Đàm Phi trở về Quỳnh Viên Sơn sau quãng thời gian dài liên tục chém giết thu thập ma tinh, một lượng lớn tài nguyên giá trị được gã cất cả vào không gian Tản Viên. Ngoài ma tinh, nanh vuốt và lân giáp của ma vật cũng được gã phân loại, để riêng một chỗ sau này sẽ dùng đến.
Bầy Nhuận Hỏa Trùng vẫn đang ngủ say trên tán cây Cổ Dung, để ý kỹ mới thấy đươc là chúng đang hút lấy tinh chất từ thân cây Đa cổ thụ, thông qua những sợi tinh ti đỏ thắm. Đàm Phi xem xét lại một hồi, chỉ thấy những chiếc kén lớn hơn trước đôi chút, những sợi tơ cũng bóng mượt hơn, ngoài ra chẳng còn điểm khác biệt nào so với thời điểm gã rời đi.
Đàm Phi ngồi nhịp tay lên bàn đá tại phong đình, vẻ mặt phong trần nhìn về phía xa mông lung, vài con Lạc Hồ Điệp dập dờn quấn quýt trên vai gã, Kim Việt đậu trên xà gồ rỉa lông cánh rất là an nhàn. Linh Đan ngồi đối diện gã, hai tay chống cằm chăm chú nhìn mấy thứ đồ vật lấp lánh bảo quang trên mặt bàn. Một chiếc trâm cài đầu, một gương nhỏ bóng loáng soi rõ khuôn mặt nhí nhảnh đáng yêu của nàng, hai chiếc vòng đeo chân xinh xắn có gắn thêm đôi lục lạc, tất cả đều được thiết kế tinh mỹ và sắc nét. Tiểu hài nữ chép miệng tỏ ra vô cùng thích thú:
- Tất cả những thứ này đại thúc chế riêng cho Linh Đan?
Đàm ngẩng mặt lên trời trầm ngâm, môi điểm nụ cười ý vị:
- Không lẽ ở đây còn có nữ nhân khác?
Linh Đan cười híp mắt:
- Hì hì… vậy thì ta nhận! Hẳn là đại thúc có việc định nhờ vả tiểu nữ rồi!?
- Đúng thế! - Đàm Phi không cần phải vòng vo úp mở đối với nữ hài đa nhân cách này.
Linh Đan không khách khí mà thu đống đồ vật trên bàn lại, nàng ta vừa cài trâm lên đầu, vừa ngắm nghía khuôn mặt trong gương, miệng thốt ra vài lời hệt như bà cụ non:
- Vậy đại thúc cần gì?
Mọi ý niệm trong đầu Đàm Phi xoay chuyển cực nhanh. Hiện trong người gã có hai bình đan dược phụ trợ tăng tu vi cho Đại Linh Sư, cùng với bảy khỏa Hạnh Huỳnh Đan thu được từ Lưu Hạo. Thế nhưng như vậy là chưa đủ, gã vẫn cần thêm rất nhiều đan dược phụ trợ nữa. Công việc chế luyện pháp khí, nghiên cứu trận pháp và tìm hiểu khôi lỗi chi thuật khiến gã tốn rất nhiều thời gian, không thể chuyên tâm tu luyện hết ngày này qua năm khác được. Hơn nữa, gã cũng không quen với kiểu ngồi tu luyện chay nhàm chán. Muốn tăng tiến tu vi? Vậy cũng chỉ còn cách cắn nuốt đan dược để bù đắp mà thôi. Đàm ra vẻ ưu tư, gã vê cằm phun ra một tràng:
- Ta thấy nha đầu ngươi tối ngày rong chơi lêu lổng, như vậy là không tốt. Chi bằng ngươi chế luyện vài bình đan dược phụ trợ Đại Linh Sư, thứ nhất là ngươi không cảm thấy hổ thẹn với sư tôn, thứ hai là giúp ta tiến nhanh trên con đường tu luyện. Rồi sau này rời khỏi đây, ta sẽ chiếu cố cho nha đầu người tại Vân Lam. Thế nào?
Linh Đan vụt tắt nụ cười giảo hoạt, nàng bĩu môi lè lưỡi:
- Đại thúc càng ngày càng tham lam quá đáng. Trong ký ức của ta, chủ nhân không nói đến phần công việc này.
Đàm Phi có phần hụt hẫng, gã gặng hỏi:
- Vậy ngươi đã gặp sư tôn chưa? Ngài là người như thế nào? Những việc nha đầu ngươi phải thực hiện bao gồm những gì?
