Chiếm số lượng lớn nhất trong đống tài sản của A Bảo chính là khoáng kim, khoáng thạch, nhìn sơ qua dễ có đến hơn chục chủng loại, tỉ như; Mặc Ô Kim (1), Thái Kim (2), Hồng Sa Thạch, Kim Cương Thiết, Hoàng Thiết Trúc, Vẫn Tinh Thạch, Bạch Ngân Thiết, Mặc Vân Thạch … vân vân, đa phần đều là khoáng tài thượng phẩm. Với đống khoáng vật này, Đàm có thể mặc sức chế luyện pháp khí trong một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng là một số Mộc Hạp ẩn chứa linh khí kinh người, gã mở từng hộp kiểm tra; Bách Bộ Thảo, Bạch Đồng Nữ, Xà Thiệt Thảo, Thổ Hào Sâm, Thanh Tâm Thảo… có khoảng gần mười loại linh thảo quý hiếm, tuy không rành về Luyện Đan Chi Đạo nhưng gã cũng nhận biết sơ sơ giá trị của nhóm linh thảo này, giá gốc nhập vào cũng phải hơn ngàn Tinh Thạch. Đúng là thiếu chủ của một bộ tộc thì tài sản cũng phi thường dọa người đi.
Thu tất cả khối tài sản vào giới chỉ, Đàm lại vận hành Tinh Hỏa Trận thiêu đốt đám Thạch Thuẫn tàn phế và túi da trữ vật của Vi A Bảo, cho đến khi chúng cô đọng thành một khối vật chất gã mới dừng lại. Chờ cho khối đá nguội đi, gã thu vào giới chỉ chờ thời đem phi tang. Thu hoạch từ tên Sát Ảnh Môn và tên Cơ Hó khiến cho thân gia của Đàm bạo tăng, một Tiểu Linh Sư nếu không có thân phận hay gia thế khủng bố thì đừng hòng vượt mặt được gã, thật đúng là ‘Cầu phú quý trong hiểm nguy’.
Qua trận chiến vừa rồi, gã rút ra một kết luận, chỉ chiến kĩ và pháp khí thôi vẫn chưa đủ. Nếu muốn nắm chắc phần thắng trong tay, phải vận dụng tất cả những khả năng mình có thể, và Pháp Trận vây khốn địch là một trong những giải pháp nằm trong khả năng của gã. Diệu Hỏa công có nói về ba loại trận pháp;
Hỏa Thuyên Trận gã mới sử dụng chỉ là pháp trận vây khốn đơn giản, dễ sử dụng, vì chỉ cần một món Hỏa Khí làm trận nhãn nên mắt trận dễ bị phát hiện và phá đi. Là do trong lúc quẫn bách nên gã mới sử dụng để vây khốn một món Pháp Khí khác, nếu bài bố với chính bản thân A Bảo thì mọi việc sẽ không thuận lợi như vậy.
Trận Pháp vây khốn thứ hai uy lực lớn hơn rất nhiều, đó là Ly Địa Diệm Quang Trận. Trận này cần đến năm món pháp khí mang tính Ngũ Hành làm trận nhãn, tác dụng của nó thì không cần bàn cãi, nếu một tên Thượng Linh hãm trận, khẳng định sẽ chẳng thể thoát ra, trừ khi kẻ đó nắm quá rõ về cách vận hành. Phẩm cấp của năm cái mắt trận cũng là một yếu tố quan trọng, càng cao thì khả năng khốn địch càng hiệu quả, thậm chí có thể gây khó dễ cho cả Đại Linh Sư. Với lực lượng thần niệm của gã bây giờ cũng chỉ có thể duy trì được năm món pháp khí là cực hạn, như vậy cũng là quá khủng bố so với thần niệm của đám Tiểu Linh Sư đồng giai rồi.
Trận Pháp thứ ba trong Diệu Hỏa Công là Hỗn Diệu Ngũ Long Trận, đây là Sát Trận, vừa có thể vây khốn, vừa có thể diệt địch. Trận này có đến sáu món trận nhãn, đồng nghĩa với sáu món pháp khí, ngoài năm món pháp khí mang thuộc tính ngũ hành, pháp khí thứ sáu chủ nhãn bắt buộc phải có là Hỗn Diệu Châu, mang thuộc tính của hỗn độn âm dương. Hỗn Diệu Châu bắt buộc phải được chế luyện từ nội đan yêu thú từ cấp hai trở lên, lại phải là yêu có dã tính cực mạnh, một bài toán quá khó đối với gã. Nhưng không vì thế mà gã bỏ cuộc, trước tiên cần phải chế luyện đủ năm đến sáu món Pháp Khí thuộc ngũ hành trước, phần việc này nằm trong khả năng hiện tại của gã, Nội Đan sẽ chờ thời mà thu vào. Với số lượng Tinh Thạch dồi dào đang có trong người, Nội Đan cấp ba gã cũng có thể mua được, vấn đề chính chỉ là cơ duyên.
Vừa trải qua sinh tử chiến, Đàm không có tâm cảnh để tu luyện ngay, gã lục lọi trong không gian giới chỉ lấy ra một cuốn thư tịch viết về trận pháp. Đây là tài sản của tên Sát Ảnh Môn, gã cần nghiên cứu sâu hơn kiến thức về trận pháp, nói đúng hơn là gã đang chập chững bước lên con đường của một Trận Pháp Sư.
Năm ngày sau.
Đàm Phi cầm trên tay một cây đèn lưu ly hình sen đỏ trong suốt, đây là Pháp Khí đầu tiên trong ‘dự án’ Ly Địa Diệm Quang Trận, dưới đế đèn gã còn cầu kỳ khắc bốn chữ ‘Lưu Ly Nghê Hồng’. Ngắm nghía một hồi, gã tỏ ra rất là tâm đắc, Lưu Ly Nghê Hồng Đăng có thể độc lập tác chiến như một kiện pháp khí thông thường, tuy chẳng được uy lực như Liệt Không Đao, Nguyên Bảo Tiền, nhưng cũng đủ lấy mạng vài tên Tiểu Linh Sư cắc ké. Chủ tài luyện chế ra cây đèn là Hồng Sa Thạch nên khả năng phóng hỏa của nó rất là bá đạo, có thể gọi là liên miên bất tuyệt, trừ khi chủ nhân cạn kiệt pháp lực. Còn đang phấn khích với sản phẩm mới, bỗng cấm chế trong động phát ra tiếng 'tinh tinh', báo hiệu có kẻ lạ xâm nhập, Đàm vội cất đèn Nghê Hồng rồi đi thẳng ra cửa động.
Phía xa có hai thân ảnh đang tiến tới, chủ tế Thào A Sìn hơn năm mất hình đã quay trở lại, lão không đội chiếc mũ lông chim màu mè nữa, thay vào đó là bộ y phục trùm đầu phủ kín thân thể, dạng thời trang này vẫn thường thấy từ đám Chủ Tế, Tư Tế tại Cô Thiên Đại Lục. Theo sau là Y Ban thánh nữ, thân hình nảy nở rung lên theo từng nhịp chân, thật gây cảm giác rất là kích thích cho nam nhân. Y Ban đã tiến cảnh Thượng Linh Sư, tuy nhiên khí tức vẫn còn tán loạn hệt như tên thiếu chủ Cơ Hó. Đàm Phi hơi chột dạ, trong lòng có quỷ nhưng gã vẫn cố giữ thần thái nghiêm trang tiếp đón hai kẻ đầu sỏ Cơ Tư. Gã niềm nở nổ thẳng tiếng bản địa:
- Bái kiến Chủ Tế, Thánh Nữ! đã lâu không gặp nhị vị. Chúc mừng Y Ban nàng phá cảnh thành công!
Thào A Sìn vuốt râu cười khằng khặc:
- Đã lâu không gặp, Huyền Tử ngươi vẫn mạnh khỏe a!
Đàm Phi cười phụ họa rất chi là ăn khớp:
- Đều nhờ vào phúc vận của nhị vị và Cơ Tư tộc cả, mời nhị vị vào trong.
A Sìn tỏ ra rất hào sảng, lão cứ thế chắp tay sau đít đi thẳng vào động phủ. Y Ban đi phía sau còn nguýt dài gã một cái không hiểu là ý gì. Đàm thoáng đỏ mặt đưa tay lên gãi đầu rồi đi theo hai người vào trong.
Ba người ngồi đối diện quanh chiếc bàn đá đơn sơ trong động, Chủ Tế sau khi đảo mắt quanh sơn động đánh giá một lượt rồi đi vào vấn đề:
- Ta cũng mới phản hồi bộ tộc ngày hôm qua, nghe Tộc Trưởng báo cáo về đề nghị của tiểu hữu nên phải cấp tốc đến đây ngay. Phải chăng Huyền Tử ngươi là một cái Đả Thiết Sư?
Y Ban cũng nhìn chằm chằm Đàm Phi với ánh mắt chờ đợi. Đàm tỏ ra khiêm nhường:
- Nói ra thật xấu hổ, tại hạ cũng chỉ ở giai đoạn tập sự, chưa thể gọi là Đả Thiết chân chính được, khiến Chủ Tế ngài chê cười rồi.
A Sìn cười hắc hắc:
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Huyền Tử ngươi vô tình xuất hiện tại đây đều là do cơ duyên với bộ tộc chúng ta, ngươi hiện tại cũng như một tộc nhân Cơ Tư rồi, hà tất phải khiêm tốn như vậy. Hơn nữa, ta cũng đã xem qua món pháp khí ngươi tặng cho Tộc Trưởng, vậy nên mới phải tức tốc đến đây gặp ngươi. Chúng ta nên có một cuộc trao đổi để đôi bên cùng thỏa mãn lẫn nhau.
Với động thái ‘ép bất khả từ’ của A Sìn, Đàm cũng không muốn vẽ rắn thêm chân cho dài dòng, gã bình thản:
- Vậy chủ ý của Chủ Tế ngài như thế nào? Tại hạ dẫu còn non kém nhưng nguyện dốc hết sức lực.
Thào A Sìn nhìn Đàm cười như không cười:
- Tất nhiên là theo chủ ý ban đầu của Huyền Tử người… trang bị toàn bộ vũ khí tiên gia cho 300 dũng sĩ Cơ Tư Tộc. Tài liệu luyện chế ngươi có thể giữ lại hai phần, ngoài ra tiểu hữu còn có thể đưa ra một số yêu cầu về tài nguyên tu luyện, nếu nằm trong khả năng, ta sẽ đáp ứng.
Tuy đã có tiên liệu từ trước, nhưng Đàm vẫn cảm thấy khá hoảng hốt. Trang bị vũ khí cho hơn 300 Dũng Sĩ đòi hỏi một lượng tài nguyên khổng lồ, mặc dù là đê giai nguyên liệu thì vẫn rất khủng bố dọa người. Chưa kể khối lượng công việc vô cùng lớn dồn lên một mình gã, nhanh cũng phải mất hai ba năm chế luyện không ngừng nghỉ, lại còn làm trễ nải thời gian tu luyện của gã. Dẫu vậy, thách thức này cũng đem lại vô số lợi ích, tỉ như thần niệm sẽ gia tăng nhanh chóng, kỹ năng luyện bảo cũng thành thục hơn rất nhiều…
Y Ban thấy gã Mặt Sẹo chưa có làm ra động tĩnh gì thì nhấp nhổm sốt ruột, Chủ Tế tuy trầm lặng nhưng những nếp nhăn dày đặc trên trán tựa như càng sâu hơn. Cuối cùng Đàm thở dài trả lời:
- Tại hạ không thể dở trò sư tử ngoạm với bộ tộc đã cưu mang mình, vậy nên số tài liệu luyện bảo chỉ dám nhận một phần. Thời gian hoàn thành có lẽ khoảng hai đến ba năm, bao gồm trọn bộ một công một thủ, số lượng tài nguyên là rất nhiều, liệu ngài có cung ứng đủ hay không?
A Sìn xua tay vẻ tự tin:
- Việc này tiểu hữu khỏi lo, vì nghiệp lớn của Cơ Tư Tộc nên ta với Tộc Trưởng sẽ dồn toàn lực cho ngươi!
Đàm Phi gật đầu, gã đưa thêm đề nghị:
- Tại hạ đang cần hai món linh tài là Kim Hàn Trọng Thủy và Nội Đan yêu thú cấp hai có dã tính thật mạnh, vậy Ngài có sẵn hai thứ này hoặc manh mối về chúng thì tại hạ nguyện giao dịch một cách công bằng.
Chủ Tế tỏ ra tiếc nuối:
- Nội Đan yêu thú trước kia có vài khỏa, nhưng thời gian vừa rồi ta lỡ đem đi giao dịch bên ngoài mất rồi, thứ này không khó, nội trong tháng sau nó sẽ về tay tiểu hữu. Còn về Kim Hàn Thủy thì đây là vật chỉ có thể ngộ, nó thường xuất hiện tại cực bắc của Bắc Côn Lăng Châu, mọi thông tin về thứ Hàn Thủy này ta chỉ biết có vậy.
Đàm gật đầu cảm tạ, A Sìn tiếp tục hỏi:
- Vậy khi nào Tử Huyền đạo hữu có thể bắt đầu công việc?
- Ngay từ bây giờ! - Đàm Phi trả lời không cần suy nghĩ.
A Sìn giơ ngón cái:
- Tốt, ta thích khẩu khí này!
