Đàm Phi nghe vậy liền chớp lấy cơ hội:
- Một cái thiên đại cơ duyên, haha… Còn đứng ngây ra đó? Nha đầu ngươi mau quỳ xuống dập đầu ba cái bái minh sư khả kính đi thôi!
Trong khi Thanh Lão còn trợn mắt vểnh râu trân trối nhìn Đàm, Hoàng Yến vội quỳ xuống trước mặt lão, dập đầu ba cái:
- Đệ tử Hoàng Yến bái kiến sư tôn! Chúc sư tôn phúc như đại hải, thọ tỷ nam sơn!
Thanh lão trong một khoảnh khắc bốc đồng, vô tình đã bị tên tiểu tử ‘Lân tộc’ tính kế. Dẫu có đôi chút không thoải mái, nhưng âu cũng là một cái hữu duyên do thiên đạo sắp đặt, lão chỉ cười cười rồi ân cần hướng đến Hoàng Yến đang quỳ mọp dưới đất:
- Hài… đều do lão thiên sắp đặt cả! Nha đầu đứng dậy đi thôi, kể từ nay, ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của lão, cố gắng chăm chỉ tu tập, đừng để lão đây phải xấu mặt!
Đợi cho Hoàng Yến đứng dậy, sửa sang lại xiêm y cho chỉn chu, từ trong tay áo Thanh Lão bay ra một chuôi phi kiếm màu lam nhạt, họa tiết và hình dạng cực kỳ tinh mỹ và cân đối, đây đúng là một kiện pháp khí đỉnh cấp. Lão điểm chỉ vào hư không một cái, phi kiến lập tức huyền phù về trước mặt Hoàng Yến, trong sự ngỡ ngàng của nàng.
- Vi sư chẳng biết chọn món gì làm quà ra mắt, đây là vũ khí tùy thân của ta thời còn ở cảnh giới Kim Đan, cùng ta chinh chiến rất nhiều lần, giờ là của nha đầu ngươi! - Thanh lão cất giọng nhẹ nhàng.
Hoàng Yến run run đón lấy chuôi phi kiếm, cảm nhận được ba động linh lực rất lớn, lại mang theo một cỗ sát ý vô cùng nồng đậm, kiếm này hẳn đã đoạt mệnh rất nhiều hải tộc rồi.
- Đa tạ ân điển của sư tôn! Đồ nhi sẽ cố gắng không để người phải thất vọng. - Hoàng Yến rưng rưng sắp bật khóc, đảo ánh mắt qua Đàm Phi với vẻ biết ơn sâu sắc.
Pháp khí đỉnh cấp chỉ kém pháp bảo có một chút, đại linh sư vẫn có rất nhiều kẻ sử dụng, vũ khí tùy thân của Đàm Phi cũng có vài kiện ở dạng này. Giờ Thanh Lão xuất ra ban tặng cho Tiểu Yến, khẳng định sau này lão sẽ rất cưng chiều vị ái đồ mới thu nhận kia.
Đàm Phi đứng đó chứng kiến mà lòng đầy cảm khái. Nhiều năm về trước, gã đã từng khao khát, khao khát đến cháy bỏng được một lần ở trong hoàn cảnh như thế này. Điền Khởi Nguyên là một cái tượng đài trong lòng gã, một lòng mong mỏi được dập đầu ba cái trước lão, được chân chính thốt lên hai từ “Sư tôn”, nó thậm chí còn đến trong cả những giấc mơ. Ấy vậy cái ước mơ nhỏ nhoi đó chẳng bao giờ thành, kết cục chỉ là sự tàn nhẫn, phũ phàng và thảm khốc.
Tiếng ầm ì chợt vang vọng khắp vùng biển quanh Thiên Bích đảo, biển động sóng xô, tôm cá nhảy cả lên bờ cát, tu sĩ trên đảo lại bị một phen kinh hoảng.
Đại trưởng lão Huyền Tử thân vận hắc bào, thân ảnh phiêu hốt trên không trung, vận âm ba công từng tiếng trầm ấm trấn an dư luận:
- Chư vị chớ kinh động, đây đang là ta thử nghiệm pháp trận! Chỉ lát nữa là kết thúc, mọi người cứ tiếp tục thực hiện công việc của mình.
Chúng nhân trên đảo nghe tiếng của đại trưởng lão phần nào đã an tâm, tuy nhiên vẫn chưa thể dập tắt kinh động ngay được. Chỉ có đám đại linh sư tập trung tại Thiên Bích đường là hiểu chuyện, khẳng định lão quái Thiên Sư kia đang kiến tạo động phủ rồi.
Ngay trong ngày hôm đó, Đàm Phi triệu tập cuộc họp với đầy đủ những nhân vật chủ chốt của Thiên Bích Đảo, thứ nhất là thông báo về kết quả của kỳ Đoạt Địa đại hội, thứ nữa là việc biên chế thêm một số thành viên mới như Kinh Bộ, Tô Như Nguyệt, Phùng Hoa Cương và Tả Ao... Cùng một số kế hoạch kinh doanh phát triển trong thời gian tới. Và đặc biệt, Thiên Bích Đảo lại đón nhận thêm một cái khách khanh đại trưởng lão, vị này vì đang tu luyện đến giai đoạn mấu chốt nên không thể lộ diện.
