Tiếng răng rắc vang lên, tấm kính bị nứt ra như mạng nhện rồi các mảnh vỡ liên tiếp rơi xuống đất.
Tiếng động lớn đến độ những người xung quanh đứng chôn chân tại chỗ.
Khi các mảnh kính nhỏ rơi xuống, mọi người vô thức tránh tầm mắt đi chỗ khác. Không ai ngờ được rằng trong hoàn cảnh này lại có người đi ngược với phản ứng tự bảo vệ của cơ thể mà lao về phía trước. Trong lòng ai nấy đều không khỏi hít sâu vào một hơi.
Tiếng rơi vỡ xuống đất vang lên rất lâu.
Thẩm Di cảm thấy xương cổ tay bị một lực cứng như sắt kẹp chặt, cho đến khi tiếng vỡ vụn rơi xuống hết vang lên, phía trên cổ tay đã xuất hiện một vòng tròn màu đỏ.
Sau khi toàn bộ kính đã rơi xuống, lập tức có người xông lên phía trước.
Bóng tối trước mắt Thẩm Di cũng rời đi.
Bây giờ cô mới nhận ra đó chính là bóng tối trong vòng tay anh.
Sắc mặt cô tái nhợt, cuống quýt muốn đỡ lấy anh nhưng lại khựng lại giữa chừng, vì sợ đụng phải vết thương nào đó trên người anh.
Kính phát nổ đột ngột, mảnh vỡ thủy tinh rơi thẳng xuống đất. Mà khi anh kéo cô ra, những mảnh vỡ đó đương nhiên sẽ rơi thẳng xuống người anh. Dùng mắt thường có thể thấy được có không ít mảnh nhỏ đã cắm lên toàn bộ cánh tay phải của anh, trên cổ cũng đang chảy máu.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng này, Thẩm Di như mất đi phản ứng.
Chỉ có thể nhờ vào những người khác nhanh chóng xử lý.
“Trời ơi, hộp y tế đâu? Lấy lại đây nhanh lên!”
“Tại sao kính lại vỡ đột ngột như thế?”
“Chu Thuật Lẫm…” Trong tiếng ồn ào, Thẩm Di khàn giọng gọi anh, trong mắt cô đều là màu máu trên người anh.
“Không sao.” Chu Thuật Lẫm liếc nhìn cô, thấp giọng nói. Đối mặt với những vết thương trên người, anh không nói gì cả, chỉ cau mày để nhân viên y tế đến giúp anh xử lý vết thương.
Một số vết thương do các mảnh nhỏ đâm vào đã bắt đầu rỉ máu, trông rất ghê người. Nhưng dưới tình cảnh nguy hiểm trước mắt anh lại không hề hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh hơn rất nhiều người.
Xung quanh vẫn đang la hét ầm ĩ, có người đến giúp đỡ, có người tra hỏi tình huống, tiếng cãi cọ ồn ào không dứt.
Trợ lý vội vàng chạy đến, thấy Thẩm Di đứng đờ người ở đó thì lo lắng ôm lấy bả vai cô: “Chi Chi, chị không sao chứ?”
Chắc chắc là cô không sao rồi, cô được ôm bảo vệ kỹ như thế mà.
Thấy cô không nói lời nào, trợ lý không yên tâm kiểm tra cơ thể cô một vòng, nhìn thấy bên gáy cô có một ít vết thương do mảnh vỡ rơi trượt qua, nhưng cũng may không quá nghiêm trọng.
Thẩm Di vẫn đang đứng bên cạnh anh, nhìn anh được người ta giúp xử lý vết thương. Đáng lẽ cô phải nói gì đó, nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại.
Bây giờ cô có hai cảm xúc đang xung đột nhau, một là tức giận hai là biết ơn. Hai thứ cảm xúc đều đang ấn mạnh vào tim cô, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm thế nào.
Nhưng người ngoài không hiểu sự rối rắm của cô, đối với việc cô yên lặng cũng không nhận ra có vấn đề gì, chỉ cho rằng cô bị khiếp sợ vì tai nạn xảy ra bất ngờ.
