Trước mặt Đàm Phi lúc này là bản phác họa chi tiết về thứ Khí Cụ gã nung nấu trong đầu bấy lâu, cạnh đó còn bày la liệt một đống Tinh Thạch, Hồng Sa Thạch, Mặc Ô Kim và một bát đầy m Lôi Sa, cùng một số nguyên liệu phụ trợ khác...
Khí Cụ mà gã sáng tạo ra được đặt tên là Hỏa Lôi Đạn. Trong đó, Tinh Thạch, Hồng Sa Thạch và m Lôi Vi Sa là nhóm nguyên liệu chính. Tinh Thạch ẩn chứa linh khí cô đặc, là nguồn bổ sung năng lượng phù hợp để kích phát dẫn nổ cho m Lôi, kèm theo nhiệt năng được Hồng Sa Thạch giải phóng, đây là loại khí cụ tiêu hao mang tính năng 'bạo liệt', việc quan trọng là xúc áp được linh khí cho cô đặc đến cực điểm, càng nhiều linh khí dồn nén thì năng lượng khi được giải phóng càng lớn, sức công phá của Hỏa Lôi càng mạnh.
Đàm bắt tay vào công việc, Tinh Hỏa Trận và Tụ Linh Trận được kích phát, Luyện Thất nóng ran sáng rực ánh hỏa hồng…
Chế luyện thất bại…
Dung luyện thất bại…
Thất bại do sai tỉ lệ…
Thất bại do dùng sai nguyên liệu phụ trợ…
Liên tiếp thất bại…
Ba tháng sau.
Hơn chục khỏa Hỏa Lôi Đạn lớn cỡ viên long nhãn được xếp ngay ngắn trong mộc hạp đặt trước mặt Đàm Phi, chúng tán phát ba động linh lực khinh người, bề mặt những viên cầu thi thoảng còn nhá lên những lằn điện quang phát ra tiếng "tạch tạch" ghê rợn. Gã chợt nhớ lại thời điểm cha con gã bị ‘Sét Hòn’ hỏi thăm, khoảnh khắc ấy vẫn luôn ám ảnh gã cho đến tận ngày hôm nay. Tuy nhiên, sức công phá của Hỏa Lôi Đạn lớn hơn gấp nhiều lần ‘Sét Hòn’ trong quá khứ. Mà Lôi Đạn vẫn đang ở trạng thái bán thành phẩm, còn một công đoạn cuối cùng để hoàn thiện, đó là nghi thức ‘Quán Lôi’. Khi đó, Hỏa Lôi Đạn mới chính thức trở thành thứ hậu thủ bá đạo khủng bố.
Đàm Phi đậy nắp mộc hạp lại, quán chú chút pháp lực phong ấn để linh tính đồ vật trong hộp không bị tán đi. Gã đang rất chờ mong một cơn mưa lớn, chờ mong được thử nghiệm đám Hỏa Lôi Đạn do mình sáng tạo ra. Nếu thành công, gã sẽ không tiếc tài nguyên vốn có để sản xuất hàng loạt. Thứ này ngoài việc bảo mệnh, bán đi cũng thu về bộn Tinh Thạch.
Đàm Phi lững thững tản bộ dưới những tán cây trong rừng, thi thoảng lại ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời trong xanh, Cát Tiên Sâm Lâm có kiểu thời tiết gần tương tự như Tử Huyền Môn, quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng. Hiện tại đang là mùa khô, sẽ không có mây giông sấm chớp như gã thầm mong muốn, phải chờ đợi khoảng một tháng nữa.
Mạnh Cực thú đi theo gã như hình với bóng, trong ba tháng chế luyện Hỏa Lôi, dị thú này cũng bị Trương Tam đưa vào diện quản thúc. Nó dường như rất hứng thú với Đàm, đôi khi thấy quẩn chân gã đã đuổi nó đi, nhưng rốt cuộc Thánh Thú Pà Then vẫn cứ quanh quẩn bên gã. Gã thường gọi nó bằng cái tên ‘Tam Mao’, bởi nhận diện của nó là ba chiếc lông đuôi tuyệt đẹp. Riêng về Trương Tam, nó ngủ suốt ngày, chỉ khi nào Đàm Phi và Mạnh Cực di chuyển ra ngoài tầm kiểm soát của nó thì mới tỉnh dậy và chạy theo cảnh giới. Trong ba tháng đó, mối quan hệ giữa một người nhị thú cũng trở nên hài hòa hơn. Như chợt nghĩ ra điều gì, Đàm lôi trong người ra hơn chục gốc linh thảo bày trước mặt Mạnh Cực, gã hất hàm hỏi con thú:
- Tam Mao! Trong đám linh thảo này ngươi thích gốc nào?
Mạnh Cực ve vẩy ba cọng lông đuôi phấn khích, nó gian giảo liếc liếc vẻ mặt của Đàm, cuối cùng nó đi một vòng quanh những gốc linh thảo rồi nhìn Đàm Phi tru lên “ngao ngao…”.
Đàm Phi hiểu ngay vấn đề, gã trợn mắt lắc đầu, xong giơ ba ngón tay ra dấu:
- Đừng có tham lam thế! Cho ngươi lựa chọn ba món, như vậy là ưu ái lắm rồi.
Mạnh Cực Thú nghe vậy vội nhảy đến táp liền ba gốc linh thảo có năm tuổi cao nhất rồi chạy ngay về sơn động như thể sợ gã Mặt Sẹo đổi ý. Đàm Phi nhìn theo lắc đầu, gã thu lại đám linh tài rồi quay gót trở về động phủ. Lúc đi qua hang ổ của Mạnh Cực, gã còn cố tình ngó nghiêng vào trong xem xét khiến Mạnh Cực bị một phen hoảng hồn, nó cuống cuồng giấu đi ba gốc linh thảo mới kiếm được.
Vài ngày sau, khi mà Mạnh Cực đã tiêu hóa hết ba gốc thảo mộc lấy được từ Đàm, nó lại mon men đến quấn chân gã làm ra bộ dáng như một chú mèo to xác ngoan ngoãn. Không thấy gã phản ứng, nó tiếp tục giở trò đồi bại cắn ống quần gã. Đàm Phi nạt nộ:
- Xem ngươi kìa, có giống với hình tượng Thánh Thú Pà Then không? Có làm thì mới có ăn, đừng si tâm vọng tưởng ta sẽ ban thưởng cho nữa.
Mạnh Cực linh tính rất cao, nó hiểu những lời mắng nhiếc của Đàm, nhưng nó cũng chẳng cần giữ cho mình chút liêm sỉ nào, con thú lại càng cắn và kéo ống quần gã mạnh bạo hơn.
Đàm Phi thấy cơ hội đã đến, gã điểm nhất chỉ vẽ vào hư không họa hình Cẩm Xà Lặc và Hoàng Long Đằng, hai loại linh thảo còn khuyết thiếu để phối chế Địch Nhãn Linh Thủy. Mạnh Cực Thú còn chưa hiểu chuyện gì, Đàm cất tiếng oang oang:
- Đây là hai loại thảo dược ta đang cần, Cẩm Xà Lặc và Hoàng Long Đằng, ngươi lai vãng trong Cát Tiên sâm lâm này cũng nhiều, liệu có biết chúng xuất hiện ở đâu không? Nếu biết, ta sẽ thưởng cho ba gốc nữa.
Tam Mao Mạnh Cực phấn khích nhảy cẫng lên, nó quào quào bộ vuốt sắc nhọn vào hư ảnh Cẩm Xà Lặc rồi lại chạy vòng quanh. Đàm Phi cả mừng vội nói lớn:
- Hay… hóa ra ngươi biết chỗ có Cẩm Xà Lặc, vậy dẫn đường đi thôi.
Trương Tam nằm cuộn tròn một đống trong góc động, tâm thần vẫn chú ý tới hành động của hai tên nhãi sinh vật cấp hai đằng kia, khi nghe đến Cẩm Xà Lặc là thân thể nó đã run lên rồi. Bởi vì Cẩm Xà Lặc là món khoái khẩu nhất của đám Yêu Xà, thường chỗ nào có loài linh thảo này là chỗ đó hay xuất hiện Yêu Xà canh giữ. Vì vậy mà câu chuyện giữa một người một thú liên quan đến Cẩm Xà đã làm cho Trương Tam động tâm.
Đàm Phi dẫn theo Mạnh Cực đi ra cửa động, thấy sáu con mắt láo liên trên ba cái đầu của Trương Tam, gã gạ gẫm:
- Trương Tam… đi kiếm Linh Thảo không?
