Trên một đảo san hô có chu vi khoảng mười dặm, hai nhóm hải tộc với một bên thân người mình xà đang hỗn chiến cùng tộc loại thân người mình giao. Cuộc chiến có vẻ như đang thiên lệch về nhóm xà nhân với lực lượng đông đảo hơn. Tộc loại Giao nhân gần như rơi vào đường cùng, số thi thể tử thương bầy hầy máu thịt nằm rải rác cũng đến cả chục, tất cả đều là yêu nhân và hải thú cấp hai.
"Đùng... đoàng…"
Một tia lôi điện lớn như cột nhà thình lình giáng xuống mặt biển. Không gian gần như bị bóp nghẹt, mặt biển lắc lư dậy sóng, bọt trắng bay tứ tán táp cả vào mặt đám hải tộc trên đảo. Mây đen cuồn cuộn bao phủ cả một phiến không gian rộng lớn, hai nhóm hải tộc buộc phải đình chiến trước thiên tượng kỳ dị mới xảy ra, một tên xà nhân cấp ba ấp úng:
- Là ma khí…!
Mây đen xuất hiện đột ngột rồi nhanh chóng bị gió biển cuốn đi phiêu tán. Bên trong hắc khí mờ mờ dần hiển lộ thân ảnh một gã thanh niên tầm hai mươi lăm tuổi vận hắc bào, mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, vết sẹo vắt chéo giữa huyệt ấn đường khiến hình dung càng thêm phần hung hãn, toàn thân gã toát ra một khí thế tà dị đến rợn người. Đám hải tộc cấp ba luận về tu vi đều là đồng cấp với nhân vật hắc bào, thế nhưng chúng đều rùng mình tỏ ra kiêng kị. Gã kia không biết lai lịch ra sao? Nhưng cảm giác gã ngư một con quái thú có thể vồ chết con mồi bất cứ lúc nào.
Đàm Phi lắc lắc đầu cho tỉnh táo sau khi bị truyền tống ra khỏi Luân Hồi Viên. Gã đứng trên không trung đánh giá hoàn cảnh nơi này; Biển xanh cát trắng, gió hiu hiu đem vị mặn và tanh nồng mơn man đến từng lỗ chân lông của gã, cảm giác này khiến gã nhớ đến trận hải chiến tại Gạc Ma, nó như mới diễn ra cách đây vài ngày mà thôi.
Trong tầm mắt gã là bốn Vện Kim Xà cấp ba và hơn chục tên cấp hai xen lẫn cả hải thú. Đám này đang vây giết ba tên Thanh Giao cấp ba cùng một đám lâu la mình mẩy đầy thương tích, đáng kể nhất là một thiếu nữ Thanh Giao cấp ba dính thương thế trầm trọng, gần như đã mất đi sức chiến đấu.
Mọi tính toán được vạch ra nhanh chóng, gã huyền phù trên không tằng hắng:
- Hèm hèm… Ra mắt chư vị đạo hữu, ta đi lạc… không biết đây là địa phương nào?
Tên Thanh Giao đứng chắn trước người thiếu nữ nở nụ cười hòa nhã rồi cất tiếng trước:
- Tam thái tử tộc Thanh Giao ra mắt tráng sĩ… Đây chính là Hoàng Sa Hải Vực, Vô Biên Hải.
Tên này có vẻ ngoài tiêu sái tuấn lãng người trên vạn người, lại tự xưng tam thái tử, trên tay còn lăm lăm một cây thương cổ xưa đã đạt cấp Pháp Bảo, lai lịch cũng thật lớn quá đi. Thế nhưng những thông tin ‘thái tử’ kia vừa nói đến lại khiến Đàm Phi rơi vào trầm tư buồn bực, thêm một lần nữa phải tha hương đất khách. Mà trên hết, nhân tộc cùng hải tộc đã ở vào thế lưỡng lập, chiến tranh chẳng biết đã kết thúc hay chưa? Đường trở về đại lục bỗng trở nên rất là xa vời. Chuyến này lành ít dữ nhiều, mạng nhỏ liệu có thể bảo toàn không đây?
