Cứ cách một khoảng thời gian theo chu kỳ là mặt trời lại xuất hiện, Đàm Phi không để lãng phí cơ hội quý giá đó, gã điên cuồng tu luyện pháp Vọng Nhật và Nguyên Từ Thần Công. Sau khoảng một tháng, khi mặt trời biến mất sau vầng Hồng Nguyệt, gã lại chuyển sang tu luyện ma công và minh tưởng.
Ở trong phiến không gian kì lạ mà gã gọi là ‘Hồng Nguyệt Giới’ này, minh tưởng và vọng nhật đem lại hiệu quả lớn hơn nhiều so với việc tu luyện tại Vân Lam. Tinh Thần Mục của gã có những bước tiến dài, tuy chưa thể đem ra công kích nhưng khả năng chủ động thu phóng đã đạt ngưỡng tùy tâm sở dục rồi. Đồng nghĩa với đó, thần niệm lực cũng tăng tiến vượt bậc. Đàm Phi không thể ước định thần niệm hiện ở đẳng cấp nào, vì lực lượng pháp tắc ở đây khác với Vân Lam, chỉ khi nào có cơ hội trở về quê hương gã mới đánh giá được, khẳng định là chỉ có hơn chứ không kém.
Công pháp Dạ Ma của Hoắc Mê Nhi không có gì đặc sắc, ngoài kiến thức cơ bản cũng chỉ còn thuật Ma Dạ Thập Lục Ảnh, huyễn hóa ra mười sáu cái hư ảnh đánh lừa thị giác. Ngày đó, khi đối chiến cùng họ Hoắc tại Thập Cường Đại Hội, thuật này bị phá đi bởi Nguyệt Mục của Đàm. Đổi lại một tu sĩ khác không có nhãn lực, khẳng định sẽ ăn đau khổ với Hoắc Mê Nhi, vậy nên gã cũng nghiên cứu và tu luyện kết hợp cùng Phong Mị.
Thân ảnh Đàm Phi hiện giăng đầy động phủ, không phải là mười sáu cái thân ảnh mà là bảy mươi hai cái, chẳng biết đâu là chân thân. Chiêu trò mới Thất Thập Nhị Ma Ảnh này mà đem đi lòe mấy tên tu sĩ phổ thông kể cũng là một cái bất ngờ thú vị.
Lại nói đến cuốn thư tịch tàn phế của Tư Mã Tuyên, nó không có chủ đạo môn công pháp nào tu luyện nào, phần lớn đều nói về các trận pháp ma quỷ khốn nạn dùng đến máu và nội tạng sinh vật để tế luyện làm tăng sức mạnh ma pháp. Những thứ này đối với Đàm là một sự kinh tởm đáng khinh bỉ. Gã giết người sát yêu đã nhiều, nhưng việc bất chấp và bỏ qua thương luân đạo lý để mạnh lên thì gã không thể, việc này còn phụ thuộc vào hoàn cảnh cụ thể mà cân nhắc. Có lẽ do chịu sự ám ảnh của trận pháp tế luyện Quỷ Tử Mẫu mà Đặng Thăng Bình làm ra, vậy nên thư tịch kia chỉ mang ý nghĩa khảo cứu nhằm hiểu sâu hơn về tu ma mà thôi.
Huyết Ma Đồng Nhân mới là thứ đáng bàn. Khi diệt sát hèn mọn nhân Lưu Hạo, gã chỉ coi chiếc đầu lâu trong suốt như một bộ ma công thông thường. Nhưng càng tìm hiểu sâu, gã càng thấy được những thứ ảo diệu trong đó. Bộ ma pháp này hướng dẫn tu luyện một mạch lên Tiểu Thiên Sư, mà đây mới chỉ là bộ tiểu công pháp. Huyết Ma Đồng Nhân cả thảy có ba bộ, còn một bộ thượng công pháp và một bộ đại công pháp không biết đang ở đâu. Theo như ghi chép trong chiếc hộp sọ, nếu tu luyện đủ bộ, tu sĩ có thể một kích hủy thiên diệt địa, một hơi có thể hấp thụ toàn bộ tinh huyết của sinh vật trong một vị diện cỡ Vân Lam. Những điều kể trên có vẻ như rất quá khích, phóng đại vô căn cứ, Đàm Phi chẳng mấy tin tưởng lắm.
Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo chính là thuật pháp mà Lưu Hạo biến ra song trảo khiến Đàm ăn không ít đau khổ, và hiện gã cũng đang tu luyện thuật này, tu luyện thuần thục đến độ lô hỏa thuần thanh.
Ý niệm khẽ động, sau lưng gã xuất hiện hai khối hắc khí, từ trong đó nhô ra hai bàn tay trơ xương trắng hếu cực tốc đánh vào vách động.
"Rầm"
Động phủ rung lên bần bật như muốn sụp đổ, vách động hằn rõ chưởng ấn sâu đến hai tấc, lực công kích vừa nhanh vừa mạnh. Chiêu số này Đàm triển ra còn hung hiểm hơn Lưu Hạo trước kia rất nhiều, cũng có thể do họ Lưu bị đánh tụt cảnh giới nên không thể phát huy toàn bộ lực lượng trong chiêu số ma thuật đó.
Thuật biến thân thành tam nhãn ác quỷ mà Lưu Hạo biến ra có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng bắt buộc tu sĩ phải phục dụng một loại đan dược được chế luyện từ xương gai của Thuồng Luồng hoặc Khủng Long, kết hợp thường xuyên uống máu trinh nữ, tu vi của bị hại càng cao thì hiệu quả biến thân càng lớn. Hẳn là Lưu Hạo đã làm ra những điều đáng ghê tởm trên rất nhiều xử nữ rồi. Xương Thuồng Luồng gã vẫn cất giữ khá nhiều, nhưng còn thiếu một số linh tài phụ trợ, với lại gã không thể luyện đan. Và trên hết, gã sẽ không bao giờ tu luyện loại tà công này, ma tu hay ma nhân thì vẫn phải có một chút đạo đức, không thể đánh mất bản ngã do ông bà tổ tiên tại Việt Quốc sinh thành dưỡng dục ra con người gã.
Trong bộ Huyết Ma này còn có nhiều thuật pháp cực bá đạo, nhưng đều phải có cảnh giới cao hơn mới có thể tu luyện được, hiện tại gã tạm bằng lòng với Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo và vài tiểu thuật phụ trợ nho nhỏ thôi.
Ngày hôm nay, khi mà vầng mặt trời chói lọi đang khuất dần sau Hồng Nguyệt, Đàm đứng trên đỉnh núi, hữu thủ kết thành Trí Quyền Ấn, ngón trỏ sáng rực điện quang điểm vào hư không.
"Ầm… Đoàng…"
Bất thình lình, một cột sét thô to màu tím nhạt ngoằn ngoèo từ thiên không bổ xuống sườn núi, chấn nát khối đá lớn bằng con trâu đực. Khối đá đen đúa, rắn chắc là vậy mà nát thành bột phấn. Gã liên tiếp điểm vào hư không, những cột sét thô to liên tục đánh xuống bốn chung quanh làm sạt lở một vạt núi, đại địa rung rinh. Động tĩnh cũng thực là ghê gớm quá đi.
Đàm thu công, chép chép miệng lắc đầu tấm tắc hoài. Gã lẩm bẩm với chính mình như thể sợ quên đi tiếng mẹ đẻ vì đã quá lâu không có nói chuyện cùng người:
- Chậc chậc… Sinh Nhạ lão tiền bối để lại cho ta thứ tài sản thật quý giá… Vậy gọi thuật pháp mới này là Ly Tử Thần Lôi đi! (1)
Lại nói về bộ công pháp Nguyên Từ Thần Công do Sinh Nhạ sáng tạo. Đây là loại công pháp đặc thù không có sử dụng đến linh khí, nó lấy Nguyên Từ Chi Lực trong tự nhiên làm cơ sở, mượn lực lượng nguyên từ mà tu luyện. Tuy còn nhiều điểm hạn chế thiếu sót do chưa được chỉnh lý, nhưng đây quả thật là một lối đi hoàn toàn riêng biệt và độc đáo. Đàm Phi đã kế thừa và có những nghiên cứu cực kỳ nghiêm túc, gã kết hợp thêm một số kiến thức cũng như sở học từ Đấu Bích Tinh Di vào Nguyên Từ Hóa Lôi, từ đó phát triển lên Ly Tử Thần Lôi. Thần lôi Ly Tử khi triển ra còn lấy lực lượng nguyên từ để giải phóng năng lượng và nhiệt lượng, phải nói là có sức mạnh bạo liệt hơn hẳn Nguyên Từ Hóa Lôi rất nhiều.
Vầng Thái Dương đã lẩn vào phía sau Hồng Nguyệt, tia sáng cuối cùng nhá lên tại đường chân trời, nơi xuất hiện ‘điểm sáng’ bí ẩn mỗi khi mặt mặt trời ló ra. Trí tò mò của Đàm nổi lên, gã định bụng lần tới sẽ đi thám hiểm nơi đó, cũng sắp đến lúc phải tìm hiểu toàn bộ phiến không gian này một cách triệt để rồi.
…
Thái Dương ẩn vào Hồng Nguyệt không lâu, Đàm vẫn trong trạng thái tiềm tu quên ngày tháng. Bất giác ngày hôm nay gã cảm ứng được điểm bất thường, cách động phủ bảy dặm xuất hiện sinh vật cấp một. Đôi lông mày gã nhíu lại, miệng gã lẩm bẩm:
- Ô… Sinh vật này có vẻ như đang thụ thương…
Thân ảnh Đàm ma mị rời khỏi sơn động một cách vô thanh vô tức.
Trong một bụi cây dưới tảng đá lớn cách động phủ vài dặm, một sinh vật giống người với đầy đủ tứ chi nhưng vô cùng gớm ghiếc đang nằm bẹp vì thương thế. Đàm sử dụng liễm khí và dạ mị như bóng ma ẩn hiện quan sát đánh giá. Sinh vật kia tuy có hình dạng của nhân loại nhưng tựa như bị lột da vậy, các khối cơ và gân lộ hết cả ra, chiếc đầu lâu trơ xương sọ thật gớm ghiếc. Nó không có mắt, thay vào đó là hai khối hắc thạch đen xì tán phát hắc khí nhàn nhạt. Chiếc miệng rộng ngoác đến mang tai phô ra hàm răng sắc lẹm. Thứ kinh tởm nhất là cái lưỡi dài đến cả một sải tay, lưỡi kia ngoe nguẩy nhểu đầy dịch nhờn tanh hôi đen đúa. Quái này mang hình người nhưng lại không di chuyển giống người, tứ chi của nó bạnh ra áp sát xuống đất giống cách di chuyển của loài bò sát hơn. Đàm kinh qua rất nhiều chủng loại quái vật dị thú, nhưng chưa gặp loại nào kinh dị như sinh vật trước mắt. Nếu là phàm nhân bắt gặp nó, có lẽ đã khóc thét ướt hết đũng quần mất rồi.
Quái kia dường như thương thế rất nặng, lại đang lẩn trốn thứ gì đó. Nó dậm dậm tứ chi đầy móng vuốt bò quanh với vẻ cảnh giác cao độ, cái lưỡi dài đỏ hỏn vắt ra sau lưng liếm láp những vết thương như vừa bị cắn xé, gã tạm coi quái vật này là Trường Thiệt (2).
Đàm vẫn ẩn thân sau một tán cây rậm quan sát mà chưa làm ra động tĩnh gì, bởi gã đã thấy được ba luồng khí tức mang sát ý nặng nề đang hướng chỗ này mò tới, chắc chắn chúng đã phát hiện ra sinh vật kia. Tất cả đều là cấp một tương đương Tiểu Linh Sư, vậy nên chúng không thể biết được sự có mặt của gã.
Ba quái vật mới tới lại là giống loài khác. Chúng có thân hình tương tự con cóc với làn da xám ngắt cùng những nốt lớn sần sùi to như quả mận, đi bằng hai chân và có thân trên lực lưỡng. Hai chi trước đầy cơ bắp và móng vuốt sắc bén như liêm đao, cái đầu lâu đúng là giống cóc nhưng có hơi hướm của nhân loại. Loài này cũng có miệng rộng ngoác và lít nhít răng nanh sắc nhọn. Có thể gọi chúng là Ma Oa (3).
Ba con Ma Oa tự động tách ra ba hướng vây lấy Trường Thiệt. Quái vật lưỡi dài đã sức cùng lực kiệt, cơ thể nó căng lên, tứ chi nhấp nhô đảo đảo thân thể đi vòng quanh, miệng rít lên những âm thanh the thé giống như người câm hú hét.
Ma Oa thủ lĩnh dùng đôi chân cơ bắp như chân ếch bật nhảy cực xa lao vào tấn công Trường Thiệt, hai con còn lại đồng loạt làm điều tương tự. Chỉ sau có ba nhịp thở, Trường Thiệt quái vật đã thành một đống thịt nát bấy dưới sáu bộ móng vuốt tựa như tiểu đao kia.
Thế nhưng sự dã man tàn bạo còn chưa dừng lại ở đó, ba đầu Ma Oa bắt đầu bới móc trong đống thịt bầy hầy lấy ra một đám trứng lớn bằng nắm tay có màu trắng ngà. Chúng bắt đầu đánh chén một cách say sưa, hóa ra đây chỉ là một cuộc săn bắt của bầy Ma Oa mà thôi. Trường Thiệt xấu số đương nhiên là con mồi, không biết sinh vật nào mới là đỉnh chóp ở ‘Hồng Nguyệt Giới’ này đây? Bối cảnh nơi đây có lẽ vẫn còn ở dạng sơ khai nguyên thủy.
Khi gã định bỏ đi, bất giác cảm ứng được khí tức của sinh vật cấp hai tương đương mình. Còn chưa kịp có phản ứng gì, bất chợt một bóng đen mờ ảo từ trên không trung lao nhanh xuống đám Ma Oa. Chỉ nghe thấy ba tiếng rống thảm thiết vang lên, ba con Ma Oa đổ vật ra mặt đất, cơ thể xẹp xuống nhanh chóng, những bãi nước đen nhểu ra từ trong cơ thể, về cơ bản chúng chỉ còn lại bộ da. Công kích từ sinh vật cấp hai mới đến thật nhanh, chính xác, và trên tất cả là độc tố mà nó truyền vào đối thủ quả thực vô cùng đáng sợ.
- Hết Chương 127 -
(1) Ly Tử: Tia Plasma.
(2) Trường Thiệt: Lưỡi Dài.
(3) Ma Oa: Con cóc sần sùi, hoặc cóc ghẻ.