Lục Tích Tam Đầu Xà làm bộ không quan tâm nữa, nó lại tiếp tục cuộn tròn ra vẻ muốn ngủ. Đàm Phi ra chiều năn nỉ:
- Trương Tam… thôi nào!? Chúng ta cần ngươi hộ vệ.
Lục Tích Tam Đầu làm ra vẻ miễn cưỡng, lười biếng trườn ra ngoài theo Đàm và Mạnh Cực, cả ba cùng hướng về phía trung tâm Cát Tiên sâm lâm di chuyển theo chỉ dẫn của Mạnh Cực Thú.
Do tìm hiểu rất nhiều kiến thức về các loại thiên tài địa bảo, nên Đàm Phi mới biết được Cẩm Xà Lặc thể thành thục là món ăn khoái khẩu của yêu xà nói chung. Chính vì lẽ đó nên gã mới bày ra chiêu trò này. Bôn tẩu trong xứ rừng thiêng nước độc như Cát Tiên sâm lâm đầy rẫy nguy hiểm, có thêm một đầu yêu cấp ba mạnh mẽ hộ vệ đúng là giải pháp khá an toàn.
Tại một vùng đầm lầy hoang vắng ẩm thấp, nơi mà những cây cổ thụ cao đến cả chục trượng, mọc nhiều như nấm che lấp hết ánh mặt trời.
Có bốn bóng người đang đứng quây chung quanh hai cái xác yêu thú thuộc lớp bò sát, cách đó không xa là một bụi trúc màu đỏ tía rất bắt mắt, nơi gốc nhú lên năm cái mầm mượt mà như nhung, đây đương nhiên là linh thảo Cẩm Xà Lặc đã thành thục.
Một gã có vẻ như thủ lĩnh cất tiếng khẩn trương:
- Yêu nghiệt canh giữ linh thảo đã bị đánh chết, ta xử lý đống hỗn độn này chút, các ngươi nhanh tay thu lấy toàn bộ số mầm Cẩm Xà Lặc rồi nhanh chóng rút khỏi đây thôi.
Một nữ nhân trẻ tuổi tỏ ra phấn khích:
- Vừa mới quần chiến cùng nhị xà nên muội chưa có tìm kiểu kĩ chỗ này. Hay là cứ thong thả tìm kiếm xem quanh đây còn mọc thêm gốc linh thảo nào không? Tiện đường thu lấy luôn.
Nam nhân dẫn đội gắt gỏng:
- Vớ vẩn… Đây là vùng đất cấm suốt bao đời nay, Tộc Trưởng mà biết chúng ta lai vãng ở trong cấm địa này thì hình phạt dành cho chúng ta sẽ không dễ chịu đâu…
Một nữ nhân khác rùng mình nhỏ giọng:
- Phải đấy! mau mau thu chiến lợi phẩm và rút thôi. Tất cả các bộ tộc quanh vùng đều đồn đoán cấm địa này có tồn tại sinh vật cực kì khủng bố, chúng ta vẫn còn sống đến giờ này đã là may mắn lắm rồi.
Dứt lời, nàng này vôi tiến về gốc trúc tía, toan thu lấy năm chiếc mầm Cẩm Xà Lặc.
"Véo..."
Ngọc thủ nữ nhân vừa đưa ra đã bị một thanh Tàn Đao chém tới, phản ứng của nữ nhân cũng thuộc dạng nhạy bén, nàng đã kịp thu tay tránh đòn đánh lén trong một sát na. Cả bốn người cùng tế ra pháp khí, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía tàng cây gần đó.
Đứng trên một cành cây lớn là một nam nhân đội nón rộng vành không nhìn rõ mặt. Lạ một điều người này chỉ có tu vi Bát Đoạn Ngưng Khí, còn chưa có tiến nhập cảnh giới Tiểu Linh Sư, nằm cạnh chân gã là một con thú kỳ dị, báo chẳng ra báo, hổ chẳng ra hổ, lông đuôi ba chỏm hệt như lông Phượng Hoàng. Con thú làm ra bộ dáng lười biếng, nó nằm ườn trên cành cây, đă cặp mắt buồn ngủ nhìn đám người bên dưới, trong tròng mắt còn nhá lên những tia lôi điện vằn vện.
Nam nhân cầm đầu là người từng trải, y biết gã Bát Đoạn quái dị trên cây kia không phải là dạng tầm thường, cũng có thể là một vị tiền bối Đại Linh Sư nào đó giả trang, cả con Dị Thú cấp hai kia nữa, mình nó có thể cân hai ba người trong nhóm bọn họ. Y nhã nhặn lên tiếng:
- Các hạ là người phương nào, chẳng nhẽ không tuân thủ quy củ của tu tiên giới? Kẻ nào tìm thấy tài vật trước thì kẻ đó được hưởng. Hơn nữa, chúng ta bỏ sức chín trâu hai hổ đánh chết hai con Yêu Xà kia, đương nhiên Cẩm Xà Lặc phải thuộc về chúng ta.
Nữ nhân trẻ tuổi có vẻ rất yêu thích Dị Thú nằm trên cây, nàng này tỏ ra bất bình:
- Đại ca! Việc gì phải khách khí với một tên tiểu bối Bát Đoạn Ngưng Khí. Để tiểu muội đánh chết hắn rồi bắt lấy con thú kia làm Linh Sủng.
Lời vừa thốt ra, nữ nhân trẻ tuổi chỉ nhận được những cái lườm nguýt như muốn nổ con ngươi từ ba người còn lại.
Một người một thú xuất hiện trên cành cây đương nhiên là Đàm Phi và Mạnh Cực, nghe xong những lời hươu vượn của đám thổ dân trước mặt, Đàm Phi cất giọng lạnh như băng:
- Cút… đã biết đây là cấm địa còn tự tiện xông vào. Bản nhân không muốn lạm sát đám tiểu bối các ngươi. Ta đếm đến ba, nếu không rời đi thì để mạng lại đây.
Cả bốn người không hẹn mà cùng nhìn nhau, nam nhân bí ẩn khẩu khí cũng thật là bá đạo, không cấp cho họ chút mặt mũi nào. Thế nhưng công sức bỏ ra không phải nói bỏ đi là bỏ ngay được, nam tử cầm đầu do dự:
- Các hạ thật vô lý, rõ ràng đây là vùng đất hoang, linh thảo cũng là do chúng ta tìm ra, nói bỏ đi đâu có dễ thế được. Tại hạ cần vài lời giải thích thỏa đáng.
- Một…
- Vậy chúng ta cùng thương lượng, quả thật Cẩm Xà Lặc rất có ý nghĩa với tại hạ…
- Hai…
Nam nhân còn lại trong nhóm dường như đã mất kiên nhẫn, hắn hét lớn:
- Thằng chết dẫm… dám giả thần, giả quỷ trêu ngươi đại gia ta… tất cả cùng xông lên nào.
Hắn xách Đại Đao lao về phía Đàm Phi, nữ nhân trẻ tuổi cũng vác kiếm lao theo. Hai người còn lại miễn cưỡng tế ra pháp khí cùng ra nhập chiến đoàn.
Đàm phi thở dài:
- Do các ngươi muốn chết đấy nhé…!
Tay gã vung lên, hai khỏa Hỏa Lôi Đạn bán thành phẩm xoay tít trong không trung bắn thẳng về đám người đang lao tới. Năm món pháp khí trận nhãn Li Địa Diệm Quang cũng nhao nhao bay ra, kết thành hình sao năm cánh lơ lửng trên đầu bốn người kia.
Hai kẻ lao lên đầu tiên thấy hai viên cầu lập lòe lôi điện đánh tới thì cười lạnh, họ cho rằng thứ Pháp Khí rẻ rách từ gã Ngưng Khí kia thì làm lên được bao nhiêu trò trống. Thế nhưng, họ còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì hai viên cầu bỗng phát nổ cực lớn. Lửa và Lôi Điện bao trùm lên phương viên hai trượng vuông khiến hai người rất chật vật chống đỡ. Nam nhân cầm đầu cùng nữ nhân lớn tuổi vội lao lên ứng cứu, mới chạy được hai bước thì không gian quanh họ bỗng biến đổi, không khí trở nên nóng rực, khắp chung quanh chỉ còn lại một màu hỏa hồng mờ ảo, cả hai đã bị hãm vào Li Địa Diệm Quang Trận.
- Hết Chương 50 -