Lôi Trì cách Thổ Chu đảo 800 dặm về phía tây, vùng này hoang vắng nên rất ít tu sĩ lai vãng, vẫn chịu ảnh hưởng của khối sương mù khổng lồ, cả tầm nhìn và tầm cảm ứng đều bị hạn chế. Ba tên Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ từ Thổ Chu phi hành với độn tốc vừa phải, cũng phải mất quãng thời gian hơn một canh giờ mới đến nơi.
Cái tên Lôi Trì chẳng biết do ai đặt, thực chất đây là một vùng biển động dữ dội, lẩn khuất trong sương mù đậm đặc là những ngọn núi đá nhô lên rải rác khắp nơi, sấm chớp nhá lên liên hồi, lại là tiếng ầm ì rền rĩ khiến tâm thần tu sĩ cảm thấy bức bối.
Còn quá sớm để nhận định Lôi Trì thuộc dạng nào trong ba cái giả thuyết mà Kinh Bộ đưa ra, nhưng giả thuyết đại năng Hóa Thần Kỳ vẫn lạc có lẽ là khiên cưỡng nhất, hoàn toàn không có khả năng. Theo đánh giá sơ bộ của Đàm, chỗ này có vẻ như là một đại pháp trận lôi thuộc tính đã sụp đổ…
Đàm Phi tu luyện về nguyên từ chư lực, đi vào môi trường dạng này thật như hổ về rừng, như cá gặp nước. Ngược lại, Trần Gia Toản và Hồ Thanh Hà lại có chút kiêng kị, hai người đã thả ra pháp khí phòng ngự rồi, mặc dù họ còn cánh khu vực phóng thích lôi điện đến hai dặm.
Khi cả ba người chuẩn bị tiến nhập Lôi Trì, chợt Đàm Phi nhướng mày như cảm ứng được thứ gì, rồi gã truyền âm cho hai người:
“Có sáu tên tu sĩ đồng cấp đang đến… để xem chúng muốn làm gì?”
Lúc này Gia Toản và Thanh Hà mới cảm ứng được sáu luồng khí tức đang tiến lại đây, cả hai cùng nhìn nhau lắc đầu, chỉ có thể thốt lên một câu; “Thần niệm gã này quá khủng bố!”.
Sau vài nhịp thở, sáu vệt kinh hồng từ phía xa bay đến, sáu tên đại linh sư đều vận trường bào màu cỏ úa xuất hiện, đứng cách họ vài trượng, nhìn qua nhóm Đàm Phi đánh giá. Những ánh mắt bất thiện đều tập trung vào thân thể Hồ tiên tử, nhưng song phương vẫn còn giữ chút kiêng dè, chưa có làm ra biểu hiện gì quá phận.
Một tên tóc đỏ, râu đỏ hung hãn trợn mắt nhìn ba người, sau đó quay ra thì thầm truyền âm với một tên trắng trẻo có vẻ như là kẻ cầm đầu. Người này chỉ gật gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt chẳng chút cảm xúc khi nghe chuyện.
Trần Gia Toản cũng truyền âm:
“Nhóm này đều là người của Lương Sơn Trại, tên xích phát quỷ đằng kia mới bị ta hành hung tại Cát Bà, vậy mà đã chạy đến đây rồi… hài, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”
Đàm liền tuyền âm lại cho hai người:
"Lương Sơn Trại... có chút phiền phức! Trong Đoạt Địa đại hội ta lỡ tay đánh chết một tên trưởng lão hay đầu lĩnh gì đó, hôm nay oan gia ngõ hẹp, khẳng định không tránh khỏi một trường thảm sát. Hai vị nghe lệnh... Trảm tận sát tuyệt! Hắc..."
Thanh Hà có mạng che mặt nên bất động thanh sắc, phù lục đã quấn đầy trong tay áo rồi. Trần đại vương còn phải nói, mặt mày bỗng trở nên rạng rỡ vui vẻ đến kỳ lạ.
Nam nhân trắng trẻo với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nghe qua vài lời truyền âm từ xích phát quỷ liền hướng tới nhóm người Thiên Bích từ tốn phát ngôn:
- Thì ra là các vị trưởng lão Thiên Bích Đảo! Tại hạ Công Tôn Thắng, phó tổng đầu lĩnh Lương Sơn Trại, xin hỏi ở đây vị nào là đại trưởng lão Thiên Bích?
Đàm Phi cũng một dạng nhã nhặn ôm quyền:
- Thì ra là Công Tôn đạo hữu… tại hạ chính là đại trưởng lão Thiên Bích Đảo, chẳng hay đạo hữu có chuyện cần thương lượng?
