Tại hành cung của nhị hoàng tử.
Đại điện trống trơn chẳng có lấy một tên lính hầu, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Thanh Ảnh Quân ngồi trước quan án viết lách gì đó, tiếng ngòi bút cọ trên lớp giấy da sột soạt sắc lạnh, có vẻ như nhị hoàng tử đã động nộ, uy áp tỏa ra trùng trùng khiến cả tòa đại điện tràn ngập sát ý.
Tứ lão tổ ngồi lọt thỏm giữa hàng ghế môn khách, những nếp nhăn trên trán và đuôi mắt tựa như càng hằn sâu thêm, nộ khí phát ra từ lão cũng chẳng kém là bao so với nhị hoàng tử.
Chợt Ảnh Quân lạnh lùng cất tiếng, phá đi sự im lặng đến đáng sợ trong điện:
- Thúc phụ đang làm khó bản cung, thứ cho ta không thể đáp ứng yêu cầu, mời tứ thúc thúc rời gót đi thôi!
Tứ lão tổ gằn từng tiếng:
- Chuyện nội đấu của ngươi và Thanh Tuyền ta không quản, nhưng đừng có lôi thêm Thanh Mẫn chị của ngươi vào vòng thị phi. Nghe ta, đừng cố chấp, thế lực của đại ca thâm căn cố đế, bọn hắn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tốt nhất nên dừng lại, may ra còn bảo toàn mạng nhỏ.
- Hắc, hắc hắc… thúc phụ lấy tư cách gì ra ngăn cản bản cung đây? Chuyện của ta ta tự biết lượng sức, đại tỷ Thanh Mẫn cũng là tự nguyện, nàng ta chẳng phải trẻ nít không hiểu chuyện. - Ảnh Quân cười mỉa mai chua chát
Khóe mắt tứ lão tổ giật giật, chứng tỏ nội tâm lão đang rất kích động:
- Hừm… lấy tư cách gì ư? Là lấy tư cách cha…
“Ầm”
Còn chưa để tứ lão tổ nói tròn câu, nhị hoàng tử vung hữu thủ vỗ xuống quan án khiến nó vỡ nát thành bột phấn, tả thủ giơ lên ra hiệu cho vị ‘thúc phụ’ trước mặt dừng lời:
- Tứ thúc xin tự trọng! Sau tất cả, người không đủ tư cách thốt ra những lời đó.
Tứ lão tổ vung tay tạo ra một tầng quang trão cách âm, mặc dù đại điện đã được thiết hạ cấm chế cách âm rất tốt rồi:
- Hai người là con ta, vĩnh viễn là nhi tử của ta, ta phải có trách nhiệm, chỉ vậy thôi!
Thanh Ảnh Quân không muốn tranh luận thêm nữa, hắn phất tay chắp sau đít bỏ vào trong hậu cung, bên tai tứ vương gia còn văng vẳng tiếng nói đầy phẫn hận:
- Ta và Thanh Mẫn phải gánh chịu bao tủi nhục, cơ cực, lúc đó lão ở đâu… ở đâu? Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt bản cung nữa…
Không gian đại điện lại trở về tĩnh lặng, tứ lão tổ đứng đó ngửa cổ cười gằn, cơ mặt gật giật biểu hiện đang chìm trong đau khổ.
…
Đàm Phi nằm trên chiếc bàn đá nơi đỉnh Vân Mộng Sơn theo tư thế cực kỳ cổ quái, song mục đã được sức đầy Địch Nhãn linh thủy, chúng mở lớn nhìn thẳng vào mặt trời không chớp, từng đoàn nhiệt lượng và các tia bức xạ từ mặt nhật thông qua đôi mắt, chạy trực tiếp vào ‘Quang Điểm’, để rồi từ đó phân phối đến nguyên đan, yêu đan và cả tiểu oa nhi Ngọc Hân trong đan điền.
Một hớp Vân Hương tửu tọng vào cổ họng, rồi tiếp đến là một khỏa Hạnh Huỳnh Đan. Kiểu tu luyện quỷ quái này lại đem đến cho gã nhiều hiệu quả đáng kể. Gã không có thời gian ngồi một chỗ cả năm để hấp nạp linh khí, quanh gã luôn là những công việc bộn bề, cắn nuốt đan dược để tăng tiến tu vi đương nhiên là giải pháp phù hợp nhất.
Cảm giác đôi mắt đã cay xè và bỏng rát, Đàm Phi đình chỉ tu luyện Vọng Nhật pháp, đứng dậy đi vài đường quyền như một thói quen. Toái Giáp Công kết hợp Vô Vi Nam Quyền đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh, thân ảnh gã chỉ còn là cái bóng mờ với cặp quyền thủ gần như trong suốt. Kình phong nổ ầm ầm kèm theo hỏa lãng đỏ thắm lan rộng một vùng, nhìn từ xa ai cũng ngỡ như đỉnh núi có đám cháy lớn.
