• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Chủ nhật, ngày 18 tháng 7.

Hôm nay là ngày Diệp Hoài Duệ dọn đến nhà mới.

Cuối cùng anh vẫn chọn mua "nó", căn biệt thự bên cạnh bờ biển kia.

Việc cảnh sát Kim Thành truy bắt Ân Gia Mính năm xưa được coi là khá bí mật, khi tìm đến khu biệt thự này, người dân xung quanh cũng cực kì thưa thớt, thậm chí đến cả người chứng kiến vụ việc cũng không có, thông báo của cảnh sát chỉ đề cập đến việc Ân Gia Mính bị trúng đạn rồi rơi xuống biển. Tất nhiên, dân chúng không có cách nào biết được vị trí cụ thể.

Ngay cả trong《 Đại án Kim Thành 》, về cái chết của Ân Gia Mính, đạo diễn Triệu Thúy Hoa, người có vẻ hiểu rất rõ về vụ án, cũng chỉ làm mờ đi chứ không lấy bối cảnh thực tế.

Tại thời điểm nhìn thấy căn nhà trong hồ sơ, anh cũng chưa có cảm giác mãnh liệt như vậy, tận khi Diệp Hoài Duệ đặt chân đến, mới cảm giác được nơi đây hẻo lánh nhường nào.

Cho dù ở Kim Thành đất chật người đông, tấc đất tấc vàng, nhưng nơi này lại nằm ở vùng lưng chừng núi đến mức xe buýt cũng khó đi lại, nếu không có xe riêng thì căn bản đi lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

Nhà phát triển bất động sản lúc bấy giờ đã định vị khu biệt thự này là nơi ở cao cấp cho giới nhà giàu, được xây dựng trên vách núi cheo leo, áp dụng những thiết kế phương Tây theo phong cách Bồ Đào Nha, đặc biệt chú ý đến hai yếu tố là vẻ đẹp và sự riêng tư, một mặt hướng biển, mặt còn lại là một khu vườn độc lập, với khoảng cách ít nhất là năm mươi mét giữa mỗi dãy nhà.

Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, khu biệt thự này vừa mới được xây xong, còn có mấy dãy nhà chưa hoàn thành trang trí cơ bản, đương nhiên nó còn chưa được chính thức bắt đầu bán ra, buổi tối chỉ có người gác đêm thuộc đội thi công xây dựng, quả là một nơi thích hợp để ẩn náu.

Chờ đến khi cảnh sát tới điều tra, biết được chủ đầu tư biệt thự này đã có giao dịch kinh doanh với ông chủ Hà, cha của Ân Gia Mính, nhưng điều này không thể được sử dụng làm bằng chứng cho thấy họ là đồng phạm của Ân Gia Mính.

Sau khi cảnh sát khám xét ngôi biệt thự, họ không tìm thấy những món trang sức bị mất tích hay tung tích của ba tên đồng phạm còn lại.

Đã ba mươi chín năm trôi qua kể thời điểm đó.

Cũng không biết là nhân duyên trùng hợp hay số trời đã định, hầu hết các mảnh đất trong khu vực này đều đã được bán ra, nhưng chỉ có khu biệt thự này bị bỏ trống gần bốn mươi năm nay. Vẫn chưa có bất kỳ chủ nhà nào cho đến khi ông chủ Diệp mua nó, rồi đem tặng cho con trai mình.

Có một câu tục ngữ nói rất đúng: "Nhà không người ở rất dễ xuống cấp."

Cho dù nó được coi là một ngôi nhà sang trọng bậc nhất, nhưng đã bỏ không nhiều năm như vậy, bất kể là bên ngoài hay bên trong, nó cũng đã khá cũ rồi.

Tuy nhiên, tình trạng bảo quản nhà cũng không tệ lắm, chỉ cần chỉnh sửa hệ thống điện nước, sơn tường, quét vôi nền là có thể dọn thẳng vào ở.

Mặc dù cha Diệp không biết căn biệt thự này bị gọi là "Biệt thự ma" theo nghĩa nào, chỉ khi nghe con trai mình chọn một ngôi biệt thự cổ có lịch sử từ ba mươi đến bốn mươi năm như vậy, ông mới hơi giật mình, liền nhiều lần gặng hỏi anh tại sao không xem xét thêm vài căn khác nữa?

Diệp Hoài Duệ tất nhiên sẽ không xem xét.

Nếu đây không phải là căn nhà mà Ân Gia Mính đã từng xuất hiện, anh thậm chí sẽ không muốn mua thêm bất cứ một căn nhà nào cả.

Nếu con trai mình đã yêu thích, cha Diệp tất nhiên không còn gì để nói.

Dưới sự điều hành của bên quản lý bất động sản, tất cả các thủ tục chuyển nhượng đã được hoàn tất trong vòng nửa tháng.

Cha Diệp mời một công ty trang trí đến sửa nhà và mua sắm nội thất phù hợp, sau một tháng, căn biệt thự đã được xử lí ổn thỏa, chuẩn bị sẵn sàng cho chủ nhân mới dọn đến đây.

Vì vậy, vào ngày hôm đó, Diệp Hoài Duệ tự mình lái xe, mang theo hai va li hành lý và bảy tám hộp sách, chuyển vào tầng giữa của căn biệt thự bên bờ biển này.

——loworld18923.wordpress.com——

"Vâng, mọi thứ đều ổn với con, không có vấn đề gì."

Diệp Hoài Duệ nói với cha Diệp ở đầu dây bên kia: "Cha không cần phải đến đây đâu, con đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi."

Sau khi gác máy với cha Diệp, Diệp Hoài Duệ đầu tiên là đi tới phòng tắm được thiết kế rất đẹp ở lầu hai, tắm rửa một chút, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau đó trở lại lầu một, đi vào phòng bếp làm một bát mì.

Lúc này đã là mười một giờ đêm.

Diệp Hoài Duệ bưng bát đi ra, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

Bên cạnh bàn ăn là cửa sổ hình vòm, hướng ra vách đá rồi hướng ra biển, theo hồ sơ mà cảnh sát Kim Thành để lại, Ân Gia Mính đã trốn vào biệt thự sau khi bị trúng đạn, hắn đã phá vỡ mặt kính của cửa sổ này, rồi rơi xuống vách đá dưới biển.

Vào giờ phút này, sau ba mươi chín năm, Diệp Hoài Duệ đang ngồi ngay tại vị trí trước cửa sổ này, dưới ánh sáng của ngọn đèn trên tường, anh tỉ mỉ quan sát những nét chạm khắc tinh xảo theo phong cách Châu Âu trên cạnh cửa sổ, không nhịn được mà tưởng tượng đến những gì Ân Gia Mính đã trông thấy khi ấy...

"Hầy!"

Diệp Hoài Duệ trầm thấp mà thở dài một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nếu có thể được tận mắt trông thấy thì tốt rồi..."

Tất nhiên, pháp y Diệp chỉ đang nói một chút suy nghĩ mà thôi.

Đây không phải là khoa học viễn tưởng, cũng không phải là du hành thời gian.

Cho dù có, anh cũng chỉ đơn giản tò mò về vụ án này, không cố chấp đến mức phải quay về ba mươi chín năm trước để tự mình ra trận.

Hơn nữa, Diệp Hoài Duệ cũng thừa nhận, cho dù không liên quan gì đến chuyện đó, ngay cả việc giám định ADN cũng phải tốn mất hai năm, chính anh cũng không thể làm tốt hơn cảnh sát Kim Thành năm đó.

"... Hình như trời sắp mưa rồi."

Diệp Hoài Duệ cảm nhận được bầu không khí nặng nề âm u bên ngoài cửa sổ, gắp một đũa mì đưa lên miệng.

Vào giữa mùa hè, Kim Thành hầu như ngày nào cũng có giông bão.

Ngày hôm nay, khí trời cực kỳ oi bức vào giữa ban trưa, Diệp Hoài Duệ chỉ lo cơn mưa lớn sẽ ập đến bất chợt khi đang dọn nhà, kết quả là vẫn luôn nhịn tới bây giờ mới chịu mưa xuống.

"Ầm ầm!"

Xa xa truyền đến một tràng tiếng sấm nặng nề.

Cùng lúc đó, Diệp Hoài Duệ đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" rất lớn.

Anh giật cả mình, đánh rơi đôi đũa, nhảy dựng lên.

Âm thanh kia, Diệp Hoài Duệ nghe thấy rất rõ ràng, là từ phía vách tường đối diện với cửa sổ truyền đến.

Anh dò theo tiếng động ấy, chạy ra nhìn thử, chỉ thấy một cái tủ bác cổ (*) cũ kĩ đặt ở đó.

(*) Tủ bác cổ (hay còn gọi là tủ bogu):

Diệp Hoài Duệ cau mày.

Cái tủ này là đồ cũ đi kèm trong biệt thự, các tấm gỗ đã được khảm sâu vào trong tường.

Trước đó, đội ngũ trang trí biệt thự cảm thấy chiếc tủ này đã khá cũ, kiểu dáng cũng cổ điển, thực sự không phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay nên họ đã đi hỏi Diệp Hoài Duệ, xem anh có muốn đập bỏ nó không.

Pháp y Diệp cảm thấy, cái tủ này dù sao cũng là đồ cổ, lại lười quăng nó đi, vì vậy liền bảo đội trang trí giữ y nguyên tại chỗ.

Trên thực tế, không chỉ có chiếc tủ này, mà những đồ trang trí khác trong biệt thự, trừ khi chúng đã mục nát, Diệp Hoài Duệ sẽ không để đội trang trí thay đổi chúng.

Diệp Hoài Duệ không mang theo nhiều hành lý, cũng không có thời gian đi mua đồ, tất nhiên sẽ không có đồ trang trí để đem đi trưng bày khắp tủ bác cổ.

Nhưng làm sao từ chiếc tủ trống rỗng này lại có thể nghe thấy tiếng động của vật nặng rơi?

Diệp Hoài Duệ cận thận đi tới trước nó, đưa tay lên gõ vào thành tủ.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng nghe rất trầm, hiển nhiên là loại gỗ có chất liệu rất tốt.

"... Chẳng lẽ là do sự giãn nở và co lại vì nhiệt sao?"

Diệp Hoài Duệ nghi ngờ nghĩ.

Rồi giây tiếp theo, một tiếng "rầm" lớn hơn vang lên đã phá vỡ suy đoán của anh.

Lần này, pháp y Diệp nghe rất rõ, âm thanh này thực sự phát ra từ sâu trong tủ – hay chính xác hơn là từ bức tường ở phía sau tủ.

Diệp Hoài Duệ đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Anh đã xem sơ đồ mặt bằng của ngôi nhà này, thời điểm dọn nhà và trang trí, anh cũng đã đi ra đi vào không biết bao nhiêu lần, nhưng anh nhớ là không hề có bất kì không gian trống nào đằng sau bức tường này!

Cho dù Diệp Hoài Duệ đã là đàn ông trưởng thành cao 1m82, lúc này cũng có chút sợ hãi.

Nội tâm anh đấu tranh trong khoảng ba mươi giây, về việc có nên gọi cảnh sát vì hai tiếng động lớn không rõ nguyên nhân hay không, nhưng anh vẫn quyết định tự mình điều tra trước.

Vì vậy Diệp Hoài Duệ hít một hơi thật sâu, vươn tay sờ soạng trên tủ bác cổ.

Tủ rất sâu, nhưng không có ngăn kéo và cửa tủ, trừ những lớp gia công ở bên ngoài, thì chỉ có thành tủ được tạo hình rất đẹp cùng với những tấm đáy trống trải.

"Cộc, cộc cộc."

Diệp Hoài Duệ gõ nhẹ vào các vị trí khác nhau vài lần, tất cả những gì anh nghe thấy là một tiếng vang chắc nịch như gõ vào trán.

Mãi cho đến khi gõ vào góc dưới bên trái, anh mới nghe thấy hai tiếng vang khác nhau "Tấc tấc", lanh lảnh như thể gõ vào bụng vậy.

Diệp Hoài Duệ: "..."

—— Không thể nào?!

Lúc này, trong đầu Diệp Hoài Duệ chỉ còn lại hai từ "khiếp sợ".

Anh bắt đầu tập trung vào khu vực có âm thanh bất thường, cẩn thận dò dẫm dọc theo đường viền của tủ bác cổ, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào.

Sau khi lăn lộn được hai phút, cuối cùng anh đã phát hiện ra có vật gì đó bất thường ở mặt trong của ngăn kệ có khung hình chữ "V".

Diệp Hoài Duệ bật đèn pin điện thoại lên, nửa thân dưới khom xuống, cẩn thận kiểm tra đồ vật vừa phát hiện.

Nó dường như là một dải gỗ nhô ra, có chiều dài, chiều rộng và chiều cao khoảng 1cm, là một khối hình vuông nhỏ ngay ngắn, cứ như vậy đột ngột bị kẹt ở tâm của chữ V, nó cứ bất động như vậy, không rút ra được.

Không hiểu vì sao, trong đầu của pháp y Diệp lập tức xuất hiện hai từ "cơ quan".

Anh cố gắng di chuyển khối hình vuông nhỏ theo mọi hướng.

Mới đầu, nó thật giống như những đám hoa văn trên tủ kia, khảm chết ở trong hộc tủ, không chịu nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Diệp Hoài Duệ xoay nó sang bên phải, đột nhiên nghe thấy "cạch" một tiếng, cả khối hình vuông nhỏ trượt xuống mép trang trí hình chữ V, rồi tình cờ bị kẹt vào một cái hốc có kích thước tương tự ở mép rãnh.

—— Quả nhiên đúng là cơ quan!?

Pháp y Diệp đã chấn động đến mức không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc này, tiếng sấm ngoài cửa sổ ngày càng gần hơn, những hạt mưa tí tách rơi xuống, đập vào kính cửa sổ, bay vào phòng khách qua ô cửa sổ đang mở.

Nhưng Diệp Hoài Duệ nào còn quan tâm tới những thứ đó nữa.

Mọi suy nghĩ của anh đều dồn hết trên cơ quan kì lạ của chiếc tủ này.

Diệp Hoài Duệ khom eo, tỉ mỉ quan sát cấu tạo bên dưới cơ quan này một chút, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Vừa rồi, khối hình vuông nhỏ nằm trên chữ "V" giống như một cái chốt, hay nói cách khác, nó giống như một chiếc then cài cửa vậy.

Mà bây giờ, vật nhỏ ấy đã trượt đi, có nghĩa là...

Nghĩ vậy, Diệp Hoài Duệ áp lên bộ khung gỗ hình chữ "V" bằng cả hai tay trái và phải, cố gắng xoay người sang phải.

Mặc dù có cảm giác nặng nề nhưng thực sự có thể xoay chuyển được.

Diệp Hoài Duệ: "!!"

Anh giống như một người sắp qua cửa trong trò chơi thoát khỏi mật thất, tâm trạng đầy hồi hộp, lo lắng mà lại phấn khích khi tiếp tục dịch chuyển cơ quan.

Khi chữ "V" được xoay sang phải đúng 90 độ và chuyển sang trạng thái "<", cuối cùng anh nghe thấy một loạt âm thanh nặng nề mà khô khốc của kim loại và gỗ ma sát với nhau.

Sau đó, một khu vực ở góc dưới bên trái của tủ thực sự trượt sang bên trái, để lộ một cánh cửa ẩn trên bức tường phía sau mà một người có thể đi qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK