• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Thẩm Hàm Cảnh cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ta lại cảm  cũng không phải không có khả năng.

Tuy rằng cô ta không có bằng chứng gì cụ thể, nhưng cô ta càng nghĩ càng cảm thấy người kia chắc chắn chính là Chu Thuật Lẫm.

Không nói rõ được vì sao, chỉ có thể nói do trực giác. Hơn nữa trừ anh ra, cô ta căn bản không thể nghĩ ra được ai khác.

Thủ đoạn của đối phương quá lợi hại, Chu Diệc Hành còn điều tra ra cô ta nhưng lại không thể phát hiện ra chuyện này. Tung tích của anh được che giấu quá kỹ càng, không một ai nhận ra.

Cô ta còn nhớ rõ lời người kia đã từng nói.

——Không phải anh không sợ sao? Vậy cô ta muốn thử xem.

Sau khi từ đoàn phim về, do dự một hồi cô ta vẫn quyết định tin tưởng suy nghĩ của bản thân, gửi tin nhắn cho Thẩm Di.

Quan hệ giữa bọn họ hình như rất tốt, ngày đó anh đứng bên cạnh Thẩm Di, thể hiện rõ sự che chở bảo vệ, thậm chí còn giúp đỡ Thẩm Di áp đảo cô ta.

Cô ta không tin Thẩm Di có thể nghĩ đến khả năng này. Đổi lại là cô ta, cô ta còn cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Buồn cười làm sao, còn tưởng là tình cờ, hóa ra có sự can thiệp của người khác ngay từ đầu.

Biết cô ta nhúng tay vào mà bọn họ đã tức giận như thế rồi, vậy nếu biết trong đó còn có bút tích của Chu Thuật Lẫm thì sao? Bọn họ làm sao chấp nhận được?

Ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã cảm thấy chuyện này thuận lợi đến kỳ lạ.

Không ngờ rằng quả nhiên có biến.

Thẩm Di nhìn tin nhắn cuối cùng trên màn hình, vô thức nhăn mày lại, như thể va phải một tấm lưới mỏng rồi bị mắc kẹt trong đó. Cũng đúng lúc này, tin nhắn của Chu Thuật Lẫm hiện lên.

Là một số tên bài hát, anh cảm thấy có lẽ rất thích hợp với bầu không khí của cô hiện tại.

Rõ ràng biết cô chỉ là cố ý hỏi, cũng không phải thật sự muốn tìm bài hát gì cả, song anh vẫn tìm được mấy bài hát giới thiệu cho cô.

Nhưng vì sao anh lại nhúng tay vào những chuyện đó? Vì cô sao?

Rõ ràng lúc trước bọn họ vốn dĩ không quen biết nhau.

Những chuyện đó đã xảy ra trước khi anh đề nghị hợp tác với cô, vậy anh đã bắt đầu lên kế hoạch bao lâu rồi? Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Bao gồm cả việc liên hôn thất bại, cũng bao gồm việc anh và cô hợp tác?

Mục đích cuối cùng có phải là vì quyền lợi không? Suy cho cùng, nếu nói là vì cô thì ngay cả bản thân cô cũng không thể thuyết phục được chính mình.

Nhưng mà cái bẫy này quá sâu, ngay cả cô cũng là một phần trong đó.

Hơn nữa cô còn không hề biết gì.

Trong đầu nhảy ra rất nhiều câu hỏi nhưng không có câu nào tìm được đáp án. Và anh là người duy nhất có thể trả lời hết mọi câu hỏi của cô.

Cô do dự không trả lời tin nhắn ngay, qua vài giây sau anh bỗng gọi điện thoại đến.

Chần chừ giây lát, Thẩm Di nhận máy vào tiếng chuông reo cuối cùng.

Bây giờ trong đầu cô rối bời, vốn đang không muốn đối mặt với anh sớm như vậy.

Chu Thuật Lẫm thuận miệng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Lúc tìm những bài hát đó, anh đột nhiên có linh cảm muốn đi chọn quà cho cô. Nhưng phải xong hết mọi việc hôm nay đã mới có thể dành thời gian ra đi chọn.

