Kẻ gây phiền toái cho Loạn Hải Đàn không hề biết về cuộc họp khẩn tại tổng bộ Loạn Hải Đàn, gã còn đang miệt mài chạy đông chạy tây dưới đáy hải để hòng xóa dấu vết. Rốt cuộc, trưa ngày hôm sau mới mò về đến Thổ Chu trong ánh mắt chờ mong của những Kinh Bộ, Tả Ao và Lương Cảnh Nghị.
Kinh Bộ lược qua chút tiểu sử của họ Lương cho Đàm, xong lập tức cùng Tả Ao đi thị sát địa hình Thổ Chu đảo, chuẩn bị cho một đại dự án phòng thủ kiên cố.
Hành Chính Đường trở lại sự tĩnh lặng, chỉ còn Đàm Phi và Lương Cảnh Nghị. Cảnh Nghị ngồi nhâm nhi tách trà, mắt nhắm nghiền như thể chờ đợi màn khảo hạch của Đàm. Đàm vẫn đứng chắp tay sau đít giữa sảnh, ánh mắt phóng qua bậu cửa sổ ngắm nhìn đôi chim câu ríu rít mổ thóc ngoài sân, gã từ tốn xoay lưng lại, nhìn xoáy vào mắt Cảnh Nghị:
- Lương Đạo hữu hẳn đã biết rất nhiều về Thông Thiên Giáo, biết nhiều quá cũng không tốt nhỉ? Ta e là từ đây ngươi không thể đường đường chính chính mà rời khỏi đảo này… Đông Phương lão hồ ly giờ đây chắc đã phát lệnh truy nã đạo hữu khắp Loạn Hải rồi. Tổ chức của ta cũng chính vì cứu ngươi mà gặp liên lụy… hài… biết thế này bản tọa cũng chẳng nhận lời cầu tình của Kinh Bộ.
Lương Cảnh Nghị không phải thằng đần, lời nói của gã mặt sẹo kia hàm chứa nhiều ẩn ý, đây rõ ràng là gây sức ép để trục lợi từ hắn, mục đích như thế nào còn chưa rõ, nhưng kẻ trước mặt đây thực không đơn giản, khó mà nắm bắt được ý tứ của gã. Hắn thừa hiểu, gã mặt sẹo kia còn có chủ ý với Tần Chính nên mới nhúng tay vào mớ rắc rối này, bằng không đã phủi đít bỏ đi để mặc an nguy của hắn. Thế nhưng quan điểm của họ Lương cũng rất rõ ràng, ơn cứu mạng vẫn là một cái đại ân tình chẳng thể xem nhẹ, hắn hướng đến Đàm Phi ôm quyền tỏ thái độ cầu thị:
- Cũng thật trớ trêu… trớ trêu, cứu mạng tại hạ khỏi nanh vuốt Loạn Hải lại là giáo đồ Cô Thiên, ý trời đây mà! Nhưng ân cứu mạng Lương mỗ quyết khắc cốt ghi tâm, sẵn sàng làm trâu ngựa cho đại nhân sai khiến…
Đàm Phi nhảy sang bên né cái đại lễ bái dài của Cảnh Nghị, gã xua xua tay cười hòa ái:
- Lương đạo hữu khỏi cần trịnh trọng như vậy, cứ coi ta như bằng hữu, Kinh Bộ đã không quản nguy hiểm mà đến, lẽ đâu bản tọa lại từ nan… trước khi đi vào chính sự, ta cần làm rõ một vấn đề… phải chăng đạo hữu đang cất giấu một bí mật chưa muốn nói ra?
Trước ánh mắt sâu thẳm đầy ma lực của Đàm Phi, Lương Cảnh Nghị biết sẽ chẳng thể dấu diếm được điều gì. Hơn nữa, nếu hắn còn muốn tiếp tục con đường tu tiên, việc mai danh ẩn tích tại Thổ Chu này là điều bắt buộc rồi, trừ khi Thông Thiên Giáo Loạn Hải giải tán mà thôi.
Họ Lương thở dài:
- Đảo này còn chỗ nào bí mật hơn không thưa đại trưởng lão?
Đàm Phi gật đầu xác nhận rồi lập tức rời khỏi sảnh đường, phi hành thẳng đến động phủ của mình, Cảnh Nghị chạy theo ngay phía sau. Cho đến khi cả hai cùng yên vị chủ khách trong động phủ, Lương Cảnh Nghị mới rùng mình ớn lạnh. Trước khi vào động, hắn đã cảm ứng được một đầu ma vật cấp ba cực kì khủng bố đứng lẫn trong sương vụ, lại thêm một luồng thần niệm mạnh mẽ tàn bạo ẩn trong rừng tối quấn lấy thần niệm hắn, chẳng biết là thứ gì nhưng đủ làm cho hắn vãi tiểu rồi. Gã mặt sẹo đây là thần thánh phương nào, tại sao lại gieo rắc sự ám ảnh cho hắn đến vậy?