Với việc có một tồn tại Thiên Sư tọa trấn, bỗng dưng Thiên Bích đảo trở thành một cái bang hội trung lưu tại Tây Bắc khu, mặc dù nhân lực còn khá mỏng, thế nhưng vẫn có thể vỗ ngực ngồi cùng mâm với đám Bảo Xuân Phường và Trường Xuân Đường... Cho dù là những kẻ khó tính và bảo thủ nhất cũng cảm thấy xao xuyến, trong lòng chợt dấy lên một cỗ nhiệt huyết khó diễn tả. Trần Lập đảo chủ cũng không ngoại lệ, mặc dù Thiên Bích Bang trước kia là do một tay hắn chèo chống.
Ở lần hội họp này, Trần Lập được sự tín nhiệm và trao quyền rất lớn, vừa làm công tác phụ trách nhân sự, vừa lo đối nội đối ngoại, bao gồm cả việc kinh doanh. Tiếp theo là Đan Đường được thành lập, tạm thời do Huyền Trang đảm nhiệm, là cựu đường chủ đan đường của Long An Bang. Nghiêm Mạnh chấp chưởng chức vụ quyền đường chủ Luyện Bảo Đường. Tu sĩ đại linh sư còn khiêm tốn, lại chưa có xuất hiện thêm bậc tông sư ở các chức nghiệp khác, vậy nên cơ cấu của các ban mang tính chuyên môn như Phù Bảo Đường, Cơ Khí Đường, Trận Pháp Đường… chưa thể thành lập.
Hồ Thanh Hà trên danh nghĩa vẫn là người của Mẫu Đơn hội, vậy nên Đàm Phi không có đề bạt nàng giữ cương vị gì. Gã đã biết khả năng chế phù của nàng cao minh của nàng, thừa sức đảm nhiệm vị trí Họa Phù Đường, nhưng ở tình cảnh hiện tại, chưa cần thiết phải bung ra hết tiềm lực của cái ‘tổ chức’ này.
Một lực lượng đặc biệt tinh nhuệ cũng được thành lập, mang đậm tính chiến đấu và cơ động cao, đó chính là Điệp Vụ Đường, trước mắt do đích thân đại trưởng lão Huyền Tử tạm thời đảm trách, nhân sự ban này là hoàn toàn bí mật.
Một vấn đề nan giải khác, Thiên Bích đảo mặc dù khá là lớn, nhưng lại không có bất cứ nguồn địa hỏa nào. Việc này sẽ rất ảnh hưởng đến việc xây dựng Đan Đường và Luyện Bảo Đường, dẫu cho cả Huyền Trang và Nghiêm Mạnh đều có linh hỏa của riêng mình. Sở dĩ Đàm Phi thu nhận hai người này làm trưởng lão, lại cấp cho chức vị rất cao, tất cả cũng bởi gã đã nhìn ra được huyền cơ trong đó.
Cuộc họp kết thúc với rất nhiều quyết định được đưa ra, nhiều cá nhân đã được trao cho những trọng trách phù hợp với khả năng. Nhân sự từ cấp thượng linh sư trở xuống được tái cơ cấu lại, và những phần việc này đã được Trần Lập và Trần Gia Toản hoạch định từ trước rồi.
Kể từ thời điểm này, cứ cách năm năm, Thiên Bích Đảo sẽ tổ chức một kỳ tuyển trạch tất cả thiếu niên trong vùng, từ nhị linh căn trở lên sẽ được nhận vào làm môn hạ ký danh của Thiên Bích, cách thức này chẳng khác biệt mấy so với tuyển chọn tu sĩ của thất đại phái Già Thiên, có điều tiêu chí đã giảm xuống rất nhiều.
Đàm Phi để lại đám trưởng lão tại Thiên Bích Đường, cho họ có nhiều thời gian hội nhập và trao đổi linh tài qua lại, cũng như những tâm đắc trong tu luyện. Gã cùng Hồ Thanh Hà lặng lẽ đi thị sát quanh đảo chính, gặp gỡ và động viên những tu sĩ cấp thấp đang làm nhiệm vụ, hoặc tu luyện. Rất nhiều kẻ mới chỉ lần đầu tiên được gặp mặt vị đại trưởng lão bí ẩn này, thái độ làm ra rất là phấn khích cuồng nhiệt.
Thiên Bích Đảo có bốn ngọn chủ phong, tòa lớn nhất, dồi dào linh khí nhất là nơi thiết hạ động phủ của bang chung xưa kia. Ngọn nhỏ nhất nhưng có phong cảnh thơ mộng hơn cả lại là nơi hạ lạc khách đường, dịch trạm và Thiên Bích Đường ở trên lưng chừng núi.
