Mục lục
Cửu Thiên Hồng Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên có chiến lực mạnh nhất đã bị hãm trong Li Địa Diệm Quang Trận, Đàm Phi chẳng cần bận tâm nữa. Cẩm Xà Lặc nhất định phải có, nhưng không nhất thiết phải hạ sát nhân, lỡ bộ tộc của họ mà truy ra, có lẽ gã chẳng thể giữ nổi mạng nhỏ. Còn lại hai tên trẻ tuổi không biết tiến thoái thì bị Hỏa Lôi Đạn làm cho luống cuống chân tay, quần áo tóc tai cháy sém hết cả, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng ăn đau khổ cũng không ít.

Hỏa Lôi Đạn sau nửa khắc bạo tạc thì cạn kiệt năng lượng, tự phiêu tán vào hư không.

Nam nhân râu tóc khét lẹt vốn định lao lên đoạt mạng Đàm Phi bỗng thấy dưới chân đã bị một đám dây leo đầy gai nhọn quấn lấy, những chiếc gai đâm sâu vào bắp vế làm chân y đau nhức đến tận tâm phế. Y thả ra vài hỏa cầu thiêu đốt đám dây leo khiến chúng vặn vẹo rồi chui vào lòng đất, nhưng có vẻ đã muộn, do không kịp phong bế huyệt đạo nên chất độc đã phát tác, y cảm thấy đầu váng mắt hoa, dần dần chìm vào hôn mê.

Nữ nhân trẻ tuổi xiêm áo tả tả tơi lộ cả nội y và một nửa cặp nhũ hoa, còn đang dáo dác tìm kiếm y phục để thay thế, chợt phát giác một tràng hạt đen đúa từ không trung ụp xuống. Tràng hạt xoay tít, tán phát hôi quang lạnh lẽo, pháp lực trong thể nội vốn đã hao tổn năm phần khi đối phó Lôi Cầu giờ lại bị tràng hạt đen cấm cố, Pháp Khí đỉnh cấp mất đi liên hệ với chủ nhân rơi đánh "kẻng" xuống đất.

Đàm Phi thu hồi Lục Điệt Song Tiên, thân ảnh gã ma mị áp sát nữ nhân, gã vung tay cách không điểm huyệt cô nàng. Gã nhìn lại hai tên đang lăn lộn chết đi sống lại trong kết giới Li Địa cười lạnh, hai tên này không biết về trận pháp, không có khả năng thoát khốn. Vậy là cả bốn tên thổ dân đã bị gã khống chế, công việc còn lại là thu lấy mấy cái mầm mọc ra từ bụi Trúc Tía, Đàm vội di chuyển đến bụi trúc toan thu lấy Cẩm Xà Lặc.

"Xoẹt..."

Bỗng có tia sáng trắng ngần nhanh như thiểm điện công kích tới. Thần niệm Đàm Phi giờ đã linh mẫn hơn trước nhiều, Dạ Mị lập tức được triển ra nhập nhằng đầy tàn ảnh kịp thời thoát khỏi đòn đánh lén, đồng thời Nguyên Bảo Tiền từ tay áo cực nhanh bay ra che chắn trước người. Chỗ gã vừa đứng nổ đánh "Rầm", đất đá bắn tung tóe, nơi đó hiện đã lắc lư nguyên một chuôi Phi Kiếm cắm ngập cán. Cùng với đó, một Hư Trảo chụp đến bị đồng xu Minh Đạo Nguyên Bảo cản lại, trảo thủ không dừng lại, nó tiếp tục gia tăng lực công phá hòng bóp nát đồng xu và xé toang lồng ngực Đàm. Gã cắn răng điều động thêm pháp lực gia cố cho Nguyên Bảo Tiền, hư ảnh bốn con chim Lạc hóa tám rồi hóa ba mươi hai tầng tầng lớp lớp tán đi lực công kích vô cùng mạnh mẽ từ trảo ảnh.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng, thân thể Đàm bắn ra xa hai trượng đập vào gốc cây, Thu Bồn Mão cũng rớt xuống để lộ chân diện Mặt Sẹo. Đồng xu lại tiếp tục bay về chắn trước người gã, Đàm vội đứng dậy lau vết máu nơi khóe miệng, mắt đưa về phía kẻ đánh lén.