Lão lại lấy ra một lọ đan dược và một túi trữ vật để lên bàn:
- Đây là Tịch Thủy Đan, Tiểu Linh Sư sử dụng sẽ rút ngắn được vài năm tu luyện. Đan này coi như bù đắp việc trễ nải tu luyện của tiểu hữu, mong Huyền Tử ngươi nhận lấy. Còn tài liệu luyện bảo tất cả đều nằm trong Càn Khôn Bố kia, nếu cần thêm gì nữa cứ nói với Y Ban là được.
Đàm Phi cung kính không bằng tuân mệnh, gã nói lời cảm ơn rồi thu lấy bình đan dược. Chủ Tế A Sìn vung tay, cạnh lão bỗng xuất hiện một tên Vô Diện Nhân cao lớn với chỉ duy nhất một con mắt tròn trong suốt trên mặt. Đây đích thị là một con Khôi Lỗi mang hình dáng nhân tộc, nhưng nét tạo hình thì khá thô thiển và được chủ nhân của nó khoác lên bộ trang phục Thầy Cúng điển hình. Thào A Sìn phân phó cho Y Ban:
- Ban nhi! Kể từ hôm nay, ngươi phụ trách Vu Hồn cảnh giới quanh khu vực này, cấm không cho bất kỳ ai bén mảng làm ảnh hưởng đến công việc của Huyền Tử. Kẻ nào trái lệnh… Diệt sát.
Nói rồi lão chắp tay sau đít rời khỏi động phủ. Cả Đàm và Y Ban đều không hẹn mà nhìn nhau ngơ ngác. Ý tứ của Chủ Tế đã rõ, đây không khác gì ‘giam lỏng’ Đàm, gã có phần buồn bực nhưng lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh. Còn Y Ban đang có thiện cảm tốt với Mặt Sẹo, nàng hoàn toàn không muốn phải làm một chân bảo mẫu tối ngày đi giám sát gã. Đàm thở ra một hơi chọc khí rồi cầm lấy túi Càn Khôn đi thẳng vào luyện thất, gã chợt nghĩ ra điều gì vội quay lại nói với Y Ban:
- Hiện tại hạ đã hết Lương Khô, vậy mong Thánh Nữ cấp phát cho một ít dùng dần!
Thái độ áy náy vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt Y Ban. Nghe nói vậy, nàng bỗng nhoẻn miệng cười, phô ra hàm răng trắng như bạch ngọc. Nàng lấy từ túi trữ vật đeo bên hông ra một túi vải lớn đưa cho Đàm:
- Thật là thiếu sót, vì chuyên tâm đến việc đại sự của bổn tộc mà cả ta và Lão Sư quên đi việc nhỏ này.
Đàm Phi nhận lấy túi vải cũng không có mở ra mà cất đi luôn, khi gã định quay đi bỗng Y Ban nói:
- Hiện giờ ta đã tiến giai Thượng Linh Sư, có thứ này không dùng đến nữa, tặng cho Huyền Tử ngươi bình Hương Yên Đan phụ trợ rút ngắn tu luyện.
Nói rồi nàng lật tay lấy ra một bình sứ màu trắng đưa cho Đàm. Gã không khách khí mà thu lấy. Hương Yên Đan của Y Ban và Tịch Thủy Đan của Chủ Tế tuy cùng hỗ trợ tăng tiến tu vi, nhưng lại theo hai hướng khác nhau; Tịch Thủy Đan hàm chứa dược lực cực mạnh, sử dụng xong sẽ phải mất thời gian luyện hóa khá lâu. Hương Yên Đan đi theo hướng ôn hòa hơn, dược lực sẽ ngấm từ từ và tự động chuyển hóa pháp lực, Đan Phương của đan này lại do một vị cao tăng Phật Môn chế ra nên có thêm cả tác dụng an thần, bồi dưỡng Tinh Thần Lực.
Đàm nói lời cảm kích:
- Đa tạ, ân tình này tại hạ xin ghi nhận!
- Có đáng gì, việc Huyền Tử ngươi làm cho tộc ta mới là đại ân tình. - Thánh Nữ xua tay cảm khái.
Y Ban đem theo Khôi Lỗi Vu Hồn rời khỏi sơn động, Đàm Phi cô độc chắp tay sau lưng nghĩ ngợi một hồi rồi cũng quay gót đi vào luyện thất.
- Hết Chương 34 -
(*) Nhuyễn Cấm: Tù giam lỏng
(1) Mặc Ô Kim: Vonfram, môt trong những kim loại có độ cứng và độ bền nhất của hệ kim loại.
(2) Thái Kim: Titan