Phi hành một canh giờ trên hoang nguyên đơn điệu và ảm đạm, Đàm Phi không có phát hiện ra bất kỳ sinh vật nào có lực lượng ma pháp, ngoại trừ một số côn trùng quái dị dưới lòng đất và thảm thực vật trên bề mặt hoang nguyên.
Phía xa là một dãy núi thấp, sau rặng núi le lói chút quầng ánh sáng huyền ảo. Quầng sáng này có lẽ là điểm nhấn mỹ lệ nhất khiến cho phiến không gian trong này bớt đi phần đơn điệu.
Đàm bay đến trên một ngọn núi, phóng tầm mắt bao quát, quang cảnh hiện ra trước mắt khiến gã ngỡ ngàng không thể ngậm mồm lại. Đây đúng là một cái đả kích cực lớn, không thể cầm lòng, gã buộc phải văng tục chửi thề để giải tỏa đi ức chế:
- Con mẹ ngươi lão thiên… thực sự là rắm chó quá đi mà! Đày đọa lão tử ra nông nỗi này…
Nơi cuối đường chân trời nhô lên một hình bán cầu lam sắc khổng lồ, bề mặt lít nhít điểm xuyết những quầng khí lãng trắng ngần, đâu đó còn thấy được cả phiến đại lục màu xanh thẫm hòa quyện cùng màu vàng đất thổ nhưỡng.
Kia chẳng phải Vân Lam Giới đó sao?
Rất nhiều những thông tin và hình ảnh về Vân Lam Giới trong các loại thư tịch gã đọc được, tất cả đều chỉ ra rằng thứ trước mắt kia đích xác là Vân Lam Giới nhìn từ trên cao, rất cao.
Đàm chết lặng một hồi lâu, đớp đớp vài ngụm ma khí, vậy ra khối thạch bi kia lại là một cánh cổng không gian liên thông từ Vân Lam đến địa phương này. Mới đầu, gã chỉ nghĩ đây là một cái kết giới bí ẩn nào đó bị thất lạc từ thượng cổ, hoặc một cái động thiên của vị đại năng đã vẫn lạc. Nhưng không, đây là một phiến không gian hoàn toàn độc lập, có pháp tắc và cách vận hành của riêng nó. Giờ thì đường trở về sẽ khó khăn vạn phần, cơ bản là gã không có một chút thông tin về địa phương này.
Qua phân tích sơ bộ, chỗ này hẳn là nằm giữa Vân Lam và Mặt Trăng. Ở đây có thể thấy vầng nguyệt lượng rất lớn, do không gian sống chỉ toàn ma khí, vậy nên mặt trăng nhìn từ đây có màu đỏ hồng, có lẽ cũng bởi thị giác chịu ảnh hưởng của pháp tắc mà thôi. Thế nhưng mặt trời nằm ở đâu? Liệu có phải pháp tắc ở đây đã ẩn đi vầng mặt nhật? Vô vàn câu hỏi được đặt ra nhưng kiến thức có hạn nên Đàm chỉ biết lắc đầu cho qua.
Ngồi thẫn thờ nhìn về quê hương Vân Lam Tinh đến nửa ngày, giờ đây Đàm mới thấm thía giá trị của cái quyền được sống, được hít thở trên mảnh đất quê hương là như thế nào.
Hiện tại ma lực chỉ tương đương tu vi Tiểu Linh Sư, tốt nhất không nên chạy loạn, gã cần tu luyện thêm một đoạn thời gian để đề cao khả năng sinh tồn, chỉnh lý lại một số linh tài và công pháp sao cho phù hợp, sau đó mới dám tính đến các kế hoạch tiếp theo.
Mò mẫm quanh dãy núi mất một đoạn thời gian, cuối cùng Đàm Phi cũng tìm cho mình được một sơn động tự nhiên, ma khí ở đây khá nồng đậm, có thể tạm thời tu luyện được. Dẫu vậy, Liệt Không Đao và gã cũng có một ngày lao động vất vả để cải tạo sơn động cho phù hợp.
Đàm Phi ngồi ngay ngắn trong tĩnh thất, thần niệm đang rà soát lại toàn bộ những đồ vật trong Tản Viên Giới; Sau cuộc chiến thảm liệt cùng ‘ân sư’ Điền Khởi Nguyên, pháp bảo Lục Mạch Tinh Thuẫn đã bị hủy. Đẩu Đẩu Phù cũng bị hủy đi rồi. Cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao chỉ còn một chuôi. Thụ Thiên Ấn và Lạc Việt Kim Tiền hư hại nghiêm trọng, cần phải tế luyện lại. Tiêm Băng Trâm còn lại sáu cây. Khôi lỗi báo đen Hắc Thủ và Man Đầu hư hại cần sửa chữa. Hỏa Lôi Đạn hết sạch. Ngũ bảo làm trận nhãn Ly Địa tiêu thất… phải nói là thiệt hại vô cùng lớn. Và trên hết, hiện tất cả pháp khí, pháp bảo đều không thể mang ra sử dụng. Kể cả những món pháp khí dành cho ma tu lấy được trên thân thể Hoắc Mê Nhi.