Cách Đàm năm trượng xuất hiện một trung niên đầu trọc khôi ngô vạm vỡ, người này có cảnh giới Đại Linh Sư, toàn thân lão toát lên vẻ man hoang đáng sợ. Dẫu vậy, Đàm Phi đã có hậu thủ nên gã không tỏ ra hoảng hốt, trên tay đã nhiều ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn, Li Địa Diệm Quang Trận vây hãm hai tên Thượng Linh Sư vẫn duy trì không có dừng lại.

Trung niên đầu trọc nhìn lướt qua chiến địa đánh giá rồi mở lời:

- Hảo tiểu tử… bằng sức một mình mà cấm cố được bốn tên đồng giai, lại trực tiếp đỡ nổi một chiêu của ta, thật là loại tu sĩ nghịch thiên mà. Nhưng rất tiếc, ngươi lại phạm vào người của tộc ta, mạng ngươi hôm nay khó giữ rồi, còn lời nào để chăn chối không?

Đàm Phi lạnh nhạt:

- Tiền bối lấy lớn hiếp nhỏ không cảm thấy quá phận hay sao? Hơn nữa, ta cũng chỉ là cấm cố bốn vị 'bằng hữu' kia, không có ý đồ sát nhân đoạt bảo. Chuyện tranh chấp của đám vãn bối cứ để chúng vãn bối tự giải quyết, mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. Nếu ngài còn cố chấp, quyết lấy mạng vãn bối, mạng ngài cũng nên để lại đây thôi.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lão đầu trọc chưa gặp phải tình huống dạng này. Một là tiểu tử kia bị ‘Não’, quá tự phụ. Hai là gã còn hậu thủ hoặc có kẻ đứng sau chống lưng. Tuy nhiên, hoàn cảnh ở đây không có vẻ sẽ xuất hiện thêm tu sĩ đồng cấp với lão.

Nam nhân đầu trọc động nộ:

- Thằng ranh con… dám buông lời vô lễ với bản tộc trưởng. Nếu ngươi dám thốt ra câu ‘mạnh được yếu thua’, vậy ta nói ra câu 'tu tiên cá lớn nuốt cá bé', ngươi còn gì để biện minh... đi chết đi.

Không khí chung quanh Đàm Phi như bị bóp nghẹt, y phục Đầu Trọc tá phong bay phần phật, chuôi Phi Kiếm đang cắm dưới đất bay lên, chém về phía gã với vận tốc nhanh không tưởng. Dạ Mị một lần nữa được thi triển ở cấp độ cao nhất, kiếm ảnh trùng thiên tạo nên những tiếng xé gió ầm ì ghê rợn bên tai, cũng may ở đây có nhiều gốc cổ thụ nên Dạ Mị bộ pháp phát huy được tối đa ưu điểm.

Lão đầu trọc khá bất ngờ với khả năng di chuyển cự ly ngắn của Đàm, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời, Thượng Linh Sư trước Đại Linh Sư chỉ như một đứa trẻ không hơn, lão cười lạnh, thân ảnh mờ đi.

Đàm Phi thầm kêu không tốt, Nguyệt Mục Phá Huyễn nhấp nháy tinh quang tìm mục tiêu, đồng thời gã ném vào khoảng không hai viên Hỏa Lôi Đạn đã được kích phát, phương viên quanh đó tràn ngập trong biển lửa và lôi điện nổ rền vang.

Đầu Trọc bị đối phương phá đi huyễn thuật ẩn thân, lại còn ăn đau khổ từ hai viên cầu có sức bạo liệt cực mạnh, lão buộc phải tế ra pháp khí phòng ngự hộ thân, điều từ trước đến giờ chưa một tên Thượng Linh Sư nào làm được. Lão bắt đầu nổi điên, vừa thoát khỏi biển lửa đã cực tốc vung kiếm bổ về phía Đàm Phi.

Bất giác trông thấy nụ cười giảo hoạt khiêu khích của tiểu tử Mặt Sẹo thì lão chững lại, da đầu tê dại, trái tim trùng xuống như rơi vào hầm băng. Ngay sau lưng lão xuất hiện một bóng đen lớn đổ ụp xuống, Đầu Trọc phản ứng rất nhanh, pháp khí phòng ngự hình bán nguyệt tựa như chiếc chảo chiên dầu xoay tít chắn phía sau lưng lão, kịp thời cản được thế bổ tới từ một chiếc đầu Rắn Lục. Cơ thể lão hứng trọn lực dư chấn bắn ra xa hai trượng, chiếc chảo phòng ngự thủng hai lỗ lớn do vết răng của Lục Tích Tam Đầu Xà, gần như mất hết linh tính vì dính thêm cả Hủ Cốt Độc.

