Phi hành đến nửa ngày trên mặt biển, dùng mọi thủ đoạn để xóa đi dấu vết, vậy mà Đàm Phi vẫn có một dự cảm không tốt. Hai tên thần tộc kia chắc chắn sẽ chẳng bỏ qua chuyện này. Nhìn ánh mắt của Lư Nghĩa thì đủ biết, lại là đích thân Ngũ Trảo Kim Long âm thầm đánh lén. Hẳn nhiên bọn chúng đã lên kế hoạch từ trước, còn về nguyên nhân sâu xa như thế nào thì gã chẳng thể đoán định. Muốn biết, vậy chỉ có diệt sát một tên rồi sưu hồn.
Hiện pháp lực đã hồi đến tám thành, thương thế ngoài da cũng được huyết mạch Kỳ Lân tự chữa trị, nhưng để chiến đấu cùng hai cái tồn tại nghịch thiên kia thì gã không dám chắc, bỏ chạy vẫn là giải pháp an toàn tối ưu. Khốc Ly vốn là ma vật, đánh với thần tộc chỉ có thể phát huy tối đa bảy thành năng lực, không thể đem hắn ra làm tốt thí được. Ngọc Hân lại càng không, Hỏa Linh này đồng dạng với Phệ Linh Cổ, chỉ có thể tác chiến phụ trợ và thực hiện một số nhiệm vụ đặc thù.
Đàm liền liên hệ tâm thần cùng Xương Cuồng Ngọc Truyện:
- Tiền bối! Làm giao dịch không?
…
Chẳng có câu trả lời.
- Tiền bối, nói một câu đi! Ta không có nhiều thời gian.
Giọng Ngọc Truyện uể oải vang lên trong đầu Đàm Phi:
- Bản tọa đang tu luyện đến hồi khẩn yếu, đừng làm phiền…
Câu trả lời rất vô trách nhiệm, Đàm Phi thừa biết lão này không muốn dây dưa cùng đám thần tộc. Kể từ khi xuất hiện ba tên kia, Ngọc Truyện bỗng cắt đứt liên lạc với gã, ngay cả khi chiến đấu sinh tử với Lư Nghĩa, lão cũng chẳng mảy may đoái hoài. Hẳn là Xương Cuồng Ngọc Truyện rất kiêng kỵ ngũ đại thần tộc rồi.
Đàm cũng không có nói nhiều nữa, đã xác định chiến thuật, gã liền phi thẳng xuống mặt biển, quyết định sử dụng đến bài tẩy để lẩn trốn. Cho dù có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa gã cũng không có làm ra cái gì ảo tưởng, trực diện đối đầu cùng hai cái thế lực khủng bố Long, Lân nhị tộc.
Yết Kiêu Tiềm Hạm cất giữ đã lâu, giờ là lúc đem ra để thử nghiệm. Thân tàu thon dài, đầu mũi nhọn nhọn hình đầu cá mập, như thế sẽ làm giảm lực cản của nước. Hai bên mạn thuyền còn ẩn hiện mười sáu cái lỗ đen ngòm, chung quanh lít nhít trận văn chưa được kích phát, rõ ràng đây là những loại khí cụ dùng để tấn công đối phương rồi.
Đàm bước vào trong, trên tay cầm một khối pháp bàn tròn dẹt, đây chính là vật dụng để điều khiển Tiềm Hạm. Gã ngồi ngay ngắn vào đúng chiếc ghế chủ vị, khảm ba khối Mặc Kim lên rãnh tiếp nhận năng lượng, khích phát pháp bàn cho tàu di chuyển luôn, bởi thời gian là không còn nhiều, truy binh có thể đến bất kỳ lúc nào.
“Réo…”
Yết Kiêu Tiềm Hạm vọt đi dưới lòng biển sâu, tốc độ phải nói là kinh hoàng, còn nhanh hơn cả độn tốc của Đàm khi phi hành trên mặt biển.
Một khắc thời gian sau, Ngao Bình và Lư Nghĩa cùng xuất hiện tại vùng biển Đàm Phi vừa đứng. Ngao Bình cho Phi Thiên Xà bay quanh một vòng, mặt hắn sa sầm:
- Thằng khốn giảo hoạt, chắc lặn xuống đáy hải để rồi…
Lư Nghĩa với cánh tay đã trở lại hồng hào như chưa hề trúng độc, nhưng cử động có vẻ còn đôi chút miễn cưỡng, hắn tỏ ra sốt ruột:
- Vậy cứ thế mà tha cho gã?
Ngao Bình lắc đầu:
- Ta đã tuyên án tử cho gã, lẽ đâu lại buông tha dễ dàng vậy được!