Công Tôn Thắng thoáng tỏ ra không vui, đối phương đứng ra nhận trách nhiệm nhưng lại chẳng có xưng danh, cũng có thể coi là một dạng cố tình khiêu khích hắn vậy.
Xích phát quỷ là người lỗ mãng, trận đòn tại Cát Bà mới đây hắn còn chưa có nguôi ngoai, nhân tiện đồng bọn đang có số lượng áp đảo, là cơ hội để hắn rửa đi mối hận trong lòng, râu đỏ chớp thời cơ liền gằn giọng:
- Tạp chủng… Phó tổng đầu lĩnh nhà ta đã xưng danh, một thằng ất ơ trên cái đảo chó má Thiên Bích lại dám trả lời xấc xược như vậy? Hẳn là chúng bay không muốn sống nữa rồi…
Công Tôn Thắng cũng là dạng hồ ly, muốn mượn lời xích phát quỷ để cảnh tỉnh nhóm người Thiên Bích, thấy tên đầu lĩnh thất phu kia nói đã đủ, hắn liền giơ tay ra hiệu, ánh mắt băng lãnh nhìn râu đỏ như thể quở trách vậy.
Đàm Phi chỉ cười nhạt, chẳng để mấy lời lẽ ngô nghê kia vào trong lòng, ánh mắt cầu thị vẫn hướng Công Tôn Thắng chờ đợi câu trả lời.
Vị phó đại đầu lĩnh kia cũng là kẻ thâm trầm, thấy định lục của gã mặt sẹo kia tốt đến vậy, trong lòng liền xoay chuyển nhiều kế sách. Án tử đương nhiên đã tuyên cho ba kẻ trước mặt, mặc dù quân số Lương Sơn Trại đang là đông đảo hơn, nhưng cũng cần phải có đôi chút cẩn trọng và tính toán.
Xích Phát Quỷ không phải tay mơ, sức chiến đấu rất là mạnh, vậy mà bị tên tóc trắng kia hành hung không thể phản kháng. Lại là một tên đầu lĩnh mạnh mẽ khác là Hôi Diện Thú Vương Úy đã vẫn lạc trong tay tên đại trưởng lão Huyền Tử kia.
- Quãng thời gian gần đây, Thiên Bích Đảo có vẻ như đang bành trướng thế lực nhỉ? Hành hung một vị đầu lĩnh trại ta, lại đánh chết một vị đầu lĩnh khác. Có vẻ như ân oán giữa hai nhà đã kết sâu quá rồi! - Công Tôn Thắng xoáy ánh mắt vào Đàm Phi, gọng nói nhàn nhạt đầy lạnh lẽo.
Đôi đồng tử Đàm Phi ánh lên màu bích lục, đối nhãn trực diện với Công Tôn Thắng. Khoảng không giữa hai bên chợt nổ mạnh, sóng trùng kích bột phát khiến đám thuộc hạ dưới trướng phải lùi lại một trượng, y phục tá phong bay phần phật. Nước dưới mặt biển cũng cuộn lên rồi rơi xuống như mưa.
Trong khoảnh khắc bất ngờ, Công Tôn Thắng đã phóng ra ám chiêu công kích thần niệm đối phương, chẳng ngờ bị gã mặt sẹo phản kích lại bằng một loại thần mục quỷ dị. Đôi mắt Công Tôn trở nên đau nhức đến cực điểm, còn may là chưa bị hủy đi.
Hai tên đầu sỏ đã tung chiêu thăm dò, tình thế đã rơi vào trạng thái lưỡng lập không thể cứu vãn. Xích phát quỷ Lưu Đằng cùng hai tên xông lên tấn công Trần Gia Toản, ba tên khác khóa mục tiêu là Hồ Tiên Tử. Chúng để lại Đàm Phi cho Công Tôn Thắng, bởi tất cả đều có một niềm tin tuyệt đối với kẻ mạnh thứ ba tại Lương Sơn Trại, chỉ sau có Tổng Đầu Lĩnh và một vị phó tổng khác.
Hai chiến đoàn đã bắt đầu, Công Tôn Thắng đứng đó chưa động thủ, có vẻ như muốn cầm chân vị đại trưởng lão Thiên Bích đảo, chờ đợi kết quả từ đám thuộc hạ rồi mới quyết định.
Đàm Phi liếc nhanh qua hai người phe mình, thấy chưa có phát sinh điều gì bất ổn, gã nhàn nhạt cất lời:
- Công Tôn đạo hữu còn điều muốn nói?
- Đạo hữu tuệ nhãn như đuốc! Ám chiêu vừa rồi là để thử xem thực lực của đạo hữu. Vậy đạo hữu đã nghe nói đến Tụng Lôi Thú? Mục đích ta đến đây không phải là giải quyết ân oán giữa hai nhà, mà chính là vì con thú này. Nếu đạo hữu có nhã hứng, chúng ta cùng bắt tay hiệp nghị liệp yêu, hắc hắc…! - Công Tôn Thắng cười man trá.
