Thời gian tiếp theo, Đàm Phi chuyên tâm tu tập thêm bộ đao pháp ‘Tinh Húc’. Vì gã dùng đao ngay từ khi bước chân vào tu tiên giới, lại có vẻ như gã sinh ra để sử đao, có duyên với đao, vậy nên việc tu luyện và ngộ ra những ảo diệu của Tinh Húc chỉ là thuận lý thành chương, thậm chí còn manh nha trong đầu kế hoạch cải biến ra chiêu số mới.
Ngày hôm nay, khi vừa mới phục dụng một ngụm Tịnh Thủy, bất giác Đàm thấy có điểm khác lạ rất nhỏ, gã vội dùng thuật nội thị để kiểm tra đan điền. Quang Điểm không biết từ lúc nào đã tạo ra một khối vật chất đen xì, nhỏ như hạt đỗ, điểm đen di chuyển quanh quang điểm, tán phát ra những lọn hắc khí hòa nhập vào dòng pháp lực chạy khắp cơ thể. Mặc dù Hắc Điểm chưa có làm ra điều gì bất thường, nhưng Đàm hiểu rằng đây chính là họa ngầm do phục dụng quá nhiều Hãn Âm Tịnh Thủy.
Mặc kệ Hắc Điểm kia là cái thứ quỷ gì, cơ thể gã hiện đã như một cái bãi phế liệu của ‘Lão Thiên’ rồi. Gã chỉ cần được hít thở, ma đạo cũng được, quỷ tu cũng chẳng sao. Mục đích sống của gã sau khi Tú Tú ‘nắm mắt’ chính là mạnh lên, mạnh mẽ hơn tất cả, có được thực lực tuyệt đối. Khi đã có sức mạnh tuyệt đối, chẳng có âm mưu thủ đoạn nào làm khó được gã, không một thế lực nào có thể chi phối được gã. Gã muốn làm gì thì làm, muốn giết chóc ai thì giết.
Trước kia, khi Tú Tú còn sống, thế giới ngoài kia đối với gã vẫn có đôi chút màu hồng, gã muốn mạnh mẽ để bảo vệ những người gã yêu thương, muốn mạnh mẽ để khám phá ra những điều bí ẩn trong cõi diêm phù này, hoặc có thể là tam giới, là vũ trụ. Nhưng những hoài bão đó giờ chẳng còn giá trị, hoặc chỉ còn giá trị rất nhỏ. Mục tiêu của gã bây giờ đơn giản là dùng mọi thủ đoạn để đứng trên tất cả. Khi phải cõng Tú Tú chạy đông chạy tây trong tông môn cầu cạnh, lúc đó gã mới thấm thía cái cảm giác bất lực trước hoàn cảnh là như thế nào.
Còn đang miên man suy nghĩ, bất chợt lệnh bài thân phận sáng lên, gã lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi rời khỏi động phủ.
Đàm đứng trước mộ phần Tú Tú, đặt lên bia mộ thêm một đóa Cẩm Tú Cầu còn đẫm sương sớm.
Tàn Đao vẽ vào không trung một vệt xích quang đỏ ối rời xa khỏi thủy đàm. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, từng cánh ong mật dập dình bay quanh những khóm hoa ven hồ, cành lá xào xạc trong gió như vẫy chào tiễn biệt kẻ lên đường. Phải còn rất lâu nữa gã mới có cơ hội quay lại chốn này, khi đó gã đã trở thành một huyền thoại.
***
Đàm xuất hiện trên quảng trường lập lờ mây trắng trước Tử Vân Điện. Rất nhiều ánh mắt dõi theo từ khi gã xuất hiện, đố kỵ có, hâm mộ có, hả hê cũng có, thậm chí thương hại cũng có… sự việc gã đem thi thể Đạo Lữ đi cầu tình khắp Tử Huyền Môn đã được hầu hết đệ tử trong tông nghe được.
Gã lạnh lùng rẽ đám đông tập trung trên quảng trường, tiến về phía Lý Khánh Tiên và Lâm Tiểu Ngọc, Diệp Tử Hy đại mỹ nhân cũng đứng chung một chỗ với hai người. Sau vài câu chào hỏi, ngoại trừ cuồng nhân Khánh Tiên có phần nhiệt tình, hai nữ tử họ Lâm và họ Diệp đều tỏ ra gượng gạo, phụ nữ vẫn là thế, họ tế nhị và sâu sắc hơn nam nhân rất nhiều.
Đám đông môn hạ Tử Huyền dễ có đến trên ngàn người, đủ mọi tu vi từ Tiểu Linh Sư cho đến Đại Linh Sư, hẳn là nhân sự từ những mật sở không mấy quan trọng đã được triệu tập về trong tông cả rồi. Những đại linh chu bắt đầu di chuyển rợp trời, chúng neo đậu cạnh quảng trường Yên Hà, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt, sự căng thẳng cũng gia tăng.
