ.
Thẩm Di không biết tại sao cảm giác của anh lại nhạy bén như thế. Nhưng đúng là cô có hơi nhớ anh.
Cô đã đợi ở đây cả một buổi tối, lễ trao giải cũng dần dần tới hồi kết thúc.
Cho đến khi nghe thấy bút danh của mình trong miệng người dẫn chương trình, cô hơi ngước mắt lên, hai giây sau mới ý thức được rốt cuộc cũng đã đến phiên mình. Cô đặt điện thoại xuống, chuyên chú nhìn lên sân khấu.
Vì để lại cho cô một niềm vui bất ngờ, trợ lý chỉ nói với cô là cô đã đoạt giải, không tiết lộ tin tức gì khác.
Nhưng điều khiến cho cô bất ngờ chính là giải thưởng đêm nay không phải dành cho một tác phẩm nào khác —— mà là cuốn sách mới của cô đang được xuất bản nhiều kỳ.
Nhìn vào màn hình lớn trên sân khấu, đôi mắt của cô sáng rực như pha lê.
Đúng là rất bất ngờ.
Đây là giải thưởng đầu tiên mà cuốn sách mới của cô giành được.
Theo lời mời của người dẫn chương trình, cô cong môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc làn váy lên.
“Vân Chi Sơn” rất ít khi lộ diện trước công chúng, đêm nay là một dịp hiếm hoi.
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, cô bước lên sân khấu, bên tai tràn ngập những lời bàn tán liên quan đến bút danh của cô.
Ống kính tập trung vào cô, tất cả ánh mắt cũng tập trung vào cô.
Khi Chu Thuật Lẫm đến nơi thì cô đã đứng trên sân khấu, đón nhận tất cả mọi ống kính và ánh mắt của mọi người.
Trên tay cô cầm cúp, khoác lên mình sự rực rỡ vinh quang.
Cô vẫn còn quá trẻ, có vẻ hơi lạc lõng giữa các tiền bối có thâm niên trong nghề, nhưng có thể ẵm được chiếc cúp tầm cỡ này cũng đã khiến rất nhiều ngồi dưới khán đài nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.
Có đôi khi không thể không ngưỡng mộ một số người trẻ tuổi. Chỉ có thể nói là ‘Trường Giang sóng sau xô sóng trước’.
Chu Thuật Lẫm dừng bước ở hàng ghế cuối cùng, lặng lẽ đứng dưới khán đài.
Cô rực rỡ chói mắt, đứng trên sân khấu thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Thẩm Di đọc lại bài phát biểu đã chuẩn bị trước khi lên nhận giải một cách thành thạo. Trong lúc vô tình ngước mắt lên đảo qua khán giả, cô đột nhiên khựng lại, thậm chí khóe môi còn hơi cứng đờ.
Người đàn ông đang đứng xa xa mặc một bộ vest đen nghiêm túc quý phái, hình dáng lập thể ẩn hiện giữa bóng tối và ánh sáng, gương mặt góc cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, đầu óc Thẩm Di như ù đi.
Tất nhiên là cô rất quen thuộc với người đàn ông này.
Vừa rồi anh còn hỏi cô có nhớ anh không, cô còn chưa kịp trả lời. Ai ngờ giây tiếp theo anh đã trực tiếp xuất hiện ở đây.
—— Tại sao khi cô thấy nhớ anh, anh lại có thể xuất hiện trước mặt cô ngay lập tức thế này?
Cô hoàn toàn sửng sốt.
Nhưng giờ phút này tất cả máy quay đang tập trung vào cô, MC mỉm cười nhìn cô, cũng như một lời nhắc nhở. Thẩm Di nhéo mạnh đầu ngón tay để giữ bình tĩnh, tiếp tục nói hết những lời chưa nói xong.
Lễ nhận giải vốn đang diễn ra một cách trôi chảy, đột nhiên lại cảm thấy mấy giây trôi qua như một năm, sống lưng cứng đờ.
Trên màn hình lớn phía sau cô đang hiện rõ ba chữ—— là bút danh của cô.
Ngay cả một chút may mắn cuối cùng cô cũng không thể nắm giữ được.
Cô không biết tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây. Cũng không biết tại sao lại diễn ra cảnh tượng này.
Anh thờ ơ, nhưng cô lại đổ một lớp mồ hôi mỏng.
MC vẫn đang nói chuyện với cô: “Chi Chi, cô có thể chia sẻ với chúng tôi nguồn cảm hứng khi sáng tác của cô được không? Như mọi người đều biết thì cuốn sách mới này đã được bổ sung tuyến tình cảm rất quan trọng, là có gì đã ảnh hưởng đến cô sao?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, lông mi Thẩm Di khẽ run lên. Cô không nhìn sang bên kia nữa, nhưng cũng biết anh đang nhìn chăm chú vào mình. Cách một khoảng cách xa như vậy, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt tỏa ra từ đôi mắt đen láy đó.
Trong cái nhìn của hàng nghìn người, cô cong môi nói: “Đây là một phương diện mà tôi luôn muốn đột phá. Hy vọng là mọi người sẽ thích thử nghiệm lần này của tôi.”
Cô trả lời không quá sát đề, nhưng cũng không có cách nào nói thêm nữa.
MC gật đầu đồng tình, lại dựa theo mong muốn của đông đảo độc giả cười hỏi: “Gần đây trên mạng đang lan truyền tin đồn về một người ‘anh rể’, phải chăng Chi Chi đã tìm được cho chúng tôi một người ‘anh rể’ rồi?”
MC giúp nhiều độc giả hỏi thăm. Tác phẩm của cô dù là nguyên tác hay là cải biên thì vẫn luôn được yêu thích, điều này cũng vì sự nổi tiếng.
Chu Thuật Lẫm đút tay vào túi, điềm tĩnh nhìn cô.
Thẩm Di chỉ cảm thấy như có ánh sáng chiếu rọi sau lưng mình. Cô vẫn trả lời cẩn thận, kiên trì nói: “Vậy sao? Mọi người đừng suy đoán nhiều nhé.”
MC bất đắc dĩ mỉm cười, cô vẫn khiêm tốn như mọi khi, không để lộ ra bất cứ điều gì.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm đen như một vực sâu, lông mày hơi nhướn lên, khóe môi giật giật.
Mãi cho đến khi lễ trao giải kết thúc, Thẩm Di cầm cúp xuống sân khấu. Xung quanh cô có rất nhiều tiếng ồn, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Mỗi một bước đi giống như đang giẫm lên nhịp tim của mình vậy.
Chu Thuật Lẫm đứng ở nơi xa, mỗi một bước cô bước xuống sân khấu cũng là mỗi bước đến gần anh hơn.
Thẩm Di chỉ ước gì mình có thể đi về hướng ngược lại.
Nhưng không được.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, nghe câu hỏi vừa rồi của MC, chị Dụ cũng buôn chuyện với cô: “Thật à?”
Thẩm Di thở dài, thấp giọng nói: “…Thật.”
Cuốn sách mới của cô vẫn đang tiến hành, MC hỏi hai câu hỏi đó cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng tình cờ là người có liên quan mật thiết đến hai câu hỏi này lại đứng ở dưới khán đài, theo dõi câu trả lời của cô.
Cô lại không thể nhìn thẳng vào anh để trả lời từng câu một.
Chị Dụ kinh ngạc nhướng mày: “Thật sao? Vậy mà chị cứ tưởng chỉ là lời đồn.” Song cô ấy lại tỏ vẻ hiểu rõ, “Người trẻ tuổi các em không thích công khai.”
Thẩm Di ngượng ngùng, bây giờ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người phía sau, chị Dụ có thể hiểu nhưng không biết anh có thể hiểu hay không?
Cũng đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên hai tiếng.
Chu Thuật Lẫm: [Chúc mừng em đã đoạt được giải thưởng.]
Chu Thuật Lẫm: [Em còn độc thân à?]
Câu thứ nhất coi như vẫn còn nể mặt, câu thứ hai thì không còn nể nang gì nữa.
Thẩm Di: “….”
Một câu chất vấn chạm thẳng vào trái tim.
Cô không thể trả lời.
Chỉ có thể chột dạ bấm tắt điện thoại.
Giải thưởng của cô áp chót, chưa tới một lúc sau thì nghi thức trao giải tối nay cũng kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường.
Nhưng Chu Thuật Lẫm vẫn lặng lẽ ở đó chờ đợi.
Một người lạnh lùng cao quý như vậy đứng ở đây đương nhiên sẽ thu hút không ít ánh mắt, nhưng anh lại làm như không thấy.
Ánh mắt anh hơi hạ xuống, khi cô đi qua ngang, anh thong thả vươn tay ra chặn đường đi của cô lại.
……
Thẩm Di bị anh mang đi, hành lý của cô chỉ có thể nhờ trợ lý thu dọn mang về.
Cô xách váy đi theo bên cạnh anh, cố gắng phá vỡ lớp băng mỏng này: “Sao anh lại đến đây?”
Rời xa khỏi tiếng ồn ào của đám đông, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Đi tới chỗ xe, Chu Thuật Lẫm mở cửa xe cho cô.
Cô đi lên trước, vừa định chui vào xe thì một bó hoa hồng đỏ tươi đột nhiên đập vào tầm mắt.
Vòng eo hơi cong của Thẩm Di dừng lại nửa chừng, ánh mắt cứng đờ.
Phía sau lại vang lên một giọng nói nói dịu dàng như ngọc:
“Đến chứng kiến khoảnh khắc em nhận giải thưởng.”
“Chúc mừng em đã đoạt giải.”