Phong Hỏa Dực lao vút đi trong đêm với độn tốc cao nhất, Đàm Phi cố gắng gượng hòng thoát khỏi truy binh, mặc dù pháp lực trong thể nội đã cạn kiệt đến đáy, đôi mắt gã dần mờ đi, nhưng hoàn cảnh không cho phép gã dừng lại. Lực lượng bản nguyên một lần nữa bị đốt cháy, tâm ma cũng nổi lên quấy nhiễu giằng xé trong nội tâm. Bên trong gã giờ đây như hai con người độc lập; Một phần muốn bỏ chạy thật xa để bảo toàn mạng sống, một phần ý niệm lại muốn quay trở lại diệt sát, cắn nuốt linh hồn những kẻ dám đuổi theo gã.
Ngô Văn Huy cùng Vũ Như Thuần hai vị trưởng lão bám riết theo đốm sáng phía xa, khoảng cách không thể rút ngắn lại được khiến hai lão tỏ ra cực kỳ buồn bực. Riêng trưởng lão họ Ngô, hắn vẫn nhớ như in cái ngày cách đây mười ba năm, ngày mà gã tiểu tử mặt sẹo kia đến gặp lão thông báo đã tiến cảnh Tiểu Linh Sư. Đó đúng là một cái bất ngờ không hề nhỏ, để rồi sau ngần ấy năm, chính hắn lại phải đuổi bắt gã tiểu tử nọ, còn chẳng biết là có bắt nổi không, hay lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục như hai vị sư huynh đồng môn vừa rồi.
Đàm Phi định trốn chạy về trong đại lục, thế nhưng hai vị trưởng lão kia lại bay chếch chếch chặn mất lối quay lại đất liền. Còn đang lưỡng lự lựa chọn phương hướng cho ổn thỏa, bất giác sống lưng gã lạnh toát, bốn luồng uy áp lạ lẫm bỗng xuất hiện từ xa, chúng đều là hải thú cấp ba. Hơn nữa, chúng đang tách ra hướng về phía gã đuổi đến. Đàm buộc lòng phải chuyển hướng bay ra biển, sức cùng lực kiệt, tâm ma nhiễu loạn, đầu thuyền lo giặc cuối thuyền sợ quỷ, thật đúng là họa vô đơn chí.
Văn Huy và Như Thuần cũng cảm ứng được khí tức từ hải yêu cấp ba, hai người đánh mắt nhìn nhau. Rốt cuộc họ liền rút lui, nhường phần đuổi giết tên phản đồ cho lũ hải tộc.
Hải thú cấp ba linh trí cao hơn cấp hai rất nhiều, chúng chững lại như thể định đuổi theo hai tên Đại Linh Sư nhân tộc, cuối cùng cả bốn nhất tề siết chặt vòng vây bám theo Đàm. Trong đó có một đầu Tuẫn Táng Kình độn tốc phải gọi là nhanh không tưởng, chỉ vài cái nhô lên ngụp xuống đã dần thu hẹp khoảng cách với gã.
Đàm Phi hiện không thể giao chiến vì pháp lực cạn kiệt, lại là có đến bốn đầu yêu cấp ba vây giết thập phần gian nan hung hiểm. Cực chẳng đã, gã đánh liều phi hành về tiểu đảo cất giấu khối thạch bi cổ quái, hy vọng có thể trốn vào đó. Biết rằng chỉ là cầu may, nhưng vẫn còn hơn phải làm mồi trong miệng đám hải yêu này.
Trốn chạy như chó nhà có tang trên biển hơn bốn trăm dặm, tiểu đảo xuất hiện trước mặt rồi, Tuẫn Táng Kình đã ở sau lưng cách bốn dặm, áp lực sinh tồn quả thực khiến gã không thể thở nổi.
Đàm cứ thế lao tùm xuống mặt biển, tị thủy thuật trong Nguyên Nguyên Công và Thủy Độn giúp gã đi lại phi hành dưới nước tự nhiên như trên mặt đất vậy. Khối đá lớn màu đen im lìm ẩn hiện lẫn trong cát và một khóm hải tảo, gã vội phi đến. Uy áp khủng bố của Tuẫn Táng Kình đã ở sát ngay sau. Gã vận dụng toàn bộ pháp lực và thần niệm lực còn sót lại trong thể nội, khởi vận Tinh Thần Mục.
Hai đoàn ánh sáng màu bích lục kèm theo linh văn từ song mục Đàm Phi bắn thẳng vào phiến đá, hắc động mờ ảo tan rã, bên trong là một khoảng không tối om. Gã còn thoáng lưỡng lự đánh giá, chợt một bóng đen khổng lồ từ phía sau ập đến, Tuẫn Táng Kình ngoác chiếc miệng rộng khổng lồ đầy răng sắc nhọn táp đến. Trong cổ họng nó còn có một thứ hấp hực như muốn thôn phệ mọi thứ.
