• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Tiếp đó, Diệp Hoài Duệ hiểu sơ về vụ án một cách đơn giản, phát hiện ra đây quả thực là một case rất đỗi thần kỳ.

Người chết tên là Vương Tiểu Ngũ, mười bốn tuổi, đang học cấp hai tại một trường trung học cơ sở nằm ở phía tây thành phố.

Đứa trẻ này học hành không quá giỏi giang, người trong nhà cũng để vậy mà không quản thúc, thường xuyên trốn học, đi giao du với mấy thanh niên chơi bời lêu lổng, suốt ngày cùng bọn chúng chọc chó ghẹo mèo, còn khiến người khác phải đi dọn dẹp mớ chuyện thị phi, phá phách mà nó gây ra.

Nói tóm lại, Vương Tiểu Ngũ chính là một tên lưu manh nhỏ tuổi.

Tối hôm qua, Vương Tiểu Ngũ cùng hai người "anh em" đến một gian quán net để chơi game, vẫn luôn chơi cho tới tận hơn bốn giờ sáng, ba người mới cảm thấy đói bụng rồi rủ nhau đi ra ngoài ăn khuya.

Nếu đã là ăn khuya, tất nhiên phải đụng đến tiền.

Ba thằng lưu manh không có đủ tiền, liền đi bám đuôi theo dõi một người qua đường đơn độc, hòng lấy một chút tiền từ đối phương để tiêu xài.

Người đàn ông bị bọn nó nhắm đến tên là Ban Chung, một công dân đến từ Thái Lan, hiện đang làm việc trong một quán bar, bản thân cũng không phải là đèn cạn dầu. (không tầm thường)

Ban Chung nhìn thấy ba người đang vây chặt mình trong con hẻm nhỏ, tên cầm đầu vẫn cầm theo một con dao, hắn liền rút súng lục từ trong áo khoác ra, hướng về phía bọn nó rồi bóp cò.

"Đoàng" một tiếng, ba thằng nhóc sợ tới mức hồn phi phách tán.

Hai đứa lớn hơn quay đầu bỏ chạy, Vương Tiểu Ngũ vừa la hét vừa ngã quỵ xuống đất, không hề nhúc nhích nữa.

Tiếng kêu thảm thiết của đứa nhóc đã khiến một người qua đường gần đó hoảng sợ, anh ta lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Xe cảnh sát và xe cứu thương lao tới hiện trường gần như nối đuôi nhau, cách thời điểm tiếng súng nổ ra không quá mười phút.

Cảnh sát đã bắt giữ Ban Chung, người đang ở bên cạnh Vương Tiểu Ngũ tại hiện trường, các bác sĩ đã trải qua rất nhiều phen nỗ lực, cũng không thể đem tính mạng của đứa trẻ này về lại lần nữa.

Sau khi bị bắt, Ban Chung khai rằng hắn đã bị dọa cho sợ hết hồn trước phản ứng của Vương Tiểu Ngũ lúc đó, liền vội vã cất đi khẩu súng lục, chạy đến bên cạnh cậu bé rồi lật người lại — nhìn thấy đôi mắt cậu bé trợn ngược lên, sắc môi tím tái, lại tiếp tục đi kiểm tra hơi thở thì phát hiện, nó đã tắt thở.

"Bị bắn chết?"

Nghe vậy, Chương Minh Minh không nhịn được mà mở miệng suy đoán, đồng thời liếc nhìn thi thể trên bàn giải phẫu từ trên xuống dưới mấy lần, "...Nhưng mà, tôi không nhìn thấy chút vết máu nào."

"Không sai, đây chính là điểm kỳ quái nhất."

Cảnh sát Hoàng trả lời:

"Bởi vì, thứ mà Ban Chung mang trên người chỉ là một khẩu súng đồ chơi mô phỏng, sử dụng loại đạn BB 4.6mm được cho sẵn."

Chương Minh Minh nhướng mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Súng đồ chơi?"

"Không sai, chính là súng đồ chơi."

Cảnh sát Hoàng giơ tay làm động tác "bắn", "Bị đạn BB bắn trúng vào mắt có lẽ sẽ gây ra thương tổn, nhưng nếu trực tiếp giết người bằng cái đó thì..."

Đúng vậy, loại đạn BB 4.6mm gần như không thể giết người chỉ bằng một phát bắn, đó là lẽ đương nhiên.

"Hiện tại, gia đình đứa trẻ đang làm ầm làm ĩ, một mực cho rằng nó bị người ta bắn chết."

Cảnh sát Hoàng lắc đầu cười khổ:

"Người chết còn chưa thành niên, nghi phạm là người nước ngoài, cái chết còn đặc biệt kỳ quái, mẹ kiếp, đó chẳng phải là tư liệu yêu thích của đám truyền thông đó sao! Nếu không nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cái chết của đứa trẻ, mọi chuyện sẽ vô cùng phiền phức!"

Trong lòng Diệp Hoài Duệ hiểu rõ.

Chẳng trách, mới sáng sớm thi thể đã được gửi đến cho bọn họ khám nghiệm, dù sao cảnh sát cũng chẳng sợ gì, nhưng họ lo rằng vụ án sẽ bị truyền thông thổi phồng quá mức trước khi nó được sáng tỏ, làm lớn chuyện lên để rồi khó có kết thúc tốt đẹp.

"Được thôi, vậy chúng ta bắt tay vào làm việc đi."

Diệp Hoài Duệ đeo găng tay lên, nhét cổ tay áo phẫu thuật vào trong găng.

"Để xem cậu em trai này chết như thế nào."

——loworld18923.wordpress.com——

Thiếu niên nằm trên bàn khám nghiệm tử thi mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh lam trông khá bình thường, một chiếc quần ống rộng dài đến đầu gối, chân đeo giày chạy bộ đã bị rớt mất một chiếc, trên quần áo dính đầy bụi đất, có một số vết xước bong tróc không đồng đều trên cả khuỷu tay và bắp chân, có lẽ là do ngã xuống đất mà lưu lại.

Diệp Hoài Duệ cùng Âu Dương Đình Đình đã cởi bỏ quần áo trên cơ thể người đã khuất, cẩn thận kiểm tra các vết thương trên thi thể.

Vương Tiểu Ngũ cao 1m47, phát triển bình thường, dinh dưỡng trung bình, trên lưng đã có những vết hoen tử thi màu đỏ sẫm, có thể bị mờ đi khi bấm huyệt, ăn khớp với thời điểm tử vong.

Ngoài ra, trước ngực người chết có một vết bầm nhàn nhạt, cũng là màu đỏ sẫm, nằm ở chính giữa và phía dưới của xương ức, có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, hình dạng gần giống như cái phễu, vùng rìa của vết bầm không quá rõ ràng.

"Đây hẳn là vết bầm do ép tim ngoài lồng ngực tạo ra trong quá trình cấp cứu." (*)

(*) Hình ảnh minh họa (chỉ gần giống thôi, xương ức là cái xương ở chính giữa á):

Diệp Hoài Duệ ra hiệu cho Chương Minh Minh chụp ảnh, "Ngoại trừ cái này, không có dấu vết chấn thương nào khác được tìm thấy trên thi thể."

Sau đó, anh tiếp tục kiểm tra các bộ phận khác trên cái xác này.

Người chết có màu da bình thường, kết mạc mi và kết mạc nhãn cầu(*) nhợt nhạt, không ngả vàng, không xuất huyết, không có vỡ xương sọ, xương ức, xương sống và các xương dài của các chi; quan trọng nhất là không tìm thấy lỗ đạn nào trên người cậu bé, hay dấu vết tương tự như bị đạn cao su bắn trúng.

(*) Kết mạc mi và kết mạc nhãn cầu:

"Như vậy, nguyên nhân của cái chết thực sự không giống như bị trúng đạn."

Âu Dương Đình Đình nói:

"Chẳng lẽ là đột tử?"

Trên thực tế, trong công tác khám nghiệm tử thi, có không hiếm những trường hợp được xác định là đột tử sau khi có kết quả cuối cùng.

Bản chất của đột tử là cái chết tự nhiên, không mang tính bạo lực và do các bệnh lý nền gây ra, thường thì người trước khi chết trông có vẻ rất khỏe mạnh, sau đó lại chết đột ngột không báo trước, điều này dễ làm dấy lên nhiều mối nghi ngờ.

Có nhiều nguyên nhân dẫn đến đột tử, thực tiễn của lâm sàng và pháp y đã chứng minh, hầu hết tất cả các bệnh lý trên cơ thể con người đều có thể gây ra đột tử.

Phổ biến nhất là các bệnh khác nhau về tim mạch và mạch máu não, sau đó là các bệnh ở hệ thần kinh và hệ hô hấp, và hiếm hơn nữa là các bệnh về nhiễm trùng, miễn dịch, nội tiết và các yếu tố khác.

Nếu nghi ngờ nạn nhân chết vì đột tử, giám định pháp y là việc vô cùng quan trọng và mật thiết.

"Vương Tiểu Ngũ trước đây có từng bị bệnh nặng hay bị chấn thương gì không?"

Diệp Hoài Duệ hỏi cảnh sát Hoàng đang ngồi ở bên cạnh:

"Trạng thái tinh thần của cậu ấy như thế nào trước khi chết? Có đề cập với những người bạn của mình về bất kỳ sự khó chịu nào mà cậu ấy cảm thấy không?"

"Không có."

Cảnh sát Hoàng trả lời hết sức nhanh chóng, hiển nhiên cũng đã sớm nắm rõ tình huống:

"Cha mẹ và hai chị gái trong nhà đều nói rằng, đứa trẻ này nhìn chung là khỏe mạnh, rất hiếm khi bị cảm cúm. Hai người 'anh em' của nó cũng không nhận thấy bất kỳ điều gì khác lạ trước khi nó chết."

Hắn thực hiện tư thế "ngã xuống đất".

"Người ta nói, đứa trẻ đã ngã gục xuống sau khi hét lên, đến cả một chút dấu hiệu cũng không có."

Cảnh sát Hoàng dừng một chút, rồi tiếp tục bổ sung:

"Hơn nữa, lúc xe cấp cứu chạy đến, Vương Tiểu Ngũ đã không còn nhịp tim hay hơi thở. Căn cứ theo lời khai của nghi phạm, thằng nhóc đã bất động luôn kể từ thời điểm ngã xuống."

"Được rồi."

Diệp Hoài Duệ gật đầu, tự giễu nói:

"Bây giờ, mọi áp lực đều đang đồng loạt quay về trên người chúng tôi."

Khi người thân, bạn bè, thậm chí cả nhân viên y tế liên quan đến người đã khuất không thể cung cấp thông tin bệnh sử đáng tin cậy, nhân chứng duy nhất lại đồng thời là nghi phạm, thì khám nghiệm pháp y và xét nghiệm mô bệnh học(*) chính là chìa khóa để xác định liệu nguyên nhân cái chết có phải do đột tử hay không.

(*) Xét nghiệm mô bệnh học: Là một xét nghiệm không thể thiếu trong việc chẩn đoán các khối u, thực hiện trên mẫu mô sau sinh thiết nội soi hoặc trong bệnh phẩm phẫu thuật.

May mắn thay, Vương Tiểu Ngũ đã được đưa đến bàn giải phẫu chưa đầy sáu tiếng đồng hồ sau khi chết, thi thể vẫn còn mới và được bảo quản rất tốt, quá trình phân hủy và thối rữa các mô sau khi chết ảnh hưởng không đáng kể đến các phát hiện mô học, các xét nghiệm liên quan đến thuốc và chất độc cũng sẽ được nâng cao độ chính xác hơn.

Đối với những thi thể bị nghi là đột tử không rõ nguyên nhân, quá trình khám nghiệm sẽ đặc biệt kéo dài và rườm rà rắc rối.

Bởi vì nó bắt buộc phải là thông tin đáng tin cậy sau cả quá trình kiểm tra toàn diện và có hệ thống.

Đặc biệt, người chết là một cậu bé 14 tuổi hoạt bát, khỏe mạnh, để có thể thuyết phục gia đình rằng con của họ đã chết vì đột tử, bọn họ phải đưa ra đầy đủ bằng chứng chắc chắn.

Nhưng đến ông Trời cũng muốn làm khó bọn họ, để có thể xác định nguyên nhân cái chết của Vương Tiểu Ngũ lại là một điều vô cùng gian nan.

Từ lúc bắt đầu, Diệp Hoài Duệ cùng Âu Dương Đình Đình đã tiến hành mở ra hộp sọ của người chết.

Không có tổn thương, xuất huyết hay áp xe não(*) ở vùng dưới da và màng xương, hộp sọ còn nguyên vẹn và không có dấu vết của nứt vỡ; không có tổn thương hoặc xuất huyết trên bề mặt màng cứng, màng nhện, màng mềm, vỏ não, đại não, tiểu não, hành não, và tuyến yên, dịch não tủy cũng trong suốt.

(*) Áp xe não: là tình trạng hình thành mủ trong mô não.

Mặc dù mô não đã được cố định bằng dung dịch formaldehyde, việc mổ xẻ vẫn chưa được thực hiện, nhưng dựa theo kinh nghiệm của pháp y Diệp, chắc hẳn não không có vấn đề gì.

Tiếp theo, bọn họ mở cổ, ngực, bụng và xương chậu của người đã khuất.

Diệp Hoài Duệ đã loại trừ từng nguyên nhân phổ biến của đột tử một cách có hệ thống.