Linh Đan phóng tầm mắt về phía xa xăm vẻ mông lung:
- Hình ảnh chủ nhân chỉ xuất hiện nhạt nhòa trong ký ức. Khi ta lần đầu tiên tỉnh dậy thì chủ nhân đã rời khỏi đây mất rồi. Nhiệm vụ của ta chỉ là… chỉ là thu hoạch linh thảo theo chu kỳ, rồi gieo trồng vụ linh thảo mới. Và chờ đợi đại thúc, đi theo đại thúc hoàn thành một sứ mệnh mà ta chẳng thể hình dung ra, chỉ đến khi gặp được 'người kia', thì sứ mệnh sẽ kết thúc…
Linh Đan lại lấy ra tòa bảo tháp mà trước đây nàng đã thu toàn bộ linh thảo vào đó, nâng niu nó trước mặt:
- Đây là Báo Thiên Tháp, đồ vật duy nhất mà chủ nhân để lại cho Linh Đan. Sau chín lần thu hoạch linh thảo tại ‘Luân Hồi Viên’, cũng là lúc tháp này đản sinh ra tiểu sư muội của ta, và cũng là lúc ta gặp được người kia, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó.
Đàm Phi chết lặng, gã đã lờ mờ nhìn ra được tung tích của Linh Đan, chỉ có điều chưa rõ ràng chắc chắn lắm. Còn một điểm nữa, Nơi này được gọi là Luân Hồi Viên, không phải Hồng Nguyệt Giới do gã tự phong tặng. Hẳn là phiến không gian này còn có những bí ẩn khác nữa, một cái vườn hoa của đại năng Huyền Tiên không phải là thứ gã có thể hình dung được. Dẫu sao, đây cũng là một mối duyên kỳ ngộ mà không phải kẻ nào cũng có phúc phận.
- Vậy Linh Đan ngươi đã thu hoạch và gieo trồng được bao nhiêu vụ linh thảo rồi?
- Tám lần… đây là lần cuối! - Linh Đan trả lời không trần trừ.
Đàm lại bị một phen hoảng loạn. Những gốc linh thảo trước kia đều có độ tuổi một vạn năm, vậy là ít nhất bé gái kia đã tám vạn tuổi. Trong khi Chử Đạo Thiên thu đồ tại Vân Lam cách đây khoảng ba vạn năm, vậy là vị đại năng Huyền Tiên kia đã xuất hiện tại Vân Lam cũng đến chín vạn năm rồi. Điều này có nhiều điểm rối rắm vô lý, chắc hẳn là ở đây có uẩn khúc, gã rất tò mò muốn khám phá ra uẩn khúc đó.
Lại là vụ thu hoạch tiếp theo sẽ là một vạn năm sau, vậy cần từng ấy thời gian thì Linh Đan mới có thể hoàn thành sứ mệnh. Lúc đó có lẽ gã đã trở thành một nắm đất ven đường, làm gì còn cơ hội khám phá bí mật. Những khúc mắc khó lý giải tựa như một quả tạ đè nặng lên tâm trí gã, nó khiến gã thấy rất khó chịu. Tiên lộ trước mắt còn đầy rẫy chông gai thử thách, gã muốn đi đến tận cùng, trực tiếp chứng kiến, khám phá những bí mật của tạo hóa, nó như một ngọn lửa bùng cháy, thôi thúc gã tiến lên.
Gạt qua mọi tâm tư nặng trĩu, gã từ tốn, nghiêm nghị, lạnh lùng nói với Linh Đan:
- Trong lúc phá cảnh lên Đại Linh Sư, khi tâm ma quấy nhiễu vô cùng mạnh mẽ, một tia ý niệm của sư tôn đã hàng lâm cứu ta một mạng. Trong đó ngài có chỉ thị, Linh Đan nha đầu ngươi cần hết sức hỗ trợ ta trong việc tu luyện tiến cảnh. Vậy nên việc ta yêu cầu ngươi chế luyện đan dược cũng được coi là mệnh lệnh, ngươi dám trái lại lệch của chủ nhân?
Linh Đan đang trầm tư bỗng phá lên cười khanh khách:
- Hắc hắc… Đại thúc định lừa con nít!?
- Trông ta giống kẻ lừa đảo? - Đàm nhăn mặt cau có.
Linh Đan vẫn ôm bụng cười nhăn nhở:
- Không dám… không dám… Chỉ là ta không thể bồi tiếp đại thúc được.
Dừng cười, nữ hài trở nên nghiêm nghị:
- Đại thúc đã là một tên Kim Đan, trong người có đến ba khối nguyên đan, lại mang hậu thiên linh căn, việc tự chế luyện đan dược chỉ là việc nhỏ như lấy đồ trong túi. Nếu việc cỏn con như vậy mà không làm được, đừng mong sau này tiến vào cảnh giới Chân Tiên…
Đàm Phi như rơi xuống hố băng, da đầu tê dại rồi kéo xuống tận sống lưng. Linh Đan kia là loại yêu nghiệt gì mà có thể nhìn ra ba khỏa nguyên đan trong người gã? Càng ngày gã càng thấy nhân vật quái dị kia thâm sâu mạt trắc, liệu đây có phải một con quái vật đội lốt nữ hài đồng xinh xắn? Trên tất cả, lời nói của Linh Đan đã khai sáng cho tư duy của gã. Muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đứng trên tất cả, gã phải tự đi trên đôi chân của mình, đừng có trông chờ vào bất kỳ kẻ nào.
Tất cả những đại năng từ cấp bốn trở lên, kẻ nào cũng mang trong người rất nhiều thần thông, lại là đều phải tinh thông trong mọi lĩnh vực. Chính vì lẽ đó, việc trở thành một tên Đan Sư đúng là tình thế bắt buộc đối với gã, đây chính là tiền đề, là bước đệm để gã bước vào cảnh giới Thiên Sư một cách vững vàng.
Gã đứng dậy đi đến bên lan can phong đình, nhìn xuống mặt hồ Nhất Dạ trong xanh phẳng lặng thở dài:
- Ta cũng đã từng nghiên cứu qua một chút kiến thức về Đan Đạo, tự nhận mình thiên phú kém cỏi, lại thiếu căn cơ nền tảng, tài nguyên cũng là một vấn đề lớn, quả thực thâm tâm không dám nghĩ tới chức nghiệp cao quý này.
Linh Đan nhảy tót lên mặt bàn đá, nàng ngồi đó trề môi:
- Thiên phú chỉ là một phần, ý chí cầu đạo và động lực phấn đấu mới là điều quan trọng, ta sẽ giúp đại thúc hoàn thành sở nguyện!
Nói rồi nàng vẫy tay khiến Đàm tiến lại gần, ngọc chỉ mũm mĩm điểm lên mi tâm gã. Đàm nhắm mắt đón nhận một luồng thông tin khổng lồ tiềm nhập não bộ, chỉnh lý những thông tin lộn xộn kia thành một hệ thống hoàn chỉnh và xuyên suốt. Sau khoảng thời gian một khắc, Linh Đan thu tay đình chỉ truyền tải thông tin, nàng đặt lên bàn một chiếc Càn Khôn Đại được thêu thùa những họa tiết cổ xưa:
- Tất cả những kiến thức về Đan Đạo của ta đều là ký ức do chủ nhân để lại, từ giờ sẽ là ký ức của đại thúc. Trữ vật đại này cũng là do ta để dành cho người, thành công hay không đều do đại thúc cả… thôi ta đi chơi đã.
Nói rồi Linh Đan ngoắc tay làm hiệu với Kim Việt, tiểu hài nữ cứ vậy chân trần tung tăng chạy xuống núi. Cổ điểu đu đưa trên xà gồ, nó nghiêng cổ nhìn Đàm Phi chớp chớp đôi mắt màu tử kim cực kỳ tha thiết. Đàm chợt phì cười, gã vẩy tay ra chiều phóng khoáng:
- Được rồi, ta cho phép!
Kim Việt chỉ chờ có vậy, nó ngửa cổ huýt lên những tiếng lảnh lót rồi vội vàng bay theo Linh Đan. Bầy Lạc Hồ Điệp vấn vít quanh vai gã vài nhịp thở rồi cũng dập dờn bay xuống núi.
Đàm Phi mở càn khôn đại ra kiểm tra bên trong, mặc dù đã có sự chuẩn bị về tinh thần, vậy mà gã cũng phải há mồm không thốt lên lời. Linh thảo quá nhiều, đều là loại quý hiếm đã tuyệt tích tại Vân Lam Giới. Từng này đủ để gã thử nghiệm, rèn luyện kỹ năng luyện đan trong một thời gian dài. Đây đúng là một cái đả kích cực lớn đối với những tên Đan Sư nhân loại, bởi vì linh thảo đều có độ tuổi vạn năm, đem ra cho một gã chẳng có thiên phú về đan đạo phá hoại. Những tên Đan Sư tại Vân Lam mà biết được chuyện này, có lẽ họ phải hộc máu đập đầu vào tường vì tiếc hận.
- Hết Chương 137 -