Hai ngọn núi còn lại gần như hoang phế, chỉ có một số động khẩu cất giấu những đồ dùng bình thường, hoặc là nơi để đám bang chúng chạy đến thử nghiệm công pháp, hẹn hò nhau mỗi khi xuân tình động dục.
Xác định không có kẻ nào lai vãng quanh đây, Đàm liền phất tay, từ trong áo bay ra một tiểu oa nhi lớn cỡ con lợn con màu trắng xanh thiên thanh, với đầy đủ tứ chi và cửu khiếu chẳng khác gì nhân loại. Đây đương nhiên là Ngọc Hân hỏa linh rồi, nó bay lượn vài vòng quanh thân thể gã, đảo ánh mắt giảo hoạt nhìn sang Thanh Hà đầy khiêu khích.
Hồ tiên tử có vẻ rất yêu thích tiểu oa nhi này, nàng đưa ngọc thủ trắng muối ra vẫy vẫy mời gọi. Nếu như là nam nhân, khẳng định ngay lập tức sẽ lao vào bầu nhũ hoa căng tràn nhựa sống, trầm mê trong đó, nhưng Ngọc Hân thuộc chủng loại khác, có thể tạm gọi là Linh Tộc, một chủng tộc đã biến mất từ nhiều vạn năm về trước, chẳng có khái niệm về tình dục.
Đầu hỏa linh phớt lờ mọi hành động câu dẫn của Hồ tiên tử, nó bay một vòng rồi nấp sau vai Đàm, nhô cái đầu như ngọn hỏa diễm lên láo liên, rồi lè lưỡi làm xấu với Hồ Thanh Hà. Nàng chợt phì cười, làm bộ dáng hung dữ dọa nạt, rồi cất tiếng trong trẻo đầy phấn khích:
- Hóa ra đại trưởng lão nhà ta còn thu phục được một đầu hỏa linh, thật khiến tiểu muộn ngưỡng mộ quá! Huynh định để tên linh tộc này truy tung nguồn địa hỏa?
Đàm gật đầu:
- Đương nhiên vậy, một cái tổ chức lớn, không thể không có những thứ này!
Lời còn chưa dứt, Đàm liền ném ra Kiềm Lam Kiếm, Liệt Không Đao và Bạch Kim Toản, để chúng khoan phá vào lòng núi kiến tạo động phủ. Lại lẩm nhẩm vài câu chú ngữ khó hiểu, giao chỉ thị cho Ngọc Hân tiềm nhập vào lòng đất, tìm kiếm hỏa mạch dưới đáy sâu.
Tiểu oa nhi ngay lập tức chui tọt xuống lòng đất, loáng cái đã không thể cảm ứng được khí tức nữa rồi. Khả năng địa hành của Ngọc Hân cực tốt, chính ma vật Khốc Ly đã phải chịu nhiều thua thiệt trước tên nhóc này.
Đàm Phi để cho bụi đất lắng xuống, từ tốn đi vào bên trong sơn động mới thành, đây là phục vụ cho mục đích xây dựng Đan Đường, và cả Luyện Bảo Đường, vật nên kiến trúc và cách sắp xếp hoàn toàn khác với động phủ tu luyện thông thường.
Bề mặt đá sàn đã được cắt gọt cẩn thận, hơn chục cái đồ hình trận pháp Tinh Hỏa kèm theo Tụ Linh tiểu trận lít nhít trên sàn. Đàm vung tay, những bộ trận kỳ liên tiếp từ trong tay áo bay ra, tựa như đàn cá con tung tăng lội nước, cắm đúng vị trí vốn có của nó quanh các phương vị quan trọng của trận đồ.
Gã lại ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung sơn động, bắt đầu câu thông thần niệm cùng Ngọc Hân, lại là triển ra Thiên Hỏa Tề Tâm thuật, biến động phủ thành một cái lò lửa tựa như luyện ngục. Đến Hồ tiên tử cũng phải rút lui ra ngoài để cho gã tùy tâm thi pháp.
Ngọc Hân chạy loạn một hồi sâu dưới đại địa, đã tìm được hỏa mạch rồi, bằng vào khả năng khống hỏa và dẫn hỏa khủng bố của mình, từng đoàn nham tương từ vài địa mạch đang ngủ yên bỗng trào lên, uốn éo chạy sau lưng tiểu oa nhi này. Ngọc Hân có độn tốc rất nhanh, phía trước là Bạch Kim Toản xoay tít, khoan phá mọi chướng ngại, tạo thành một thông đạo hướng về phía Đàm Phi ở trong lòng núi.
Tiếng ầm ì vang lên không ngớt, đại địa rung rinh, hỏa khí lan tràn khiến vài nơi trên Thiên Bích đảo nóng rực. Thanh thế do cặp chủ tớ kia làm ra cũng thật là phô trương quá đi, đám đại linh sư tại Thiên Bích Đường đều bị kinh động, tất cả đều nhao nhao chạy về nơi phát ra dị trạng.
*** Hết Chương 220 ***