Sức hút dần mãnh liệt, cơ thể Đàm Phi dần không thể trụ vững, pháp lực đã hết, gã gào lên điên dại, ma khí trong thể nội tán phát ra những lọn khói đen vấn vít hòa quyện vào trong nước biển, tiếp thêm chút sức lực cho gã. Cả thân người gã lao thẳng vào trong không gian hắc động trên bề mặt phiến thạch bi, vậy mà cuối cùng gã lại vận dụng ‘Ma Lực’ để trốn chạy.
Tuẫn Táng Thú đớp hụt con mồi trong gang tấc thì nổi điên, nó hút sạch mọi thứ chung quanh vùng biển đó vào bụng, kể cả khối thạch bi tà dị kia cũng nằm lại trong dạ dày đầu Hải Thú cấp ba này.
…
Lê Văn Hoàn đứng trên tường thành Gạc Ma, đôi mắt lão hờ hững nhìn về phía đại dương xa xăm như thể tính toán đến việc gì đó. Quyền thủ sau lưng nắm chặt chứng tỏ nội tâm vị sư tổ này đang xao động. Họ Lê buông lời lạnh lẽo khiến đám tưởng lão đứng sau run lên:
- Một hơi mất đi hai cái Đại Linh Sư và một tên đệ tử đầy triển vọng… Hắc, thật nực cười cho một đám trưởng lão tự coi mình là hồ ly. Từ bao giờ các ngươi lại hành xử lỗ mãng đến vậy? Liệu có phải là xuất phát từ cảm tính?
Đám trưởng lão khép nép không dám ho he nửa lời, Lê Văn Hoàn ở trong tông là vị đại trưởng lão thẳng thắn, không vừa ý điều gì là trách mắng đám đệ tử không thương tiếc, kể cả chưởng môn Vương Tâm Hạc.
Ngày hôm nay, sau khi Phương Anh báo cáo vụ việc thí sư, phản phái của Đàm Phi cho lão, không ngờ lão lại quay ra trách tội tất cả bọn họ, có vẻ rất bao che cho khuyết điểm của tên phản đồ kia. Mặc dù vẫn ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng đã nảy sinh chút bất mãn không phục.
Lê Hoàn lạnh nhạt:
- Hừ… Các ngươi không phục? Đại kế của Đỗ sư huynh đã bị hủy đi trong tay các ngươi đó. Vậy con tốt hôi này cũng không còn giá trị gì nữa rồi…
Đám trưởng lão còn chưa hiểu Lê Văn Hoàn nói gì, bất chợt sau lưng lão xuất hiện hư ảnh bốn cánh tay lực lưỡng, nhanh như cắt tóm lấy tứ chi Doãn Phương. Lại là trong người Lê Hoàn bay ra ba chiếc vòng kim luân vàng chói chụp lên người tên trung niên lịch sự, trói nghiến họ Doãn lại. Tiếp tục là một chương Bế Thần Phù được dán lên trán hắn. Doãn Phương bây giờ chỉ như cái bao thịt, đứng im một chỗ không thể động đậy hay vận công.
Lê Văn Hoàn xoay người lại cất giọng băng lãnh:
- Phương Anh sư điệt! Ta biết ngươi rất đau lòng trước cái chết của Điền Khởi Nguyên, việc ngươi dồn ép tiểu tử Đàm Phi cũng là xuất phát từ tình cảm. Nhưng phàm việc gì cũng phải có trước có sau, cân nhắc trước khi hành xử. Ngươi lại là người đứng đầu Giám Thị Đường, không thể hành động theo cảm tính được. Muốn biết ai đúng ai sai trong chuyện này, ngươi có thể tra khảo hoặc sưu hồn tên nội gián kia. Hiện đại kế đã mất, hắn không còn giá trị gì với chúng ta nữa rồi…
Phương Anh run lên, cơ thể như rơi vào hố băng. Thì ra tất cả chuyện này đều có nguyên nhân sâu xa, lại liên quan đến cả đại kế của Đỗ sư thúc với Ngọc Hư Cung. Đúng là nàng ta đã quá khiên cưỡng, thiếu tỉnh táo trong sự việc vừa qua. Sau này không biết phải đối mặt với Đỗ đại trưởng lão như thế nào đây?
***
Đàm Phi hồi tỉnh sau không biết bao lâu thời gian, gã ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh. Địa phương này vậy mà thập phần quỷ dị; Bầu trời loang lổ một màu hôn ám, mây xám lững lờ trôi, mọi cành cây ngọn cỏ cũng là màu xanh xám. Vầng nguyệt lượng treo sát trên đầu lại toát ra một màu đỏ ối, quả thực phiến không gian này gây nên một cảm giác tang tóc đến đáng sợ, lật tung mọi kiến thức và trí tưởng tượng gã cũng không thể tìm thấy chút manh mối liên quan nào.
Những vết thương trên khắp cơ thể đã lành lặn, duy chỉ có vết thương lớn ở sau lưng là chưa thể khép miệng, nhưng cũng không còn đáng lo ngại nữa. Huyết mạch thần thú Hỏa Kỳ Lân quả thực có khả năng trị thương và hồi phục vô cùng bá đạo. Cứ mỗi một lần huyết mạch này phát huy tác dụng, đó lại là một lần đem đến cho gã sự bất ngờ đến không thể tưởng tượng.
Đàm có thể cảm ứng được ma khí đầy rẫy trong phiến không gian này, cũng chẳng thể cảm nhận được tia ba động linh khí nào, phải chăng gã đã đến Ma Giới trong truyền thuyết?
Bất giác gã thấy có gì đó không ổn, vội vàng sử dụng nội thị để kiểm tra. Đàm Phi thực sự là phát hoảng rồi, bên trong đan điền trống trơn không còn chút pháp lực nào, chính xác là khỏa giả đan Hỏa Kỳ Lân và khối Pháp Lực dạng lỏng đang bị một vầng sáng vàng kim bao bọc, phong bế. Quang Điểm vẫn lầm lũi huyền phù trong đó, theo sau nó là Hắc Điểm nhỏ hơn vấn vít như một vệ tinh.
Hắc Điểm tán phát ra chút ít ma lực vận hành khắp cơ thể, gã không tu luyện ma công nhưng có thể thấy được lượng ma lực trong thể nội đang tương đương với cảnh giới Tiểu Linh Sư. Suy nghĩ đến nửa ngày nhưng không thể triệt để hiểu ra nan đề hiện tại. Cách giải thích phù hợp nhất có lẽ ở trong phiến không gian này có pháp tắc cấm cố linh lực, chỉ cho phép sử dụng ma lực mà thôi.
Đàm Phi đứng dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rất may thần niệm lực vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hao chút nào. Rà soát lại đan điền thêm một lần nữa, đúng là linh lực đã bị phong ấn, chỉ có thể sử dụng ma lực. Mấy cuốn công pháp về ma tu gã đã tham khảo và kiến giải từ khi còn ở trong tông môn, những tưởng sẽ chẳng bao giờ đụng đến, vậy là bây giờ lại có giá trị vô cùng lớn để phòng thân trong cái không gian chết tiệt này.
Vẫn còn một điểm lạ, trước khi vào đây, ma khí đã quán thể công tâm, đúng ra gã đã phải hóa điên mà chìm vào ma đạo, hiếu sát khát máu. Vậy mà hiện trạng bây giờ hoàn toàn sai biệt so với những kiến thức về nhập ma mà gã biết, tâm thần gã hiện có thể gọi là ma niệm, nó chẳng có biểu hiện giống như kẻ hiếu sát cả, nó hoàn toàn bình lặng. Liệu đây có phải do huyết mạch Kỳ Lân tự chữa trị, hay do pháp tặc nơi này kiềm chế? Rất nhiều thắc mắc nhưng chẳng thể giải thích được.
Công pháp Dạ Ma Công thu được của Hoắc Mê Nhi trong Thập Cường Đại Hội, cuốn thư tịch tàn phế của Tư Mã Tuyên và công pháp Huyết Ma Đồng Nhân của Lưu Hạo, tất cả được chỉnh lý trong não bộ ngay lập tức.
Đàm giơ tay lên trước mặt lẩm nhẩm chú ngữ, ma khí từ bốn chung quanh hội tụ về lòng bàn tay gã. Một khối viên cầu cuồn cuộn hắc khí rời tay Đàm, bắn vào gò đất trước mặt rồi nổ ầm khiến đất đá văng tứ tung. Hôi Cầu Thuật đơn giản nhất trong Huyết Ma Đồng Nhân có lực công kích tương đương một kích toàn lực của Tiểu Linh Sư, cũng gọi là tạm được.
Gã lại dùng thần niệm đảo qua Tản Viên Giới, pháp bảo, pháp khí đều không thể điều động, chỉ có mỗi thanh Tàn Đao là nhấp nháy một tầng xích quang thân thuộc. Đàm vội tế ra Đao Liệt Không, bổ ngang bổ dọc vài đường, vậy là ở cái nơi quỷ quái này vẫn có Tàn Đao làm bạn, khi xưa gã chủ động lựa chọn nó trong Tàng Bảo Động quả thực là rất sáng suốt.
Cũng đến lúc phải tìm hiểu nơi này xem đây là loại địa phương gì, và trên hết gã cần tìm một chỗ để tu luyện ma công, chỉ có thể mạnh mẽ mới có cơ hội tìm được lối ra, gã không muốn làm một tên ma nhân chân chính mãi mãi chui lủi trong phiến không gian quỷ mị này.
Tàn Đao ánh lên xích quang vẽ vào bầu trời hôn ám một vệt sáng đỏ thắm…
- Hết Chương 125 -