Thủ lĩnh Vện Kim Xà không chịu kém cạnh, hắn cất giọng ồm ồm lấn át tất cả:
- Vị đạo hữu này từ đâu mà đến? Đây là địa bàn của Kim Thánh Tộc chúng ta… để bọn ta xử lý đám phế vật kia xong, rồi hai tay rắc hoa cung nghênh thượng khách ghé qua bản tộc đàm đạo!
Hai tộc xảy ra xung đột, Đàm Phi là kẻ ngoài bỗng dưng xuất hiện, đương nhiên cả hai phe đều muốn lôi kéo, rất có thể nhân vật bí ẩn như gã sẽ quyết định đến cục diện cuối cùng.
Để ý kỹ mới thấy, thủ lĩnh vện Kim Xà có khuôn mặt rất giống với Kim Hoằng, tên yêu nhân thuộc Kim Thánh tộc đã chết dưới tay gã. Tuy có già hơn đôi chút, nhưng từ cử chỉ cho đến ánh mắt đều là của Kim Hoằng. Thế nhưng Đàm Phi đã có chủ ý, gã chỉ cười cười chất phác:
- Tại hạ mới xuất sư xuống núi lịch duyệt, nhiều thứ còn cảm thấy rất lạ lẫm. Cứ ở đây thành thành thục thục quan sát nhân sinh vậy! Thật chẳng dám đắc tội với chư vị. Việc của chư vị vẫn là tự thương lượng cùng nhau đi, tại hạ xin thất lễ!
Thủ lĩnh Vện Kim Xà là kẻ lão luyện, hắn chỉ nhếch môi cười giảo hoạt. Tên quái dị kia chắc chắn đi lạc, mặc kệ thực lực của gã như thế nào? Có thế lực chống lưng ra sao? Đã không tham gia vào tranh đấu của nhị tộc tức là đã có tính toán; Rất có thể gã kiêng kị với thế lực mạnh mẽ của Kim Thánh Tộc, hoặc giả đang tọa sơn quan hổ đấu, chờ cho tàn cuộc mới ra tay ngư ông đắc lợi. Nhưng một cây làm chẳng nên non, kể cả mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đối đầu cùng lực lượng hùng hậu của Kim Thánh được.
Tên thủ lĩnh sau hồi suy nghĩ phân tích tình huống thì đã vững tâm hơn rất nhiều. Hôm nay hốt trọn được mẻ Thanh Giao tộc này, công lao của hắn là rất lớn, khẳng định sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt từ trong tộc. Đôi mắt hình tam giác màu hổ phách ánh lên tia ngoan độc.
Phía bên kia chiến tuyến, Thanh Giao tuấn lãng cũng nhìn ra được sự giảo hoạt của gã hắc bào. Không lôi kéo được gã kỳ dị kia, khẳng định hôm nay toàn quân đều bị Kim Xà bắt đi hoặc diệt sát. Thân hắn đang là tam thái tử ‘Long Tộc’, lại còn muội muội cũng là ngũ công chúa long tộc cao cao tại thượng. Bị hãm trong ngục tù của Kim Thánh Tộc có lẽ còn tệ hại hơn so với việc tử vong đương trường. Hắc bào nhân mới xuất hiện này chính là cứu cánh cuối cùng cho Thanh Giao Tộc, bằng tất cả mánh khóe và ‘khẩu lực’, hắn cất giọng đầy truyền cảm:
- Đạo hữu! Vện Kim Xà là giống lật lọng, ăn cháo đá bát. Bất kỳ lời nói nào của chúng đều không có giá trị, xử lý chúng ta xong sẽ đến lượt người. Nếu hôm nay ra tay tương trợ, Thanh Giao tộc sẽ đảm bảo an nguy và quyền lợi của ngươi tại Hoàng Sa này, lấy địa vị thái tử long cung, ta lập thệ trước thiên địa!
