Tiếng đập cửa thình thịch khiến Đàm Phi thức giấc.
Nó vội vàng đi ra ngoài mở cửa, ánh sáng ban mai tràn vào động phủ sau khi cánh cửa đá nặng nề mở ra. Đàm phải nheo mắt một hồi mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.
Trước cửa động là nữ tử da trắng còn lại cuối cùng trên thuyền tối qua, giờ đây nàng đang xúng xính bộ y phục mới toanh của Tử Huyền Môn. Không biết có phải do ánh sáng ban mai làm cho đôi mắt nó nhìn vật gì cũng trở nên lung linh hay không? Chỉ thấy nữ tử trước mặt nó kiều diễm như Ngọc Nữ giáng trần vậy. Nó thoáng đỏ mặt ấp úng:
- Sư tỷ... gọi cửa sớm vậy!?
Nữ tử nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng như ngọc:
- Tên đầu đất này… ngươi không nhớ là giờ Thìn phải trình diện trên Thủ Tĩnh Đường nghe Ngô sư thúc phổ biến hả!?
- Còn sớm mà…! - Đàm Phi uể oải.
Nữ tử bĩu môi:
- Đừng có nhây… quãng đường từ đây đến đó khá xa, hôm nay đừng mong có tiền bối nào đến đưa chúng ta đi, là quốc bộ đó. Vừa hay động phủ của ta cũng gần đây, nên qua rủ sư đệ đi cùng cho vui.
Đàm Phi giật mình chợt nghĩ ra, đi bộ từ Thủy Giao Sơn sang Tàng Quân Phong kể ra cũng xa thật, rủi có đến muộn không chừng lại bị tống cổ khỏi tông môn chứ chẳng chơi. Nó quýnh lên:
- Vậy sư tỷ đi trước kẻo muộn, ta còn vệ sinh cá nhân một chút mới đi được.
- Không sao, ta đợi được… à quên... ta họ Cẩm tên Tú Tú, đệ là Đàm Phi?
Đàm Phi thoáng giật mình, bà chằn này tin tình báo cũng thông linh dữ. Nó trả lời:
- Không sai, đệ tên Đàm Phi… Cẩm sư tỷ đợi chút nhé!
Nói rồi nó ba chân bốn cẳng chạy vào trong rửa mặt qua loa, vận bộ đồng phục Tử Huyền lên người. Xong xuôi mọi thứ, Đàm Phi đi ra khỏi động nhập bọn cùng Cẩm Tú Tú.
- Ai nha...! Đàm công tử mới hôm qua lam lũ, hôm nay bỗng thành soái ca đó nha, hi hi…
Tú Tú giơ ngón tay cái về phía Đàm Phi ra vẻ ái mộ lắm. Đàm Phi gãi gãi đầu cười trừ, không coi đó là lời nói thật. Hai người sánh bước trên sơn đạo thẳng tiến Tàng Quân Phong.
Quãng đường khá xa, địa hình lại gập ghềnh nên hai người đi một đoạn thì dừng chân nghỉ mệt trong một rừng trúc xanh biếc. Tú Tú ngồi trên một phiến đá, vân vê một nhành lá trúc xanh mướt:
- Đàm sư đệ, ta thấy vết sẹo trên mặt đệ có vẻ còn rất mới, là do đánh lộn?
- Dã thú tấn công! - Đàm Phi lắc đầu.
Tú Tú phấn khích:
- Là như thế nào? Kể ta nghe đi!
- Để lúc khác được không!? Đi tiếp thôi kẻo muộn.
Bị Đàm Phi từ chối khiến Cẩm Tú Tú tiu nghỉu, nàng ta dậm chân vẻ không vui rồi đứng dậy chuẩn bị lên đường.
Lúc này cũng có hai gã đệ tử đi tới rừng trúc, đi đầu là tên béo trắng ở động phủ số một, theo sau hắn là một tiểu tử mũi tẹt. Thoáng thấy bóng dáng Bàn Tử, vẻ mặt Cẩm Tú Tú trở nên phức tạp, bàn tay nàng bỗng tóm chặt vào tay Đàm Phi kéo vội đi. Trong khi Đàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bỗng tên béo quát to:
- Tú Tú muội, dừng lại đã…!
Cẩm Tú Tú quay lại, sắc mặt mang chút hoảng hốt:
- Sao vậy Mã ca ca?
Mã béo bất giác thấy cảnh Cẩm Tú Tú đang nắm tay Đàm Phi, việc này dường như khiến hắn rất bực bội:
- Tú Tú muội! Trước khi đến đây, người lớn trong nhà đã dặn ta phải hảo hảo chăm sóc muội, vậy mà muội dám phớt lờ gia huấn, đi cùng người lạ… hơn nữa lại là gã ‘Phế Vật’ này, muội muốn làm phản ư?
Đàm Phi hai ba ngày nay phải nghe đến từ "Phế" rất nhiều, lửa giận kìm néntrong lòng chỉ muốn phát tác, nó cố dằn cơn thịnh nộ quay sang Cẩm Tú Tú hỏi:
- Tên béo này quan hệ thế nào với sư tỷ?
Cẩm Tú Tú nhỏ giọng:
- Hắn là biểu ca về đằng nhà ngoại của ta. Trước khi đến Tử Huyền Môn, gia chủ có khẩu dụ ép ta phải đi theo hắn, nhất nhất nghe hắn chủ sự, nhưng ta rất chán ghét hắn, chỉ một mực muốn tránh né.
Cẩm Tú Tú nhìn về phía biểu ca của nàng đáp lời:
- Lúc ở nhà gia chủ nói vậy nhưng ta đâu có đáp ứng, thân ta ta tự lo được, không cần biểu ca nhọc sức.
Mã béo trợn mắt như không tin nổi lời nói này:
- Phản… làm phản rồi, để ta thay mặt gia chủ dạy dỗ lại Tú muội một hai.
Dứt lời, Mã Bàn Tử đảo mắt ra hiệu cho tên Mũi Tẹt, Mũi Tẹt hiểu ý lao về phía Đàm Phi, gã vung quyền nhằm giữa mặt Đàm Phi bổ tới, mồm gã còn hét lớn văng cả nước miếng :
- Phế Vật… đi chết đi.
Đàm Phi đã động nộ, lửa giận kìm nén chợt bột phát như thủy triều. Khi còn ở quê nhà, nó đã quần ẩu với đám Tôn Đầu và bọn trẻ trong thành khá nhiều, vậy nên chiêu số mèo cào tiểu tử Mũi Tẹt nhanh chóng bị Đàm nhìn trúng. Nó kéo Cẩm Tú qua một bên, cước bộ hơi di chuyển chếch chếc, đợi quyền đầu của Mũi Tẹt đến gần sát mặt thì nghiêng người né qua một bên, nhằm chỗ sơ hở trên người Mũi Tẹt tung ra một cước trúng ngực.
Mũi Tẹt chỉ kịp "Hự" lên một tiếng, cơ thể bắn ngược lại phía sau, lăn trên mặt đất mấy vòng rồi nằm im, có vẻ đã bị gãy xương sườn rồi. Bộ vị Đàm Phi vừa ổn định, lại phát hiện một bóng người to lớn đang lao tới. Nó nhìn qua mới vỡ lẽ, Mã Bàn Tử tận dụng cơ thể to lớn nung núc thịt để lao tới húc vào nó, đây là chiêu 'lấy thịt đè người', tuyệt chiêu của hầu hết những thằng to béo mà nó thường gặp.
Rất nhanh, Đàm Phi đổ người sang một bên, tung cước quét vào đúng chân trụ của Bàn Tử khiến gã mất thăng bằng ngã sấp mặt xuống đất. Chưa dừng lại ở đó, nó tựa như con thú nhảy lên người Mã Bàn Tử, lấy hai đầu gối kẹp cổ hắn, vung tay tặng gần chục quyền vào mặt tên béo. Mã Bàn Tử đau quá bắt đầu gào khóc thảm thiết, Đàm Phi thấy vậy mới thu quyền đứng bật dậy gầm lên phát tiết:
- Phế Vật… Đánh chưa đã tay, tưởng các ngươi có chút bản sự?
Nó đảo mắt quanh một vòng rồi phủi tay đi thẳng về phía Tàng Quân Phong.
Lúc này, trong rừng trúc đã nhiều thêm ra hơn chục tân đệ tử cũng trên đường đến Tàng Quân Phong, tất cả đều trố mắt trước động tĩnh hung hãn của Đàm Phi. Cẩm Tú Tú sau một hồi đứng chết lặng vội lấy lại bình tĩnh chạy theo Đàm, tuy nhiên nàng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Thủ Tĩnh Đường trên Tàng Quân Phong rất nhốn nháo, đám tân đệ tử đã tề tựu đông đủ và đang tốp năm tốp ba đàm luận trong lúc chờ đợi Ngô Văn Huy.
Đàm Phi và Cẩm Tú Tú đứng tách riêng chỗ, tránh xa đám đông lộm nhộm trong Thủ Tĩnh Đường. Tú Tú đang tỏ ra rất phấn khích, nàng nhí nhảnh:
- Tên đầu đất này, vậy mà bưu hãn quá sức tưởng tượng. Thú thật là hôm nay được thấy tên biểu ca nhà ta bị đệ trừng trị, ta rất lấy làm phấn khíc, hi hi…
Đàm Phi không trả lời, nó chỉ cười gượng gạo, chuyện xảy ra cũng chỉ là bản thân nó chủ động tự vệ. Cơ bản là mỗi lần quần ẩu với đám Tôn Đầu hoặc ‘luận bàn’ với nhị ca Đàm Nghĩa, nó phải ăn không ít đau khổ, lần này ra tay với hai tên kia, chúng gần như không có năng lực hoàn thủ khiến nó thấy hụt hẫng.
Cẩm Tú Tú lại tiếp tục trút bầu tâm sự:
- Bình sinh lúc ở nhà, tên biểu ca này rất lộng hành, hắn là con chính thất của gia chủ nên được nuông chiều từ bé. Đám hạ nhân trong nhà ai cũng chán ghét đến cực điểm. Bất quá, sau này đệ nên chú ý đề phòng, lòng dạ hắn hẹp hòi, có thù tất báo.
Đàm Phi gật đầu:
- Ta biết…!
Hai người chuyện phiếm với nhau một hồi thì nghe tiếng chuông đinh đương vang lên, toàn bộ tân đệ tử bắt đầu tập trung vào sảnh đường nghe Ngô Văn Huy phân phó.
Ngô trưởng lão truyền đạt rất nhiều thông tin; Hắn giảng giải về môn quy, về lễ tiết tác phong của môn nhân khi tiếp xúc với đồng môn như thế nào. Thì ra tất cả môn nhân từ Tiểu Linh Sư đến Thượng Linh Sư đều chỉ là môn hạ cấp thấp, xưng hô với nhau theo dạng đồng bối sư huynh đệ. Bước vào cảnh giới Đại Linh Sư là môn nhân cấp cao, được hưởng rất nhiều đặc ân của tông môn, có quyền tham gia hội đồng trưởng lão. Các vị có cảnh giới cao hơn nữa, tỷ như Tiểu Thiên Sư thì đám môn hạ cấp thấp phải xưng hô là Sư Tổ, mấy vị này thường chẳng bao giờ xuất hiện, trừ khi tông môn có biến cố lớn.
Tiếp nữa là vấn đề ăn uống, do mới nhập môn nên tông môn nghiêm cấm đám tân đệ tự ăn mặn, mỗi ngày phục dụng một viên lương khô là đủ dinh dưỡng. Nếu ăn mặn, cơ thể sẽ lẫn nhiều tạp chất, làm ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện. Hàng tháng, tân đệ tử có thể đến Thủ Tĩnh Đường nhận 30 viên Lương Khô dùng dần. Lương khô do được chế biến từ Linh Mễ và một số linh dược khác, nên trong nó đã hàm chứa linh lực bổ xung cho cơ thể hằng ngày rồi. Đây gần như một dạng phục dụng đan dược nhưng ở liều lượng thấp.
Đàm Phi hoàn toàn không có khái niệm gì về Linh Mễ, may sao Cẩm Tú Tú đã giải thích sơ bộ cho nó: Linh Mễ là thứ lương thực cơ bản trong tu tiên giới, nó không khác gì lúa gạo của phàm nhân, chỉ có điều giống lúa này chỉ sống ở nơi có nguồn linh khí dồi dào, có nguồn linh thủy tưới tắm và phương pháp chăm bẵm đặc thù… Tu tiên giả ngoài việc hấp nạp linh khí của trời đất để tồn tại, họ cũng cần linh mễ đê bổ sung linh lực cho cơ thể, hệt như phàm nhân phải ăn cơm hằng ngày vậy.
Ngô Trưởng Lão còn thông tin thêm, hằng ngày đều có năm vị sư huynh Thượng Linh Sư trực ban tại Thủ Tĩnh Đường, chuyên chỉ điểm cho tân đệ tử những khó khăn gặp phải khi tu luyện, riêng hắn mỗi tháng hai lần sẽ trực tiếp giảng đạo tại chính thủ tĩnh đường này.
Điểm nhấn trong sáng nay là khi Ngô Văn Huy trông thấy bộ dạng thê thảm của Mã Thái cùng Mũi Tẹt. Hắn sa sầm nét mặt và hạ lệnh nghiêm cấm mọi hành vi ẩu đả trong năm năm tới, nếu kẻ nào vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, việc này khiến Đàm Phi bị một phen hoảng hồn.
Đàm Phi cùng Cẩm Tú Tú rời Tàng Quân Phong, cả hai sánh bước trên sơn đạo trở về Thủy Giao Sơn. Qua câu chuyện, Đàm Phi biết được Cẩm Tú Tú là người của Mã gia, một gia tộc tu tiên trung bình tại vùng biên cảnh giữa Việt Quốc và Hoàng Hoa Đế Quốc. Việt Quốc quê hương Đàm Phi chỉ là một tiểu quốc, trong khi người láng giềng Hoàng Hoa là một Đế Quốc hùng mạnh, họ luôn chủ chương xâm lấn đất đai của Việt Quốc và luôn có tư tưởng nô dịch dân tộc nhỏ bé Việt Quốc. Tuy nhiên, sau hàng ngàn năm lịch sử đấu tranh thì Việt Quốc vẫn vững vàng trước người láng giềng hùng mạnh này.
Trời đã xế chiều, mặt nhật lấp ló đằng tây. Hai người về đến Thủy Giao Sơn thì Cẩm Tú Tú cáo biệt phản hồi động phủ của nàng. Đàm Phi lững thững đi về động phủ của mình, đầu óc nó miên man nghĩ đến kế hoạch tu luyện trong năm năm tới.
Thời khắc này, trước cửa đá số 42 đã đứng sẵn một nữ đệ tử trẻ trung với vóc dáng nảy nở thành thục. Khuôn mặt nàng này xinh đẹp đến động lòng, lại toát ra vẻ anh khí cương liệt. Đàm Phi bước tới cửa động định đánh tiếng hỏi han thì nàng đã nói trước:
- Người là Đàm Phi?
Đàm Phi lễ phép:
- Vâng… Sư tỷ là…?
- Ta là Lâm Tiểu Ngọc, lĩnh mệnh sư phụ Điền Khởi Nguyên qua đây chỉ giáo sư đệ đôi chút, mau mở cửa vào trong đàm luận!
Nàng ta nói dứt khoát như ra lệnh.
Đàm Phi gật đầu đáp ứng:
- Ra mắt Lâm sư tỷ... mời!
Nói rồi nó đem tấm huy hiệu đặt lên cửa đá mở ra sơn động.
Lâm Tiểu Ngọc ngồi cạnh bàn đá giữa phòng khách, đảo mắt đánh giá một hồi rồi nhìn vết sẹo vắt chéo trên ấn đường của Đàm Phi, nó thoáng lúng túng ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Nàng ta thấy vậy cười rộ lên rất phóng khoáng.
- Tiểu tử thú vị! Ha ha...
Nói xong bỗng trên tay nàng nhiều ra một túi vải nhỏ và một phong thư còn nguyên dấu niêm phong. Nàng đặt chúng lên mặt bàn đá, đẩy về phía Đàm Phi đối diện:
- Đây là của đệ! Ân sư do bận rộn sự vụ tông môn nên ủy nhiệm ta giao tận tay cho đệ.
Đàm Phi sửng sốt một hồi không biết nên nói gì.
Lâm Tiểu Ngọc lại tiếp tục:
- Phải rồi, Sư phụ có nói với ta là đệ mang Ngụy Linh Căn nhưng mạch hỏa rất mạnh, mà ta cũng Tam Linh Căn hỏa căn chủ mạch, vậy nên có chút cảm ngộ trong tu luyện ta đều ghi cả trong này, sư đệ tham khảo từ từ, tu tập đến lúc quan trọng sẽ rất có ích.
Tiểu Ngọc lật tay đưa cho Đàm Phi một cuốn sổ nhỏ bìa da. Đàm Phi run run nhận lấy không quên cảm ơn.
Lâm Tiểu Ngọc giao đồ xong lập tức đứng dậy cáo từ:
- Việc đã xong, sư đệ cứ hảo hảo mà tu tập chăm chỉ, hẹn gặp lại.
Đàm Phi tiễn Tiểu Ngọc ra cửa động, chỉ thấy nàng tế ra một thanh Phương Thiên Họa Kích tản mát ánh sáng tím nhạt rất bắt mắt, nàng lăng không điểm chân lên thân kích, ngự kích bay đi bỏ lại ánh mắt cuồng nhiệt phía cửa sơn động.
- Hết Chương 10 -