Đàm như thể đọc được nội tâm dậy sóng của họ Lương, gã chỉ cười cười vỗ vai hắn như thể mọi thứ đều ổn vậy.
Cảnh Nghị vẫn cảnh giác:
- Ở đây an toàn chứ?
- An toàn… mời Lương đạo hữu cứ tự nhiên cho! - Đàm gật đầu trấn an.
Cảnh Nghị ngồi xuống thạch đôn, móc trong người ra chiếc mộc hạp rồi mở nắp đặt lên bàn:
- Huyền Tử đạo hữu người biết thứ này!?
Trong mộc hạp có hai viên đá đen xù xì huyền ảo, ba động không gian phát ra khiến Đàm phải rùng mình, gã buột miệng:
- Huyền Huyền Vẫn Tinh, nguyên liệu chính để chế tác nhẫn và vòng trữ vật?
- Đạo hữu tuệ nhãn như đuốc! - Cảnh Nghị giơ ngón cái.
Huyền Huyền Vẫn Tinh hay còn gọi là Huyền Huyền Thạch khác với đá Vẫn Tinh, đều là có nguồn gốc từ ngoại giới rơi xuống Vân Lam. Nhưng Huyền Huyền Thạch lại mang cả tính chất của đá và kim loại, năng lượng không gian ẩn chứa bên trong là rất lớn, chỉ một mẩu nguyên liệu nhỏ cỡ hạt đậu xanh là có thể chế thành nhẫn trữ vật, với không gian bên trong lớn bằng ngôi nhà ba gian rồi. Đã từ rất lâu, Vân Lam giới không còn phát lộ được mỏ Huyền Thạch nào, nhẫn trữ vật hoặc vòng tay trữ vật của mọi tu sĩ đa phần được thừa hưởng từ tiền nhân để lại, hoặc chém giết tu sĩ mà có. Vậy nên, việc nhóm người của Cảnh Nghị phát hiện ra mỏ Huyền Huyền Thạch mới sẽ là một cơn địa chấn tại Loạn Hải, chuyện tranh dành quyền khai thác mỏ là điều khó tránh khỏi.
Sự việc đã trở nên phức tạp, bởi Đàm Phi biết Cảnh Nghị vẫn còn một bí mật nữa, gã không muốn gây thêm áp lực cho người này, chỉ dẫn dắt câu chuyện theo đúng mong muốn của gã mà thôi.
- Huyền Huyền Thạch hẳn là mấu chốt của toàn bộ chuyện này, vậy mời Lương đạo hữu cứ tiếp tục, tại hạ đang rất có hứng thú đây! - Đàm khích lệ kẻ đối diện bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Cảnh Nghị cũng chẳng cần dấu diếm nữa:
- Chuyện bắt nguồn từ khi đảo Cửa Vọng của chúng ta vô tình phát hiện một mỏ Huyền Huyền Thạch cách đảo hơn hai ngàn dặm, dẫu sản lượng rất nhỏ nhưng giá trị như thế nào chắc đạo hữu cũng biết. Ba tên chúa đảo chúng ta làm việc cũng thật khinh suất, cuối cùng lại để một vị trưởng lão trên đảo biết được. Thật không may, kẻ đó lại chính là một tên Thông Thiên Giáo trà trộn. Ba người bọn ta liền lập tức liên thủ đánh chết hắn, hai người trong bọn ta trọng thương, và thu lại được thứ này đây!
Dứt lời, Họ Lương ném ra một ngọc hạp khác với lít nhít phù lục phong ấn. Không cần mở ra thì Đàm Phi cũng biết đó là thứ gì, đây chính là một phần động lực để gã phải mạo hiểm dây dưa với con ‘quái vật khủng bố’ Loạn Hải Đàn. Gã cười như không cười:
- Vậy thông tin về mỏ Huyền Thạch kia đã bị rò rỉ ra ngoài chưa?
- Chắc chắn chưa? Bởi khi tên kia ẩn mình theo dõi bọn ta, còn chưa kịp thả linh cầu truyền tin đã bị linh thú của đảo chủ phát hiện, chúng ta lập tức tương kế tựu kế mà bao vây hắn. Nhưng ai ngờ đâu hắn lại là một tên Tiếp Dẫn Sứ, để rồi khi thu thập thứ ‘chết tiệt’ này, nó lại chính là họa diệt môn của Cửa Vọng Đảo, ngay lập tức kẻ thù đã đánh đến tận cửa, hai người kia một vẫn lạc, một tự bạo, còn tại hạ phải dùng đến bí pháp và rất nhiều tài nguyên mới có thể chạy sang Tây Bắc Khu này. - Cảnh Nghị chỉ tay về ngọc hạp thở dài não nề.
Nếu như mọi thứ đúng như lời họ Lương trình bày, Đàm Phi có thể an tâm phần nào. Mỏ Huyền Thạch gã muốn, nhưng tất nhiên không phải thời điểm này, vấn đề bây giờ là tìm cách bao che cho Lương Cảnh Nghị, biến người này thành một tên Thông Thiên giáo đồ cao cấp, bổ sung nhân thủ cực kỳ chất lượng cho tổ chức.
Ánh mắt và cử chỉ dần trở nên nghiêm nghị, Đàm trịnh trọng:
- Đạo hữu đã xem ta và tên đầu trọc biến thân, đó chính là trạng thái Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ… thấy thế nào?
- Sức mạnh và chiến lực quá khủng bố… kẻ bị chúng ta đánh chết cũng vậy, khi hắn biến thân, lấy sức mạnh một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong, lại còn đả trọng thương hai người kia. Phải đến khi tại hạ dùng đến pháp trận bí truyền mới có thể diệt sát được hắn… hài… sao lại có thứ bảo bối nghịch thiên đến vậy cơ chứ!?
Đàm nghe vậy chỉ cười cười:
- Đạo hữu cũng thật là sáng suốt, lập tức nhìn ra ngọn nguồn và phong ấn lại chiếc vòng này, hắc hắc… Vậy có muốn làm một kẻ giống chúng ta, Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ?
Họ Lương trề môi trợn mắt chẳng thể tin vào những gì mình vừa nghe được, đớp đớp vài ngụm lương khí rồi nuốt nước miếng:
- Đạo hữu nói chơi…?
Đàm Phi điểm nụ cười nhẹ:
- Trông ta có có giống như đang bông đùa?
Cảnh Nghị vẫn trợn mắt chưa thể ngậm miệng lại được. Đàm Phi liền phất tay, cách không thu lấy ngọc hạp cất giấu vòng Thông Thiên, ánh mắt mê luyến nhìn chiếc hộp rồi từ tốn giải thích:
- Có điều đạo hữu chưa biết, xưa nay Thông Thiên Quyển tự lựa chọn chủ nhân phù hợp với nó. Kẻ nào vô duyên, nếu mang nó trong người lập tức gặp họa sát thân. Đến thời điểm hiện tại, ta có thể khẳng định người là kẻ hữu duyên… thiên ý là đây chứ đâu…!?
Lương Cảnh Nghị sau khoảnh khắc bất ngờ, giờ đã lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Với hoàn cảnh của hắn, hiện chẳng còn chỗ nào nương thân rồi, đề nghị của gã mặt sẹo kia dẫu có phương hại đến tính mạng hắn hay không thì vẫn còn tốt hơn án tử mà Thông Thiên Giáo Loạn Hải ban tặng. Đành nhắm mắt đẩy thuyền thôi, làm một tên giáo đồ Cô Thiên Đàn cũng là một ý không tồi.
- Vậy cứ theo sắp xếp của đạo hữu đi! - Cảnh Nghị ôm quyền chốt chắc nịch.
Đàm lấy làm mừng, lập tức thả ra linh cầu truyền tin cho đám Kinh Bộ, Tả Ao. Lại không cần kiêng kị gì, cứ thế đem hai chiếc vòng Thông Thiên mới thu được ra xóa đi ấn kí của Đông Phương Liệt.
Tại trong không gian trang nghiêm của mật động, Đàm Phi ngồi ghế chủ tọa, Tả Ao ngồi một bên với thái độ hết sức nghiêm túc. Kinh Bộ và Cảnh Nghị đứng bên dưới ánh mắt thập phần háo hức nhìn vào cặp vòng tay đen đúa trên mặt bàn.
Đàm Phi từ từ đứng dậy, thân thể phát ra những tiếng lách cách sinh động, Tả Ao cũng làm theo gã, bọn họ thế là bắt đầu thực hiện nghi thức sắc phong tước vị nguyên lão Thông Thiên Giáo.
- Trích huyết cho Thông Thiên Quyển nhận chủ… - Giọng nói trầm ổn của Đàm Phi vang lên.
*** Hết Chương 236 ***