Vện Kim Xà gầm lên:
- Hay cho cái Thanh Giao nhỏ nhoi hèn kém. Thân mình còn chưa lo xong, lấy gì ra đảm bảo an nguy giùm kẻ khác?
Nói rồi hắn đảo mắt cho một tên cấp ba, tên này tự tách ra khỏi đội hình, có vẻ như đang cảnh giới chặn bước tiến của Đàm Phi. Ba con Vện Kim Xà cấp ba còn lại nhất tề tung ra vũ khí quyết vùi dập đám tộc loại Thanh Giao.
Đàm Phi có lực lượng thần niệm mạnh mẽ hơn đám sinh vật cấp ba kia rất nhiều, gã đã thoáng cảm ứng được dị trạng ở phía xa, còn có kẻ khác đang rình rập? Môi nhếch lên cười lạnh lẩm bẩm với chính mình:
- Có ý tứ… chỉ khổ cho cái thân ta phải làm trâu chó cho hải tộc thôi!
Đoạn gã truyền âm xuống chiến địa cho kẻ được gã ủng hộ, đồng thời tế ra Quy Điền Chung…
"Đinh…"
Một tiếng chuông ngân nga vang vọng khắp mặt biển, sóng nước dập dờn tạo ra những xung động mãnh liệt, những giọt nước bắn ngược trở lên khỏi mặt biển cỡ một thước, cả một vùng trời rộng lớn quanh đảo san hô bỗng sáng lòa không còn trông thấy gì, kể cả sinh vật cấp ba tương đương Đại Linh Sư cũng buộc phải nhắm mắt trong vòng ba nhịp thở.
"Gừ… raooo…"
Tiếng long ngâm bễ nghễ mang theo hơi thở chết chóc rền rĩ vang lên…
Không gian trở lại bình thường sau ba nhịp thở, ánh nắng chan hòa chiếu lên mặt biển sáng lấp lánh. Vùng biển lại trở về với dáng vẻ ban đầu.
Ở trên không trung, Đàm Phi trong hình dạng yêu hóa, đầu rồng dữ tợn với bốn sợi Long Tu và cặp sừng như sừng hiêu đã chấn nhiếp toàn bộ đám hải tộc có mặt nơi đây. Trảo thủ đầy lân phiến và vuốt sắc của gã vậy mà đâm xuyên qua thân thể tên Vện Kim Xà cảnh giới như xuyên qua đậu hũ. Trái tim trong lòng bàn tay vẫn còn rung lên những hồi yếu ớt, máu tươi nhỏ từng giọt xuống mặt biển hòa lẫn cùng bọt nước. Hình ảnh này có lẽ còn ám ảnh đám hải tộc bên dưới một thời gian dài về sau này.
Tam thái tử Thanh Giao được Đàm Phi truyền âm cảnh báo trước, tên này cũng kịp thời đâm một thương xuyên lồng ngực tên thủ lĩnh, nhưng sau khi đắc thủ hắn cũng dính một quyền vỡ nát cả hộ tâm kiếng trước bụng. Dẫu vậy, trên môi hắn vẫn nở nụ cười mãn nguyện hướng Đàm Phi gật đầu.
Diễn biến xảy ra rất nhanh, tình thế giờ đã đảo chiều. Thanh Giao tộc từ thế đường cùng bắt đầu chuyển sang phản kích.
Đàm Phi vẫn không quên những lợi ích thu được từ Kim Hoằng, tên thủ lĩnh kia rất có thể cùng chung huyết thống với tên xà nhân xấu số tại Băng Hỏa Đảo. Không để cho Tam Thái Tử hành động, thân ảnh Đàm nhập nhằng như bóng ma rồi bất chợt xuất hiện ngay phía sau Kim Xà thủ lĩnh, Lam Băng Hoa Ảnh từ trong tay áo bay ra, chiếu rọi muôn vàn tia thanh quang dịu nhẹ. Nhiệt độ đột ngột giảm cực sâu, đóng băng tất cả những thứ gì nằm trong tầm ảnh hưởng của nó.
