Edit: Lờ
Thời điểm từ trong căn hộ của Triệu Thúy Hoa đi ra, cũng đã gần mười giờ tối.
Diệp Hoài Duệ mất một giờ đồng hồ để lái xe về nhà, vừa tới nơi cũng đã vừa vặn mười một giờ đêm.
Xa xa lại truyền tới những tiếng sấm thật nặng nề.
Áp suất không khí rất thấp, những đám mây đen dày đặc đang đè nặng trên đầu, Diệp Hoài Duệ biết trời lại sắp mưa rồi.
Anh đậu xe trong sân, khóa xe kỹ càng rồi quay lại đóng cánh cổng sắt lớn ở khu vườn của căn biệt thự.
Lúc này những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, trong chốc lát đã tuôn như thác lũ.
Diệp Hoài Duệ một đường chạy thẳng vào phòng, chỉ trong một phút, vai anh gần như đã hoàn toàn ướt đẫm.
—— Đoàng!
—— Ầm ầm!
Tia chớp hệt như đằng long muốn rọi sáng cả bầu trời đêm, cùng với tiếng sấm thật đinh tai nhức óc.
Diệp Hoài Duệ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ấn công tắc đèn.
Không hề phản ứng.
Diệp Hoài Duệ: "! !"
Vào một đêm mưa lớn cùng với sấm vang chớp giật như vậy, mà lại bị cúp điện!
Hết cách rồi, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, dựa vào chức năng đèn pin để chiếu sáng.
Nếu là bình thường, vào lúc này Diệp Hoài Duệ nên lên trên lầu, trở về phòng, thay bộ quần áo đã ướt một nửa rồi tắm nước lạnh, sau đó leo lên giường và nằm thẳng xuống.
Tuy nhiên, sấm sét và mưa lớn như vậy khiến Diệp Hoài Duệ nhớ lại trải nghiệm của bốn ngày trước.
Khi đó, anh cũng đang ở trong một cơn giông tố như vậy, đã đối thoại với một "người trong suốt" vô hình thông qua những vệt nước trên mặt bàn trong căn hầm bí mật ấy.
Hơn nữa cái "người trong suốt" đó lại vẫn luôn tự xưng là Ân Gia Mính.
Vì vậy, Diệp Hoài Duệ giơ điện thoại di động lên, mở cánh cửa bí mật của tủ bác cổ trong bóng tối, cẩn thận leo xuống mười ba bậc thang, đi xuống tầng hầm.
Diệp Hoài Duệ nhấn công tắc đèn trên tường.
Đèn vẫn không sáng và điện cũng không tới.
Diệp Hoài Duệ nâng nguồn sáng duy nhất ở trong tay lên, quơ quơ nó trong vô thức.
Một giây tiếp theo, anh hoảng hốt đến nỗi...suýt chút nữa đã ném luôn điện thoại ra ngoài.
Bởi vì, chỉ trong một khoảnh khắc đi ngang qua, pháp y Diệp nhìn thấy, hình như có một người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ kia!
Diệp Hoài Duệ: "!!!"
Theo phản xạ có điều kiện, anh chộp lấy điện thoại của mình, chiếu nó về hướng chỗ ngồi vừa rồi.
Không có gì hết.
Không hề có ai đang ngồi trên ghế, như thể cái anh vừa mới nhìn thấy, chỉ đơn giản là ảo giác thoáng qua.
Dù là như vậy, Diệp Hoài Duệ vẫn kinh hãi đến toàn thân đều vã mồ hôi lạnh.
Bản năng sợ hãi về những điều chưa biết khiến anh muốn thoát ra khỏi tầng hầm.
Nhưng cùng lúc đó, một luồng căng thẳng vô lý cùng sự vui mừng khôn xiết đã đẩy nỗi sợ hãi của anh đi gần như ngay lập tức, chúng đã lấp đầy đầu óc anh.
—— Đoàng!
—— Ầm đoàng! Ầm đoàng! Ầm đoàng!
Pháp y Diệp cảm thấy tim mình đập quá nhanh, gần như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
"Ân Gia Mính?"
Anh cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình trông có vẻ bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn như vậy, không thể khống chế nổi mà phát run:
"Là cậu sao?"
Diệp Hoài Duệ ở trong căn hầm bí mật mà kêu to.
【...Quỷ nam?】
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi trả lời.
Diệp Hoài Duệ: "Aaa!!"
Lần này, anh thật sự nhịn hết nổi, thất thanh hét toáng lên.
【Đậu ×! Tên của anh là gì?】
Đối phương hình như cũng bị dọa cho hết hồn, dùng tiếng bản địa Kim Thành thầm ai oán:
【Tôi gặp quỷ còn chưa có la làng lên đây! Anh là quỷ vậy mà thế quái nào còn hét to như vậy?】
Diệp Hoài Duệ không hề trả lời.
Anh đang giơ điện thoại di động lên, xoay một vòng, dùng đèn pin soi mọi ngóc ngách trong tầng hầm, cố gắng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh.
Lý trí nói cho anh biết rằng anh vừa mới nhờ một chuyên gia kiểm tra toàn bộ căn biệt thự từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới một lần, không có bất kỳ một cái máy nghe lén, camera giám sát hay micro ẩn nào có thể thần không biết quỷ không hay mà núp ở đây.
Tuy nhiên, đối với việc Diệp Hoài Duệ thừa nhận mình thật sự đã gặp quỷ, lần này còn nghe rõ ràng tiếng "quỷ" nói chuyện với mình, thật sự là một chuyện phá nát tam quan (*)!
(*) Tam quan gồm: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
【Uây, quỷ? Anh chàng quỷ ơi?】
Giọng nam xa lạ vẫn cất lên:
【Anh còn ở đó không vậy? Lên tiếng một chút đi mà!】
Giọng của người đàn ông rất êm tai, âm điệu từ tính, mang theo một chút khàn khàn, một chút lưu manh, tuy từ ngữ không đủ văn nhã, nhưng cũng không hề khiến người ta chán ghét.
Diệp Hoài Duệ hít sâu một hơi, mở miệng một lần nữa để xác nhận:
"Cậu...là Ân Gia Mính?"
【Ha, anh khá là hài hước đấy!】
Nghe giọng nói thì có vẻ đối phương đã bị anh chọc cười.
【Anh rõ ràng đã gọi tôi trước, tại sao vẫn còn hoài nghi thân phận của tôi?】
Đối phương dừng một chút, lại hỏi:
【Ngược lại là anh, anh là ai vậy? Tôi có quen biết sao?】
Cậu suy nghĩ thêm một hồi, rồi cũng tự hỏi tự trả lời:
【Anh nói tiếng phổ thông rất trôi chảy, anh là người Đại Lục phải không? Làm thế nào anh lại bị mắc kẹt trong tầng hầm này? Chắc không phải là một tên người rắn nhỉ (*)?】
(*) Từ "người rắn", giống như "đầu rắn", là một thuật ngữ Hồng Kông đơn giản. Trong những năm trước đây, nhiều người Đại Lục lom khom như rắn và trốn trong boong tàu để buôn lậu sang Hồng Kông bằng thuyền. Vì vậy, người Hồng Kông gọi những kẻ trốn lậu là "người rắn", còn những kẻ tổ chức buôn lậu được gọi là "rắn đầu đàn".
—— Được rồi, không cần biết bên kia mà anh đang nói chuyện rốt cuộc là người hay là quỷ, thì ít nhất có thể chắc chắn rằng đó là một kẻ lắm chuyện!
Diệp Hoài Duệ oán thầm ở trong lòng.
"Tôi tên Diệp Hoài Duệ, Diệp trong lá cây, Hoài trong hoài bão, Duệ trong cơ trí."
Anh một bên vừa nói, một bên vừa chấm đầu ngón tay vào trong cốc nước, viết lên bàn dòng tên của chính mình, "Cậu có nhìn thấy không?"
【Ồ, tôi nhìn thấy nó rồi.】
"Người trong suốt" hiển nhiên có thể nhìn thấy vệt nước trên bàn,【Không tệ, lần này tôi không chỉ có thể viết, mà còn có thể nói chuyện.】
Lúc này, Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng "cạch" rất nhẹ, dường như là tiếng va chạm của một vật kim loại nào đó phát ra.
Sau đó đối phương im lặng trong hai giây, đột nhiên thở ra một hơi thật dài.
Diệp Hoài Duệ: "..."
—— Chờ một chút, động tĩnh này, sao giống như đang hút thuốc vậy?
—— Làm sao ma quỷ có thể thở được?
Bản thân là một pháp y, chỉ với vài câu nói hồi nãy, nó đã trở nên phi khoa học đến mức anh suýt chút nữa bỏ lỡ việc cosplay thành bức tranh "Tiếng thét" nổi tiếng. (*)
(*) Bức tranh "Tiếng thét" (The Scream) của Edvard Munch: (loworld18923.wordpress.com)
Diệp Hoài Duệ vẫn quyết định vùng vẫy thêm một chút, "Ân Gia Mính, cậu cảm thấy tôi là quỷ sao?"
【Hả, chẳng lẽ không phải sao?】
Giọng điệu đối phương giống như chuyện này vốn dĩ là lẽ đương nhiên vậy:
【Tôi không nhìn thấy bóng dáng anh, nhưng anh lại có thể viết chữ lên bàn, còn có thể nói chuyện với tôi, anh còn không phải ma quỷ hay sao?】
Cậu dừng lại một chút, rồi tựa như người thân quen mà nói:
【Nhưng vì tôi đã biết tên anh, giờ lại gọi anh là "Quỷ" có vẻ không được tốt cho lắm... Hay là, tôi gọi anh bằng cái tên A Duệ được chứ?】
Lông mày của Diệp Hoài Duệ nhíu lại.
Anh căn bản không quan tâm đến việc Ân Gia Mính gọi anh là "Quỷ" hay "A Duệ".
Điều mà anh quan tâm chính là, những gì đã xảy ra với Ân Gia Mính đều giống hệt với chính anh từng trải qua vậy.
Pháp y Diệp nỗ lực làm rõ tình hình của đối phương:
"Vậy cậu nói cho tôi biết, nơi cậu đang ở là vào ban ngày hay ban đêm? Hiện tại đồng hồ chỉ mấy giờ?"
【Tất nhiên là vào ban đêm rồi!】
Ân Gia Mính trả lời:
【Gần nửa đêm rồi, để tôi xem một chút... đã mười một giờ một khắc.】(1 khắc = 15 phút)
Diệp Hoài Duệ cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động —— đồng hồ chỉ "23:16" sáng rực trên màn hình khóa.
Anh lại tiếp tục hỏi:
"Bên kia của cậu đang là ngày nào?"
【Không phải lần trước anh đã hỏi tôi câu này rồi sao?】
Ân Gia Mính dường như có chút nghi hoặc, nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn trả lời:
【Hôm nay là ngày 27, và sẽ là ngày 28 sau 45 phút nữa... oái!】
Đối phương đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó là một loạt tiếng động "leng keng loảng xoảng" không rõ nguồn gốc phát ra.
Diệp Hoài Duệ vội hỏi: "Làm sao vậy?"
【Đậu ×, vừa rồi không cẩn thận để tàn thuốc rơi vào tay!】
Ân Gia Mính bên kia còn đang bận rộn một trận, sau đó mới trả lời:
【Không có chuyện gì, tôi đã dập tắt thuốc rồi... Vừa rồi anh đã nói tới đâu vậy?】
Diệp Hoài Duệ: "! !"
Anh giơ điện thoại lên, đưa nguồn sáng đến gần góc bàn, hai mắt mở to, tất cả những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được một âm tiết nào.
Bởi vì anh khiếp sợ khi nhìn thấy, ở góc dưới bên phải của chiếc bàn cũ kĩ kia, đã có thêm một vết cháy sém màu đen.
Vết cháy có hình tròn hoàn hảo, đường kính khoảng 8mm, không bị cháy sâu, chỉ đủ đem lớp sơn trên gỗ cháy thành một dấu vết nhàn nhạt, nó thoạt nhìn rất giống những dấu vết lâu năm, xung quanh vết cháy vẫn là một màu đen, vùng trung tâm đã mờ dần và biến thành màu xám nhạt.
Nhưng kể từ khi Diệp Hoài Duệ phát hiện ra căn phòng bí mật này, hầu như ngày nào anh cũng ngồi ở đây, anh dám lấy chỉ số IQ của mình cùng với học bổng toàn phần hàng năm và bằng Tiến sĩ của Đại học Pennsylvania ra đảm bảo, khoảng thời gian trước khi anh cúi đầu nhìn xuống, anh thực sự chưa từng, chưa từng, chưa từng nhìn thấy vết cháy này!
【Này, A Duệ, tại sao anh lại không lên tiếng vậy?】
Có lẽ là vì Diệp Hoài Duệ trầm mặc quá lâu, Ân Gia Mính không nhịn được mà thúc giục:
【Anh có còn ở đây không? Nói một câu gì đó đi!】
Diệp Hoài Duệ dùng sức véo mình một cái, để cho bản thân phải tỉnh táo lại.
Anh hỏi: "...Cậu... Vừa nãy có đặt điếu thuốc lên bàn đúng không?"
【Ừm.】
Ân Gia Mính trả lời:
【Ở đây tối quá, vừa rồi tôi không tìm thấy gạt tàn, lại đang sốt ruột nên vội ấn nó xuống bàn luôn.】
Diệp Hoài Duệ: "..."
Trong lòng anh dâng lên một suy đoán khó có thể tin được.
Cái ý tưởng này rất ly kỳ, quỷ dị, phi lý và không hợp logic, nhưng Diệp Hoài Duệ chính là khó lòng kiềm chế mà đi chứng minh cho bằng được.
"Lần trước cậu có nói, bên kia của cậu đang là năm 1982 sao?"
Diệp Hoài Duệ hỏi:
"Cậu có chắc không?"
【Đương nhiên là chắc chắn, hiện tại dương lịch là năm 1982, còn âm lịch là năm Nhâm Tuất mà!】
Ân Gia Mính thầm nghĩ, Diệp Hoài Duệ là một con quỷ, và con quỷ đó tất nhiên là đã chết, vậy nên năm anh ấy còn sống tất nhiên sẽ không giống với năm chính mình đang sống, điều này là hoàn toàn bình thường, cậu bèn thuận miệng mà trêu ghẹo:
【Bên anh đang là năm nào vậy nhỉ?】
Cậu cho là sẽ nghe được một cái năm nào đó ở trong quá khứ.
Tuy nhiên, Diệp Hoài Duệ hít một hơi thật sâu, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn tới mức có thể dùng để đi thu âm của mình, nói ra bốn con số:
"2, 0, 2, 1."
Ân Gia Mính:【Cái gì?】
Cậu nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm rồi hay không, hay tiếng phổ thông kém đã đến mức cậu thậm chí không thể nghe hiểu được các con số.
【Anh lặp lại lần nữa!!?】
"Tôi nói, nơi này của tôi là năm 2021."
Diệp Hoài Duệ trả lời với giọng điệu chắc chắn:
"Ngày 27 tháng 7 năm 2021, rất nhanh sẽ là ngày 28, cách sau cậu ba mươi chín năm."
【Không phải chứ, anh thực sự không nói đùa mà, đúng không!?】
Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên từ không gian trống trải, có vẻ như Ân Gia Mính trong nỗi khiếp sợ đã đập thẳng vào trong bàn.
【Vậy chẳng phải tôi đã được sáu mươi hai tuổi rồi sao?】
Diệp Hoài Duệ cũng bật cười vì trọng tâm bay lên tận trời của cậu ấy.
Nhưng trong một giây tiếp theo, trái tim anh như thể thắt lại, một cảm giác ngột ngạt cùng khó tả đã lan tràn và lấp đầy trong lồng ngực anh.
Diệp Hoài Duệ biết, Ân Gia Mính không bao giờ sống được tới năm sáu mươi hai tuổi.
Thậm chí cậu không thể sống tiếp sau hai tháng nữa.
【Đợi một chút! Làm sao anh chứng minh rằng anh đang ở đó vào năm 2021?】
Ân Gia Mính lại nói:
【Hơn nữa, tại sao một con quỷ từ ba mươi chín năm sau lại xuất hiện ở trong phòng tôi? Anh đã trở về đây bằng cỗ máy thời gian của Doraemon sao?】
Thực tế Diệp Hoài Duệ cũng rất muốn hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
"Như vậy đi, tôi có một kiến nghị..."
Anh suy nghĩ một chút, rồi nói với Ân Gia Mính:
"Hoặc là, chúng ta hãy làm một cuộc thử nghiệm xem?"
Anh đợi trong một lúc cũng không thấy ai trả lời.
"Ân Gia Mính?"
Diệp Hoài Duệ lại gọi thêm một lần nữa.
Vẫn không có hồi âm.
Bên ngoài cửa sổ, mưa rào đã tạnh.
Bọn họ lại bị mất kết nối.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Pháp y Diệp: Gần 3000 từ mà còn bị mất kết nối, cái gì đã phá hỏng wifi vậy!