Cô không làm gì cả, cô chỉ đang tự hỏi liệu cuộc hôn nhân của mình có phải đã quá vội vàng rồi không, liệu cô có hiểu anh nhiều cô nghĩ hay không.

Cô ở bên này im lặng vài giây, Chu Thuật Lẫm bỏ văn kiện xuống: “Thẩm Di?”

Thẩm Di không trả lời câu hỏi vừa rồi anh hỏi, mà hỏi lại anh: “Anh đang bận sao?”

“Mười phút sau có cuộc họp. Em có gì muốn nói thì nói đi.”

Mười phút.

Thời gian của anh rất eo hẹp.

Cũng có thể nhìn thấy anh rất bận.

Vốn dĩ anh phải tạm thời bay ra nước ngoài vì lý do công việc, không biết vấn đề đã giải quyết được chưa nhưng chắc chắn là rất bận.

Trong lòng cô hiểu rõ, không muốn vì chuyện riêng tư mà làm phiền anh lúc này. Cho dù vấn đề này khá đặc thù, nhưng cũng có thể chờ anh về rồi hỏi sau.

“Không có gì.” Cô đáp qua loa, muốn dời đề tài đi. Nhưng chỉ mới nói được hai câu đã bị anh ngăn lại, “Di Di, xảy ra chuyện gì em nói tôi nghe đi.”

Đã gần đến giờ họp, Phùng Dư đi vào nhắc anh, nhưng anh lại giơ tay ngăn cản ra hiệu chớ quấy rầy, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với người bên kia.

Giọng điệu của anh rất kiên quyết, biểu thị cho việc đã nhận ra có điều bất thường.

Không chuyện gì có thể che giấu được anh.

Phùng Dư bị giọng điệu của anh làm giật mình. Rất đỗi dịu dàng… chắc là anh đang dỗ người ta.

“Anh làm việc trước đi, chờ anh về rồi nói sau.”

“Không sao cả.” Chu Thuật Lẫm cũng rất kiên trì.

Thẩm Di thở dài, biết không thể giấu nữa nên nói thẳng.

“Chu Thuật Lẫm, tôi hỏi anh một vấn đề.”

Chu Thuật Lẫm đã chuẩn bị tinh thần, thản nhiên nói: “Em hỏi đi.”

Thẩm Di lấy hết can đảm hỏi thẳng: “Anh có biết Lạc Sa không?”

Hỏi một câu rất khéo, nếu đúng như những gì Thẩm Hàm Cảnh nói chỉ cần hỏi như vậy là anh sẽ hiểu rõ.

Cô không biết mình nhéo lòng bàn tay từ khi nào, lẽ ra cô phải cảm thấy đau nhưng cô lại không hề nhận ra.

Mặc dù khả năng Thẩm Hàm Cảnh cố ý nói dối cô không lớn lắm, nhưng cô vẫn hy vọng thật sự không phải như vậy.

Chu Thuật Lẫm im lặng giây lát, khẽ nhướng mày, trong lòng cũng đã đoán được đại khái, nhưng anh lại chỉ hỏi một câu: “Chu Diệc Hành đi tìm em sao?”

Dường như anh chỉ lo lắng xem Chu Diệc Hành có nhân lúc anh đi vắng mà đến tìm cô không.

Thẩm Di không biết tại sao lúc này rồi mà anh còn quan tâm đ ến Chu Diệc Hành làm gì. Khi bị chất vấn anh cũng không hề sốt sắng hay phủ nhận, ngược lại còn hỏi về một người không liên quan. Cô kiềm chế vẻ thiếu kiên nhẫn của mình: “Không có, Thẩm Hàm Cảnh nói cho tôi biết.”

Chu Thuật Lẫm “ừ” một tiếng, thừa nhận: “Có biết.”

Giọng của anh trầm ổn, giống như bọn họ đang nói chuyện gì đó nhỏ nhặt thường ngày vậy.