Nhân viên y tế xử lý khẩn cấp xong thì tạm thời cầm được ít máu, vội nói: “Nhanh đến bệnh viện đi.”
Có thể gọi xe cứu thương, nhưng bên này có rất nhiều xe, nếu tự lái xe đi thẳng sẽ nhanh hơn nhiều.
Đúng lúc bọn họ muốn gọi người lái xe thì Chu Thuật Lẫm nhìn về phía Thẩm Di: “Tôi lái xe đến đây, chìa khóa nằm trong túi tôi, em đưa tôi đi là được.”
Tình huống vừa rồi khá là đáng sợ, vết thương của anh còn đang chảy máu, quyết định hợp lý bây giờ là nên để người khác lái xe, tranh thủ thời gian đến bệnh viện.
Thẩm Di sợ bản thân lãng phí thời gian: “Tôi lái xe có thể sẽ chậm hơn.”
“Không sao.” Chu Thuật Lẫm vẫn không để những vết máu trên người vào mắt.
Thấy anh kiên trì, Thẩm Di thở hắt ra một hơi, cuối cùng vẫn nghe lời anh để không lãng phí thời gian.
Trợ lý trợn tròn mắt, hai nhân vật chính vừa mới trải qua trận nguy hiểm lại muốn tự mình lái xe đến bệnh viện ư? Cô ấy lập tức ngăn cản: “Chị, hay để em lái xe cho?”
Một tay Chu Thuật Lẫm đang cầm miếng băng gạt cầm máu trên tay, anh bước ra ngoài: “Không cần.”
Thẩm Di đi theo sau, bảo trợ lý yên tâm.
Cô tự động viên mình, chắc là sẽ chậm một chút thôi, cô cố gắng hết sức là được.
Đi dần ra ngoài, người cũng từ từ thưa thớt, chỉ còn lại hai người bọn họ. Bên tai cũng chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Trong lòng Chu Thuật Lẫm hiểu rõ nhưng không nói ra, kiềm chế không chọc vào cảm xúc phức tạp của cô bây giờ.
Tay trái anh đang che vết thương, động tác không tiện lắm. Thẩm Di đi trước kéo cửa ghế lái phụ ra cho anh.
Chu Thuật Lẫm thấp giọng nói: “Tay không đến đón em có chút đơn điệu.”
Thẩm Di vô thức nhìn vào trong xe, nhưng lần này lại không thấy hoa đâu, cô quay ngược lại an ủi anh: “Không sao…”
Anh vì cô mà bị thương khắp người thế này đã rất hào phóng rồi. Lúc đến cả người nguyên vẹn, giờ thì một thân đầy vết thương, cũng không còn đơn điệu nữa.
Chu Thuật Lẫm cười nhẹ, cảm ơn vì sự “quan tâm” của cô. Anh hất cằm về phía ghế lái, ra hiệu cho cô nhìn về hướng đó.
Thẩm Di khó hiểu nhìn sang, chợt thấy một bông hồng tuyết cắm ở đó.
Cô khẽ chớp mắt, không phản ứng kịp.
Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm dịu dàng: “Tôi làm nó trong lúc đợi em ở đây.”
Thẩm Di lấy bông hồng tuyết ra, cầm cành cây khô xoay xoay, khẽ mím môi lại.
Anh đang dỗ dành cô sao?
Nhìn rất xinh đẹp, mỗi một cánh hoa đều cân đối hoàn chỉnh.
Quả nhiên là Chu Thuật Lẫm, không có chuyện gì là anh không làm được, ngay cả công việc đòi hỏi sự tinh tế thoạt nhìn không hợp với anh lắm này.
Trong lòng thoáng rung động, cô hỏi anh: “Anh đợi lâu lắm rồi sao?”
“Cũng mới thôi.” Vừa rồi anh vội vàng chạy đến đây, sau khi đến lại không gấp gáp nữa, trong lúc chờ cô trả lời tin nhắn đã làm xong bông hoa này.
Bởi vì không gấp nên động tác rất tỉ mỉ, bông hoa cũng rất tinh xảo. Bông hoa này không hề thua kém bất cứ bông hoa nào trong cửa hàng bán hoa.
Anh thấp giọng nói: “Tôi tưởng em không muốn trả lời tin nhắn, nên sau khi làm xong tôi đi vào tìm em.”
Thẩm Di không nói gì, cô đúng là đang giận anh, tuy rằng vừa rồi không nhìn thấy tin nhắn, nhưng nếu có thấy thì cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Tặng xong hoa, anh nói: “Đi thôi.”
Vết thương vẫn đang chảy máu, không cho bọn họ nhiều thời gian để trì hoãn.
Tặng hoa chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nhận được nó rồi hình như không còn đơn điệu nữa.
Chọc người ta giận xong thì không thể mang mạng không đến, phải có chút thành ý dỗ dành người ta.
Thẩm Di thở dài trong lòng, nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ này, có lẽ khi gặp lại nhau, chuyện đầu tiên anh nói đến là những chuyện kia. Nhưng bây giờ đã có việc khẩn cấp hơn, quan trọng nhất là xử lý vết thương trên người anh.
Cô thở hắt ra một hơi, trước khi lên xe, cô cúi đầu nhìn bông hoa trong tay. Biết giữ lại đây nó sẽ hỏng, bỏ vào trong xe không lâu sau nó cũng sẽ tan chảy, cô có chút luyến tiếc. Cuối cùng cô đi đến ven đường cắm nó vào trong đống tuyết, nhìn nó, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cô vội vàng về lại xe, vừa định thắt dây an toàn thì nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên anh chưa thắt dây an toàn. Cô buông dây trong tay ra, nhoài người qua giúp anh thắt dây an toàn.
Rất là chu đáo.
Vừa rồi Chu Thuật Lẫm kiên trì muốn cô đưa anh đến bệnh viện, là do anh muốn hai người ở riêng, không muốn bị những người khác quấy rầy.
Còn việc cô lái xe chậm… cũng là vì có bóng ma tâm lý với chuyện lần trước, anh xứng đáng chịu đựng.
Giờ đã như ý anh mong muốn.
Nếu không phải do tai nạn bất ngờ này, sợ là anh còn không thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với cô như bây giờ được.
Thắt dây toàn cho anh xong, ánh mắt Thẩm Di vô thức dừng lại trên người anh, càng thấy rõ vết thương trên đó hơn. Cô không dám trì hoãn hơn nữa, yên lặng ngồi lại ghế lái, khởi động xe.
Cô lái rất cẩn thận, nhưng cũng cố gắng đi nhanh nhất có thể.
Chu Thuật Lẫm nhìn thẳng về phía trước, ngắm những bông tuyết bay xuống trước mặt, mở miệng nói: “Là do tôi đã nhúng tay vào, giúp cô ta chạy trốn, cũng giúp cô ta đi vào đại sảnh của khách sạn kia.”
Cuối cùng cũng đến đề tài này. Thẩm Di cứ tưởng anh sẽ đợi sau khi về nhà rồi mới nói. Cô siết chặt tay lái, đầu ngón tay trắng bệch hết cả lên, bình tĩnh hỏi anh: “Vì sao?”
“Thẩm Di, tôi thật sự muốn cưới em.”
Thẩm Di cắn chặt môi dưới đến mức sắp bật ra máu. Cô cảm thấy giờ nói về chuyện này không phải là một lựa chọn hợp lý. Anh không coi trọng vết thương của mình sao?
“Nhưng anh rõ ràng không quen biết tôi…”
Chu Thuật Lẫm thản nhiên nói: “Tôi còn giấu em một chuyện, ngày xảy ra vụ tai nạn đó, tôi ngồi trong xe đã từng nhìn thấy em.”
Thẩm Di nhíu mày, chợt hiểu ra. Nhưng lúc đó bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, cũng không đến mức khiến anh làm như thế.
“Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu chúng ta lấy nhau thì chắc hẳn cũng không tệ lắm. Thay vì gả cho anh ta, chi bằng em gả cho tôi.” Giọng anh rất bình tĩnh, rõ ràng thân là người tranh giành nhưng cách nói chuyện lại nghiêm túc chính trực.
