Khoảng thời gian cô ‘ngủ không yên phận’ không khác trước đây là bao, cũng chính vào lúc anh đang buồn ngủ và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đêm qua trước khi ngủ Thẩm Di rất yên tĩnh, nghiêm túc tránh né anh như hồng thủy mãnh thú, anh thật sự cho rằng khả năng kiềm chế của cô đã có tiến bộ. Nào ngờ chỉ được hơn một đêm, hôm sau lại đâu vào đấy.
Anh cũng không quá bất ngờ.
Chỉ là đêm nay —— ít nhiều gì cũng có chút trực tiếp.
Trước kia vào thời điểm này cô chỉ sát đến gần, ngoan ngoãn nằm cách anh mười mấy centimet, đợi đến khi cả hai đều ngủ say, tới rạng sáng anh mới phát hiện tay cô đã khoát trên người anh.
Từ trước đến nay Chu Thuật Lẫm chỉ ngủ một mình nên lúc ban đầu chưa được quen lắm, vừa bị chạm vào người là lập tức tỉnh giấc, nhưng sau khi trải qua vài lần anh đã thấy quen, dù trong lúc ngủ có bị quấy rầy thì vẫn có thể nhắm chặt mắt ngủ tiếp.
Nhưng tối nay thì khác, bởi vì cô đã bắt đầu trực tiếp.
Còn rất tiến bộ.
Không uổng công anh dạy dỗ, là một tiến bộ rất lớn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Chu Thuật Lẫm chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Vấn đề hình như không đơn giản như vậy.
Anh yên lặng nhìn động tác của cô, cô rất ngoan ngoãn trở mình, bàn tay lặng lẽ sờ s0ạng tới lui, cuối cùng đáp xuống bụng dưới của anh.
Trông thì chỉ giống như một động tác vô thức sau khi ngủ, không có gì bất thường.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên cong môi, khẽ hỏi một tiếng: “Em ngủ rồi à?”
Tất nhiên Thẩm Di không trả lời.
Không có người đáp lại, anh vẫn nói: “Xem ra là ngủ thật rồi.”
Thẩm Di: Đúng vậy, ngủ thật rồi.
Thật ra sau lưng cô có chút cứng đờ, vốn tưởng anh đã ngủ rồi, nào ngờ anh vẫn còn thức. Điều này cho thấy hành động của cô rất mạo muội, cũng rất có nguy cơ bị phát hiện.
Ban đầu cũng không phải không mạo muội, chỉ là ngầm mạo muội, nhưng dù sao cũng đỡ hơn mạo muội một cách công khai.
Chu Thuật Lẫm để tay cô yên lặng đặt lên bụng mình, khẽ thở dài: “Sao tối nào em cũng ‘chiếm hời’ của tôi thế nhỉ.”
Thẩm Di: “…”
Vậy sao? Cô đã nói rồi mà, sau khi ngủ cô không cảm nhận được rất nhiều thứ, đúng là một sự thiệt thòi rất lớn.
Nhưng cũng không ngờ, cô lại….d3 xồm như vậy.
Sau khi ‘định tội’ xong, Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng có động tác.
Thẩm Di cảm giác cơ bắp trên tay đang động đậy, sau đó cánh môi bị thứ gì đó mềm mại chạm vào. Sau khi tiếp xúc, đối phương cũng không rời đi ngay mà thuận thế thâm nhập vào trong.
Bàn tay còn lại thì siết chặt.
Thẩm Di không ngờ anh —— Nhưng cô không thể nào kháng nghị, vì tính ra cô đang ‘chiếm hời’ của người ta nhiều hơn. Hơn nữa cô không biết lúc này mình có nên tỉnh dậy không, sẽ giả vờ như bị đánh thức hay là thế nào?
Chu Thuật Lẫm cầm tay cô, cảm nhận được rõ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô. Trong bóng tối, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, mãi cho đến khi anh bắt được đầu lưỡi của cô cắn nhẹ một cái rồi rời đi, bắt con người luôn tự chạy về phía anh chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sau khi tất cả trở về yên tĩnh, lông mi người bên cạnh khẽ run.
Có lẽ chỉ cần kéo dài thêm vài giây nữa là cô sẽ tỉnh lại.
Lòng bàn tay lặng lẽ đổ mồ hôi, vẫn siết chặt như không biết phải làm sao.
Nếu như Chu Thuật Lẫm vốn đã ngủ thì lúc này chắc cô đang mừng thầm vì kế hoạch của mình đã thành công. Nhưng bây giờ thành công thì thành công đó, song cô lại không có được niềm vui như mong đợi.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lúc trước đã hoàn toàn bị xóa sạch, chỉ còn những chuyện giữa cô và anh trước mắt.
Cơ thể cô có chút cứng ngắc, mãi cho đến khi thực sự chìm vào giấc ngủ mới bắt đầu thả lỏng. Nếu để ý, thực ra không khó để phân biệt được cô có ngủ thật hay không.
……
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Di vẫn bám trên người anh. Sau khi ngủ, tay cô tự động chạy lên ngực anh.
Cô không dám nhiều lời, cũng không dám có động tác gì khác, chỉ lặng lẽ bỏ chạy.
Chuyện tối qua đương nhiên cô cũng sẽ không nhắc tới, may mà sau khi Chu Thuật Lẫm tỉnh dậy cũng không có ý định nhắc tới.
Mọi chuyện diễn ra lặng lẽ như cô mong muốn, khiến cô cảm thấy hẳn là mình đã che giấu thành công.
Sự lo lắng mà cô cảm thấy trước khi hành động tối hôm qua đã được xoa dịu. Dựa theo kế hoạch, cô quả nhiên hoàn thành khá tốt.
Chỉ là trong đời cô hiếm khi làm mấy chuyện xấu như vậy, cô cảm thấy chột dạ đến mức không dám đối mặt với chính mình.
Ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó cô lại làm ra chuyện thế này với một người đàn ông chứ?
Nhưng cô cũng không ngờ anh lại thừa dịp cô ngủ ——
Nhân lúc Chu Thuật Lẫm thay quần áo, Thẩm Di nhắn tin cho Chung Du, có chút kiêu ngạo và đắc ý:
[Tớ chơi được rồi.]
Vừa sáng ra đã nhận được tin nhắn này khiến Chung Du cảm thấy rất khó hiểu, bèn hỏi: [Chơi được cái gì?]
Thẩm Di tựa như đang tán gẫu với cô ấy, phải hạ thấp âm lượng, ngay cả động tác gõ chữ cũng nhẹ nhàng: [Chơi đùa với đàn ông.]
Chung Du sửng sốt giây lát rồi chợt bật cười.
[Mới sáng sớm đã k1ch thích thế cơ à!]
[Cậu có biết điều này tổn thương thế nào với một người đang trong ‘giai đoạn thiếu thốn’ không hả!]
Nhưng cô ấy vẫn không nhịn được hỏi: [Cảm giác ổn chứ?]
Thẩm Di phát biểu cảm nhận sau khi chơi đùa: [Khá ổn. Nhưng tớ căng thẳng quá nên vẫn chưa cảm nhận được tỉ mỉ.]
[Tâm trạng của cậu thế là không được rồi, bớt đùa với lửa thì hơn.] Cô Chung bình luận như thế.
Thẩm Di: “….”
Cô cũng thấy vậy, không có cách nào đùa quá trớn được. Vất vả lắm cô mới bước được bước đầu tiên và đạt được sự tiến bộ đột phá ở phương diện này, không thể nào dừng lại ngay lúc này được.
Chung Du: [Cô Chung sẽ trợ giúp cưng]
Chung Du: [Nhớ kiểm tra chuyển phát nhanh.]
Thẩm Di: [?]
Cô còn chưa kịp hỏi kỹ thì Chu Thuật Lẫm đã đi ra, trong tay cầm cà vạt màu xanh đậm.
Như có tật giật mình, vừa thấy anh xuất hiện là cô lập tức ấn tắt di động, giấu đi cuộc trò chuyện của mình với Chung Du.
Động tác của Chu Thuật Lẫm thoáng khựng lại, liếc nhìn cô. Vốn dĩ anh cũng không để ý, nhưng cô làm như vậy anh không để ý thì không được.
Dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả anh, Thẩm Di nắm chặt điện thoại di động, ra vẻ thoải mái nói lảng sang chuyện khác: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn đồng hồ: “Không vội, còn sớm, em cứ từ từ chuẩn bị.”
“Được.” Cô trốn vào phòng thay đồ.
Chu Thuật Lẫm tùy ý quấn cà vạt vào lòng bàn tay vài vòng, ở phía sau nhàn nhã nhìn theo cô.
Người to gan tối hôm qua đã biến mất, người hiện tại dù chỉ chịu một chút gió thổi cỏ lay cũng hết hồn hết vía.
……
Thời gian dư dả, bọn họ đến khách sạn như đã hẹn trước.
Hai gia đình đã hẹn nhau ăn bữa cơm này từ lâu, để cho mọi người có thể sắp xếp thời gian theo lịch trình của mình.
Mà quả thực là chỉ còn thiếu một bữa ăn như vậy.
Chu Thuật Lẫm nắm tay Thẩm Di, cùng cô đi vào.
Nhân viên lễ tân dẫn đường, Thẩm Di ngẩng đầu nói gì đó với anh, anh ra vẻ thoải mái lắng nghe.
Không biết Thẩm Di nói gì mà anh lại cúi đầu nhìn cô, thản nhiên “Ừm” một tiếng, có vẻ tâm trạng rất tốt, cũng rất dễ nói chuyện.
Trạng thái giữa bọn họ vô thức khiến người ta có chút hâm mộ. Một số cử chỉ thân mật không phải do cố ý nhưng có thể dễ dàng nhận ra.
Lúc nhìn thấy bọn họ từ xa, Thẩm Hàm Cảnh thoáng khựng lại.
Rõ ràng bọn họ mới kết hôn vài ngày thôi mà? Tại sao nhìn qua lại khác với những gì cô ta tưởng tượng thế?
Ngay cả quần áo cũng mặc cùng một tông màu, dường như đâu đâu cũng đang thể hiện bọn họ là một đôi vợ chồng.
Cô ta rũ mắt xuống, bưng cốc nước lên.
Sau đó nhà họ Chu đến.
Khi nhìn thấy Chu Thuật Lẫm, Tần Tuyết của hiện tại đã có thể bình tĩnh thân thiện. Trong khoảng thời gian này Chu Phục Niên vẫn luôn dỗ dành bà ấy. Hơn nữa, có vẻ như bà ấy cũng không có cách nào không tha thứ cho Chu Phục Niên.
Lần này có lẽ là chuyện nghiêm trọng nhất trong suốt mấy mươi năm qua, nhưng kết quả vẫn như trước.
Một bên khác, Chu Diệc Hành có chút do dự, vị trí xung quanh Thẩm Di đã có người ngồi, anh ta chỉ có thể kéo ghế ngồi đối diện với cô.
Động tác của anh ta bỗng khựng lại, ánh mắt sắc bén, gần như là trong nháy mắt đã nhận ra sự khác thường.
Trên ngón áp út của cô là một chiếc nhẫn mới.
Chiếc nhẫn cưới mà bọn họ đã chọn trước đó đã bị tháo xuống.
Dưới tấm khăn trải bàn, lòng bàn tay anh ta thoáng siết chặt. Cảm xúc dâng trào trong ánh mắt nhưng đã bị anh ta ra sức kìm nén.
Cánh môi người đàn ông mím chặt, trầm mặc hơn mọi khi rất nhiều.
Chuyện này tính ra cũng bình thường, bởi vì đối tượng hiện tại của Thẩm Di đã không còn là anh ta. Nhưng anh ta vẫn không thể tiếp nhận.
Chu Phục Niên đang nói chuyện với Chu Thuật Lẫm, anh chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng thấy Thẩm Di nghiêng người về phía mình, anh sẽ nhìn sang xem cô muốn làm gì.
“Anh có muốn thử món này không?”
Chu Thuật Lẫm hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm.”
Chu Thuật Lẫm gắp một ít từ trong bát cô ra ăn thử. Thẩm Di hé miệng muốn ngăn lại…nhưng không kịp. Mà dường như cũng chẳng có gì phải ngăn cản, cô bèn ngậm miệng lại.
Nhưng mùi vị quả thật không tệ.
Nói chuyện với bố xong, có lẽ Chu Thuật Lẫm cũng thấy món đó ngon nên đưa tay gắp thêm một ít bỏ vào bát của cô.
Thẩm Di bớt việc, cúi đầu tập trung ăn đồ ăn trong bát của mình như một chú chuột hamster.
Chu Thuật Lẫm thì thầm với cô: “Chốc nữa sẽ lên một chai rượu vang chỉ có ở nhà hàng này, em có thể nếm thử xem.”
“Được.”
Tay phải của cô đang bận rộn, tay trái chẳng biết lúc nào đã bị anh lợi dụng sơ hở cầm trong tay vuốt v e. Anh vừa nói chuyện với người lớn một cách lưu loát, vừa cử động tay như không có việc gì.
Thẩm Di cũng không để ý lắm, cũng không biết trên bàn ăn có không ít sự chú ý đang đổ dồn vào họ, cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của những người khác.
Ánh mắt Thẩm Hàm Cảnh lóe lên, cắn chặt môi dưới.
Không nhờ thực tế lại khác hoàn toàn với những gì bọn họ tưởng tượng.
Có lẽ là trong lúc vô tình nhìn lướt qua, có lẽ là đã nhận ra sự chú ý của mọi người trên bàn ăn hôm nay, Chu Thuật Lẫm liếc nhìn về phía bên này.
Người lớn hai bên vẫn đang nói chuyện, bởi vì hai nhà vốn là bạn bè nhiều năm nên bầu không khí cũng rất rôm rả. Toàn bộ quá trình Chu Diệc Hành đều không quá thoải mái, anh ta vừa mới lơ là giây lát đã phát hiện vị trí của Thẩm Di trống không, mà bên cạnh cô, chỗ ngồi của Chu Thuật Lẫm cũng không có người.
Anh ta nhíu mày, hoàn toàn không để ý —— bọn họ đã đi đâu rồi?
Nhân lúc người lớn không chú ý, anh ta cũng kéo ghế ra, đứng dậy đi ra ngoài tìm.
Bọn họ tới đây để ăn cơm nên thật ra cũng không có nhiều nơi để đi, cứ đi theo hướng toilet là có thể dễ dàng tìm được người.
Cách phòng bao có một con đường dài, không có ai ở đó.
Và ở cuối con đường, anh ta thấy hai người đứng đối diện nhau.
Không chỉ đơn giản là đứng, tay Chu Thuật Lẫm tùy ý khoác lên hông cô, cử chỉ thân mật rất rõ ràng, xung quanh hai người như có một rào cản vô hình, chặt chẽ đến mức không ai có thể chen vào giữa.
Chu Diệc Hành không nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ thấy cô khẽ mím môi, ngẩng đầu lại gần Chu Thuật Lẫm.
Trong lòng anh ta có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, anh ta trơ mắt nhìn thấy cô chủ động chạm vào môi Chu Thuật Lẫm.
Hai người có sự chênh lệch chiều cao lý tưởng, cô cần phải kiễng chân lên.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, khẽ nhếch môi, dường như chỉ một cái chạm nhẹ vẫn chưa đủ.
Chu Diệc Hành đột nhiên nhắm mắt lại, gần như toàn bộ máu huyết trong cơ thể đều sôi trào.
Hai người lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, tránh ánh mắt mọi người, hẹn gặp riêng ở nơi không người để hôn nhau?
Bọn họ mới quen nhau vài ngày thôi mà?! Chẳng phải Chu Thuật Lẫm đã nói chỉ là hợp tác thôi sao?!
Chỉ là hợp tác, chỉ là hợp tác, vậy mà mới vài ngày bọn họ đã hôn nhau điêu luyện như thế!?
Anh ta quay lưng lại dựa vào tường, áp chế máu huyết đang xông lên đại não.
Chu Thuật Lẫm tựa như cũng nhận ra được, đột nhiên nhìn sang bên này, khóe môi khẽ nhếch lên.