Anh cẩn thận kiểm tra độ mở, đường đi, lòng mạch ở bên trong động mạch phổi và động mạch vành của Vương Tiểu Ngũ, để xem có bất kỳ tổn thương hoặc dị dạng nào ở van tim, cơ tim và động mạch chủ hay không, đồng thời cũng chú ý đến cấu trúc chung của nút xoang nhĩ có điểm gì bất thường hay không.

Sau đó, anh kiểm tra hệ hô hấp của cậu bé.

Không có phù nề ở thanh quản, không có dị vật trong khí quản và phế quản, vách thành sau cuống họng sạch sẽ, hai thùy phổi còn nguyên vẹn, bóng khí không bị vỡ, dùng mắt thường cũng không nhìn thấy khối u, dịch tiết hay là xuất huyết.

Tiếp đến là hệ tiêu hóa, hệ bài tiết, cơ quan sinh dục,...

Cảnh sát Hoàng ngồi bất động trong phòng khám nghiệm tử thi, nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ quay hết từ vòng này sang vòng khác, từ lúc mới đi làm cho đến khi nghỉ trưa, rồi trực tiếp qua luôn giờ ăn trưa...

"Chỉ có một kết quả kiểm tra triệu chứng bệnh là dương tính."

Diệp Hoài Duệ cuối cùng đã công bố kết quả khám nghiệm tử thi của mình:

"Tuyến ức của người chết đã bị mở rộng."

Cảnh sát Hoàng: "'Tuyến ức'?"

Hắn là người gốc Kim Thành, đã quen nói tiếng địa phương, trình độ nói tiếng phổ thông chỉ ở mức "Bạn có lý do gì để chết không (bạn có lịch sử du lịch không)"(*), thêm vào đó, "tuyến ức" đối với các sĩ quan cảnh sát vốn không phải là nhân viên y tế mà nói, là loại từ ngữ rất ít phổ biến đối với họ, cho nên, hắn không chắc hai từ mình vừa nghe thấy rốt cuộc là hai từ nào.

(*) Hai câu này phát âm gần như giống nhau nên dễ gây nhầm lẫn: Nǐ yǒu méiyǒu lǐyóu sǐ (nǐ yǒu méiyǒu lǚyóu shǐ)

"'Tuyến ức' là gì?"

"Tuyến ức(*) là một cơ quan điều hòa miễn dịch trong cơ thể, đại khái là nó nằm ở đây — đằng sau xương ức."

(*) Tuyến ức:

Diệp Hoài Duệ dùng ngón trỏ chỉ vào điểm chính giữa ở lồng ngực mình, giải thích với cảnh sát Hoàng đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt:

"Tuyến ức có kích thước tương đối lớn ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, lớn nhất ở tuổi thiếu niên, nhỏ dần ở tuổi trưởng thành, và gần như được thay thế hoàn toàn bằng mỡ khi về già."

Anh lại chỉ vào khối thịt đỏ xám trên khay, tiếp tục:

"Ở độ tuổi của Vương Tiểu Ngũ, tuyến ức thường nặng khoảng 25 đến 40 gam, trung bình là 30 gam, nhưng tuyến ức của cậu ấy có đầy đủ 55 gam, rõ ràng đã vượt qua giá trị trung bình."

Cảnh sát Hoàng gật đầu liên tục:

"Cho nên? Phì đại tuyến ức là nguyên nhân gây đột tử sao?"

"Đáng tiếc, tôi chỉ có thể trả lời anh, không xác định."

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, "Bởi vì, đây là một vấn đề rất gây tranh cãi."

Cảnh sát Hoàng: "???"

Hắn bật dậy khỏi ghế, mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoài Duệ với vẻ mặt khiếp sợ.

"Dr. Diệp, tôi cầu xin anh đấy."

Sau mấy tiếng đồng hồ mà chỉ đợi được câu trả lời như vậy, đại ca cảnh sát gần như cúi người về phía trước vì thất vọng:

"Vụ việc này đang bị gia đình và giới truyền thông nhìn chằm chằm vào đó, anh không thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn hơn được sao?"

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Các trường hợp trong chương này được phỏng theo《Tạp chí Pháp y》, Tập 24, kỳ 3, năm 2008, từ báo cáo pháp y của Lý Kiến Lương.

——————————

Vài dòng tám nhảm:

Về vụ án trong《Tạp chí Pháp y》, cùng là một cậu bé 14 tuổi, khỏe mạnh bình thường, cũng đột tử do phì đại tuyến ức, chỉ khác là trong đây sử dụng súng đồ chơi, dùng đạn cao su, còn trong tạp chí là súng pháo diêm, gần giống như hình dưới:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK