Edit: Lờ
【Tại sao?】
Ân Gia Mính cực kỳ nghi hoặc:
【Không phải anh đã hỏi vấn đề tương tự vào ngày hôm qua rồi sao?】
"Đúng vậy."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Bây giờ, đến đây phục bàn(*) đi."
(*) phục bàn: Là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây; cờ tướng..); sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự. Trong cuộc sống từ này mang nghĩa là nhìn lại; tổng hợp lại các kinh nghiệm từ quá khứ hoặc đơn thuần chỉ là suy nghĩ về trước đây.
Ân Gia Mính không hiểu được những từ ngữ thông dụng đang thịnh hành trên Internet như vậy, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu nhanh chóng hiểu được nghĩa của từ dựa trên ngữ cảnh.
【Được rồi, anh nói đi.】
Ân Gia Mính gật đầu:【Tôi đang nghe đây.】
"Ân Gia Mính."
Diệp Hoài Duệ mở miệng, giọng điệu nghiêm túc:
"Cậu có bao giờ thắc mắc tại sao cảnh sát lại coi cậu là nghi phạm số một trong vụ án này không?"
Ân Gia Mính bị Diệp Hoài Duệ hỏi đến sững sờ.
Không giống với ba mươi chín năm sau, có thể lên Baidu tìm kiếm một cách thoải mái, con người ở thời đại này có khả năng tiếp cận thông tin rất hạn chế, ngoại trừ tin tức chiếu trên ti vi, cũng chỉ còn lại các phương tiện truyền thông bằng giấy như báo, tuần san và tạp chí.
Bây giờ nghi phạm còn đang lẩn trốn, để bảo vệ nhân chứng, đương nhiên cảnh sát không thể tiết lộ danh tính của nhân chứng và các chi tiết của lời khai.
Dù sao, người dân Kim Thành chỉ cần biết tên của nghi phạm là Ân Gia Mính, và những manh mối về cậu có trị giá lên tới 50000 nhân dân tệ là được.
—— Nhưng vì sao cứ nhất thiết là cậu, mà không phải là những người khác?
Tất nhiên Ân Gia Mính đã tự hỏi về vấn đề này.
Lúc đầu, cậu nghĩ rằng đó là do cha mình đã đắc tội một người nào đó trong vấn đề làm ăn, người đó muốn nhân cơ hội để dạy cho cậu một bài học, vốn chỉ có thể coi là rung cây dọa khỉ.
Nhưng này vụ án này thực sự quá lớn, đi tong triệu đô trang sức, chết mất chín mạng người. Nếu kẻ chủ mưu sa lưới, không cần phải mất công suy nghĩ, chắc chắn là một bản án tù chung thân.
Một vụ án nghiêm trọng như vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản như việc "giết gà dọa khỉ".
【Tôi không biết.】
Ân Gia Mính thành thật trả lời.
【Báo chí chỉ nói, cảnh sát đã có được những thông tin đáng tin cậy, tin rằng tôi là nghi phạm chính của việc phạm tội...】
Cậu chỉ sợ Diệp Hoài Duệ không còn tin tưởng cậu, giọng điệu khẩn thiết mà bảo đảm:
【Nhưng tôi chẳng làm cái gì cả, tôi cũng không biết cái gọi là "thông tin đáng tin cậy" của họ rốt cuộc đến từ đâu!】
Diệp Hoài Duệ thầm nghĩ: quả nhiên là như vậy, "Thực ra, có người nhận ra cậu ở hiện trường vụ án."
【Cái gì!?】
Ân Gia Mính vừa kinh hãi vừa tức giận,【Chuyện này không có khả năng, buổi tối ngày hôm đó, tôi căn bản còn chưa bước chân ra khỏi cửa!】
Chính vì vậy, Diệp Hoài Duệ đành phải kể lại kỹ càng và chi tiết cho Ân Gia Mính về hoàn cảnh của vụ việc thêm một lần nữa.
"Vào nửa đêm ngày 20 hoặc rạng sáng ngày 21, ba tên cướp đã đột nhập vào nhà của giám đốc chi nhánh Xa Phương. Sau khi giết chết vợ cùng hai đứa trẻ, chúng liền bắt cóc Xa Phương."
Pháp y Diệp ghi nhớ rất rõ mọi thời điểm, anh thậm chí còn không cần phải lật lại sổ ghi chép của mình.
"Gia đình của Xa Phương sống trong một căn biệt thự biệt lập, cách thức hoạt động của bọn cướp rất điêu luyện, toàn bộ quá trình bắt cóc đều không có một ai phát hiện. Cho tới khi bọn chúng lái xe đi mất, mới có một người dọn dẹp chú ý đến có một chiếc xe tư nhân đáng ngờ tại đây."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Bọn chúng đã lái một chiếc Volkswagen màu đen(*) vào ngày hôm đó, về sau, có người đã nhìn thấy chiếc xe này đậu ở ngã tư, cách cửa sau ngân hàng khoảng chừng 100m."
(*) Xe Volkswagen đen: (loworld18923.wordpress.com)
Ân Gia Mính nghe đến đây đã hiểu, chiếc xe này chắc chắn đã được bọn cướp lợi dụng để tẩu thoát.
【Có điều, tôi nghe báo chí nói, bọn chúng đã dùng "phương pháp đặc biệt" để đột nhập vào ngân hàng sao?】
Mặc dù báo chí nói về vấn đề này rất mơ hồ, nhưng Ân Gia Mính vẫn cảm thấy, việc nó có thể được gọi là "phương pháp đặc biệt", chắc chắn không đơn giản như cách thức mở cửa cạy khóa thông thường.
"Đúng vậy, cách bọn chúng đột nhập vào ngân hàng thực sự không bình thường."
Diệp Hoài Duệ tiếp tục nói:
"Những tên cướp đã đào một con đường từ hệ thống thoát nước thải, từ con đường đó mà xâm nhập vào Chi nhánh Phúc Thọ của Ngân hàng Đại Tân."
【Ôi chao, chơi lớn thật đấy!】
Ân Gia Mính cũng kinh ngạc:
【Đây có phải là một kế hoạch được tính toán từ trước không?】
"Tiếp theo, những gì tôi sắp nói mới là trọng điểm."
Diệp Hoài Duệ nói với Ân Gia Mính:
"Lối ra của đường ống nước thải do bọn chúng đào là ở Chi nhánh Phúc Thọ thuộc Ngân hàng Đại Tân, mà lối vào nằm ở phía sau nhà bếp của một cửa hàng bỏ trống, và cửa hàng đó đứng dưới tên khách sạn của cậu."
【Đậu ×!】
Ân Gia Mính nghe vậy, thiếu chút nữa đã nhảy dựng khỏi ghế:
【Tôi thực sự không biết đến việc này!】
Mặc dù trên danh nghĩa, Ân Gia Mính là quản lý của khách sạn, nhưng cậu cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú không được đưa vào gia phả nhà họ Hà, cho dù đó là tài sản của cha cậu, thì tài sản tư hữu của khách sạn vẫn thuộc về "tập đoàn", không có một phần nào trong đó thuộc về cậu.
Nhưng ai bảo cậu lại là tổng giám đốc trên danh nghĩa của khách sạn?
【...Thì ra là thế.】
Ân Gia Mính lẩm bẩm nói nhỏ.
Trong trường hợp không tìm ra được nghi phạm, cảnh sát sẽ tự đội cái nồi này lên đầu mình, xem ra cũng không quá khó hiểu.
"Không, còn hơn thế nữa."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Cậu còn có điểm yếu khác đấy."
Sắc mặt của Ân Gia Mính càng thêm khó coi.
"Tuy không biết bọn tội phạm đã đột nhập vào ngân hàng chính xác là khi nào, nhưng thời điểm bọn chúng phá được két sắt, cũng đã kích hoạt hệ thống báo động của ngân hàng."
Pháp y Diệp tiếp tục nói.
"Báo động vang lên vào lúc 1 giờ 52 phút 24 giây, rạng sáng ngày 21."
Anh nói:
"Sau đó, bọn chúng cướp đoạt trang sức, giết chết Xa Phương, và trốn khỏi ngân hàng từ cửa sau. Nhưng lần này, thay vì đi xuống cống nước, chúng lại trực tiếp dùng xe, chạy thẳng tới một bến cảng tư nhân ở phía đông nam Kim Thành."
Vẻ mặt Ân Gia Mính trở nên âm trầm:
【Bọn chúng tính chạy xuyên đêm để lẩn trốn đến Đông Nam Á?】
"Cảnh sát cũng suy đoán như vậy."
Diệp Hoài Duệ gật đầu:
"Nhưng sự cố đã xảy ra vào thời điểm này."
Diệp Hoài Duệ nói với Ân Gia Mính về những gì xảy ra kế tiếp.
Bốn tên cướp lái xe chạy trốn đến bến cảng thì gặp phải một đám giang hồ đang "cảnh giới".
Trong số bốn tên cướp, tài xế điều khiển xe có tên gọi là Tư Đồ Anh Hùng.
Gã là tài xế taxi, vì ham mê cờ bạc mà thiếu nợ ngân hàng ngầm một khoản tiền "cho vay nặng lãi" cực lớn, đó có lẽ là nguyên nhân khiến gã bí quá hóa liều mà đi cướp ngân hàng.
Sự việc xảy ra khi tên lưu manh làm nhiệm vụ "tuần tra" ở bến tàu hôm đó chính là chủ nợ của Tư Đồ Anh Hùng, đối phương nhận ra tên tài xế, nghĩ rằng gã muốn "bỏ trốn", tất nhiên sẽ không chịu thả người.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Đồ Anh Hùng đã khai ra danh tính của "Ân Gia Mính", tiện đà dẫn đến một cuộc đọ súng.
Sau khi nghe xong, Ân Gia Mính tức giận đến mức đầu muốn bốc khói.
【Đây không phải là tôi!】
Cậu la lớn:
【Tôi không đến nhà Xa Phương, không đi cướp ngân hàng, cũng chưa từng tới bến cảng!】
Cậu cảm thấy chính mình còn oan hơn cả Đậu Nga:
【Tôi không biết tại sao cái tên Tư Đồ Anh Hùng lại muốn vu oan giá họa cho tôi, nhưng tôi thực sự chưa từng làm việc đó! Tôi thậm chí còn không có quen biết gã!】
"Đừng nóng vội, trước hết cậu nghe tôi nói xong đã."
Diệp Hoài Duệ trấn an Ân thiếu gia đang xù lông.
"Trong số những tên côn đồ, có một tên đã bị trúng đạn ở bả vai, dù đã ngã xuống nhưng lại không chết. Sau khi cảnh sát chạy đến, họ tìm thấy người còn sống sót và đang hôn mê bất tỉnh, liền đưa hắn đi đến bệnh viện."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Sau khi phẫu thuật, tên côn đồ nhỏ may mắn không chết này đã thú nhận với cảnh sát những gì bản thân đã nhìn và nghe thấy đêm đó — hắn nói rằng mình biết tên tài xế đã lái chiếc xe ấy, cũng nghe thấy gã ta gọi ra một cái tên là 'Ân Gia Mính'."
【Cho nên, tôi...】
Ân Gia Mính muốn nói "Tôi không có quen biết gã", nhưng Diệp Hoài Duệ đã nhanh chóng cắt ngang lời biện hộ của cậu.
"Căn cứ theo hồ sơ của cảnh sát, tên côn đồ đã tỉnh dậy vào lúc 5:52 sáng sau khi làm phẫu thuật."
Pháp y Diệp nhấn mạnh từng chữ:
"Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"
Ân Gia Mính lúc đầu còn khá sững sờ.
Sau ba giây, cậu đột nhiên tỉnh ngộ.
【Mẹ nó, tôi bị lừa!】
Đúng vậy, cậu đã hiểu.
Tên côn đồ hôn mê sau khi bị trúng đạn, được đưa đến bệnh viện để làm phẫu thuật, tới gần sáu giờ mới tỉnh lại.
Một người đang ở trong trạng thái hôn mê tất nhiên sẽ không thể lấy được lời khai. Vì vậy, nếu cảnh sát muốn lấy được tên cậu từ miệng của nhân chứng, đương nhiên là phải sau 5 giờ 52 phút.
—— Như vậy, người đã gọi điện cho cậu vào khoảng bốn giờ sáng, bảo cậu "chạy mau" rốt cuộc là ai?
"Không sai, chính là như vậy."
Diệp Hoài Duệ gật đầu.
Có kẻ lừa đảo đã lợi dụng thân phận của Ân Gia Mính để cướp của giết người, nhưng đối phương không rõ liệu Ân Gia Mính có thực sự không chứng minh được mình vô tội hay không, cho nên hắn không thể để Ân Gia Mính bị cảnh sát bắt được, bèn chọn gọi điện thoại để "mật báo" cho cậu biết, biến "kẻ thế mạng" mà hắn đã lựa chọn trở thành tù nhân trốn trại hàng thật giá thật.
【...Không, bây giờ nghĩ đến, nó không chỉ dừng lại ở một việc này...】
Ân Gia Mính thấp giọng lẩm bẩm:
【Còn có dì La bị xe tông trúng, liệu có phải cũng...】
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ.
Ai đó đã sử dụng danh tính của cậu để đi cướp ngân hàng, vì để đảm bảo cậu đã đội chắc cái nồi này, thực sự đã tốn không ít công sức.
Cửa hàng nơi kẻ sát nhân đào đường thoát nước chính là bất động sản thuộc về khách sạn do Ân thiếu gia quản lý, đối phương còn cố ý chọn một ngày cậu sẽ ở nhà một mình để ra tay.
Hơn nữa còn trùng hợp và xui xẻo thay, người giúp việc duy nhất của Ân Gia Mính đã bị xe tông vào nửa tháng trước — đến nay vẫn chưa tìm ra người gây tai nạn.
"Đúng vậy."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Vì vậy, tôi mạnh dạn suy đoán — kẻ chủ mưu này phải có một sự hiểu biết đáng kể về cậu, dáng vóc tương tự như cậu, và chênh lệch tuổi tác cũng không lớn."
Anh hỏi Ân Gia Mính:
"Cậu có nghi ngờ đối tượng nào không?"
Ân thiếu gia im lặng trong giây lát.
【Chuyện này...】
Chung quy, cậu vẫn lắc đầu một cách bối rối:
【Anh biết đấy, tôi quản lý cả một khách sạn! Bình thường mỗi ngày gặp mặt không tới hàng trăm thì cũng là hàng chục con người. Chưa kể đến những 'tay sai' dưới trướng của tôi, ngay cả nhân viên phục vụ khách sạn và nhân viên bảo vệ hầu hết đều là những người trẻ tuổi có thân hình cao ráo, tướng mạo đoan chính...】
Ân Gia Mính thở dài:
【Mặc dù họ không đẹp trai bằng tôi, nhưng có thể tìm thấy khá nhiều người không quá chênh lệch về dáng người và tuổi tác với tôi.】
Diệp Hoài Duệ không nói nên lời, cảm thấy khá bất lực.
"Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta chỉ có thể điều tra vấn đề này theo hai hướng."
【Ừa, anh nói đi anh nói đi!】
Ân Gia Mính liên tục thúc giục:
【Tôi nhất định phải điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai đã hãm hại tôi!】
Diệp Hoài Duệ nói:
"Trước hết, cậu hãy nhờ người điều tra một chút, vào lúc 4 giờ rạng sáng ngày 21, ai đã thực hiện cuộc gọi mà cậu nhận được và nó đến từ đâu."
Nếu Ân Gia Mính đã tự xưng rằng mình có quen biết người trong giới hắc bạch, Diệp Hoài Duệ cảm thấy, cậu hẳn sẽ tìm được một người có thể giúp cậu làm chuyện này.
Quả nhiên, Ân Gia Mính suy nghĩ một chút, trả lời:【Được rồi, để tôi thử xem.】
"Rất tốt."
Diệp Hoài Duệ mỉm cười.
"Tiếp theo, tôi muốn nhờ cậu đi điều tra một người."
Ân Gia Mính hỏi:【Ai vậy?】
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Đới Tuấn Phong."
Ân Gia Mính:【Ai??】
Cậu cũng chưa từng nghe qua cái tên này, tự nhiên cũng không biết tại sao Diệp Hoài Duệ lại nhờ cậu điều tra người này.
"Ông ta là giám đốc bộ phận an ninh của Chi nhánh Phúc Thọ thuộc Ngân hàng Đại Tân, và ngoài giám đốc Xa Phương, ông ta là người duy nhất có thể mở cửa kho bạc."
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Vào sáng sớm ngày 21, ông ta được phát hiện đã treo cổ tự tử tại nhà riêng."