Rồi chợt nhớ đến Lợi Thủy Hài mới có được, gã liền lấy ra trang bị cho bản thân. Cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, gã dậm chân một cái, thân ảnh hóa thành vệt kinh hồng phá không mà đi. Tốc độ phi hành của gã vốn đã không thể xem thường, giờ lại được hỗ trợ bởi pháp khí phi hành này nữa, khó có sinh vật cấp ba nào bắt kịp gã.
Bay vài vòng trên không trung, cảm ứng được hơn bốn luồng khí tức đang đảo qua đảo lại quanh vùng biển này, Đàm không có làm ra điều gì quá phận, vệt kinh hồng lại tiếp tục lao xuống mặt biển xanh thẳm. Lợi Thủy Hài ở dưới nước phát huy tối đa công dụng, Đàm Phi vận động, đi lại trong thủy giới như đi trên đất bằng, độn tốc còn nhanh hơn cả khi phi hành trên không trung. Tác dụng của da Phi Thiên Xà thật thần kỳ, sau này nếu có cơ hội, dứt khoát phải liệp sát vài con làm nguyên liệu chế bảo.
Trở về động phủ trên Vân Mộng đảo, gã không có nghỉ ngơi mà bắt tay vào việc chế luyện pháp khí, chính xác là luyện chế lại Hoa Thiên Họa Kích cùng bảy cây đoản thương, trận nhãn Thất Tinh Diệt Yêu.
Ở trong hải vực này không phải là kế sách lâu dài, sớm muộn gì gã cũng phải tìm cơ hội rời đi. Việc trở mặt cùng Thanh Giao tộc là điều khó tránh khỏi, chưa kể đến chuyện sẽ phải tranh tranh đấu đấu cùng hải yêu, hải thú. Thất Tinh Diệt Yêu là một sự thay thế hợp lý cho Ly Địa Diệm Quang và Hỗn Diệu Ngũ Long vốn thuộc hỏa. Hơn nữa, Thất Tinh Diệt Yêu có khả năng khắc chế yêu thú vô cùng hiệu quả. Vậy nên việc chuyển sang sử dụng pháp trận này là một tính toán hoàn toàn đúng đắn.
Đối thủ của gã giờ đây không còn như trước nữa, tất thảy đều từ cấp ba trở lên, vì vậy mà vũ khí trang bị cũng phải nâng cấp để tiệm cận với cấp độ pháp bảo, chí ít cũng là pháp khí đỉnh cấp. Có những pháp khí uy lực thì khả năng giải quyết đối thủ sẽ nhanh chóng và dễ dàng hơn, khả năng sinh tồn cũng tăng lên vài thành.
Mới vài ngày trước, tên sứ giả nửa người nửa bạch tuộc Chương Bật đến cầu kiến, mục đích chính là thu hồi lượng lớn Cố Tinh Linh Đan. Ngoài ra, hắn còn truyền đạt lại ý tứ của nhị hoàng tử, mời gã tham gia cương vị khách khanh tại phủ hiền vương. Quyền lợi và chế độ đương nhiên cực hấp dẫn, thế nhưng những điều kiện đãi ngộ Chương Bật đưa ra đều vô nghĩa đối với gã. Điều gã cần là sự tự do, điều mà chẳng kẻ nào trong Thanh Giao tộc muốn thực hiện.
Chương Bật kia cũng đang ở cảnh giới Kim Đan viên mãn giống Huyền Lão quân sư. Hắn luôn bóng gió để Đàm hiểu, nếu thuận theo nhị hoàng tử thì sẽ có tương lai yên ổn, bằng không, tự tay hắn sẽ bóp chết những kẻ phản kháng. Lời đe dọa của Chương Bật không làm Đàm Phi kiêng kỵ, gã chỉ linh cảm thấy trong tộc Thanh Giao đang sắp có biến, vậy nên việc tự trang bị thủ đoạn cho mình là điều tối cần thiết. Thanh Giao càng loạn, gã lại càng có cơ hội tẩu thoát.
Bầu trời trên đỉnh Vân Mộng Sơn bắt đầu âm u, mây đen cuồn cuộn kéo về, xa xa nhá lên những lằn chớp kèm theo tiếng sấm ầm ì. Đàm đứng trên đỉnh núi quan sát thiên tượng, xong vội vã thiết hạ Thu Lôi trận cùng Tụ Linh Trận, chuẩn bị thi triển thuật dẫn lôi để hoàn thành Hỏa Lôi Đạn mới chế luyện.