Nói đoạn, họ Ngao lại vỗ vỗ vào túi linh thú, từ bên trong nhảy ra một con khỉ nhỏ màu xám xinh xắn chỉ lớn như mèo nhà. Khỉ này có đến sáu cái tai và một cái mũi to đỏ mọng như quả cà chua, đây chính là yêu thú cấp hai Lục Nhĩ Mĩ Hầu.
Khỉ con nghịch ngợm leo trèo trên vai chủ nhân, thi thoảng hểnh cái mũi cà chua lên hít hà thứ gì đó trong không khí. Nó còn bới bới tóc cho Ngao Bình, như thể đang mò tìm chấy rận vậy. Ngao Bình liền ném cho Lục Nhĩ một khỏa Tinh Thạch, nó bắt lấy bỏ tọt vào miệng nhai rôm rốp tựa ăn kẹo mạch nha.
Ngao Bình lại lấy ra một miếng vải đen nhỏ như đốt ngón tay, giơ ra trước mũi Lục Nhĩ thì thầm:
- Tiểu Mĩ! Tìm hắn, có thưởng lớn…
Lục Nhĩ Mĩ Hầu đưa mũi lớn ra hít hít mảnh vải vài cái, sau đó chỉ tay xuống mặt biển kêu lên the thé.
Cả Lư Nghĩa và Ngao Bình đều nhìn nhau mỉm cười, Ngao Bình liền ném ra một chiếc Tiềm Thủy Đĩnh có màu vang kim, thiết kế tinh xảo với hình đầu rồng oai vũ.
Lư Nghĩa lắc đầu tấm tắc:
- Long tộc tài đại khí thô, Tiềm Long Đĩnh quý giá bậc này cũng có thể xuất ra được. Tại hạ tự lấy làm hổ thẹn quá đi, hắc hắc…!
- Bớt tán hươu tán vượn, lên đường truy sát thằng tạp chủng kia thôi…
Đàm Phi ngồi đả tọa trong khoang tiềm hạm, thần niệm liên tục phóng xuất hết cỡ để cảm ứng chung quanh, thứ nhất là tránh đụng độ với hải yêu, thứ hai đương nhiên là cảnh giác truy binh thần tộc rồi. Đã hơn một ngày chạy trốn mà chưa có cảm ứng được nguy hiểm, rất có thể gã đã cắt đuôi được bọn chúng.
Tính toán tiềm hành thêm một ngày nữa, nếu vẫn không có chuyện gì bất thường, gã sẽ lập tức tìm đường đến Thái Bình hải vực, chỉ ở trung tâm Thái Bình mới có truyền tống công cộng để đi đến Loạn Hải Vực, rồi từ Loạn Hải có thể đi bất kỳ đâu, kể cả Sâm Lâm Nguyên Thủy.
Tính toán là thế, nhưng sự đời diễn ra thường là không như mong muốn. Bất chợt Đàm đã cảm ứng được khí tức của hai ‘thằng rắm chó kia’, thực đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Một mình Lư Nghĩa đã đủ đau đầu rồi, giờ có thêm một cái Long tộc mạnh mẽ chẳng kém, lại có phần nhỉnh hơn về tâm cơ. Cuộc chiến này nói đi nói lại thì gã vẫn là kẻ thua thiệt, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải đối mặt thôi.
Tiềm Long Đĩnh nhỏ hơn Yết Kiêu Tiềm Hạm một chút, thế nhưng tốc độ rẽ nước lại nhỉnh hơn, thứ này rất đắt đỏ, thậm chí có thật nhiều Tinh Thạch cũng chẳng thể mua được, nó chỉ được Phàm Nhân Tông bán ra theo những mối quan hệ đặc biệt, và Long tộc đương nhiên nằm trong những mối quan hệ ‘đặc biệt’ đó rồi.
Đàm Phi điều khiển cho Yết Kiêu Tiềm Hạm quay đầu, các họng pháo khí cụ bắt đầu dương lên, ngắm thẳng mục tiêu. Không thể chạy, vậy thì chiến. Kể từ ngày bước chân vào tiên lộ, có lẽ lần này là lần phong hiểm nhất trong cuộc đời gã, áp lực còn lớn hơn cả cuộc chiến cùng sư phụ Điền Khởi Nguyên.
Tiềm Long Đĩnh vàng chói đã xuất hiện trong tầm ngắm, Đàm Phi liền điểm chỉ vào pháp bàn điều khiển. Mười sáu cái họng pháo khí cụ nhô ra khỏi mạn tàu, phù văn và linh văn chung quanh sáng lên rồi chớp động, liên tiếp khạc ra những quang cầu vằn vện lôi điện, bắn thẳng về phía tàu ngầm vàng phía trước hòng cản bước tiến của nó. Linh khí ẩn trong những khối mặc kim khảm trên rãnh năng lượng bị rút đi đến gần như cạn kiệt, gã lại bổ sung thêm mặc kim, tiếp tục duy trì hỏa lực dồn dập như bão táp mưa sa xuống đầu kẻ địch.
Yết Kiêu Tiềm Hạm quả thực là một thứ khí cụ vô cùng bá đạo, mặc dù tốc độ không thể so sánh cùng Tiềm Long Đĩnh, nhưng bù lại là hỏa lực rất mạnh. Ngẫm về cuộc chiến với hải tộc cách đây hơn năm mươi năm tại Gạc Ma, nếu nhân tộc đem ra vài cái khí cụ dạng này, đảm bảo cánh quân phương Nam của hải tộc sẽ nhận một kết cục vô cùng thê thảm.
Trở lại chiến trường, Lôi đạn bắn ra từ Yết Kiêu liên miên bất tuyệt, dệt vào thủy vực tối tăm một tấm quang võng đủ màu sắc vô cùng sinh động. Tiềm Long Hạm vừa lao tới, còn chưa có phòng bị đã trúng đạn liên tiếp, khí thế đại giảm.
Trong khoang tàu rung lắc dữ dội, đâu đó còn nghe thấy tiếng rắc rắc khô khan, có vẻ như Tiềm Long Đĩnh sắp bị hủy. Ngao Bính điềm tĩnh là vậy cũng phải gầm lên:
- Thằng chó chết, dám hủy đi đồ vật của ông… hôm nay không lấy mạng ngươi ta bé bằng con kiến…
Cả Ngao Bình cùng Lư Nghĩa cùng rời khỏi Thủy Đỉnh, tế ra pháp khí phòng ngự bảo vệ thân thể. Tiềm Long Đĩnh chỉ bé như cái bắp ngô nằm trên tay Ngao Bình, đâu đó đã xuất hiện một vài vết rạn nứt, mặc dù vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng linh tính đại giảm rồi.
Một cỗ lửa hận trào lên uất nghẹn trong lòng Ngao Bình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên tạp chủng Lân tộc kia chưa rõ xuất xứ, lại có một thân thần thông không phải nhỏ, khí cụ gã đang sử dụng cũng chưa thấy ở đâu có. Hẳn là nguồn gốc của gã này cũng thập phần bí ẩn đi, mà biết đâu cái gì đó tên Luân Hồi Viên lại là một cái ‘thánh địa’ còn trên cả Long Vực. Ngao Bình đã có cái nhìn khác về gã mặt sẹo, nhưng như thế chưa đủ để vị tộc trưởng kế nhiệm Long tộc này phải ngán ngại, vẫn là trảm tận sát tuyệt thôi.
Ở chiến tuyến bên kia, Đàm đã ngừng công kích, bởi gã hiểu khí cụ Yết Kiêu hoạt động đến cực hạn rồi, kích phát thêm nữa e rằng sẽ hủy đi món bảo vật toàn diện này. Gã thu Tiềm Hạm vào lại không gian giới chỉ, huyền phù giữa làn nước dưới hải để như một vị chiến thần tà dị, đằng sau còn lập lòe những ngọn hỏa diễm sáng xanh như ma chơi nơi nghĩa địa.
Lư Nghĩa tế ra Đảm Ngân Thương, điểm mặt Đàm Phi mắng lớn:
- Tạp chủng, có dám chiến lại với ông thêm trận nữa?
Đàm Phi vẫn bản mặt lạnh lùng tà dị cố hữu:
- Hắc, đều là yêu nhân, sản phẩm của sự tạp giao, các ngươi đâu khác gì ta, vậy mà mở miệng ra là ‘tạp chủng’. Chẳng lẽ không thấy hổ thẹn với lòng mình? Không thấy nhục nhã ư?
Cả Lư Nghĩa và Ngao Bình đều tái mặt, lời tên mặt sẹo kia đương nhiên đúng. Nguồn gốc của chúng cũng là từ sự lai tạp giữa Long tộc chân chính hóa hình và nhân tộc, lấy đâu ra huyết mạch thuần chủng mà gọi người khác là giống tạp chủng. Tuy nhiên với bản tính thiên kiêu từ khi mới lọt lòng, chúng vẫn cố chấp bỏ qua sự thật phũ phàng này, vẫn là được sinh ra từ Long Vực, Lân Vực, nghiễm nhiên là một cái thần tộc thuần chủng rồi.
Ngao Bình không muốn đấu khẩu thêm lời nào, sát khí toát ra từ cơ thể đã lên đến đỉnh điểm, hắn liền đảo mắt ra hiệu cho Lư Nghĩa. Ngay lập tức, cả hai tách ra, thân ảnh mờ đi rồi biến mất dưới lòng biển sâu.
- Hết Chương 181 -