Lục Tích Tam Đầu Xà khi giao chiến trong rừng gần như không có đối thủ, nó vừa có khả năng Độn Mộc, lại có cả thuật Địa Hành, việc chui vào lòng đất rồi bất ngờ tấn công đối phương khiến tu sĩ cùng giai rất kiêng kỵ. Việc xuất hiện thêm đầu Yêu cấp ba khiến thế cuộc đảo chiều một cách nhanh chóng. Đầu Trọc còn chưa kịp thở đã thấy ba chiếc đầu rắn khạc ra liên tiếp những đám nhầy Hủ Cốt về phía mình, liệu sức không thể chống đỡ được lâu, lão vừa di chuyển né tránh vừa hô lớn:

- Tiểu hữu! Ta chính là tộc trưởng A Lô Tộc, đình chiến thôi, có gì chúng ta nên bàn bạc cụ thể.

Đàm Phi đã chủ động không có ý hạ sát nhân, chỉ là khi lão Đầu Trọc xuất hiện ép gã phải chết nên gã mới nổi sát tâm. Nếu không có Trương Tam đi theo hộ tống, khả năng giờ này gã đã chết đến ba cái mạng rồi. Thế nhưng vẫn là câu nói ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện’, gã không thể vì vài chuyện nhỏ nhặt mà tước đi sinh mệnh kẻ khác một cách điên cuồng như vậy, gã nhìn một người một rắn đuổi nhau trong rừng hô lên:

- Ta đã không lấy mạng bốn tên tộc nhân của ngươi, chính là có ý không muốn giết người đoạt bảo. Ngươi cậy mạnh, lấy tu vi của trưởng bối xen vào tranh đoạt của đám hậu bối, tội ấy không thể thể tha. Muốn rời khỏi đây? Hắc hắc… Vậy bỏ ra đại giới rồi cút, còn thấy lai vãng, chủ nhân nơi đây không chừng sẽ ra tay diệt tộc.

Đầu Trọc chợt ngộ ra, còn có kẻ đứng sau nữa, chủ nhân của Yêu Thú cấp ba đương nhiên phải có tu vi Tiểu Thiên Sư trở lên, việc bộ tộc nho nhỏ như A Lô bị diệt vong trong một đêm chẳng phải là chuyện lạ lẫm gì. Là người đa mưu túc trí, lão hiểu hậu quả sẽ như thế nào nếu còn tiếp tục dây dưa với tên tiểu tử xa lạ kia, dẫu có đau long nhưng mạng nhỏ của lão và đám con cháu tộc nhân A Lô vẫn là trên hết.

Một túi trữ vật rơi bịch trước mặt Đàm Phi, gã nhặt lên ước lượng rồi hô lớn:

- Trương Tam huynh! Chơi thế đủ rồi, tha cho hắn một mạng làm phúc.

Mạnh Cực từ nãy vẫn vắt vẻo trên cành cây thì vẩy vẩy tai ra vẻ thỏa mãn lắm. Không biết con thú này cũng muốn được làm kẻ bày trò giống Đàm Phi, hay là muốn có một thân thần thông giống như Trương Tam.

Trương Tam đang mải mê đuổi giết Đầu Trọc nghe vậy bỗng thân ảnh mờ đi hòa vào rừng cây xanh ngắt, yêu khí cũng triệt để không thấy đâu, quả đúng là Mộc Độn vô cùng cao minh. Đàm Phi giơ tay thu hồi Li Địa Diệm Quang Trận và Mặc Lệ Châu đang cấm cố nữ nhân trẻ tuổi, Thu Bồn Mão nằm dưới đất cũng quay về trong giới chỉ. Gã bay về đứng trên cành cây cùng Mạnh Cực chờ đợi.

Nữ nhân trẻ tuổi bị cấm cố pháp lực thì không khác gì thường nhân, nàng này tu vi còn kém, lại không có thủ đoạn phòng thân, lúc bị giam cầm trong kết giới của Mặc Lệ Châu đã chứng kiến từ đầu chí cuối. Nàng ta không khỏi bàng hoàng với những thủ đoạn của gã trẻ tuổi Mặt Sẹo, thành ngữ ‘Tỉnh để chi oa’ (1) bây giờ nàng mới triệt để thấm thía.