Thẩm Di c ắn môi dưới, hỏi anh: “Vậy là, những chuyện đó đều do anh làm phải không? Giúp cô ta bỏ trốn, giúp cô ta vào khách sạn để làm hỏng lễ đính hôn.”

Lúc hỏi ra khỏi miệng, giọng cô vô cùng bình tĩnh. Ngay cả nhiệt độ mới đọng lại trên má cũng dần tan biến.

Ngày đó anh bước vào buổi tiệc như một người ngoài cuộc, ai cũng không ngờ được người ngoài cuộc lại là diễn viên chính trong vở kịch đó.

Cuối cùng cô đã hiểu ra hết mọi chuyện.

Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của cô, Chu Thuật Lẫm hơi rũ mi, vẫn thừa nhận chứ không hề phủ nhận: “Đúng vậy.”

Lúc Thẩm Hàm Cảnh nặc danh dò hỏi, anh thật sự không sợ bị vạch trần. Nếu ngày đó anh đã dám làm thì đương nhiên anh cũng dám nhận, không đến mức đắn đo sợ bị người khác xem như nhược điểm. Nếu chỉ có vậy mà sợ thì đó không phải là Chu Thuật Lẫm anh.

Ngày anh đưa chứng cứ cho Thẩm Văn Bách, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc vô tình bị liên lụy theo.

Không viện cớ thoái thác, không biện minh cho mình.

Anh thản nhiên thừa nhận.

Lại một lần nữa vượt quá dự kiến của Thẩm Di.

Cảnh tượng không giống như trong tưởng tượng của cô, sau khi nhận được câu thừa nhận của anh, ngược lại cô càng thấy khó hiểu.

Cô nhíu này, lửa giận không áp xuống được mà còn có xu hướng tăng thêm: “Chu Thuật Lẫm, vì sao anh lại làm như vậy?”

Cô phát hiện, cô thật sự không hiểu gì về anh.

Trước đây cô không nhìn thấu nhưng cô không quan tâm, không cảm thấy đó là chuyện gì quan trọng lắm. Chỉ có duy nhất lần này là cô thẳng thắn đối mặt với mọi vấn đề.

Cô bắt đầu nghi ngờ sự bốc đồng và liều lĩnh của mình.

Rõ ràng lúc ấy cũng không đến nỗi cùng đường. Là do chính bản thân cô lựa chọn nước cờ này.

Cô không biết là do sự cám dỗ của chính bản thân Chu Thuật Lẫm, hay là sự cám dỗ từ những điều kiện và lợi ích mà anh mang đến đã dụ dỗ cô tiến về phía trước. Trách cô lười biếng, ham tiện lợi, chỉ cần cô gật đầu là sẽ không phải buồn phiền vì những vấn đề đó nữa, những cửa ải khó khăn cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần anh đứng yên ở đó cũng đủ chứng minh cho cô thấy sự lựa chọn này không tệ đến thế.

Nhưng lỡ như, cô quá tin tưởng anh thì sao?

Cuộc họp hôm nay không phải cuộc họp nội bộ thông thường mà còn vô cùng quan trọng. Thấy thời gian không thể kéo dài thêm được nữa, Phùng Dư ở bên cạnh sốt ruột muốn chết, căng da đầu nhắc thêm một lần: “Sếp Chu…”

Đã quá mấy giây rồi, bây giờ chạy tới phòng họp chắc là còn kịp.

Nhưng nhìn tình hình thì có lẽ tình huống trên điện thoại của sếp Chu cũng rất khẩn cấp.

Nếu một người có thể tách ra làm hai chắc sẽ vẹn toàn đôi bên hơn.

Giọng Chu Thuật Lẫm lạnh lùng kiên định: “Thẩm Di, em nghe tôi nói đã, bây giờ bên tôi đang có một cuộc họp rất quan trọng, cần phải đến đó ngay. Em đừng nghe người khác nói gì cả, cũng đừng tự suy nghĩ lung tung. Chờ tôi về gặp mặt giải thích với em.”

Anh nhìn đồng hồ trên tay, thầm đếm từng giây.

Thẩm Di cũng nghe thấy tiếng thúc giục bên kia, cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ bắt bản thân bình tĩnh lại.

Cô vốn cũng không muốn làm rõ ngay bây giờ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

“Anh đi đi.”

Cô kiềm chế cảm xúc của mình, trở nên có phần thờ ơ và lạnh nhạt.

Chu Thuật Lẫm nhíu chặt mày, rất muốn nói thêm gì đó, nhưng bây giờ thật sự không có thời gian.

Sau khi cúp máy, Thẩm Di ngồi một mình bình tĩnh lại một lát.

Có thể là do khoảng thời gian này sống chung với anh quá thuận lợi nên cô không để ý đến nhiều chuyện khác, cũng không sinh nghi gì với chuyện xảy ra khi đó.

Nhưng liệu anh có thật sự là người tốt như trong suy nghĩ của cô không?

Nếu không phải thì sao?

Nếu chỉ là do anh ngụy trang thì sao? Hay là, những gì cô hiểu biết về anh chỉ là một mặt trong anh thôi?

Cô cũng không có đủ tự tin để nhìn thấu lòng người, bây giờ nghĩ đến mới bắt đầu thấy sợ. Nhưng mà, cô rất khó tưởng tượng được anh là một người xấu.

Làm sao “Chu Thuật Lẫm” có thể là người xấu được?

Dòng suy nghĩ trong đầu quá phức tạp và khó hiểu, những sợi dây thần kinh như muốn đứt đoạn, những hiểu biết ban đầu cũng như bị đảo lộn tứ tung.

Chính miệng anh đã thừa nhận rằng anh là người giúp Lạc Sa bỏ trốn, cũng giúp cô ta vào khách sạn, mọi chuyện này đều có bàn tay của anh chen vào. Cô đã nói mà, sao bọn họ lại thuận lợi như thế được… Thì ra là có sự trợ giúp từ bên ngoài.

Cho dù cô và Chu Diệc Hành không có kết cục tốt đẹp thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện đó có liên quan đến anh.

Sau khi cô cho rằng mình đã biết đủ về anh, thì một ngày nọ, sự thật đột nhiên mâu thuẫn gay gắt với những gì cô từng biết.

Có lẽ là biết tâm trạng của cô đang rất phức tạp, Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn dặn dò cô: [Thẩm Di, em đừng nghĩ nhiều.]

Bây giờ anh thật sự không có thời gian rảnh, chỉ kịp rút ra một tí thời gian gửi cho cô một câu như vậy.

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Di hơi nhíu mày, bỗng nhiên tắt điện thoại rồi ném sang một bên.

Cố ý không quan tâm đ ến.

Cô đang tức giận.

Ánh đèn trong nhà vẫn mờ ảo như lúc nãy, bầu bầu không khí rất thích hợp xem một bộ phim cũ, rượu vang còn nằm bên cạnh cánh tay, hoàn cảnh xung quanh vẫn giống với lúc đầu. Nhưng mà bây giờ cô không có tâm trạng hưởng thụ như vừa rồi nữa.

Chung Du rảnh rỗi làm tổ trong nhà gửi tin nhắn cho Thẩm Di, hỏi cô đang làm gì.

Thẩm Di trả lời tin nhắn: [Đang cãi nhau.]

Chung Du: [?]

Chung Du: [Ồ? Mới mẻ nha, hai người còn cãi nhau cơ à.]

Thẩm Di sững người. Quả thật từ khi kết hôn đến bây giờ đây là chuyện rất mới mẻ.

Cô đanh mặt lại.

Chung Du hỏi: [Sao lại cãi nhau? Ai sai trước? Cậu nói đi đừng sợ, không phải đàn ông rất dễ dỗ sao? Cho tớ một buổi tối thôi, đảm bảo anh ta sẽ không tức giận nữa.]

Thẩm Di: [?]

Thẩm Di không nhịn được hỏi: [Lương Văn Thức thật sự không có ý kiến gì với cậu sao?]

Chung Du: [Liên quan gì đến anh ta???]

Nghĩ đến lời dặn của Lương Văn Thức, Thẩm Di cố gắng nhẫn nhịn.

Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường. Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ.

Chung Du tò mò: [Anh ta cãi thế nào? Nói tớ nghe xem.]

Anh không có cãi.

Thẩm Di lẩm bẩm: [Nói chung là cãi nhau rồi.]

Chung Du “ồ” một tiếng: [Hiểu rồi. Cậu tức giận muốn để cho anh tự đoán, đúng không? Tớ hiểu tớ hiểu.]

Thẩm Di nghiêm túc nói: [Không phải, lần này rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến độ có lẽ sẽ ly hôn.]

[Hả?]

[Hả hả hả?]

Chung Du giật bắn cả mình.

Không ngờ lại là thật.

Cãi nhau nhỏ thì không sao, nhưng cãi nhau đến độ ly hôn thì khác rồi.

Vừa mới uống rượu xong lại có một cơn gió lốc quét qua đầu óc, nói chuyện không được bao lâu Thẩm Di đã ngủ thiếp đi.

Bên này, Chu Thuật Lẫm họp một lần đến sáu bảy tiếng đồng hồ, sau khi cuộc họp kết thúc, anh lấy điện thoại ra nhìn qua rồi đi ra ngoài, bước chân như bay. Thấy bên kia cô không trả lời tin nhắn, anh không khỏi nhíu mày.

Nhưng xem lại thời gian trong nước thì chắc giờ này cô đã ngủ.

Anh cất điện thoại đi, sắp xếp lại mọi chuyện vẫn chưa xử lý xong ở bên này, cố gắng rút ngắn thời gian ở lại New York, bảo Phùng Dư đặt vé máy bay vào ngày mai.

Có thể nói là vội vã nối tiếp vội vã.

Phùng Dư sửng sốt, không đúng không đúng, anh ta cứ cảm thấy vẫn chưa xong được: “Sếp Chu, còn bên phía tổng giám đốc Ninh…”

“Đến lúc đó họp video với anh ta là được.”

Nhìn dáng vẻ này thì hình như anh đã lo xong mọi chuyện, vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa.

Tuy rằng không biết vì sao lại gấp gáp như vậy, nhưng Phùng Dư vẫn tranh thủ đi đặt vé máy bay.

Thẩm Di đang ngủ nên không có cách nào nói chuyện được, mà anh  cũng muốn gặp mặt cô trực tiếp để nói chuyện cho rõ ràng, không muốn giải thích mọi chuyện qua tin nhắn.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, anh xoa xoa ấn đường, nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình một hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi trước cho cô một tin nhắn.

Nói với cô rằng mấy bài hát anh vừa gửi khá hay, đều mang phong cách Quảng Đông.

Nói với cô rằng rượu lần trước mang từ khách sạn về chắc chỉ còn hơn một nửa, nếu cô thích thì anh sẽ kêu người đưa một thùng đến cho cô.

Cuối cùng gửi thêm một câu [Ngủ ngon].

Yếu tố bất ngờ duy nhất trong sự việc này có lẽ là đã xảy ra ngay khi anh đang đi công tác nước ngoài, anh cũng không thể nào xuất hiện trước mặt cô trong chốc lát được.

Cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại, theo thời gian trôi đi có khả năng sẽ khơi dậy trong cô nhiều suy đoán và ý tưởng.

Anh xoay xoay chiếc nhẫn cưới.

Nhưng, cũng chưa chắc mọi chuyện đều là hiểu lầm.

Bởi vì từ lúc anh bắt đầu xuất hiện, tâm tư quả thật không được quang mình chính đại cho lắm.

____

Thẩm Di ngủ dậy thì thấy chấm đỏ nhỏ trên khung trò chuyện WeChat của mình, có mấy tin nhắn chưa đọc.

Chỉ có thể nhìn thấy tin chúc ngủ ngon cuối cùng mà thôi.

Trước khi vào đọc cô còn tưởng sẽ nhìn thấy một màn hình đầy dòng chữ giải thích… về chuyện đó.

Hơn nữa, cho dù là giải thích hay tìm cớ thì cô cũng đã cho anh nhiều thời gian suy nghĩ và sắp xếp lại từ ngữ rồi.

Thẩm Di khẽ cắn môi, tâm trạng không được tốt.

Mặc dù vẫn đang giận anh, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã và thất vọng đan xen.

Có lẽ là vì cô đã nghĩ anh quá tốt, nhưng anh lại không phải là người tốt như vậy. Ngoài ra, cô cũng không biết là bởi vì cái gì.

Cô không ngờ được là bao nhiêu tin nhắn như thế nhưng lại không hề liên quan đến việc giải thích.

Không giải thích cũng không biện minh, cứ trò chuyện với cô về những chuyện thường ngày giống như bình thường.

Giống như lần đó cô không biết nên ở chung với anh như thế nào, không biết gửi tin nhắn gì thì anh chủ động đi đến.

Lần này cô không muốn để ý đến anh, anh cũng tự mình gây sự chú ý với cô.

Tựa như mặc kệ cô có làm gì, mặc kệ cô làm như thế nào thì đều có thể, sẽ có anh đến lo liệu.

Cơn giận vẫn chưa nguôi, Thẩm Di đọc tin nhắn nhưng không trả lời, thức dậy rửa mặt rồi sửa soạn đi làm.

Chỉ là cô không còn thấy ngột ngạt như trước nữa, giống như có ai đó chọc một lỗ nhỏ vào quả bóng đang căng phồng, không khí đã thoát ra ngoài một chút, không dễ phát nổ nữa.

___

Hôm nay đoàn làm phim rất bận, nhiệm vụ quay phim rất nặng nề, còn phải quay cảnh ban đêm, cho nên có khả năng phải kết thúc rất muộn.

Giữa chừng khi đi ngang qua mấy nhân viên công tác, Thẩm Di có nghe thấy cái tên “Thẩm Hàm Cảnh” trong miệng bọn họ, nhưng cô không nghe được nhiều, vì đang bận việc khác.

Sau khi màn đêm buông xuống, buổi quay phim quả nhiên vẫn chưa kết thúc. Đã ở bên này theo dõi một ngày trời nên Thẩm Di cũng dứt khoát ở tới cuối cùng.

Bên ngoài có tuyết rơi, những bông tuyết rơi xuống trước mặt, cô bất giác ngẩng đầu nhìn xem.

Có một bông tuyết dừng trên mi mắt cô, cô vô thức định chớp mắt. Chợt nghe thấy mọi người xung quanh hưng phấn bàn tán, nói trận tuyết này có thể là trận tuyết cuối cùng trong năm.

Lại thêm một mùa đông nữa trôi qua.

Hình như con người luôn dành cho mưa tuyết của thiên nhiên một lòng bao dung rất lớn, cũng có tâm trạng lãng mạn hơn.

Tâm trạng của cô tốt hơn một ít.

Lại bận rộn thêm mấy tiếng nữa, khi buổi quay phim bắt đầu kết thúc thì điện thoại nhận được tin nhắn mới, là của Chu Thuật Lẫm.

Anh hỏi cô bây giờ đang ở đâu.

Cô không có ở nhà, cũng không đến Lục thị mà đi theo đoàn làm phim quay phim lấy cảnh. Nghĩ bụng dù sao anh cũng không ở Bắc Thành, cô bèn gửi định vị qua cho anh.

Trên khung chat đều là những tin nhắn đến từ phía anh, cô không trả lời một tin nhắn nào.

Không biết có phải do tuyết rơi làm tâm trạng tốt lên hay không, cô miễn cưỡng trả lời tin nhắn anh.

Chu Thuật Lẫm đi ra khỏi sân bay, nhìn tin nhắn trả lời của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Tuy không biết cô ở đó làm gì, nhưng cách sân bay thật ra không xa lắm.

Anh gõ chữ: [Chờ tôi về rồi sẽ đến tìm em nhé?]

Anh thả mồi câu.

Nhưng bên kia không trả lời lại.