Vện Kim Xà thủ lĩnh đang bị trọng thương, dẫu chưa nguy đến tính mạng nhưng cũng khiến sức chiến đấu đại giảm. Sau khoảnh khắc bất ngờ vì bị Lịch Tuyền Thương đâm sát tim, cơn đau khiến hung tính bạo phát đến đỉnh điểm. Kim Xà mới vừa giơ pháp khí lên toan tấn công đã cảm thấy lạnh lết sống lưng. Hắn vội xoay người hoàn thủ đòn tấn công chớp nhoáng của tên hắc bào, nhưng có vẻ như hắn đã chậm mất một nhịp. Toàn bộ nửa thân dưới bỗng tê rần rồi mất đi cảm giác, về cơ bản là thân xà vằn vện đã bị bông hoa tuyết trên tay gã hắc bào đóng băng mất rồi.
Khí tức tử vong ập đến quá nhanh, Kim Xà gầm rú điên cuồng, đôi mắt màu hổ phách chớp động những tia sáng màu tử kim quỷ dị. Tử Hoằng Pháp Mục được hắn thi triển như một đòn sát thủ bất ngờ, quyết đoạt mạng gã yêu nhân Kỳ Lân khó chơi kia.
Tam Thái Tử vẫn còn ở khá xa, bất chợt cả hắn và ngũ công chúa cùng hét lên:
- Cẩn thận, là Tử Hoằng Pháp Mục…
Đàm Phi đã trải nghiệm thứ ánh mắt tử thần này một lần, khi đó gã mới chỉ có tu vi Thượng Linh Sư, lại là Nhật Nguyệt Thần Mục chưa có tiến cấp thành Tinh Thần Mục. Đôi mắt gã cũng ánh lên hai màu bích lục tà dị, trực tiếp đối nhãn cùng Kim Xà nhân.
Vện Kim Xà quá tự tin vào khả năng nhiếp hồn của Tử Hằng Pháp Mục, cho đến khi thấy được luồng ánh sáng màu bích lục từ đôi đồng tử kia thì đã muộn. Cổ họng cảm thấy lạnh toát, hình ảnh cuối cùng là cái đầu Hỏa Kỳ Lân gục gặc nhe nanh dữ tợn.
Đàm Phi thu đao, tiện tay chộp lấy đầu lâu Vện Kim Xà thủ lĩnh cất vội vào Tản Viên Giới. Tử Hoằng Pháp Mục của yêu cấp ba quả thực vô cùng quý giá đối với việc luyện bảo của gã sau này.
Chỉ trong có vài nhịp thở, kể từ khi tên yêu nhân hắc bào tung ra chiếc chuông cổ xưa làm tất cả cùng lóa mắt, cục diện tràng đấu thay đổi nhanh đến không tưởng. Đại thế dĩ khứ, thế lớn đã mất, Kim Xà tộc còn lại không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, tất cả chúng không hẹn mà quay đầu bỏ chạy. Hai tên Vện Kim Xà cấp ba vội hóa thành hai vệt kinh hồng bỏ chạy trước tiên.
Bầu trời bỗng nổi lên tiếng ầm ì trầm đục, bất chợt hai cột sét thô to từ thiên không bổ thẳng xuống thân ảnh hai tên yêu cấp ba xấu số. Còn chẳng thấy bất kỳ tiếng la hét nào vang lên, cơ bản là chúng đã bị sét đánh cháy đến không còn chút cặn bã nào, hôi phi yên diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Đám Thanh Giao tộc hô hét vang trời:
- Viện quân tới… xông lên diệt hết đám ‘xà trùng’ hạ đẳng thôi…
Vậy là toàn quân Thanh Giao tộc cùng lao lên truy sát, trảm tận giết tuyệt bầy Vện Kim Xà và đám hải tộc tạp chủng lâu la.
Đàm Phi lắc mình trở về hình dáng nhân loại, hai tay ôm quyền rất là lễ phép hướng lên không trung:
- Đam Săn đệ tử Luân Hồi Viên ra mắt tiền bối!
- Hết Chương 141 -