“Anh…” Cô cạn lời trước lời nói như đúng lý hợp tình của anh.
“Tôi không hề ép Chu Diệc Hành làm những chuyện đó.” Anh nhấn mạnh điểm mấu chốt: “Chỉ là tình cờ biết được chuyện nên giúp bọn họ một tay thôi. Tôi đã nói với em rồi, sự thật đã rành rành ra trước mắt, vạch trần nó ngược lại là chuyện tốt.”
Thẩm Di vẫn nhíu mày, chuyện này cũng không đến nỗi nào…. Nhưng vốn dĩ anh là người ngoài cuộc, động cơ khiến anh nhúng tay vào vẫn chưa đủ.
Cô cảm thấy, cô không đến mức để anh sẵn lòng làm nhiều chuyện như vậy.
“Lúc đó anh quả thực muốn cưới em. Không liên quan gì đến tranh quyền đoạt thế, chỉ đơn giản là vì thích.”
Thẩm Di đột nhiên thở gấp. Cô không thể lái xe được nữa, vội vàng dừng xe lại bên đường rồi xoay người nhìn về phía anh, ánh mắt phức tạp không cách nào hình dung được, cuối cùng không duy trì được vẻ bình tĩnh nữa.
Anh có biết bản thân mình đang nói gì không?
Cô cảm thấy chắc anh điên rồi.
Rõ ràng anh biết cô sẽ lái xe chậm vào những ngày tuyết rơi, nhưng vẫn cố tình nói ra những lời này vào ngay cái lúc cô lo lắng sốt ruột nhất.
Bây giờ cô hoàn toàn không lái xe được nữa, phải dừng xe ngay lập tức.
Thích.
Anh đang nói thích cô.
Đây là một sự thật khiến cô hoàn toàn không ngờ đến.
Chu Thuật Lẫm không ngạc nhiên hay có ý kiến gì với việc cô dừng xe đột ngột, cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào: “Những lời anh nói ngày đó cũng không gạt em. Ở bên anh, anh có thể giúp em thắng cuộc. Cho nên, anh đã giành lại em từ trong tay anh ta.”
Bởi vì biết có thể giúp em thắng, cho nên mới bảo em đi về phía anh.
Anh tiết lộ hết những bí mật còn sót lại ở sau lưng cho Thẩm Di biết.
Cuối cùng Thẩm Di cũng ngộ ra, thực ra mọi chuyện không hề xảy ra một cách tự nhiên, mà là anh cố tình giành được cô.
Anh không màng vết thương đang chảy máu, thong thả nói chuyện với cô. Nhưng điều mà anh đang nói không phải chuyện nhỏ nhặt như giành kẹo tầm thường gì đó, mà anh đang giành một con người.
Hơn nữa, cả trong lẫn ngoài lời nói đều nhằm vào dã tâm đầy tham vọng.
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh quay sang đối diện với ánh mắt linh động của cô, tiếp tục nói: “Thẩm Di, anh sẽ không để em thấy hối hận.”
“Vậy nên, em đừng nghĩ đến chuyện quay lại với anh ta nữa.”
Đây là lần thứ hai anh bày tỏ thái độ rất để tâm đ ến Chu Diệc Hành. Từ từ lộ ra, từ từ lộ liễu. Cuối cùng Thẩm Di cũng bắt được chỗ không đúng, lúng ta lúng túng hỏi: “Trước đây, hình như anh không để ý như vậy…”
Chu Thuật Lẫm ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Xin lỗi, có thể là anh đang ghen.”
Thẩm Di: “…”
Cô cạn lời, trừng mắt liếc anh một cái. Lúc đó cô không biết là bởi vì bọn họ vẫn chưa thân thiết, anh còn đang giả vờ.
Nhưng cô lại hoàn toàn tin tưởng.
Cô vẫn còn nghi ngờ chữ ‘thích’ của anh: “Chỉ mới gặp mặt có một lần thôi, sao có thể thích nhiều như thế được?”
“Ngay từ đầu chỉ có chút ấn tượng tốt thôi.” Chu Thuật Lẫm nói: “Thẩm Di, tình cảm rồi sẽ được bồi dưỡng. Sau khi kết hôn đương nhiên có sự khác biệt. Bởi vì lý do gia đình nên anh rất coi trọng hôn nhân, nếu đã kết hôn thì anh nhất định sẽ sống cả đời cả kiếp với vợ của mình. Cũng chính trong quá trình chúng ta tìm hiểu nhau mà gia tăng phần hảo cảm mới ban đầu kia.”
Nếu nói như vậy thì hình như mọi chuyện đã thông suốt.
Hôn nhân trong mắt cô kém trang trọng và thiêng liên hơn nhiều so với trong mắt anh.
Nhưng hôm nay, nghe thấy lời trìu mến cùng câu nói thích cô của anh, cô vẫn rất bất ngờ.
Như thể có một cánh cửa nào đó đã được mở ra trước mắt cô, còn cô lại không hề biết đến sự tồn tại của cánh cửa đó.
Cô nhìn vào mắt anh, trên mặt không có ý cười, xác nhận với anh: “Chu Thuật Lẫm, anh đừng gạt tôi.”
Trước khi nhìn thấy những tin nhắn đó và cả trước khi anh về nước, cô chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh thích cô. Cô cho rằng cô chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của anh.
Bây giờ, cái nguyên nhân mà cô chưa từng nghĩ tới đó lại khiến cô có chút trở tay không kịp.
Chu Thuật Lẫm biết suy nghĩ trong lòng cô, anh cong môi cười: “Thẩm Di, trong mắt anh những chuyện đó không quan trọng đến thế.”
Ánh mắt Thẩm Di khẽ lóe lên.
Cô gật đầu.
Thấy cô bắt đầu chấp nhận những thông tin này, anh mới nói tiếp: “Ngày hôm đó sở dĩ anh có bằng chứng của Thẩm Hàm Cảnh cũng là vì điều này.”
Anh từ từ gỡ rối những nghi ngờ của cô: “Trước khi lấy chứng cớ ra, anh đã nghĩ đến chuyện mình sẽ bị liên lụy, nhưng đối với anh điều đó cũng không quan trọng lắm.”
Đúng vậy.
Thẩm Di chợt phản ứng lại.
Lúc đó anh rõ ràng có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không tham dự vào, có thể bảo vệ bản thân mình tránh khỏi những phiền phức, cũng không cần phải nhúng tay vào để dính mùi tanh. Nhưng mà anh không làm vậy, ngày đó anh đã lựa chọn đứng ra.
Có lẽ từ trước đến giờ anh không sợ bị phát hiện.
Cô lẳng lặng nhìn anh, anh tiếp nhận ánh mắt đánh giá của cô, ấm áp nói: “Em bớt giận chưa?”
“Một chút.”
Anh bật cười.
Vậy mà chỉ được một chút thôi.
Thẩm Di cảnh giác hỏi: “Vậy anh còn giấu tôi điều gì không?”
Có.
Yết hầu khẽ chuyển động, cổ họng hơi đắng chát.
Chẳng qua chuyện đó không giống với những chuyện này, không thể nói cho cô biết được.
“Thẩm Di, chúng ta quen biết không lâu, có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu về đối phương, sau này chúng ta từ từ tìm hiểu.”
Anh không có cách nào thẳng thắn được, nhưng anh không nói dối cô, chỉ có thể nói một cách mơ hồ như vậy.
Cũng không tính là giả được.
Thẩm Di không hề nhận ra cấu tạo phức tạp trong câu nói đó.
Đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi, hoảng sợ nhìn cánh tay anh rồi suýt nữa như ngất đi. Cô nhắm mắt, cảnh cáo anh: “Anh đừng nói nữa, tôi đưa anh đến bệnh viện trước đã.”
Bằng không, cô trả không nổi cái mạng của anh đâu.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ: “Ừ.”
Xe khởi động.
Qua một lát, bỗng nhiên anh mở miệng: “Vậy còn em? Em vẫn còn thích anh ta sao? Hay là em cũng đã thích anh một chút?”