Có người đến đón máy bay, Chu Thuật Lẫm nhận chìa khóa xe rồi bảo bọn họ tự bắt xe về nhà, còn mình thì lái xe đến địa chỉ trong định vị kia.

Phùng Dư đi theo phía sau, cạn lời yên lặng xử lý hành lý của sếp Chu.

Chu Thuật Lẫm không biết rằng thật ra không phải Thẩm Di cố ý không trả lời tin nhắn, mà là cô đang bận rộn nhiều việc.

Khoảng cách không xa, anh đến nơi rất nhanh.

Trên khung chat cô vẫn không trả lời.

Anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Khi nào em về nhà?]

Trong lúc chờ cô trả lời tin nhắn, anh xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, không đi vào ngay mà dựa người vào thân xe đứng chờ.

Không biết tuyết đã rơi bao lâu, bên ven đường đã tích tụ được một lớp băng tuyết.

Tuyết rơi còn lớn hơn ngày bọn họ xảy ra vụ tai nạn xe đó nữa.

Vừa rồi anh lái xe rất ổn định, nếu đổi lại là cô thì có lẽ sẽ chậm hơn rất nhiều. Vì cô lo sẽ giẫm lên vết xe đổ, sợ đụng xe người ta thêm một lần nữa.

Khóe môi của anh hiện lên một độ cong nhỏ.

Thấy cây bên ven đường có một cành khô hướng về phía chân trời, anh đi qua đó bẻ gãy một nhánh nhỏ, ngồi xổm xuống chọc chọc nền tuyết.

Im lặng chờ một lát, cô vẫn không trả lời.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhíu mày, đặt đồ trong tay xuống bên cạnh xe rồi đi vào tòa nhà trước mặt.

Đương nhiên là có người ngăn không cho anh vào, nhưng chỉ cần gọi điện thoại cho Lục Khởi là có thể giải quyết, không gây ra ảnh hưởng gì.

Buổi khuya muộn, giúp anh làm xong giấy đi lại, Lục Khởi khó hiểu hỏi: “Anh đến đó làm gì thế?”

Chu Thuật Lẫm cũng không biết Thẩm Di đến đây làm gì.

Anh chỉ biết đại khái là cô tham dự vào một số việc trong đó. Còn về phần cụ thể, nếu dựa theo tiến độ phát triển ban đầu thì chắc hẳn anh đã biết sớm. Nhưng đáng tiếc là trên đường xảy ra ngã rẽ, bây giờ càng cách xa không có điểm hẹn.

Anh trả lời đơn giản: “Dỗ người ta.”

Lục Khởi: “Hả?”

Chu Thuật Lẫm vừa gọi điện thoại vùa đi vào trong, bước chân thong thả, ánh mắt làm như vô tình tìm kiếm bóng dáng của cô.

Càng đi vào bên trong anh càng thấy náo nhiệt.

Lục Khởi kinh ngạc: “Anh giải quyết xong việc bên Mỹ rồi à? Sao nhanh thế, tôi còn tưởng ít nhất phải đến ngày mốt anh mới về nước đấy.”

Chu Thuật Lẫm vừa định mở miệng trả lời thì bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, đồng tử lập tức co lại.

Trong khoảnh khắc đó anh cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, càng không ý thức được điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất từ lúc nào.

Tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía trước, bước chân cũng chạy về hướng đó.

“Thẩm Di!”

Thầm Di đang cúi đầu lật xem tài liệu thì đột nhiên bức tường kính cạnh chỗ cô đang đứng vỡ tung.

Tai nạn xảy ra đột ngột, những người khác nghe thấy tiếng động cũng nhìn về phía đó, ánh mắt rất đỗi ngỡ ngàng, trên mặt cũng biến sắc.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ tấm kính đã vỡ tan.

Có người đã sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Nghe thấy giọng anh gọi tên mình, Thẩm Di cảm thấy bất ngờ vì tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Vừa định ngẩng đầu nhìn lại thì bị một lực mạnh mẽ kéo qua, trước mắt rơi vào trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK