Edit: Lờ
Diệp Hoài Duệ lắc đầu.
Không có lỗ đạn, không có vết thương bề mặt khả nghi và không có xuất huyết bên trong, kết quả khám nghiệm tử thi của Vương Tiểu Ngũ quả thực có thể chứng minh rằng đây không phải là cái chết do vết thương bên ngoài gây ra.
Dưới tiền đề không có phát hiện dương tính nào được tìm thấy, kết hợp với lời khai của đám bạn, của nghi phạm, các nhân chứng và bằng chứng khác, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể suy đoán, những kích thích cực mạnh đến từ bên ngoài đã gây ra sự xáo trộn môi trường bên trong cơ thể, sau đó là tim ngừng đập và ngừng hô hấp, dẫn đến cái chết của Vương Tiểu Ngũ.
Nói một cách đơn giản, chính là "ức chế tử vong".
Hay nói trắng ra là bị dọa cho chết.
Kết luận này nghe có vẻ khó tin, ngay cả cảnh sát Hoàng cũng lộ ra vẻ rối rắm: "Không phải tôi không tin anh, mà tôi sợ gia đình và giới truyền thông sẽ không chấp nhận."
Nhưng trên thực tế, "ức chế tử vong" không phải là một thuật ngữ hiếm gặp trong khoa học pháp y.
Có người chỉ vì nín tiểu đột ngột trong lúc đi vệ sinh, hoặc bị người khác đấm trúng vào hốc mắt, hay bị bạn bè cùng trang lứa siết cổ khi đang đùa giỡn, dẫn tới sốc do phản xạ thần kinh phế vị (*), sau đó ức chế tim và cuối cùng là đột tử.
(*) Dây thần kinh phế vị (hay còn gọi là dây thần kinh số X) là dây thần kinh giao cảm chính của cơ thể, sự kích thích đột ngột của dây thần kinh phế vị tạo ra "phản xạ thần kinh phế vị", bao gồm giảm huyết áp đột ngột và làm chậm nhịp tim.
Trở lại vụ án của Vương Tiểu Ngũ.
Khám nghiệm tử thi đã cho thấy, tuyến ức của Vương Tiểu Ngũ bị phì đại, có thể là do "u lympho tuyến ức". (1 dạng khối u đặc biệt)
Liệu có "u lympho tuyến ức" hay không, và liệu nó có thể gây đột tử hay không, vẫn còn là cuộc tranh cãi lớn trong lĩnh vực pháp y, thậm chí trong lĩnh vực y tế, và tại các cuộc thảo luận liên quan ở trong và ngoài nước đang diễn ra hàng năm.
Thông thường người ta tin rằng, cái gọi là "u lympho tuyến ức" có biểu hiện lâm sàng là phì đại tuyến ức, sự tăng sinh của mô lympho khắp cơ thể, làm mở rộng hạch bạch huyết, teo vỏ thượng thận, thu hẹp động mạch chủ, tăng huyết áp tâm thất trái hoặc phì đại thất trái, rối loạn chức năng miễn dịch, rối loạn nội tiết, v.v...
Những người bị dạng u này thường không chịu được căng thẳng, dễ bị đột tử do kích thích từ bên ngoài hoặc do cảm xúc kích động. Mà đột tử lại thường hay xảy ra ở trẻ sơ sinh hoặc thanh thiếu niên.
Đánh giá từ các bằng chứng hiện tại, Vương Tiểu Ngũ quả thực bị phì đại tuyến ức, nhưng liệu đây có thực sự là cái gọi là "u lympho tuyến ức" hay không, và liệu nó có phải là nguồn gốc dẫn đến cái chết đột ngột của người thiếu niên hay không. Diệp Hoài Duệ vẫn không thể đưa ra kết luận.
Cảnh sát Hoàng: "..."
Sau khi nghe Diệp Hoài Duệ giải thích, hắn im lặng một lúc lâu.
"Này, hồi còn học ở học viện cảnh sát, tôi thích nhất là xem《CSI》(*), cảm giác pháp y các anh đều là những vị thần, người chết như thế nào, chỉ cần đưa vào kiểm nghiệm một cái là biết liền."
(*) CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm nổi tiếng của Mỹ và Canada.
Hắn bất đắc dĩ vò đầu bứt tóc, "Khi tôi trở thành cảnh sát, mới biết rằng thì ra các anh cũng sẽ có lúc không tìm ra được nguyên nhân của cái chết."
Diệp Hoài Duệ mỉm cười, không có bất kỳ biện giải nào.
Trên thực tế, ngay cả ở những trung tâm pháp y tốt nhất trên thế giới, vẫn luôn có rất nhiều trường hợp không thể xác định được nguyên nhân và cách thức tử vong.
Khi phải đối mặt với việc không thể tìm ra các dấu hiệu dương tính của bệnh tật trong giám định, hành động đúng đắn nhất của các pháp y chính là, tôn trọng sự thật, trung thực viết ra tất cả những gì đã khám nghiệm được trong cả quá trình ấy.
"Được rồi, ít nhất hiện tại cũng biết được, người chắc chắn không phải do bị trúng đạn mà chết."
Cảnh sát Hoàng bất đắc dĩ vò tóc, tự giễu nói:
"Xem chừng giới truyền thông nhất định sẽ rất phấn khích khi biết được tin tức này, dù sao thì nó cũng đột ngột chuyển từ tin tức thời sự biến thành những câu chuyện siêu nhiên kia mà!"
Hắn có thể bổ não ra để liên tưởng, các đài truyền hình lớn sẽ thực hiện 180 chương trình đặc biệt về vụ án này, thổi phồng nó thành một kẻ uổng mạng đi chịu tội thay, bị yêu ma quỷ quái cướp đoạt đi mạng sống của mình, hệt như những câu chuyện ma quái của đô thị.
Còn đối với việc liệu Vương Tiểu Ngũ có thực sự chết vì căn bệnh "u lympho tuyến ức" hay không, có ai sẽ thực sự quan tâm đây?
"Tóm lại, trước mắt chúng ta chỉ tạm tới đây thôi."
Diệp Hoài Duệ cởi bỏ đôi găng tay đã bám đầy vết bẩn ở bên ngoài, nói với cảnh sát Hoàng:
"Chờ khi nào có kết quả xét nghiệm chất độc và bệnh lý, tôi sẽ đưa cho anh giấy giám định."
Cảnh sát Hoàng gật đầu.
"Hầy, phương tiện kỹ thuật hiện nay đã rất tân tiến, thế nhưng vẫn có những trường hợp không rõ ràng như vậy."
Hắn thuận miệng thở dài nói:
"Nếu quay lại bốn mươi đến năm mươi năm trước, ở cái thời mà muốn cái gì cũng chẳng có, công việc này sẽ khó khăn đến nhường nào!"
Trong lòng Diệp Hoài Duệ nhảy "lộp bộp" một cái.
Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý.
Anh ngay lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện của mình cùng với Ân Gia Mính ở dưới tầng hầm của căn biệt thự.
"Nói đến bốn mươi, năm mươi năm trước..."
Chương Minh Minh đang kiểm tra các bức ảnh trong máy ảnh của mình, vừa nghe cảnh sát Hoàng nói như vậy, hắn bỗng nhớ tới người bạn tốt đã kéo mình đến phòng lưu trữ để đọc hồ sơ:
"A Duệ, gần đây ông đang nghiên cứu cái gì mà...《Đại án Kim Thành》, nó cũng đã cách đây khoảng bốn mươi năm rồi đúng không?"
Diệp Hoài Duệ không ngờ đồng chí Nhị Minh sẽ đột ngột đề cập đến chuyện này, rất đỗi kinh hãi.
Âu Dương Đình Đình đang ở bên cạnh thu dọn thiết bị giải phẫu, nghe thấy bốn từ "Đại án Kim Thành", động tác trên tay cô bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hoài Duệ.
"Ừm."
Vẻ mặt Diệp Hoài Duệ cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như không có một chút để tâm, "Đã ba mươi chín năm, sao vậy?"
Chương Minh Minh nhếch miệng cười:
"Không có chuyện gì, chỉ là khi nghe sếp Hoàng nói như vậy, tôi không nhịn được suy nghĩ, nếu như năm đó cũng giống như bây giờ, khắp nơi toàn là camera, lại có kỹ thuật tiến bộ như hiện nay, nói không chừng hung thủ đã sớm bị tóm gọn rồi."
Ánh mắt Diệp Hoài Duệ chợt lóe, anh hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ, không phải ông rất để ý đến việc giám đốc an ninh họ Đới kia có thực sự tự sát hay không sao?"
Đồng chí Nhị Minh nở nụ cười:
"Nếu đó thực sự là hiện trường giả, sử dụng công nghệ dò tìm dấu vết của hiện tại để điều tra lại, nói không chừng còn có thể phát hiện thấy dấu chân của người thứ hai."
Chương Minh Minh nói ra những lời này, đương nhiên chỉ là một trò đùa, căn bản không thể coi là thật.
Nhưng tay của Diệp Hoài Duệ lại lặng lẽ nắm chặt thành quyền ở sau lưng.
Một ý nghĩ hoang đường đến ngớ ngẩn xuất hiện ở trong đầu anh, tựa như một tia lửa rơi xuống miền đất hoang vu của mùa thu thay lá, rực cháy cả một vùng thảo nguyên trong tích tắc, không thể dập tắt được nữa.
——loworld18923.wordpress.com——
Thứ Năm, ngày 29 tháng 7, năm giờ hai mươi lăm phút chiều.
Gần đến giờ tan tầm, bầu trời vẫn hoài âm u, phảng phất như sẽ đổ những cơn mưa rào bất chợt.
Diệp Hoài Duệ đang đứng trước cửa sổ văn phòng, một bên nhìn những đám mây đen trên bầu trời, một bên cúi đầu xem thời gian.
"A Duệ, ông đang làm gì vậy?"
Chương Minh Minh đi vào văn phòng mấy lần, lần nào cũng thấy Diệp Hoài Duệ đang ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được mà trêu chọc:
"Vội vàng để đi hẹn hò sao? Đã gặp được anh chàng đẹp trai nào vậy?"
Diệp Hoài Duệ quay đầu lại, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Có vẻ như trời sắp mưa."
Chương Minh Minh thoáng nhướng mày: "Cho nên, rốt cuộc ông vội vàng như vậy là để đi đâu?"
"Không đi đâu cả."
Mắt thấy còn lại năm phút đồng hồ, anh bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, "Tôi phải về nhà."
Chương Minh Minh: "???"
Trong lòng hắn thầm nói, tôi nhớ hình như cậu đang sống một mình mà nhỉ? Đến bảo mẫu cũng chẳng có, về đến nhà chưa chắc đã có sẵn cơm để ăn, rốt cuộc cậu gấp gáp cái gì?
Nghĩ đến đây, Chương Minh Minh nheo mắt lại, bỡn cợt nở nụ cười:
"Ông chắc không phải là đang "kim ốc tàng kiều" đâu nhỉ? Sao nào, có phải là một anh chàng trông cực kỳ đẹp trai không?"
—— Kiều thì không có, ngược lại chỉ có một quỷ hồn cũng xem như xuyên không, chẳng qua cậu ấy thực sự rất đẹp trai.
Đã năm giờ rưỡi, Diệp Hoài Duệ cũng lười nói nhiều với tên bạn xấu này, cầm lấy chiếc cặp công văn:
"Đi đây, tạm biệt."
Dứt lời, anh trực tiếp lướt qua người Chương Minh Minh, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Diệp Hoài Duệ muốn trở về biệt thự trước khi cơn mưa bắt đầu.
Từ kinh nghiệm của hai lần trước đó, Diệp Hoài Duệ suy đoán, chỉ ở trong thời điểm có sấm chớp cùng mưa bão, anh mới có thể liên lạc được với Ân Gia Mính.
Anh không thể chờ đợi được nữa mà muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình, vừa tan tầm liền lái xe lao thẳng về nhà.
May mắn thay, điều kiện đường xá hôm nay khá tốt, Long Vương lão gia cũng coi như nể tình.
Khi Diệp Hoài Duệ trở về biệt thự, gấp rút chạy thẳng một mạch xuống tầng hầm, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng sấm rền đầu tiên.
—— Ầm ầm!
Tiếng sấm vang vọng từ nơi xa xôi, nhưng những hạt mưa to như hạt đậu đã đập vào tấm kính trên ô cửa sổ.
"Này, Ân Gia Mính!"
Diệp Hoài Duệ đứng trước bàn đọc sách, gọi tên của Ân Gia Mính trong khoảng không trống trải:
"Cậu có ở đó hay không?"
Giọng anh có chút run rẩy, không biết là do chạy một mạch xuống đây còn chưa kịp lấy hơi, hay là do bản thân anh quá hồi hộp.
Diệp Hoài Duệ nín thở, nôn nóng chờ đợi một hồi âm.
Sau mười giây, vẫn không ai trả lời. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng mưa rơi đập vào mặt kính, lộp bộp lộp bộp, dồn dập như nhịp trống vang vọng trên chiến trường.
"Ân Gia Mính!"
Diệp Hoài Duệ gọi thêm một lần nữa.
—— Ầm ầm!
Lại là một tiếng sấm rền.
Lần này tiếng sấm càng gần hơn trước.
【... A Duệ?】
Một giây tiếp theo, Diệp Hoài Duệ nghe thấy có người gọi tên mình.
【Là anh sao, A Duệ?】
Diệp Hoài Duệ đột nhiên trợn to hai mắt, trái tim kịch liệt nhảy lên hai lần.
Mặc dù anh đoán rằng giông tố chính là chìa khóa để kết nối được với Ân Gia Mính, nhưng khi một suy đoán phi khoa học như vậy trở thành sự thật, anh vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng cùng kích động.
"Đúng, là tôi!"
Anh dõng dạc trả lời: "Tôi là Diệp Hoài Duệ."
【Hầy, thật tốt quá, rốt cuộc cũng được nói chuyện với anh thêm lần nữa.】
Ân Gia Mính hiển nhiên cũng rất cao hứng:
【Đã hai ngày không được nghe giọng nói của anh, tôi thực sự rất nhớ anh! 】
Quả bóng thẳng(*) này thực sự quá thẳng rồi, Diệp Hoài Duệ bị nghẹn một chút, chẳng biết vì sao hai má lại nóng lên.
(*)Bóng thẳng vốn là một thuật ngữ bóng chày có nghĩa là đường thẳng, hiện nay nó còn được dùng để chỉ sự bộc trực, thẳng thắn. Trong tình cảm thì nó có nghĩa là biểu hiện rất trực tiếp, thích thì nhích, không thích thì thôi, không mơ hồ mà diễn đạt rất trực tiếp.
Anh tự thuyết phục bản thân rằng đây chắc là một sự khác biệt trong cách diễn đạt tiếng bản địa Kim Thành, giống như người vùng Tứ Xuyên thích dùng từ láy để đi mắng chửi người ta vậy.
"Từ từ, Ân Gia Mính, trước tiên cậu hãy nghe tôi nói!"
Trước khi Ân Gia Mính mở miệng nói chuyện lần nữa, Diệp Hoài Duệ đã giành trước một bước, nói ra những gì mình biết được:
"Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ khi nào bên tôi có mưa bão, thì tôi mới có thể nói chuyện cùng cậu."
Tốc độ nói của anh đã nhanh hơn không ít so với bình thường:
"Cho nên, chúng ta không có nhiều thời gian, ước chừng chỉ còn lại nửa canh giờ."
【Ồ?】
Ân Gia Mính yên lặng trong vài giây,【Ừm, quả thực tôi có thể nghe thấy tiếng mưa bên phía anh...】
Ngay từ đầu Ân thiếu gia đã tính toán, chờ tới khi có thể gặp lại Diệp Hoài Duệ, cậu nhất định phải hỏi cái người tự xưng là "nhân loại tương lai" xem, rốt cuộc ai là hung thủ trong vụ cướp ngân hàng Đại Tân.
Tuy nhiên, cậu đã chậm một bước, bị Diệp Hoài Duệ giành luôn cơ hội nói trước, nhất thời quên mất chuyện quan trọng này.
Quả nhiên, người bên kia liền lên tiếng:
"Ân Gia Mính, hiện tại tôi cần cậu phối hợp tôi để làm một thử nghiệm."
Ân Gia Mính cảm thấy rất thú vị, vì vậy liền trả lời:
【Được thôi, anh muốn làm gì?】
"Hiện tại cậu đang ở trong mật thất."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Ý tôi nói, đó là tầng hầm của một căn biệt thự, có lối vào nằm ở phía trong của tủ bác cổ, phải không?"
Ân Gia Mính gật đầu theo bản năng.
【Đúng.】
Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi:
【Anh có thể nhìn thấy tôi sao?】
—— Quả nhiên!
Trái tim của Diệp Hoài Duệ đập thình thịch liên hồi.
Nhưng anh nhất định phải nhanh lên, bởi vì anh đã hạ quyết tâm, trước khi trời tạnh mưa, dù như thế nào đi nữa cũng phải hiểu biết rõ ràng, xem nó có đúng như những gì anh đã nghĩ hay không.
"Có một cái bàn ở trong phòng, đúng không?"
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc bàn cũ trước mặt, tiếp tục nói:
"Đó là một chiếc bàn bằng gỗ nguyên tấm, có hai ngăn kéo, ở góc dưới bên phải của mặt bàn đã bị cậu dùng tàn thuốc hun thành một lỗ nhỏ — chính là nơi chúng ta dùng nước để viết chữ trước đây.
【Đúng thế.】
Ân Gia Mính không rõ nguyên do:
【Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?】