Ma tu Vân Lam tuy tu luyện ma công nhưng vẫn phải hấp nạp linh khí, từ việc hấp nạp linh khí trong thiên địa, họ sẽ thông qua công pháp chuyển đổi sang ma lực để thi triển một số ma thuật. Pháp khí của họ vẫn phải sử dụng đến linh lực, vì vậy ma tu tại Vân Lam vẫn bị coi là một dạng ngụy ma, không phải là ma nhân chân chính. Pháp lực trong thể nội về cơ bản vẫn là dạng linh lực hỗn tạp cùng ma lực, đến khi tiến cảnh Đại Linh Sư vẫn là kết Kim Đan, Tiểu Thiên Sư vẫn là ngưng ra Nguyên Anh.
Còn tại phiến không gian này, chỉ có duy nhất ma khí, việc tu luyện ma công cũng dễ dàng thuận tiện hơn rất nhiều. Hắc Điểm kia chính xác lại là một cái lực lượng ma pháp được Quang Điểm bồi dưỡng ra, nếu gã tu một mạch không đứt đoạn, khả năng sẽ kết thành Ma Đan và trên nữa là Ma Anh, có thể coi là một tên Ma Nhân hàng thật giá thật.
Trong một số điển tịch cổ xưa, tiền nhân đã từng đề cập đến Ma Nhân, Ma Tộc, một chủng người đối lập với Nhân Tộc. Nhân Tộc cảm ứng linh khí trong thiên địa để tu luyện cầu trường sinh, Ma Tộc đương nhiên họ cũng lấy ma khí mà tu luyện như một thể đối lập tạo nên sự cân bằng. Phần biện giải về nhân sinh quan trong Thông Thiên Thuyết Ước có một đoạn gọi ma khí là ‘phản vật chất’, cùng sinh ra trong Hỗn Độn với linh khí, tương ma với linh khí để tạo ra vạn vật.
Khi mới tiếp thu Thông Thiên Thuyết Ước, Đàm còn cho rằng đó chính là Thông Thiên Chân Nhân Đàm Đình Thông viết ra, nhưng từ khi có cuộc hội ngộ cùng Quỷ Xương Cuồng Thúy Nương, gã dần mường tượng ra rằng, mọi triết lý trong đó đều bắt nguồn từ kiến thức của sinh vật cấp chín Huyền Tiên, Chử Đạo Thiên. Tất cả những thứ kiến thức cao siêu như vậy hiện tại gã không thể hiểu thấu, chỉ khi nào đạt tầng thứ tương đương mới dám nghĩ đến…
Ngọc Hân Linh Hỏa, linh lực bản nguyên dạng lỏng, giả đan thần thú, tất cả đều bị phong ấn. Chỉ còn duy nhất đao Liệt Không là có thể sử dụng. Như một thói quen, gã lấy ra Tề Thái Tửu đớp một ngụm, rượu mạnh, vị ngon, nhưng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Gã cười chua chát rồi đem cất bình rượu đi.
Hãn Âm Tịnh Thủy chạy qua cổ họng, Quang Điểm hấp thụ rồi chiết xuất ra một lằn khói đen vô cùng nhỏ tích tụ vào Hắc Điểm. Vậy là gã bắt đầu chiếu theo công pháp Huyết Ma Đồng Nhân tu luyện ma công. Quả thực lúc mới đầu gã gặp vô vàn khó khăn vì không có người chỉ điểm, phải tự mày mò như người mù dò dẫm từng bước. Đôi khi còn vướng vào ngõ cụt nên lại phải làm từ đầu, rất mất thời gian.
Cơ mà ở cái nơi chết tiệt này làm gì còn khái niệm về thời gian, thời gian là thứ gì đó cực kỳ vô nghĩa. Bầu trời luồn là một mảng xám xịt tang tóc, vầng nguyệt lượng đỏ ối gây ra một cảm giác áp bách nặng nề.
Ngày hôm nay, bầu trời bỗng sáng rực, nhiệt độ trong không khí tăng nhanh chóng mặt. Đàm vội đình chỉ tu luyện, ngồi trong tĩnh thất mà gã có thể cảm nhận được sự chuyển biến to lớn tại phiến không gian này. Gã vội bước ra cửa động, quang cảnh trước mắt hiện ra khiến gã thêm một lần nữa phải há hốc mồm.
Vầng Thái Dương tưởng chừng không bao giờ xuất hiện, vậy mà lại nhô ra phía sau Hồng Nguyệt, mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ chói lòa, cả phiến không gian bị bao phủ trong một màu vàng nhạt chói chang. Xa xa, cuối đường chân trời nhá lên một điểm sáng lấp lánh như thể kim loại phản chiếu ánh mặt trời. Ma khí bỗng tụt giảm nhanh chóng, thế nhưng linh lực trong thể nội Đàm vẫn bị phong ấn. Bất giác gã cảm nhận được lực lượng Từ Trường rất mạnh, Nguyên Từ Thần Công lập tức được khởi vận.
"Ầm…”
Một cột sét thô to như cổ chân chấn nát khối đá lớn. Đàm chấn kinh, không ngờ ở đây lại sử dụng được thuật Nguyên Từ Hóa Lôi, mà uy lực phát ra còng lớn hơn nhiều so với lúc thi triển tại Vân Lam. Gã tiếp tục thi triển thêm vài lần, Nguyên Từ Thần Công được vận hành trong thể nội êm ru mà không có trở ngại nào. Vậy là gã sẽ có thêm thủ đoạn để bảo mạng.
Đốm sáng phía xa nhá lên liên hồi như mời gọi, quả thật hấp lực từ đó là rất lớn, nhưng gã cũng không có ngu mà chạy đến đó, cứ thành thục ở lại đây mà tu luyện đến cảnh giới Thượng Linh Sư cho chắc ăn. Vậy là Đàm lại quay về động phủ tiếp tục tu luyện.
Vầng Thái Dương nhô ra khỏi Hồng Nguyệt ước chừng gần một tháng rồi lại bị mặt trăng đỏ che khuất, ma khí lại tràn lan khắp mọi ngõ ngách. Đàm có thể suy luận phiến không gian này đã bị một bàn tay siêu nhiên nào đó sắp đặt, nó luôn duy trì vận hành ở phía sau của mặt trăng, lấy mặt trăng làm bình phong để che đi ánh sáng mặt trời, chính vì lẽ đó mà mặt trăng ở đây mới có màu đỏ tà dị như vậy.
Miệt mài tu luyện trong cô quạnh, thời gian không thể hình dung. Rốt cuộc một ngày kia, ma lực trong thể nội Đàm Phi đã đạt cảnh giới tương đương Thượng Linh Sư. Gã nhẩm tính cũng phải mất đến sáu hoặc bảy năm gì đó. Ba bình Tịch Thủy đã hết, Đàm cầm trên tay chiếc bình trống trơn nhếch môi cười khổ, mới đầu chỉ coi nó như một thứ dược thủy an thần giúp gã vượt qua tâm ma xâm lấn, vậy mà Hãn Âm Tịnh Thủy lại chính là thứ đan dược phụ trợ tăng tiến tu vi hữu hiệu trong hoàn cảnh khó khăn này.
Những tên ma tu, tu ma tại Vân Lam chỉ đơn thuần coi nước Hãn Âm như một loại thần dược để phụ trợ chống lại tâm ma quấy nhiễu khi phá cảnh. Còn gã, vì có quá nhiều nước Tịnh Thủy, lại nhờ Quang Điểm chiết xuất ra Hắc Điểm mà gã lại coi nó như một loại đan dược tăng tiến tu vi.
Giờ đây, ma lực trong thể nội gã rất tinh thuần và mạnh mẽ, gã có cảm giác như còn mạnh mẽ hơn cả thời điểm sử dụng linh lực khi còn ở Vân Lam, tất nhiên là không thể cường hãn bằng lúc hóa thân thành yêu nhân được. Đúng là tu ma có một lối đi riêng, sức mạnh bạo tăng nhanh chóng, khác hoàn toàn so với tu tiên truyền thống.
Người ta thường nói Ma Tu rất hung hãn và hiếu sát, đằng này gã lại thấy ngược lại. Phải chăng do tu sĩ Vân Lam phải sử dụng lực lượng linh khí chuyển đổi sang ma lực, vậy nên sự giao thoa giữa hai luồng lực lượng đối lập như vậy nên đã phát sinh những vấn đề tiêu cực về tâm lý? Những điều khó lý giải dường như là một bức màn bí ẩn đang chờ gã khám phá.
- Hết Chương 126 -