Tụng Lôi Thú hay còn được gọi là Tụng, hoặc Thiên Thủy Tụng, một loài dị thú lôi hệ, được đản sinh trong môi trường xuất hiện cực nhiều lôi điện. Ngoài khả năng phóng thích lôi điện vào đối thủ, Tụng hay còn được tu sĩ bồi dưỡng cho mạnh lên, đến thời điểm họ đột phá cảnh giới lên Thiên Sư, sẽ đem con thú này ra hứng chịu lôi kiếp thay cho chủ nhân, tỉ lệ thành công cũng được đến ba thành. Vậy nên, tu sĩ Vân Lam rất coi trọng loài dị thú này, đại linh sư đại viên mãn kiểu gì cũng phải kiếm lấy một đầu để hỗ trợ phá cảnh.
Đại đa số Tụng được đem ra cản trở lôi kiếp đều tử vong, con nào mạnh thì chịu được ba hoặc bốn lượt lôi kiếp. Tụng phổ thông chỉ có thể gánh thay cho chủ nhân đến hai lượt là tan thành tro bụi rồi.
- Người lấy gì ra đảm bảo trong này có Lôi Thú? - Đàm chỉ tay về phía màn lôi điện đang nhấp nhá trên mặt biển phía xa, cất giọng lạnh nhạt.
Công Tôn Toản sầm mặt xuống, rồi lại rất nhanh trở nên tươi tỉnh:
- Đạo hữu yên tâm! Thông tin trong này có lôi thú Tụng cấp hai là hoàn toàn chính xác. Muốn biết, cả ta và đạo hữu cùng xông vào.
Sát ý của Công Tôn kia Đàm Phi đã nhìn ra ngay từ đầu, người này muốn lôi kéo gã hẳn là có tính toán, có thể là lợi dụng gã vào việc gì đó, nhân tiện khi gã phân tâm sẽ ra tay diệt sát. Đàm Phi mặc dù cũng muốn có một đầu dị thú Tụng, nhưng không thể thu về theo cách này. Gã liền nhe răng cười chất phác:
- Không cần đâu! Trực tiếp sưu hồn đạo hữu là ra hết thông tin thôi, hắc…
Lời còn chưa dứt, Liệt Không đao đỏ rực từ tay áo Đàm bay ra, biến lớn chém về phía Công Tôn Thắng.
Công Tôn kia biết không thể dùng kế với gã mặt sẹo, nộ khí và sát niệm bột phát dữ dội, hắn gầm lên:
- Thằng oắt con phách lối... Là mày muốn chết sớm hơn á...
Song thủ giấu trong tay áo của Công Tôn Thắng bung ra, hai bàn tay huyễn hóa ra hai con kim long ngũ trảo bay lượn trên không trung, phun mây nhả mù đánh tới tàn đao.
Tu sĩ Tây Bắc khu vẫn gọi Công Tôn Thắng là Nhập Vân Long, bởi người này mang một chút huyết mạch Long Tộc, mặc dù là rất rất nhỏ, nhưng vẫn là yêu nhân long tộc. Sức mạnh thì khỏi phải bàn đi, trong đám đồng giai tại Tây Bắc này thì hắn là một trong mười tên Đại Linh Sư mạnh nhất rồi.
Đàm phi đã một lần chiến cùng Ngao Bính, yêu nhân long tộc dòng chính, sức mạnh và độ lì lợm còn trên cả Công Tôn một bậc, nhưng dù sao gã vẫn tôn trọng đối thủ, không làm ra cái gì khinh thường trong khi đối chiến.
Hư không hội tụ hai cái vòng xoáy hắc động, ma khí cuồn cuộn nhểu ra. Thình lình một cặp cốt thủ trắng hếu từ trong hắc động bắn thẳng về phía song long, tóm lấy đầu chúng mà quăng mà đập.
Công Tôn Thắng biến sắc, không ngờ gã kia lại tu luyện ma công. Trong lúc song long còn đang quấn lấy cặp cốt thủ, miệng hắn lâm râm chú ngữ, từ sau lưng bay ra ba chuôi phi kiếm tinh xảo được chế từ gỗ đào ngàn năm, vật này là khắc tinh của ma pháp, lại đạt cấp độ pháp khí đỉnh cấp.
Ba chuôi mộc kiếm xòe ra như chân gà, hai hướng đánh tới cặp cốt trảo, một chuôi còn lại chợt biến lớn, kích thẳng vào mặt Đàm Phi.
*** Hết Chương 223 ***