Giọng anh có vẻ chỉ như tò mò về chủ đề vừa rồi.
Thẩm Di hít sâu một hơi, không thèm để ý đến anh nữa, chuyên tâm nhìn con đường phía trước, lại cảnh cáo người ngồi bên cạnh: “Anh đừng nói nữa! Nếu không đến bệnh viện kịp anh sẽ mất máu mà chết đấy!”
Trời xanh chứng giám, cô thật sự không muốn lấy mạng người khác đâu.
Cũng không biết tại sao đã là lúc này rồi mà anh còn tâm tư đi mổ xẻ trái tim cô.
Có lẽ từ lúc anh bảo cô lái xe đưa anh đến bệnh viện, có đến tám phần là anh bị điên rồi.
___
Chuyện kính thủy tinh trên phim trường phát nổ đã bị truyền ra ngoài, thu hút rất nhiều sự chú ý và sức nóng, chẳng mấy chốc đã leo lên bảng hot search.
Tin tức tạm thời được phong tỏa, người ngoài giới chỉ biết đã xảy ra tai nạn, nhưng không biết tình huống bị thương cụ thể ra sao. Chỉ có một số suy đoán là đang rất lo lắng cho các diễn viên chính bên kia.
Không biết tin tức được truyền đi như thế nào mà tin đồn Thẩm Di đến bệnh viện đã nhanh chóng truyền đến nhà họ Thẩm.
Quản gia vội vội vàng vàng chạy đến báo cho Thẩm Hồi đang ở nhà, không chú ý đến Phù Lam cũng ở bên cạnh.
Cái ly trong tay bà trực tiếp rơi xuống đất.
Quản gia bị tiếng động phát ra làm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Trong đầu Phù Lam trống rỗng một lúc, phải qua vài giây sau bà mới tìm lại được giọng nói của mình: “Con bé đang ở đâu? Tại sao kính lại bị vỡ? Có rơi trúng người con bé không?”
Quản gia khó xử nhíu mày, ông ấy cũng không rõ tình huống như thế nào.
Lúc hỏi xong câu đó, hốc mắt Phù Lam đỏ hoe, vội vàng muốn đi ra ngoài: “Bệnh viện nào thế? Tài xế đâu? Ðến bệnh viện ngay!”
Bà không dám nghĩ đến hình ảnh kia: “Có biết tình huống hiện tại như thế nào rồi không? Bị thương ra sao? Có nghiêm trọng không?”
Bà không thể hiểu được tại sao Thẩm Di lại bị thương?
Càng nghĩ chân càng nhũn ra không có sức, bà bám vào bức tường bên cạnh đứng yên một hồi.
Chẳng lẽ vì bà không đối xử tốt với Thẩm Hàm Cảnh cho nên trời cao đến báo ứng vào con bà ư? Nhưng mà, nhưng mà, cái gia đình đã từng nhận nuôi Di Di cũng đâu có đối xử tốt với Di Di đâu chứ.
Thẩm Hồi đỡ lấy bà: “Mẹ đừng gấp, chúng ta đi đến đó xem đã.”
Nhà họ Thẩm là một trong những gia tộc đứng đầu Bắc Thành, căn mạch khổng lồ, tham gia vô số ngành nghề, bao gồm cả ngành giải trí. Lúc trước Thẩm Hàm Cảnh có thể thuận lợi vào giới giải trí là vì có lót đường, nói là dựa vào chính bản thân cô ta nhưng làm sao thiếu được nhà họ Thẩm hậu thuẫn phía sau.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này nhà họ Thẩm sa sút, không có thời gian quan tâm đ ến cô ta, cũng không quản được chuyện của cô ta ở bên đó, thế nên con đường của cô ta trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Lần này trong nhà có thể kịp thời nhận được tin tức cũng hoàn toàn không bất ngờ.
Tin tức đã ồn ào khắp giới giải trí, bây giờ mọi người đều đang đoán xem ai là người bị thương.
Cho đến khi trong số các suy đoán là những diễn viên chính trong đoàn làm phim đột nhiên xuất hiện dòng bình luận nóng hổi từ một người tự xưng là nhân viên trong đoàn, bảo rằng nghe nói là Vân Chi Sơn hôm nay đang ở đoàn làm phim.
Cư dân mạng lập tức bùng nổ.
Một nhóm người qua đường còn đang hóng drama lập tức nổ tung.
[Mẹ kiếp???]
[Cậu nói ai? Cậu nói ai hả!! Cô Vân Chi Sơn của tôi ư?]
[Ngon, tấm kính này rất biết vỡ, văng đến cả phòng tôi luôn rồi!]
[Hay lắm, tốt nhất là mấy người nên cầu nguyện Vân Ðại của tôi không sao đi, bằng không mấy người xem tôi có phá banh cái đoàn làm phim của mấy người hay không ]
[Ðừng có nói với tôi cô ấy bị thương ở tay phải nha . Trực tiếp cắt đứt nguồn thức ăn của tôi rồi , bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ rằng mấy người đang cố ý gây tổn thương ]
[Tác giả của chúng tôi đang yên đang lành cũng bị ‘ám sát’, quả nhiên thế giới này nơi nào cũng có bãi mìn.]
[Tôi đã đi xem rồi, hôm nay đúng là không có update thêm chương mới, nhưng cũng không biết tin tức là thật hay giả (hoảng sợ)]
Bên này, Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm vất vả lắm mới đến được bệnh viện gần nhất, trong khi chờ xử lý vết thương thì hai người tạm thời tách ra.
Thẩm Di đi theo cô y tá vừa định vào trong thì nghe thấy Chu Thuật Lẫm đang gọi điện thoại cho ai đó, ngữ khí rất nghiêm nghị.
“Cậu mở công ty kiểu gì vậy?” Anh nghiêm túc trách hỏi: “Tốt nhất là cậu phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng vì sao kính trong đoàn làm phim của cậu lại đột nhiên bị vỡ.”
Lần này có anh chắn thay cho cô, nhưng anh không thể nào tưởng tượng được nếu vừa rồi anh không kịp thời kéo cô ra ngoài thì sẽ xảy ra cảnh tượng gì.
Lục Khởi sững sờ, cào tóc, nhíu mày, đổ môi hột dưới áp lực chồng chất đến từ anh.
Vừa rồi anh ta đã nghe báo cáo, nhưng hoàn toàn không hiểu ra sao. Theo lý mà nói thì chuyện này không thể nào xảy ra bên phía anh ta được. Hơn nữa, làm sao anh ta biết Chu Thuật Lẫm đột nhiên qua đó, vì sao chị dâu lại ở trong đoàn làm phim của anh ta. Còn vừa tới đã gặp phải chuyện này nữa chứ!
Một đống nghi ngờ khiến anh ta ngơ ngẩn.
Lục Khởi căng da đầu trả lời: “Tôi bảo đảm sẽ cho anh một lời giải thích sớm nhất.”
Thẩm Di hơi dừng chân, sau đó bước vào phòng bệnh.
Cuộc gọi của bọn họ cũng kết thúc, cô đứng ở bên cạnh chờ anh chữa trị vết thương.
Vết thương đã được xử lý một lúc, Chu Thuật Lẫm mới nhận ra cô ngồi xổm bên cạnh, trong tay nắm chặt một góc áo khoác của anh, lặng lẽ nhìn anh.
Trái tim không biết tại sao lại mềm nhũn, cũng không biết vì sao rõ ràng người bị thương là anh, người đang chữa trị vết thương cũng là anh, nhưng cô lại là người làm người khác đau lòng.
Anh giơ tay trái không có bị thương ra, gọi cô: “Lại đây.”
Ngồi xổm ở kia làm gì? Khiến người ta không đành lòng.
Thẩm Di lắc đầu, còn hung dữ như lúc nãy: “Anh đừng có nhúc nhích.”
Chu Thuật Lẫm: “…”
Anh bật cười.
Bây giờ cô lợi hại rồi.
Còn học được cách hung dữ với anh nữa.
Mảnh kính không chỉ đâm vào cánh tay phải và sượt qua cổ anh, mà còn khiến phần sau đầu của anh bị thương.
Các bác sĩ rất cẩn thận xử lý vết thương cho anh, thậm chí trên cánh tay phải còn có chỗ phải khâu lại.
Thẩm Di nhìn thấy thế thì mặt nhăn lại, càng nắm chặt góc áo trong tay hơn.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Cô cảm thấy bọn họ chưa đến mức phải liều mạng vì nhau, nhưng trớ trêu thay anh luôn khiến người khác bất ngờ.
Tạm thời gác lại những ân oán hận thù kia, bây giờ chỉ còn vết thương trước mặt thôi.
Suy bụng ta ra bụng người, cô cũng sợ anh đau, nên giơ tay ra trước mặt anh, nói: “Nếu anh đau thì nắm lấy tay tôi đi.”
Dù sao anh cũng là người hứng chịu tai nạn thay cô, sao cô có thể không chịu trách nhiệm được.
Cô y tá nhỏ bên cạnh nhìn thấy thế không khỏi cong mắt mỉm cười. Chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu, rõ ràng trông yếu đuối nhưng vẫn cố cổ vũ người ta, giơ tay ra cho người ta nắm, cũng không sợ anh đau đến độ nắm gãy tay cô luôn ư?
Chu Thuật Lãm mỉm cười, “ừ” một tiếng, tay trái giơ ra nắm lấy cánh tay cô đang đưa tới.
Anh liếc nhìn những vết thương đang khâu, nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, chỉ hơi nắm nhẹ tay cô.
Thấy anh không nắm chặt tay mình, Thẩm Di chủ động nắm chặt lấy tay anh.
Chu Thuật Lẫm của lúc nãy khác hẳn với ban nãy gọi điện thoại.Vừa rồi anh lạnh lùng nghiêm túc, tràn ngập khí thế uy nghiêm mà cô chưa từng thấy bao giờ. Mặc dù không phải đang nói chuyện với cô, nhưng từ khoảng cách xa cô vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề.
Cô hơi cụp mắt xuống.
Trong mấy ngày qua, những hiểu biết về anh của cô đều đã đổi mới vài lần.
Nhưng lại chân thật hơn rất nhiều.
Không còn giống như một mặt trăng không thể chạm tới nữa.
Khi những vết thương đã được khâu xong, Chu Thuật Lẫm còn chưa nói gì thì đôi mắt cô đã đỏ hoe, như một con nai con bị thương.
Như thể những vết khâu đó khâu vào trên tay cô vậy.
Anh nhìn thấy thế thì bật cười, đan tay vào những ngón tay cô, nắm chặt lấy tay cô.
Xung quanh có quá nhiều người nên anh không tiện làm gì để trấn an con nai con đang hoảng sợ này.
Sau khi khâu vết thương xong, bác sĩ vừa băng bó vừa dặn dò những việc cần chú ý.
Những vết thương này phải mất ít nhất một tháng để hồi phục, mấu chốt là nó còn nằm bên tay phải, không tiện làm gì nên càng cần người nhà chăm sóc nhiều hơn.
Bác sĩ dặn dò tương đối chi tiết cẩn thận, Thẩm Di vừa dùng điện thoại ghi âm lại lời nói của bác sĩ vừa ghi chú lại, trong lòng không để ý đến chuyện khác, những điều này đều là những việc cần chú ý khi chăm sóc anh.
Khi còn đang ghi âm cô vẫn không ý thức được những việc này ai sẽ làm, cũng không hề nghĩ nhiều, đơn giản giống như hồi còn đi ghi âm lại, cho đến khi anh nhàn nhạt nhìn cô.
Đột nhiên nhận được tầm mắt của anh, bàn tay đang gõ chữ của cô bỗng khựng lại.
Nhưng ánh mắt của anh quá bình thản, dường như chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, trong đó không có bất cứ ý ám chỉ gì.
Thẩm Di dừng động tác trong tay lại, suy tư.
Tay phải bị thương, còn không thể đụng nước trong một tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Vậy anh, làm sao… tự chăm sóc bản thân được?
Cô nên đi xin thông tin liên lạc của y tá chứ nhỉ?