Hỏa Lôi Đạn lần này sử dụng nguyên liệu từ Điện Li cốt vĩ, uy lực đương nhiên mạnh mẽ hơn xưa nhiều, trong thành phần còn có thêm cả chút Mặc Kim, năng lượng bạo phát sẽ lớn hơn, kể cả sinh vật cấp bốn cũng phải ăn đau khổ.
Bốn tên yêu nhân hải tộc làm nhiệm vụ cảnh giới đã phát hiện dị trạng, chúng nhanh chóng tụ lại một chỗ bàn tán:
- Gã lân tộc kia phải chăng là muốn phá cảnh? Nhìn lôi điện tụ về đỉnh núi nhiều như thế kia cũng thật dọa người.
Một tên nửa người nửa giao tỏ ra hiểu biết:
- Có lẽ không phải vậy! Thiên tượng khi đột phá Nguyên Anh kỳ khủng bố hơn thế này nhiều, ta đã từng hộ pháp cho nhị hiền vương lúc ngài phá cảnh, lôi vân còn có thêm màu tím với khí thế dời non lấp bể…
Giao nhân còn chưa kịp nói hết câu…
“Oanh… oanh…”
Một cột tử lôi màu tím thô to từ thiên không đánh thẳng xuống đỉnh Vân Mộng sơn, lôi điện vằn vện hai màu trắng tím giăng khắp bầu trời liên tiếp phóng xuống. Đứng từ xa mà đám hải tộc còn cảm thấy hô hấp không thông, toàn thân rét run.
Một tên yêu nhân nửa thân dưới là cá, nửa thân trên là nhân loại vỗ vai giao nhân:
- Tám phần là lôi kiếp rồi, gã kia chắc chắn độ kiếp phá cảnh… ta cùng ngươi qua đó xem sao? Đặng còn bẩm báo với thượng cấp.
Hai tên ngư nhân và giao nhân đồng loạt hoá thành hai vệt kinh hồng bay về hướng Vân Mộng đảo, để lại hai tên tiếp tục cảnh giới.
Đàm Phi đang hồi khẩn yếu, ngoài việc dẫn lôi quán nhập vào Hỏa Lôi Đạn, gã còn thả ra cả Ly Tử Thần Lôi cùng quán nhập với lôi điện tự nhiên. Sáng kiến này sẽ đưa lôi đạn của gã lên một tầm cao mới, lực bạo phát khi kích nổ sẽ vô cùng khủng bố, lại có thể trấn áp ma vật, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Sản phẩm tốt thường song hành cùng độ khó, lượng hỏa lôi bán thành phẩm bị hủy đi đến hơn phân nửa. Dù rất đau lòng nhưng như vậy đã là quá tốt đối với gã rồi.
Gân xanh trên trán nổi lên, công việc thả ra tử lôi, quán lôi nhập đạn khiến Đàm Phi rất vất vả. Cảm ứng thấy hai tên hải tộc đang đến gần, nếu để chúng quấy rầy, sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả chế luyện lôi đạn. Thần niệm khẽ động, tay áo gã nháng lên, Khốc Ly từ trong Phục Ma Đỉnh chạy ra nhận mệnh lệnh.
Chỉ thấy ma vật dơi qủy hóa thành làn khói xám, bay về phía hai tên hải tộc đang phi hành tới, đương nhiên nhiệm vụ của Khốc Ly là chặn hai tên kia không cho chúng tiếp cận Vân Mộng đảo.
Hai tên yêu nhân còn cách Vân Mộng bảy dặm, chợt một làn khói đen xuất hiện cản chúng lại. Một đầu ma vật cấp ba đầy xương gai thiết giáp không nói không rằng lao vào tấn công mãnh liệt. Bên tai chúng còn văng vẳng tiếng truyền âm:
- Mời nhị vị quay lại đi thôi! Tiến thêm một bước liền bỏ mạng.
Lời nói tuy nhỏ nhẹ nhưng mang sát ý rất nặng. Đương nhiên hai tên hải tộc biết người truyền âm là ai, lại là ma vật cấp ba hung tính đại phát chặn đầu, tấn công lăng lệ ác liệt quyết lấy mạng chúng.
Gã lân tộc ở đằng kia không biết là nhân vật khủng bố cỡ nào? Nhưng ma vật cấp ba hộ pháp cho gã đã nói lên tất cả. Hai tên nhìn nhau đầy thoái ý, rốt cuộc cũng rút lui bay về địa địa điểm ban đầu. Khốc Ly cũng không có đuổi theo, nó đứng đó gầm gừ một hồi rồi trở lại Vân Mộng đảo, giữ một khoảng cách khá an toàn với chủ nhân, bởi ma vật dẫu có mạnh mẽ tới đâu thì vẫn rất kiêng kị lôi điện, đặc biệt là Ly Tử Thần Lôi.
- Hết Chương 154 -