Một hồi cồng vang lên rộn rã, trong âm ba còn có thêm chút ba động pháp lực khiến thần niệm chúng tu sĩ trên quảng trường rạo rực.
Thùy Trâm đại trưởng lão từ trong Tử Vân Điện bước ra, theo sau là Vương Tâm Hạc cùng một số trưởng lão chủ chốt. Rất nhiều môn hạ chưa một lần được chiêm ngưỡng diện mục vị sư tổ tài danh này, lại có kẻ chưa một lần được tiếp xúc với dạng tu sĩ đại năng Thiên Sư, vậy nên toàn bộ những ánh mắt dưới quảng trường đều đổ dồn lên trên với sự hâm mộ và háo hức.
Thùy Trâm đứng trước bậc thềm hướng xuống dưới quảng trường từ tốn phát biểu:
- Chư vị! Đây là thời khắc lịch sử của nhân loại Già Thiên, cũng là của cả Vân Lam Giới. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, đại binh Hải Tộc trong biển vô biên sẽ rầm rộ tiến công các vùng duyên hải Già Thiên và những đại lục khác. Trường hạo kiếp sắp tới có lẽ là lớn nhất kể từ sau Vạn Tiên Chiến Kỷ. Ở cuộc chiến này, nhân loại chúng ta không được phép thua, bởi hậu quả như thế nào chắc chư vị đã hiểu. Đó là tông môn diệt vong, gia tộc diệt vong, nhân loại diệt vong. Đâu đó ở ngoài kia còn có những người mẹ, người chị, người vợ và những người em nhỏ, họ đang chờ đợi tin chiến thắng của nhân tộc chúng ta.
Thùy Trâm dừng lời, ba nhịp cồng vang lên như thể tiếp thêm sĩ khí và tiếp thêm tính hùng hồn trong bài phát biểu. Đám tu sĩ quần chúng có định lực thấp đương nhiên phải chịu ảnh hưởng của thuật mị dân này, họ bắt đầu nhao nhao hô hào rất kích động.
Thùy Trâm giơ tay làm hiệu, nàng lại tiếp tục diễn thuyết:
Đây là lời hiệu triệu của giới tu sĩ Gà Thiên nói riêng và nhân loại nói chung. Chúng ta… bất kể sang hèn, không phân biệt tu vi, tất cả sẽ cùng chung sức chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chiến đấu vì bản thân chúng ta, chiến đấu vì tông môn, vì gia tộc… trên tất cả là Vì Nhân Loại…
Câu cuối ‘Vì Nhân Loại’ Thùy Trâm lão tổ còn nhấn mạnh, trong đó có ẩn chứa âm ba công cực kỳ thâm hậu, âm thanh vang vọng như thể bị đập vào vách núi rồi phản hồi trở lại màng nhĩ tu sĩ đương trường. Đồng thời hữu thủ nàng kết quyền ấn vung lên, muôn vàn đoàn tinh quang sao năm cánh nhấp nhá chung quanh nàng, tiếng cồng lại vang lên không ngớt. Đệ tử dưới quảng trường cùng kết quyền ấn giơ cao:
- Vì Nhân Loại… Vì Nhân Loại…
- …
Bài diễn thuyết của Thùy Trâm tuy ngắn nhưng xúc tích, tu sĩ trên quảng trường cũng ý thức được hoàn cảnh của tu sĩ nhân loại vào lúc này. Đúng là họ không còn đường lùi, chỉ có tiến lên tranh đấu và tranh đấu.
Sau đó, Thùy Trâm còn phát biểu thêm vài lời rồi đi vào bên trong Tử Vân Điện, một số sắp xếp còn lại đều do một tay Vương Tâm Hạc chưởng quản. Một điểm đáng lưu ý chính là gã đệ tử Trần Hoài Ngọc luôn xuất hiện phía sau lão giả họ Vương.
Lại nói về truyền thuyết, truyền thuyết là một phần của lịch sử, nhưng lại không phải là chính sử, nó chỉ là những ghi chép dị bản được lưu truyền từ thời thượng cổ, có người tin và có người chỉ coi nó như một câu chuyện phù phiếm thiếu thực tế.
Trích dẫn vài nguồn từ thái cổ; Vân Lam Giới vốn có đến chín phần là đại dương, thế giới hải dương này tất thảy đều của Hải Tộc, sinh vật đầu tiên biết tu chân luyện đạo cũng là phát triển từ Hải Tộc dưới đáy hải để. Sau đó, do một số biến cố về thiên văn và biến đổi đại địa mà một nhóm tộc loại bò sát có chi di cư lên đất liền, đại biểu ở đây chính là Ngạc Ngư, Thuồng Luồng hay Thiềm Thừ... vân vân. Yêu Thú cũng từ đó mà phát triển lên theo một nhánh độc lập tách rời Hài Yêu nguyên thủy.