Hai tộc nhân A Lô bị hãm trong Li Địa Diệm Quang khi thoát ra khỏi ảo cảnh thì vẫn còn cảm giác mơ hồ, họ đã chết đi sống lại trong Li Địa giới không biết bao nhiêu lần. Phải đến lúc nghe tiếng chửi bới của lão Đầu Trọc hai người này mới tỉnh ngộ. Đầu Trọc vội vàng ôm lấy gã nam nhân đang hôn mê do trúng độc của Lục Điệt Song Tiên, cả đám A Lô Tộc vội vàng rời khỏi chiến địa, chạy nhanh như chó nhà có tang.

Đàm Phi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, gã quay ngoắt về phía bụi Trúc Tía. Trương Tam với thân thể khổng lồ đang quấn lấy những thân trúc rắn chắc, ba cái đầu hình tam giác bạnh ra nhểu đầy rãi rớt, nó định đớp cả đám mầm trúc Cẩm Xà Lặc. Gã vội cực tốc lao về phía đó, miệng hét lớn:

- Trương Tam cái đồ cẩu tặc… chớ có ăn hết, chừa lại cho ta hai gốc…

Lục Tích Tam Đầu Xà dường như bỏ mặc lời nói của Đàm, ba cái đầu láo liên đớp xuống ba chiếc mầm sâu đến tận bùn. Nó nuốt vội cả bùn đất rồi tham lam định đớp nốt hai gốc Cẩm Xà còn lại. Khi cái mồm đỏ như chậu máu cùng hàm răng lởm chởm định táp xuống lần nữa thì hai chiếc mầm bỗng bị kéo tuột vào lòng đất mất hút. Trương Tam đớp hụt xong ngơ ngác ngó qua Đàm Phi, không thấy biểu hiện gì từ gã mặt sẹo, nó lại ngó qua Mạnh Cực đang nằm ườn với một chân buông thõng trên cành cây, Mạnh cực bị Trương Tam nhìn trúng thì nhảy cẫng lên rớt bịch xuống đất. Đàm Phi cười ranh mãnh thu lại hai gốc Cẩm Xà Lặc mà không để Trương Tam biết, gã ném cho Mạnh Cực thú ba gốc Linh thảo không dùng đến, coi như thủ tín với Yêu Thú đầu báo.

...

Khi mà Đàm Phi chuẩn bị dẫn Mạnh Cực quy hồi động phủ, bỗng mặt đất rung chuyển ầm ì, bầu trời vốn đã tối tăm bởi những tán cây đại thụ che lấp ánh sáng lại càng trở nên tối tăm hơn. Không khí bắt đầu lạnh dần, tiếng khóc thê lương ai oán văng vẳng đâu đây.

Đàm Phi thấy ớn lạnh, cảm nhận khối uy áp vô cùng khủng bố đè lên tâm trí. Mạnh Cực Thú hoảng sợ co rúm người lại, lông mao dựng lên chẳng khác con nhím là bao. Trương Tam mới rồi còn ngang ngược, bây giờ cũng chạy lại chỗ Đàm, gã còn cảm nhận được sự run rẩy dưới lớp lân phiến xanh lè của đầu thú cấp ba, một người hai thú đều tỏ ra kinh hoàng không dám manh động.

Mặt đất cách đó mười trượng bắt đầu nứt toác, từ lòng đất trồi lên một thân cây chết khô gần như mục ruỗng, nơi ngọn cây chỉ duy nhất một chiếc mầm xanh mơn mởn làm lên sức sống. Thân cây khô có hai nhánh bên thân tựa như hai cánh tay, bộ rễ tách ra làm hai nửa giống đôi chân đi lại trên mặt đất. Vương vào đám rễ là những bộ xương cốt và khô lâu bám đầy bùn đất, tiếng khóc ai oán cũng từ đây mà phát ra, quỷ khí dày đặc như chuyển hóa thành thực chất. Đàm Phi hoảng thực sự, miệng gã lẩm nhẩm:

- Xương Cuồng? Quỷ Xương Cuồng trong truyền thuyết…

- Hết Chương 51 -

(1) Tỉnh để chi oa: Ếch ngồi đáy giếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK