Lưu Bá An đã mất kiên nhẫn, nói đúng ra lão chẳng rảnh để đấu khẩu với con giao long kia, bang chủ Hải Sa có thể xuất hiện bất cứ lúc nào phá đi việc tốt. Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương, vẫn phải dùng đến vũ lực giải quyết đám Thiên Bích Bang cứng đầu này.
- Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt… để xem ngươi trốn dưới đó được bao lâu…?
Cùng với đó, pháp lực của một lão thiên sư mạnh mẽ nhất nhì Tây Bắc Khu được kích phát. Hai tay Lưu Bá An hướng lên trời như thể muốn triệu hoán ra thứ gì đó, trên đầu lão xuất hiện một cái lư hương màu đen với đầy những họa hình dị thú dữ tợn. Thủy vực chung quanh đảo Cát Hải dậy sóng, biển động dữ dội. Hắc đỉnh xoay tít, kéo nước từ mặt biển lên để tạo thành những vòng xuyến bao quanh nó, thình lình đập thẳng xuống vầng quang trão bảo vệ đảo.
Sự việc nói ra thì lâu nhưng cũng chỉ diễn ra trong chưa đầy ba nhịp thở…Một khối nước khổng lồ kem theo cuồng phong bão tố đổ ập xuống Cát Hải Đảo đảo chính. Sức mạnh của một tên tiểu thiên sư không phải thứ mà đám đê giai thượng, đại linh sư hình dung ra được.
Ầm… Rầm rầm rầm…
Toàn bộ Cát Hải chìm trong màn nước mờ ảo, phong ba bão táp như muốn nuốt chửng lấy cả hòn đảo. Vầng quang mang bao bọc rung lên bần bật, lại đang có dấu hiệu mờ đi, đám tu sĩ trên đảo tất thảy đều run rẩy, ngày hôm nay được chứng kiến tận mắt thứ sức mạnh to lớn khủng bố của một vị thiên sư, kẻ nào cũng chết lặng chẳng thể thở nổi, quỷ môn chắc cũng chỉ như thế này mà thôi… những tu sĩ được phân công duy trì mắt trận có lẽ thảm nhất, một vài kẻ khóe miệng đã trào huyết tương đỏ thắm.
Dẫu vậy, Tiểu Trang Tải Càn Khôn trận do Tả Ao thiết hạ không phải thứ đồ bỏ, nó có thể chịu được vài ba kích toàn lực của một lão quái thiên sư. Nếu như đủ thời gian và tài vật, Tả Ao đã bày ra phiên bản đại trận Trang Tải chính thống, khẳng định Lưu Bá An phải chịu một sự đả kích cực lớn, chẳng có chút cơ may nào phá trận.
Phía bên này, sau lượt công kích đầu tiên bất thành, Lưu bang chủ chỉ cười nhạt, gia tăng thêm hai thành pháp lực vào hắc đỉnh, tiếp tục lượt công kích thứ hai... Bản thân hai vị nữ thiên sư cũng đầy tự tin, pháp bảo đã tế ra trước mặt, chỉ đợi lệnh của Lưu lão quái là xuất kích.
“Graooo…”
Đòn công kích vừa giáng xuống chợt một tiếng gầm rống điên dại xé rách màng nhĩ vang lên. Từ trong vầng quang tráo bảo hộ bay ra một bóng đen khổng lồ, uốn éo như trường xà, dương bộ móng vuốt to lớn trực tiếp xé tan bão tố, trảo thẳng vào hắc đỉnh với lực lượng sức mạnh dời non.
Sinh vật mới xuất hiện đương nhiên là bản thể Thanh Lão, tứ lão tổ Thanh Giao tộc, có vẻ như lão không muốn thấy cảnh chiếc hắc đỉnh kia một kích đập tan pháp trận hộ đảo, nóng lòng xuất kích truy cản đòn hủy diệt thứ hai của họ Lưu.
Khóe mắt Lưu Bá An híp lại, môi nhếch lên cười nhạt, dường như lão quái vật đã đạt được mục đích ‘dụ cáo rời hang’.
- Rốt cuộc cũng phải chui ra, ngươi còn nóng vội hơn những gì ta suy nghĩ… lên đây chơi với lão phu nào…! - Lưu bang chủ thì thầm từng tiếng chỉ cho mình lão nghe.
Hai vị thiên sư cứ thế lao vào nhau quần chiến, pháp bảo tùy thân bay tán loạn sáng rực một góc trời đêm.
Nhị nữ chỉ chờ có vậy, liền lập tức tế bảo bối công kích dồn dập xuống Cát Hải, thay thế Lưu bang chủ phá hoại Tiểu Trang Tải Càn Khôn đang trong tình trạng suy yếu.
Tại một mật động ẩn sâu dưới đảo, đám nhân vật ‘khủng bố’ của Hải Sa và Mẫu Đơn đều tề tụ, chiếu những ánh mắt lạnh lùng vô cảm về phía đối phương, nhưng tất cả đều không quên chú ý đến nhất cử nhất động của Đàm Phi. Nơi này chính được gã thiết hạ Tiểu Càn Khôn Hấp Linh trận, có thể che mắt được cảm ứng của tiểu thiên sư. Nhưng để đảm bảo an toàn, những vị thiên sư ẩn nhẫn ở đây đã thu liễm khí tức gần như triệt để, không có phóng thích thần thức dò xét ra bên ngoài.
Cũng thật lạ, kể từ khi các đại thế lực Tây Bắc khu chia thành thế chân vạc, chưa bao giờ có chuyện hai thế lực chưởng khống Tây Bắc lại có dịp cùng chung một chiến tuyến như thế này. Tổng cộng đang có năm vị; Như Quỳnh, Lưu Bích và Tô Chấn Phong của Mẫu Đơn Hội, Trương Tiểu Thuần cùng Mục Hóa Đằng đại trưởng lão Hải Sa Bang.
Đàm Phi chăm chú theo dõi chiếc gương đồng nhỏ trên tay, thứ này do đánh chết Hoa Nhan của Loạn Hải Đàn mà có được, nó mang tên Minh Nhãn Giám. Chính nhờ gương này mà gã có thể trông thấy một số hình ảnh bên ngoài, rất tiện lợi với hoàn cảnh lúc này.
Thấy thời cơ đã đến, Đàm thấp giọng cung kính:
- Thanh Lão hành động rồi, phiền chư vị tiền bối xuất kích đi thôi…!
Cùng với đó, tay áo gã nháng lên, lập tức thu hồi Tiểu Càn Khôn Hấp Linh. Năm vị thiên sư đồng loạt rời đi, khí tức phát ra cũng chỉ ở cấp độ đại linh sư phổ thông, họ chia ra các hướng theo đúng kế hoạch đã vạch ra, rất nhịp nhàng ăn khớp.
Lưu Bá An và Thanh Lão mới giao thủ được ba chiêu, chưa thể phân định thắng thua ngay được. Thiên Kỳ Nhan cùng Dung Hà đều rất tự tin vào khả năng của Lưu bang chủ, đám tôm tép còn lại trên đảo cao nhất chỉ là đại linh sư, hai nàng càng thêm vững tâm. Kỳ Nhan ném xuống vầng quang tráo một chiếc bình ngọc màu lục phỉ thúy, Dung Hà chẳng kém cạnh, tế ra phi kiếm trong như pha lê, biến lớn chém xuống cùng lúc với bình ngọc, uy lực do hai thứ pháp bảo tạo ra khiến nước biển chung quanh sôi trào, những hòn đảo nhỏ lân cận Cát Hải gần như bị thổi bay.
Đúng như dự đoán của hai người, vầng quang tráo bảo hộ đảo không thể chịu nổi sức tấn công của các nàng, nó nhấp nhá vài cái rồi tắt ngúm sau khi va chạm với Kim Cang Kiếm và Lục Bảo Bình. Nhị nữ cả mừng, đưa ánh mắt khích lệ cho nhau rồi cùng bay xuống đảo.
Trước mặt Dung Hà bỗng xuất hiện một bóng nam nhân trẻ, kẻ này dẫu thuộc tầng lớp hậu bối nhưng khiến nàng mất ăn mất ngủ vài tháng nay rồi. Đã vậy, hắn còn cười cười nhìn nàng với ánh mắt đầy khiêu khích:
- Huyền Tử ra mắt nãi nãi, lâu rồi không gặp… thứ cho tiểu bối nghênh đón chậm trễ!
Một dự cảm không lành chợt thoáng qua, nhưng với niềm tin mãnh liệt vào Bạch Long Bang và Lưu Bá An, Dung Hà chỉ cười nhạt:
- Thằng oắt con, chết đến nơi còn bày đặt màu mè…
Kim Cang Kiếm trên tay Dung Hà bỗng trở nên trong suốt, chỉ thấy một đường quang tuyến sáng trắng vẽ vào bầu trời đêm, bắn thẳng về phía Đàm Phi với vận tốc kinh người.
Thân ảnh Đàm chợt tiêu thất trước khi phi kiếm phóng tới, kiếm Kim Cang đâm trượt mục tiêu trong gang tấc. Những tưởng pháp bảo sẽ quay về trên tay Dung Hà, nhưng không, nó lập tức bị một tầng băng tinh bọc lấy, mỗi lúc một dày, mà liên hệ tâm thần với chủ nhân cũng mất đi rồi.
Dung Hà thầm kêu không tốt, chín phần là rơi vào bẫy rập của tiểu hồ ly mặt sẹo. Muốn rút lui thì sợ mất mặt với đồng đạo, còn xông lên lại quá liều lĩnh, biết đâu phía trước vẫn còn cạm bẫy khác. Đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khung cảnh chợt biến đổi, một cái quang võng khổng lồ màu lục nhạt tựa như chiếc lồng bàn úp xuống, chung quanh lít nhít văn tự lạ lẫm lưu chuyển. Nhưng điều khiến Dung Hà lạnh gáy lại chính là giọng nói trầm khàn của nữ oa nhi ngay trên đầu mình:
- Hắc, Dung Hà đạo hữu đi đâu mà vội vã, lâu rồi chị em chúng ta chưa có dịp hàn huyên nhỉ!?
Giọng nói quen thuộc này đương nhiên Dung Hà biết, đó chính là Lão Ẩu Nhi Như Quỳnh, hội trưởng Mẫu Đơn Hội. Dù chưa một lần giao thủ, nhưng luận về danh tiếng và thủ đoạn, Như Quỳnh vẫn được đám đồng bối đánh giá cao hơn. Lại là trong hoàn cảnh hiện tại, khi Dung Hà đang bị hãm trong pháp trận lạ lẫm, phần chủ động vẫn thuộc về Như Quỳnh. Ngày hôm nay, mạng của chủ tịch phường lành ít dữ nhiều rồi.
Ở bên ngoài nhìn vào Cát Hải Đảo, có thể thấy rõ ràng ba chiến trường;
Chiến trường thứ nhất chính là nơi Dung Hà vừa xuất hiện, một cái quang lung khổng lồ cấm cố Dung chủ tịch phường vào trong, bên trên là Như Quỳnh cùng Tả Ao điều khiển pháp trận.
Chiến trường thứ hai cũng đang hồi gay cấn, Lưu Bích cùng Tô Chấn Phong vây giết Thiên Kỳ Nhan, cặp tình nhân này phối hợp vô cùng ăn ý, vòng vây dần xiết chặt, đến cả sủng thú của Kỳ Nhan cũng bị đánh đến tử thương, xác chết nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Chiến trường thứ ba mới thực sự thảm liệt.
Một mình Lưu Bá An đối địch cùng hai con giao long đều hóa thành bản thể, một con chính là khách khanh đại trưởng lão Thiên Bích, con còn lại đương nhiên là Trương Tiểu Thuần Hải Sa Bang rồi.
Mới giao thủ cùng Thanh Giao chưa được chục chiêu, bỗng dưng lão quái Tiểu Thuần ở đâu chạy ra, chẳng nói năng gì lập tức hóa giao lao vào công kích. Chẳng cần phải võ mồm điều tra thì Lưu bang chủ cũng hiểu, lão đã bị hai nhà kia tính kế, Thiên Bích chỉ là con mồi hoàn hảo, và cái bẫy toàn bích này đã đánh lừa được sự tự mãn và lòng tham của lão.
Với sức mạnh của họ Lưu, lão có thể tự tin chiến đấu và bảo toàn mạng sống trước hai con giao long kia. Nhưng thứ khiến lão đau đầu lại chính là đại trưởng lão của Hải Sa Bang, Mục Hóa Đằng giảo hoạt chạy quanh, thoắt ẩn thoắt hiện rồi tung ra những đòn công kích bất ngờ, cũng là đánh vòng ngoài cảnh giới, chặn đường rút lui của lão. Mà hai con giao long kia xuất chiêu cũng thập phần ăn ý, luôn đưa Lưu bang chủ vào thế gọng kìm, sơ sẩy một chút là gặp cảnh vạn kiếp bất phục.
Bị ba tên thiên sư cùng cấp vây đánh, chắc chắn là không có cửa thắng, nội tâm Lưu Bá An đã xuất hiện thoái ý, cái chính là mở lời như thế nào để bảo toàn mạng sống, vậy nên lão bắt đầu chuyển sang phòng thủ, cất giọng ôn hòa:
- Chư vị! Tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta liền dừng tay đi thôi… mọi việc đều có thể thương lượng!
- Thương lượng con mẹ ngươi… hùng hổ xông vào đảo như phường ăn cướp, quấy rối việc thanh tu của lão phu, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây… - Giọng Thanh Lão cất lên đầy sát ý.
*** Hết Chương 243 ***