Nhân Tộc chỉ là loài sinh vật từ một vị diện khác di cư đến Vân Lam. Rồi Hải Tộc, Yêu Tộc và Nhân Tộc bắt đầu phát sinh những mâu thuẫn về quyền lợi, dẫn đến những cuộc chiến đẫm máu giữa tam tộc. Trong suốt chiều dài lịch sử nhiều vạn năm, nhân loại và hải yêu đã giao tranh không biết bao nhiêu trận để khẳng định chủ quyền biên giới.
Phải cho đến khi vị Đại Năng đứng đầu Hải Tộc là Nguyên Thủy Lão Mẫu làm ra trận Đại Hồng Thủy, nhấn chìm gần như toàn bộ sinh linh của nhân tộc cũng như rất rất nhiều con dân Yêu Tộc. Vì biến cố này mà Thiên Hỏa Ma Thần đại biểu cho Yêu Tộc đã kết minh cùng Thượng Ngàn Lão Mẫu của Nhân Tộc, cả hai cùng hưng sư vấn tội Nguyên Thủy Lão Mẫu đứng đầu Hải Tộc. Cuộc chiến kinh thiên động địa suýt đã phá hủy đi Vân Lam Giới. Và cuối cùng Nguyên Thủy chiến bại, bị hai vị đại năng kia phong ấn, giam cầm tại một phiến kết giới bí ẩn.
Rồi sau đó, lại chính là Thiên Hỏa Ma Thần cùng Mẫu Thượng Ngàn hủy bỏ kết minh, hai người giao chiến đến đồng vu ư tận, không biết là do mâu thuẫn tình cảm hay tranh giành tài nguyên. Và Sơn Hải Tàn Đồ của Mẫu Thượng Ngàn nằm lại dưới đại địa Câu Lai Quốc hiện vẫn còn là bằng chứng lịch sử cụ thể. Tất nhiên truyền thuyết thì vẫn là truyền thuyết, và đám con cháu hậu bối sau này vẫn cứ thờ phụng tế bái những vị đại năng của họ. Phía hậu đường Tử Vân Điện vẫn còn lưu lại hai pho tượng của Thượng Ngàn Lão Mẫu và Thiên Hỏa Ma Thần (1).
Trở lại với những diễn biến tại quảng trường Yên Hà, đệ tử Thượng Linh Sư là đông đảo nhất, chiếm đến bảy phần nhân thủ, sau đó là Tiểu Linh Sư, Đại Linh Sư có đến gần một trăm, như thế đã đủ dọa người lắm rồi.
Đàm vẫn giữ thái độ lạnh lùng như một khúc gỗ, gã cùng Lâm Tiểu Ngọc và Lý Khánh Tiên đi đi theo Diệp Tử Hy lên một linh chu lớn, hóa ra Diệp đại sư tỷ sẽ là người phụ trách Linh Chu này, vận chuyển môn hạ Tử Huyền tới hội quân tại Gạc Ma Đảo, nơi thiết lập đại căn cứ đầu não của mặt trận Phương Nam do Tử Huyền Môn và Hãm Không Đảo đảm nhiệm.
Diệp Tử Hy đi về nơi đầu mũi thuyền chờ đợi cho đủ nhân số, Đàm Phi trầm lặng ngồi trên thành thuyền ngắm cảnh, Khánh Tiên và Tiểu Ngọc đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của gã, hai người vì vậy mà không làm phiền gã nữa.
Khi nhân số đã đủ, Linh Chu được Diệp Tử Hy điều khiển rời cảng, thuyền bay rẽ mây cứ vậy hướng về phía nam thẳng tiến. Một đoàn Linh Chu khổng lồ đem theo nhân sĩ Tử Huyền bắt đầu một cuộc kháng chiến trường kỳ đầy gian khổ. Từ đây sẽ xuất hiện lớp lớp anh hùng vĩ đại, có những hy sinh và mất mát vô cùng lớn lao, tất cả chỉ để bảo vệ hòa bình an lạc cho nhân loại tại phiến lục địa già cổ kính.
- Hết Chương 115 -
(1) Hình tượng của Thượng Ngàn Lão Mẫu và Thiên Hỏa Ma Thần được tác giả miêu tả tại chương 25.Manh Mối Mặc Kim. Cuộc chiến của Thiên Hỏa Ma Thần và Nguyên Thủy Lão Mẫu được nhắc đến tại chương 58.Bắc Côn Lăng.